Candy
25-08-2009, 09:43 AM
Yêu một người đã khổ !
Muốn quên đi, muốn chết đi, mà sao khó đến thế, vì sao đau thế này ?
Chạy trốn bằng cách tự hủy hoại bản thân mình. Tự tử ư? Đã làm rồi, nhưng không chết. Uống rượu ư? Không muốn hủy mình bằng cái thứ vô dụng và ngớ ngẩn đó.
Phải làm gì đây hả trời. Ông thật độc ác ông biết không? Tại sao ông không để nhát cắt đó lấy mạng của tôi đi, để tôi sống làm gì nữa.
Lại đối mặt với một sự thật rằng...
Mình đã sai, đã nhớ nhiều hơn mình tưởng, đã buồn nhiều hơn mình nghĩ, đã thật sự hối hận, phải làm sao đây? ...
Đã không biết bao nhiêu lần cầm điện thoại lên, chỉ cần gọi một cuộc vào đúng thời điểm là mình có thể gửi đến nó những lời chúc phúc. Nhưng mình không làm. Mình biết, những ngày 8\3 hay 20/10 hay sinh nhật em, em đã có người để gửi đến em những lời yêu thương. Mình không muốn em phải đắn đo chọn lựa giữa 2 con người. Nhưng rồi, cuối cùng mình cũng nhận ra rằng, mình đã yêu em, yêu rất nhiều.
Phải làm sao đây, mình đang bị trừng phạt ư? Giá mà mình không gặp em, hay gặp em mà không tạo cho em cái cảm giác giống như em ở bên người ấy...
Tại sao lại nhất định phải như thế này? giờ này em đang ở đâu ? có biết rằng sự im lặng khiến mình đau và mệt mỏi lắm không ?
Chỉ muốn nói với em một điều rằng:" h biết tất cả, biết những chuyện đã xảy ra vs t, biết những phút giây mà t cảm thấy buồn. t nhớ và y người đó. h biết. nhưng h vẫn hi vọng rằng, mình sẽ đem lại cho t một cảm giác giống như là người ấy. t trước đây đã từng nói vs h rằng t thấy h rất giống vs một người quen của t. lúc đó h đã biết, đã đoán ra được mọi chuyện. rút cục là h cũng chỉ muốn tốt cho t. nay t đã định hướng được cho mình rồi thì h cũng không còn j để mà hối tiếc."
Thế nhưng, mình không thể nào làm được cái điều mà mình muốn nói ấy. Tuy mình đã chấp nhận từ bỏ, nhưng chỉ là tạm thời. Sau này, cho dù thế nào đi chăng nữa, thì mình vẫn không quên được nó, vẫn giành cho nó một tình cảm trong sáng và tốt đẹp. Những lời nói, những câu thề của mình, đành phải từ bỏ. Lần đầu tiên mình không làm được điều mà mình đã hứa. Thất vọng, cực kì thất vọng.
Dù có phải chờ đợi cũng vẫn sẽ chờ đợi .....
Mình biết, qua chuyện xảy ra vừa rồi vs t, t đã có ngay một cảm giác ớn lạnh khi nghĩ đến mình. Tại sao cuộc sống lại đem con quỷ ấy đến cho t. Tại sao chứ? Trớ trêu thay.
Có một khổ thơ:
Hoa hồng màu đỏ
Hoa violet màu xanh
Chắc rằng anh không biết
Có một người yêu anh
và mình nghĩ rằng, đoạn thơ này là không giành cho mình. lục lại những mes t đã gửi, mình nhận ra một điều, những điều mà t nói dường như là dành cho người đó. và t gửi cho mình là bởi vì mình có nét giống người đó. Thế nên mình đã không đáp trả lại một đoạn thơ khác. Có lẽ đoạn thơ này cũng chỉ là bí mật đối vs mình cho đến lúc này:
Hoa hồng màu đỏ,
Hoa violet màu xanh,
Chắc là em không biết,
Có một người yêu em.
Mình không nhớ được bài thơ này là của ai, nhưng hình như đã loáng thoáng đọc qua trong tác phẩm văn học nào đấy. Có thể khi gặp lại nhau sau này, mình và t sẽ không nói được lời nào vs t. hoặc t, hoặc mình sẽ chỉ cười vs người còn lại một cách ngượng ngùng rồi quay lưng lại và bỏ đi. T đã cho mình cảm giác được y, cảm giác nhung nhớ một ai đó. Không phải là mối tình đầu, nhưng sao nó còn ngọt ngào hơn cả mối tình đầu. Thế nhưng, những gì mà mình đã mang lại cho t chỉ toàn là rắc rối và phiền toái. Có lẽ nó đã mệt vs trò chơi này rồi, mệt vs cái bóng như mình. mệt với cái cảnh giả vờ yêu.
Mình lại ốm rồi, cứ chập chờn thế này. Nhưng dù có ốm hay không, dù cuộc sống có biến đổi thế nào đi chăng nữa, mình vẫn ôm ấp cái kỉ niệm đáng nhớ này.
không biết t có nghe bài hát hòn đá cô đơn không nhỉ? Bài nằm trong tứ ảm tuyệt ca của giới sinh viên hà nội ấy. Lyric của nó thật ý nghĩa, ít nhất là đối vs mình. Còn t, chắc là không đâu nhỉ?
Ngày 20/10 năm ấy, mình đã định gọi điện nhưng không biết nói j nên thôi.
Ngày 20/10 năm ấy, mình đã định gửi cho t một bức thư và một thiệp (hết tiền, ko mua hoa đc :( ). nhưng nghĩ lại, lại thôi.
Ngày 20/10 năm ấy, mình đã lập 1 nick yahoo mới, không biết nó có để ý không nhỉ? Chắc là không đâu.
Ngày 20/10 năm ấy, mình đã ngồi một mình. Nghĩ về t. Nhưng trong lòng mình lúc đó thực sự có nó không? Mình ko dám chắc.
Haiz, dạo này có một thói quen lạ. Thích uống cà phê fin. Bao lâu rồi nhỉ? Một tuần rồi, không, gần 2 tuần rồi. Mình uống cà phê fin để tìm những khoảnh khắc lắng đọng trong tâm hồn mình. Èo, uống xong ngậm đầu mà thấy chát miệng kinh khủng, không giống như cà phê sữa. Định gọi thêm sữa bỏ vào, nhưng nhấp đến ngụm thứ2, rồi thứ 3, mình cảm thấy có hương vị gì đó ở đầu lưỡi. Và cuối cùng, mình đã tìm ra được cái mình cần. Đó là sự thật. Mình đã biết trước sẽ có nhiều chuyện xảy đến, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nhưng mình không ngờ, nó lại đến quá sớm.
Nghĩ lại những lời yêu thương, những mes làm mình vui hí hửng. Cuối cùng, 6 năm chỉ là một con số nói ra cho nó có. nghĩ lại thấy mình cũng mù quáng. Nhưng biết làm thế nào. Mình yêu nó thì phải chấp nhận thôi. Ko khác được.
Tự nhủ rằng: "Mình làm sao thế này, tại sao lại thích, tại sao lại yêu. Ngu chưa? Mày thấy bản thân mày tệ hại và khốn khổ chưa?" Nhưng cũng chẳng ích gì, thời gian có quay lại đâu. Nó đã ghét mình rồi, coi thường sự sống chết của mình rồi, sẽ không còn nhớ mình nữa, không còn chờ mình chứng minh trong 6 năm nữa. Biết làm sao được...
Mình sao thế này. Tại sao lại khóc lúc này. Không được khóc. Mày mà khóc là mày hèn, mày kém.
Nhưng...
Lo sợ~~~> Muốn khóc.
Sự thật ~~~> Khóc.
Nhưng Khóc cũng chẳng được gì. Tại sao trên thế gian này lại có những giọt nước mắt vì tình yêu, tại sao khóc vì tình yêu mà ông trời còn sinh ra tình yêu cho tôi làm cái gì. Tại sao những người khác có thể đứng lên sau khi họ bị từ bỏ, có thể tìm được người khác. Nhưng tôi thì không? Trống trải. Cô đơn. Chút gì đó bực dọc. Muốn đứng lên cái ban công và hét to lên để giải tỏa hết. Nhưng cũng không làm được.
Dù không muốn nhưng mình phải thừa nhận vs Huyền, Khang và Linh rằng ngay mình đang hối hận. Tối qua mình ngủ quên vì quá mệt mỏi. Mệt mỏi vs cái gia đình này, vs hàng xóm này, vs cả những người tưởng chừng sẽ đem lại hạnh phúc cho mình. Mình muốn giữ tình yêu này, như thế là sai ư? là bất hợp pháp ư? tại sao t không chịu hiểu cho mình chứ. Mình có ngu ngốc quá không khi bỏ qua tình cảm họ hàng thân mật và gần gũi, tự nhiên để đổi lấy một tình yêu mù quáng, đổi lấy những tình cảm mơ hồ, thậm chí là cả những câu nói bóng gió.
Có lẽ đã hết cơ hội rồi, mình muốn lần cuối nghe được giọng nói của t, muốn nghe 1 câu chúc nào đó từ t. Nhưng có lẽ đã không thể được nữa rồi.
Haiz, cái gì thế này? tự nhiên lục sách cũ đưa cho bé Tuyết đi ủng hộ, tìm được quyển nhật kí hồi lớp 11 của mình. :)). Đọc lại thấy hồi đó mình sáng suốt nhất. 90% những gì mình viết trong đó đã thành sự thật, hay sau mình đi làm thầy bói nhỉ ;)). Mà sao đọc đến đoạn này mình lại ....:
"Hôm nay, ngày...tháng...năm.... Mình đang có người yêu. Đúng là như thế. Huyền nó tốt với mình thật. Mình cũng có chút cảm tình với nó. Nhưng chưa thể gọi là yêu được. Mình chờ xem thế nào đã. Mà hình như mình còn có một tình cảm dành cho một người mà mình không được phép có tình cảm vs nó. Nản quá. Mình mà tiếp tục sẽ chẳng đi đến đâu cả, có khi còn bị đau nữa chứ. Nhớ nhé, không được tiếp tục đâu nhé. Ngủ đã, ngày mai còn phải đến làng trẻ SOS để làm tình nguyện. ZzzZ"
Đúng là lúc đó mình thực sự tỉnh táo. Nhưng cái đêm định mệnh ấy, cái đêm mà mình đã mất t một lần. Mình mới nhận ra rằng mình đã không còn làm theo những gì mình đã vạch ra trước đó, trong quyển sổ đó. Cuộc sống đúng là không thể lên lịch được. 6 năm trời lên lịch đúng. đến lúc đó thì lại sai :)). Cuộc sống thật là thú vị.
To Trang: H mong rằng t hãy coi h như một người thân trong gia đình như trước kia. h ko biết mình có còn đủ can đảm để yêu một ai đó nữa hay không. Vì h đã mất, mất t lần thứ 2 rồi. t không biết được đâu, h hiểu t và y t nên từ nay không làm phiền t nữa. hi vọng t sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Nếu có chút gì đó gọi là tc với h, t hãy xem 6 năm sau h như thế nào nhé. Tạm biệt t. hi vọng t sẽ nhận ra được nhiều điều về h :)...
Yêu Trang nhiều...
My blog: http://candy-alivenice.blogspot.com/
Muốn quên đi, muốn chết đi, mà sao khó đến thế, vì sao đau thế này ?
Chạy trốn bằng cách tự hủy hoại bản thân mình. Tự tử ư? Đã làm rồi, nhưng không chết. Uống rượu ư? Không muốn hủy mình bằng cái thứ vô dụng và ngớ ngẩn đó.
Phải làm gì đây hả trời. Ông thật độc ác ông biết không? Tại sao ông không để nhát cắt đó lấy mạng của tôi đi, để tôi sống làm gì nữa.
Lại đối mặt với một sự thật rằng...
Mình đã sai, đã nhớ nhiều hơn mình tưởng, đã buồn nhiều hơn mình nghĩ, đã thật sự hối hận, phải làm sao đây? ...
Đã không biết bao nhiêu lần cầm điện thoại lên, chỉ cần gọi một cuộc vào đúng thời điểm là mình có thể gửi đến nó những lời chúc phúc. Nhưng mình không làm. Mình biết, những ngày 8\3 hay 20/10 hay sinh nhật em, em đã có người để gửi đến em những lời yêu thương. Mình không muốn em phải đắn đo chọn lựa giữa 2 con người. Nhưng rồi, cuối cùng mình cũng nhận ra rằng, mình đã yêu em, yêu rất nhiều.
Phải làm sao đây, mình đang bị trừng phạt ư? Giá mà mình không gặp em, hay gặp em mà không tạo cho em cái cảm giác giống như em ở bên người ấy...
Tại sao lại nhất định phải như thế này? giờ này em đang ở đâu ? có biết rằng sự im lặng khiến mình đau và mệt mỏi lắm không ?
Chỉ muốn nói với em một điều rằng:" h biết tất cả, biết những chuyện đã xảy ra vs t, biết những phút giây mà t cảm thấy buồn. t nhớ và y người đó. h biết. nhưng h vẫn hi vọng rằng, mình sẽ đem lại cho t một cảm giác giống như là người ấy. t trước đây đã từng nói vs h rằng t thấy h rất giống vs một người quen của t. lúc đó h đã biết, đã đoán ra được mọi chuyện. rút cục là h cũng chỉ muốn tốt cho t. nay t đã định hướng được cho mình rồi thì h cũng không còn j để mà hối tiếc."
Thế nhưng, mình không thể nào làm được cái điều mà mình muốn nói ấy. Tuy mình đã chấp nhận từ bỏ, nhưng chỉ là tạm thời. Sau này, cho dù thế nào đi chăng nữa, thì mình vẫn không quên được nó, vẫn giành cho nó một tình cảm trong sáng và tốt đẹp. Những lời nói, những câu thề của mình, đành phải từ bỏ. Lần đầu tiên mình không làm được điều mà mình đã hứa. Thất vọng, cực kì thất vọng.
Dù có phải chờ đợi cũng vẫn sẽ chờ đợi .....
Mình biết, qua chuyện xảy ra vừa rồi vs t, t đã có ngay một cảm giác ớn lạnh khi nghĩ đến mình. Tại sao cuộc sống lại đem con quỷ ấy đến cho t. Tại sao chứ? Trớ trêu thay.
Có một khổ thơ:
Hoa hồng màu đỏ
Hoa violet màu xanh
Chắc rằng anh không biết
Có một người yêu anh
và mình nghĩ rằng, đoạn thơ này là không giành cho mình. lục lại những mes t đã gửi, mình nhận ra một điều, những điều mà t nói dường như là dành cho người đó. và t gửi cho mình là bởi vì mình có nét giống người đó. Thế nên mình đã không đáp trả lại một đoạn thơ khác. Có lẽ đoạn thơ này cũng chỉ là bí mật đối vs mình cho đến lúc này:
Hoa hồng màu đỏ,
Hoa violet màu xanh,
Chắc là em không biết,
Có một người yêu em.
Mình không nhớ được bài thơ này là của ai, nhưng hình như đã loáng thoáng đọc qua trong tác phẩm văn học nào đấy. Có thể khi gặp lại nhau sau này, mình và t sẽ không nói được lời nào vs t. hoặc t, hoặc mình sẽ chỉ cười vs người còn lại một cách ngượng ngùng rồi quay lưng lại và bỏ đi. T đã cho mình cảm giác được y, cảm giác nhung nhớ một ai đó. Không phải là mối tình đầu, nhưng sao nó còn ngọt ngào hơn cả mối tình đầu. Thế nhưng, những gì mà mình đã mang lại cho t chỉ toàn là rắc rối và phiền toái. Có lẽ nó đã mệt vs trò chơi này rồi, mệt vs cái bóng như mình. mệt với cái cảnh giả vờ yêu.
Mình lại ốm rồi, cứ chập chờn thế này. Nhưng dù có ốm hay không, dù cuộc sống có biến đổi thế nào đi chăng nữa, mình vẫn ôm ấp cái kỉ niệm đáng nhớ này.
không biết t có nghe bài hát hòn đá cô đơn không nhỉ? Bài nằm trong tứ ảm tuyệt ca của giới sinh viên hà nội ấy. Lyric của nó thật ý nghĩa, ít nhất là đối vs mình. Còn t, chắc là không đâu nhỉ?
Ngày 20/10 năm ấy, mình đã định gọi điện nhưng không biết nói j nên thôi.
Ngày 20/10 năm ấy, mình đã định gửi cho t một bức thư và một thiệp (hết tiền, ko mua hoa đc :( ). nhưng nghĩ lại, lại thôi.
Ngày 20/10 năm ấy, mình đã lập 1 nick yahoo mới, không biết nó có để ý không nhỉ? Chắc là không đâu.
Ngày 20/10 năm ấy, mình đã ngồi một mình. Nghĩ về t. Nhưng trong lòng mình lúc đó thực sự có nó không? Mình ko dám chắc.
Haiz, dạo này có một thói quen lạ. Thích uống cà phê fin. Bao lâu rồi nhỉ? Một tuần rồi, không, gần 2 tuần rồi. Mình uống cà phê fin để tìm những khoảnh khắc lắng đọng trong tâm hồn mình. Èo, uống xong ngậm đầu mà thấy chát miệng kinh khủng, không giống như cà phê sữa. Định gọi thêm sữa bỏ vào, nhưng nhấp đến ngụm thứ2, rồi thứ 3, mình cảm thấy có hương vị gì đó ở đầu lưỡi. Và cuối cùng, mình đã tìm ra được cái mình cần. Đó là sự thật. Mình đã biết trước sẽ có nhiều chuyện xảy đến, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nhưng mình không ngờ, nó lại đến quá sớm.
Nghĩ lại những lời yêu thương, những mes làm mình vui hí hửng. Cuối cùng, 6 năm chỉ là một con số nói ra cho nó có. nghĩ lại thấy mình cũng mù quáng. Nhưng biết làm thế nào. Mình yêu nó thì phải chấp nhận thôi. Ko khác được.
Tự nhủ rằng: "Mình làm sao thế này, tại sao lại thích, tại sao lại yêu. Ngu chưa? Mày thấy bản thân mày tệ hại và khốn khổ chưa?" Nhưng cũng chẳng ích gì, thời gian có quay lại đâu. Nó đã ghét mình rồi, coi thường sự sống chết của mình rồi, sẽ không còn nhớ mình nữa, không còn chờ mình chứng minh trong 6 năm nữa. Biết làm sao được...
Mình sao thế này. Tại sao lại khóc lúc này. Không được khóc. Mày mà khóc là mày hèn, mày kém.
Nhưng...
Lo sợ~~~> Muốn khóc.
Sự thật ~~~> Khóc.
Nhưng Khóc cũng chẳng được gì. Tại sao trên thế gian này lại có những giọt nước mắt vì tình yêu, tại sao khóc vì tình yêu mà ông trời còn sinh ra tình yêu cho tôi làm cái gì. Tại sao những người khác có thể đứng lên sau khi họ bị từ bỏ, có thể tìm được người khác. Nhưng tôi thì không? Trống trải. Cô đơn. Chút gì đó bực dọc. Muốn đứng lên cái ban công và hét to lên để giải tỏa hết. Nhưng cũng không làm được.
Dù không muốn nhưng mình phải thừa nhận vs Huyền, Khang và Linh rằng ngay mình đang hối hận. Tối qua mình ngủ quên vì quá mệt mỏi. Mệt mỏi vs cái gia đình này, vs hàng xóm này, vs cả những người tưởng chừng sẽ đem lại hạnh phúc cho mình. Mình muốn giữ tình yêu này, như thế là sai ư? là bất hợp pháp ư? tại sao t không chịu hiểu cho mình chứ. Mình có ngu ngốc quá không khi bỏ qua tình cảm họ hàng thân mật và gần gũi, tự nhiên để đổi lấy một tình yêu mù quáng, đổi lấy những tình cảm mơ hồ, thậm chí là cả những câu nói bóng gió.
Có lẽ đã hết cơ hội rồi, mình muốn lần cuối nghe được giọng nói của t, muốn nghe 1 câu chúc nào đó từ t. Nhưng có lẽ đã không thể được nữa rồi.
Haiz, cái gì thế này? tự nhiên lục sách cũ đưa cho bé Tuyết đi ủng hộ, tìm được quyển nhật kí hồi lớp 11 của mình. :)). Đọc lại thấy hồi đó mình sáng suốt nhất. 90% những gì mình viết trong đó đã thành sự thật, hay sau mình đi làm thầy bói nhỉ ;)). Mà sao đọc đến đoạn này mình lại ....:
"Hôm nay, ngày...tháng...năm.... Mình đang có người yêu. Đúng là như thế. Huyền nó tốt với mình thật. Mình cũng có chút cảm tình với nó. Nhưng chưa thể gọi là yêu được. Mình chờ xem thế nào đã. Mà hình như mình còn có một tình cảm dành cho một người mà mình không được phép có tình cảm vs nó. Nản quá. Mình mà tiếp tục sẽ chẳng đi đến đâu cả, có khi còn bị đau nữa chứ. Nhớ nhé, không được tiếp tục đâu nhé. Ngủ đã, ngày mai còn phải đến làng trẻ SOS để làm tình nguyện. ZzzZ"
Đúng là lúc đó mình thực sự tỉnh táo. Nhưng cái đêm định mệnh ấy, cái đêm mà mình đã mất t một lần. Mình mới nhận ra rằng mình đã không còn làm theo những gì mình đã vạch ra trước đó, trong quyển sổ đó. Cuộc sống đúng là không thể lên lịch được. 6 năm trời lên lịch đúng. đến lúc đó thì lại sai :)). Cuộc sống thật là thú vị.
To Trang: H mong rằng t hãy coi h như một người thân trong gia đình như trước kia. h ko biết mình có còn đủ can đảm để yêu một ai đó nữa hay không. Vì h đã mất, mất t lần thứ 2 rồi. t không biết được đâu, h hiểu t và y t nên từ nay không làm phiền t nữa. hi vọng t sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Nếu có chút gì đó gọi là tc với h, t hãy xem 6 năm sau h như thế nào nhé. Tạm biệt t. hi vọng t sẽ nhận ra được nhiều điều về h :)...
Yêu Trang nhiều...
My blog: http://candy-alivenice.blogspot.com/