b12muonnam
24-06-2009, 02:55 AM
http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3playlist.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW60B7IW||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent
Sau khi nghe bài này,anh sock...cứ như nó là dành cho anh vậy,Và giờ anh quyết định viết về nó,viết cho một người xa lắm và để nó vào một 4r mà anh biết chắc em sẽ chẳng bao giờ đến.... có khi nào em đọc được..
Năm trôi qua, anh đã lớn thêm,đã trưởng thành rồi mà không hay, cứ ngỡ rằng mình vẫn còn như
ngày xưa. Cuộc sống xa em, xa bạn bè ngày xưa thật khó chịu, có lẽ là chưa quên. . .
- Anh nhớ, nhớ về em từng phút,từng giây....
- Anh tiếc, khoảng thời gian đã trôi qua....
- Anh mong, mong thời gian quay trở lại...
Đã có những lúc anh tự hỏi.........: Có phải chăng em là một người khách, đến ở trọ trong trái tim anh. Ngày em đến mang theo một hơi ấm lạ lùng. Ngày em ra đi, để lại trong trái tim anh ngàn vết cắt. Tại sao chia tay nhau đã lâu như thế, trái tim anh vẫn còn hình bóng của em? Kỉ niệm ngày xưa đôi lúc vẫn tràn về, làm anh nhớ…
- Anh nhớ ngày nói lời yêu em, em trao cho anh sự nuối tiếc vì không muốn mất một người bạn. Còn anh khóc vì không có được trái tim em.
- Anh nhớ ngày mới quen em trao cho anh một chiếc khăn ấm ,còn anh trao cho em cả trái tim anh.
-Anh nhớ những lần 2 đứa hẹn nhau ăn sáng,chưa bao giờ em chịu để anh trả tiền cho em,lần nào cũng thế.....chia đôi
-Anh nhớ ngày em nói yêu anh....
-Và anh nhớ,nhớ nhiều lắm cho đến khi nỗi nhớ khiến tim anh thắt lại,bao năm qua mỗi lần nhớ em anh lai thả những chiếc đèn trời...
-Anh nhớ ngày chia tay chẳng ai nói với ai câu nào,em lạnh lùng bước đi. Anh lặng im mà trái tim như oà khóc.
- Nhớ đêm đến một mình anh ngồi khóc, bên ngoài trời cũng lã tã mưa rơi.
Năm trôi qua, từng ngày vẫn như thế. Vẫn chưa có một người con gái nào làm anh quên được em. Quên đi mốt tình đã qua, quên đi người con gái mà anh yêu thương nhất. Trái tim anh như vô cảm, tại sao anh lại không thể yêu thêm một lần nữa? Tại sao?
Mặc dù nỗi nhớ không còn quấn chặt lấy trái tim anh, chỉ phảng phất đâu đó quanh đây. Mặc dù trái tim anh không còn thắt lại mỗi khi nhớ đến em. Nhưng vì sao anh không thể quên em?
Đèn trời bay thật cao,anh cố gắng nhìn theo cho đến khi nó khuất hẳn sau màn đêm lạnh lùng,không ngừng mong em dù là một lần thôi sẽ nhìn thấy,nhưng hình như tất cả chỉ là một giấc mơ phải không em?em giờ ở xa lắm.Mỗi một lần đèn trời bay lên là anh lại ước...Những điều ước liệu rồi ai sẽ giúp anh hoàn thành......
Anh ước rằng chúng ta sẽ luôn mãi ở bên nhau …Anh ước rằng Anh sẽ mãi là người lau những giọt nước mắt lăn trên má của Em , sẽ luôn là người để Em chia sẻ niềm vui nỗi buồn ……
Và Em ơi,điều ước quan trọng nhất là gì Em có biết ?
” Anh ước rằng Em sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian để Anh được là người hạnh phúc thứ hai sau Em !”…… Em ơi ! …..Giá như những lúc ngồi cùng Em thời gian cứ kéo dài mãi .
Giá như Anh có thể bước vào tâm hồn Em .
Giá như Anh có thể ghi nhớ một cách rõ ràng hình ảnh Em trong tâm trí.
Giá như Anh có thể mơ về Em hằng đêm .
Giá như Anh biết EM nghĩ gì về Anh…
Giá như mà có EM ở đây !
Giá như Em là con mắt phải, còn Anh là con mắt trái thì mình sẽ mãi ở bên, chẳng có con mắt thứ 3 nào cả .
Giá như thế gian là một buổi hoàng hôn, Em là mặt trời và Anh là biển rộng .
Giá như Anh chẳng bao giờ phải hoài nghi về câu chuyện cổ tích, hoàng tử lấy vợ, công chúa lấy chồng, sẽ chỉ có những đứa trẻ thôi, dắt tay nhau qua cánh đồng cỏ nội .
Giá như chúng ta hiểu nhiều hơn những điều chúng ta biết, rằng mọi dòng sông đều đổ về một biển nhưng không phải sông nào cũng sâu, cạn như nhau .
Và Em ơi ! Giá mà Anh có thể biến mọi cảm xúc thành lời, giá mà Anh có thể gửi những yêu thương vào gió .
Giá như thương yêu không bao giờ phải là ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân qua .
Giá như thế gian chỉ có một ngôi nhà, để chúng ta có chung ô cửa sổ, chung cửa đi, và chung một mái nhà .
Giá như mà EM biết, có những điều giản đơn chẳng thể nói thành lời .
Giá như mà Anh chẳng bao giờ phải ngần ngại mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt EM, không phải đắn đo điều gì đó vô tình .
Giá như Anh hiểu được điều giản đơn sau những tiếng thở dài, sau ánh mắt, nụ cười, sau cái nhìn xa xôi, sau những nét trầm tư trên gương mặt Em .
Và mỗi khi nghĩ về Anh …
Giá như Em đừng bao giờ nghĩ rằng thi sĩ biết làm thơ …. bởi vì thế mà họ mơ rất giỏi ….
Giá như Em đừng bao giờ nghĩ rằng nhà văn biết viết truyện …. bởi vì thế mà họ bịa rất tài …
Anh có thể là thi sĩ, là nhà văn hay một người viết kịch, Anh có thể tô màu lên những điều nhợt nhạt của cuộc sống, nhưng dường như trái tim anh lại là điều mà chẳng bao giờ Anh có thể viết hết thành lời !
Đơn giản vậy thôi …
…. và giá như có một sự đọc ngược lại để đừng bao giờ có một dấu “chấm” sau tất cả những điều được viết ra từ những nỗi niềm vô hạn !
Anh Nhớ Em … ! nhớ...
Sau khi nghe bài này,anh sock...cứ như nó là dành cho anh vậy,Và giờ anh quyết định viết về nó,viết cho một người xa lắm và để nó vào một 4r mà anh biết chắc em sẽ chẳng bao giờ đến.... có khi nào em đọc được..
Năm trôi qua, anh đã lớn thêm,đã trưởng thành rồi mà không hay, cứ ngỡ rằng mình vẫn còn như
ngày xưa. Cuộc sống xa em, xa bạn bè ngày xưa thật khó chịu, có lẽ là chưa quên. . .
- Anh nhớ, nhớ về em từng phút,từng giây....
- Anh tiếc, khoảng thời gian đã trôi qua....
- Anh mong, mong thời gian quay trở lại...
Đã có những lúc anh tự hỏi.........: Có phải chăng em là một người khách, đến ở trọ trong trái tim anh. Ngày em đến mang theo một hơi ấm lạ lùng. Ngày em ra đi, để lại trong trái tim anh ngàn vết cắt. Tại sao chia tay nhau đã lâu như thế, trái tim anh vẫn còn hình bóng của em? Kỉ niệm ngày xưa đôi lúc vẫn tràn về, làm anh nhớ…
- Anh nhớ ngày nói lời yêu em, em trao cho anh sự nuối tiếc vì không muốn mất một người bạn. Còn anh khóc vì không có được trái tim em.
- Anh nhớ ngày mới quen em trao cho anh một chiếc khăn ấm ,còn anh trao cho em cả trái tim anh.
-Anh nhớ những lần 2 đứa hẹn nhau ăn sáng,chưa bao giờ em chịu để anh trả tiền cho em,lần nào cũng thế.....chia đôi
-Anh nhớ ngày em nói yêu anh....
-Và anh nhớ,nhớ nhiều lắm cho đến khi nỗi nhớ khiến tim anh thắt lại,bao năm qua mỗi lần nhớ em anh lai thả những chiếc đèn trời...
-Anh nhớ ngày chia tay chẳng ai nói với ai câu nào,em lạnh lùng bước đi. Anh lặng im mà trái tim như oà khóc.
- Nhớ đêm đến một mình anh ngồi khóc, bên ngoài trời cũng lã tã mưa rơi.
Năm trôi qua, từng ngày vẫn như thế. Vẫn chưa có một người con gái nào làm anh quên được em. Quên đi mốt tình đã qua, quên đi người con gái mà anh yêu thương nhất. Trái tim anh như vô cảm, tại sao anh lại không thể yêu thêm một lần nữa? Tại sao?
Mặc dù nỗi nhớ không còn quấn chặt lấy trái tim anh, chỉ phảng phất đâu đó quanh đây. Mặc dù trái tim anh không còn thắt lại mỗi khi nhớ đến em. Nhưng vì sao anh không thể quên em?
Đèn trời bay thật cao,anh cố gắng nhìn theo cho đến khi nó khuất hẳn sau màn đêm lạnh lùng,không ngừng mong em dù là một lần thôi sẽ nhìn thấy,nhưng hình như tất cả chỉ là một giấc mơ phải không em?em giờ ở xa lắm.Mỗi một lần đèn trời bay lên là anh lại ước...Những điều ước liệu rồi ai sẽ giúp anh hoàn thành......
Anh ước rằng chúng ta sẽ luôn mãi ở bên nhau …Anh ước rằng Anh sẽ mãi là người lau những giọt nước mắt lăn trên má của Em , sẽ luôn là người để Em chia sẻ niềm vui nỗi buồn ……
Và Em ơi,điều ước quan trọng nhất là gì Em có biết ?
” Anh ước rằng Em sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian để Anh được là người hạnh phúc thứ hai sau Em !”…… Em ơi ! …..Giá như những lúc ngồi cùng Em thời gian cứ kéo dài mãi .
Giá như Anh có thể bước vào tâm hồn Em .
Giá như Anh có thể ghi nhớ một cách rõ ràng hình ảnh Em trong tâm trí.
Giá như Anh có thể mơ về Em hằng đêm .
Giá như Anh biết EM nghĩ gì về Anh…
Giá như mà có EM ở đây !
Giá như Em là con mắt phải, còn Anh là con mắt trái thì mình sẽ mãi ở bên, chẳng có con mắt thứ 3 nào cả .
Giá như thế gian là một buổi hoàng hôn, Em là mặt trời và Anh là biển rộng .
Giá như Anh chẳng bao giờ phải hoài nghi về câu chuyện cổ tích, hoàng tử lấy vợ, công chúa lấy chồng, sẽ chỉ có những đứa trẻ thôi, dắt tay nhau qua cánh đồng cỏ nội .
Giá như chúng ta hiểu nhiều hơn những điều chúng ta biết, rằng mọi dòng sông đều đổ về một biển nhưng không phải sông nào cũng sâu, cạn như nhau .
Và Em ơi ! Giá mà Anh có thể biến mọi cảm xúc thành lời, giá mà Anh có thể gửi những yêu thương vào gió .
Giá như thương yêu không bao giờ phải là ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân qua .
Giá như thế gian chỉ có một ngôi nhà, để chúng ta có chung ô cửa sổ, chung cửa đi, và chung một mái nhà .
Giá như mà EM biết, có những điều giản đơn chẳng thể nói thành lời .
Giá như mà Anh chẳng bao giờ phải ngần ngại mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt EM, không phải đắn đo điều gì đó vô tình .
Giá như Anh hiểu được điều giản đơn sau những tiếng thở dài, sau ánh mắt, nụ cười, sau cái nhìn xa xôi, sau những nét trầm tư trên gương mặt Em .
Và mỗi khi nghĩ về Anh …
Giá như Em đừng bao giờ nghĩ rằng thi sĩ biết làm thơ …. bởi vì thế mà họ mơ rất giỏi ….
Giá như Em đừng bao giờ nghĩ rằng nhà văn biết viết truyện …. bởi vì thế mà họ bịa rất tài …
Anh có thể là thi sĩ, là nhà văn hay một người viết kịch, Anh có thể tô màu lên những điều nhợt nhạt của cuộc sống, nhưng dường như trái tim anh lại là điều mà chẳng bao giờ Anh có thể viết hết thành lời !
Đơn giản vậy thôi …
…. và giá như có một sự đọc ngược lại để đừng bao giờ có một dấu “chấm” sau tất cả những điều được viết ra từ những nỗi niềm vô hạn !
Anh Nhớ Em … ! nhớ...