PDA

View Full Version : Thơ văn học trò



hrockvn
26-09-2006, 09:36 AM
"... Học trò nữ lớp 12, xinh và bướng bỉnh. Cộng vào đó là tính kiêu sa, thất thường của dân chuyên văn. Thầy giáo trẻ, đẹp trai hay đỏ mặt nhưng "ác". Ai cũng biết thế!

Mùa thu . Trời buồn... "người có vui đâu bao giờ". Thầy đến sớm chờ học trò. Tập giáo án mỏng cứng cỏi thêm nhờ hai chữ English tô đậm. Thầy đứng... thở dài ngắm lá rơi . Buổi đầu lên lớp hồi hộp lo lắng, thích thú. Học trò đến muộn, vừa kịp trống vào ..."

Trông thấy thầy đứng tựa lan can, trò điệu đàng nguýt dài rồi vào lớp. Thầy vào theo. Trò sững người . Trời đất!

My name is...

Thầy giới thiệu, trò chưa hết "bàng hoàng". Thầy nói: "I'm happy now because ...". Trò cười - à ra thế !

Mùa thu . Heo may buồn. Học trò "thả hồn đi hoang" hay "treo ngược cành cây" không rõ. Cứ nhìn mặt thì biết, trông như vắng hồn, ngây dại . Thầy đi tới, nhìn xuống vở trò, vẻn vẹn hai chữ "heo may". Giận dữ, thầy nhấn mạnh bút viết thêm hai chữ "gật gù" rồi bỏ lên bục giảng. "Heo may gật gù". Chao, hay quá ! Trò toét miệng cười, trả lại linh hồn cho khuôn mặt. Trông kìa, thầy đỏ tai, đỏ mũi, đỏ... đỏ tất ! Và dường như thầy cảm thấy mình dại dột hơn trò. 1-0 !


* * *

Buổi chiều . Thầy dạo xe trên phố. Thầy chẳng có người quen ở thành phố này . Đi lang thang cho đỡ buồn. Giật mình. Thầy nhận ra trò nữa . Một cua-rơ chính cống, quần soóc, tóc đuôi ngựa, xe đua, lao vút qua thầy . Hú hồn. Tim thầy đập loạn xạ. Thầy ngượng nghịu . Và chắc là 2-0 ?


* * *

Buổi sáng. Thầy đến muộn, trò đứng tựa hành lang. Áo dài bay phất phơ, tóc thề quá vai . Trong óc thầy nảy ra sự so sánh giữa buổi chiều và buổi sáng, giữa quần soóc và áo dài - cười thầm. Phát minh ra một nghịch lý. Vào giờ, thầy say sưa giảng. Trò "chăm chú" lắng nghe . Cuối giờ thầy gọi trò trả bài . Trò - hình như nghễnh ngãng. Thầy hỏi: "Have you ever...". Trò trả lời: "You can win if you want. If you want it, you will win" pha chút tiết tấu của lời hát. Thầy đỏ mặt, giận dữ quát: "Cô làm gì thế ?". Trò: "Điềm đạm, thầy ! Modern Talking đó !". "Một điểm, cô biết chưa !". Trò dịu dàng vén tà áo ngồi xuống, trông rõ tội nhất đời . Còn thầy có bộ mặt của một tên đao phủ. Chao ôi là 3-0 !


* * *

Mắt học trò huyền, mi dài, đẹp, dễ thương. Học trò ngồi bàn ba, vừa tầm nhìn. Thầy thuận nhìn vào đó nhất, đâm quen. Lâu lâu, thầy chợt giật mình vì bỗng nhớ mắt học trò. 4-0 !


* * *

Thầy vẫn giảng và trò vẫn nghe và con một vẫn nằm đó, thầy không muốn xóa và trò không muốn chữa . Hết thu, đến đông, vào xuân sang hạ. Học trò vẫn hay buồn, mắt vẫn vương nắng thu và thầy còn đỏ mặt. Lớp trò liên hoan chia tay, mời thầy tới . Thầy ngồi đối diện với trò. Hoa phượng rực rỡ trong nhiều ánh mắt. Thầy hỏi trò thi vào trường nào . Trò nghễnh ngãng (một căn bệnh cố hữu) nên không trả lời . Thầy hỏi lần hai "in English": "Which university ...". Trò giật mình: "Dạ, dạ, vâng..." cười trừ và bật lên giai điệu: "You'e my heart, you're my soul". Thầy bàng hoàng. Trò: "Modern Talking đó thầy !"


* * *

Học trò ra trường. Buồn và vui .
Thầy ở lại "đưa đò" tiếp. Thầy mua băng "Modern Talking", bồi hồi nghe lại những bài hát "You can win..." và "You're my heart". Thầy nhớ ! Chẳng biết có phải nhớ trò ?

Mùa Thu . Thầy nhận lớp mới . Cảm giác cứ chợt ùa về. Thầy vào lớp, nhìn tới bàn ba, giật mình - một gã trai rối bù từ trên xuống dưới . Phút giây lãng mạn vỡ tan trong thầy .

Chẳng biết mi có gật gù chăng con heo may ?

Đỗ Thị Hoa
(12 Văn, PTTH Lam Sơn, Thanh Hóa)

hrockvn
26-09-2006, 09:40 AM
Kính tặng thầy Khôi.

"...Vẫn dáng hình ấy, vẫn giọng nói ấy, vẫn như ngày xưa. Lúc nào thầy giảng bài cũng hay, thầy giảng bằng tất cả những gì thầy có… Ngày xưa, thầy là của trò, “sau này chỉ là của người khác, tôi là của đất”…"
*****************************************8
Thầy trò.

Kính tặng thầy Khôi.

Trò học lịch sử, nhớ thầy sinh đúng ngày thế giới chống chiến tranh: 1-8-1949. Trò kém thầy 28 tuổi 9 tháng 3 ngày, trò kém thầy tất tần tật chỉ trừ mỗi chiều cao. Đó là điều cực kỳ may mắn.

Trò học với thầy bốn năm, bốn năm làm tội làm tình thầy đề đến ngáy cuối cùng thầy phải thốt lên: Tôi thật sai lầm với các anh các chị.

Từ lớp 9, trò gặp thầy. Nhìn thầy trò sợ nhưng đến khi thầy giảng bài, trò rất “mê”. Về nhà, trò khoe với mẹ: Thầy giáo con giảng bài hay cực, nghe như hát ấy.
Một thời gian sau trò mới biết thầy lạnh lùng và khó tính, hơi tí là quát. Trò ngồi than vãn với nhau, biết thế chẳng học chuyên văn nữa. Hàng ngày gặp mặt thầy, trò “ghét” nhưng mà sợ.

Cuối năm chuẩn bị kỳ thi tốt nghiệp và thi chuyên, thầy bảo: “Ai thi đậu, tôi khao”. Thầy hứa nhiều nhiều rồi “Quân tử nhất ngôn là quân tử dại”, thầy quên, trò đòi thầy từ đó tới nay.
Lớp 10, không thoát khỏi duyên phận văn chương, gặp nhau đầu năm học mới, thầy nhìn trò bảo:
- Phải chấp nhận nhau thôi, biết làm thế nào được!
Trò nhìn nhau, cười buồn.

Thầy đến lớp muộn, vội vàng giảng bài ngay. Trò đi học muộn, thầy khiển trách. Thầy giảng nhanh quá, trò ghi không kịp. Tức mình, trò ngồi nghe, chờ mượn vở của cô bạn bên cạnh. Thầy đến gõ nhẹ lên mặt bàn, cái nhìn của thầy là nỗi ám ảnh trong lòng trò.
Gặp thầy, chào: thầy nhẹ gật rồi đi. Trò từ đó gặp thầy là tìm cách lảng tránh.
Lớp 11, trò học yếu, thầy không vui, nhắc nhở trò trước lớp nhiều lần. Trò xấu hổ, chán và buồn.
“Trong cuộc sống, ai không khẳng định được mình, thì phải chịu thất bại”.
Trò gắng học, hôm trò mượn được quyển tài liệu đọc và ghi chép trong giờ thể dục, thầy đi qua nhắc. Hôm sau học lớp, thầy phê bình trò trong lớp đọc truyện. Nghe xong, trò khóc nức nở, không nói được một lời, tự nhủ suốt đời không quên điều đó.
Trò tránh mặt thầy, cả tháng trời trò lặng yên với cả thầy, cả bạn. Thầy kể chuyện, cả lớp cười, chỉ trò là không cười. Giờ ra chơi, trò ngồi phân tích một bài thơ, thầy hỏi: “Sao không ra ngoài chơi cho thoải mái?”. Trò không đáp, thầy nhìn vở không nói.
Thầy thường bảo con gái phải ý tứ, thầy bảo ban cách đi đứng, nói năng… trò làm lơ, mắt nhìn ra ngoài nhưng tai thì thin thít nghe.
Cuối năm, trò học rất khá, thầy động viên trò cố gắng phát huy khả năng. Thầy khen trò trò trước lớp, bạn bè bảo thầy cưng trò.
Năm cuối, lớp nổi loạn, các cô giáo than phiền lớp thầy hay nói chuyện, khó bảo…Thầy nhắc nhở lớp thường xuyên nhưng “nước đổ đầu vịt”, chỉ được một hai tiết đầu là đâu lại vào đấy. Thầy nêu tên những tên “đầu sỏ” nói thẳng vào mặt: “Không nể các anh chị đã lớn nữa”. Trò trơ mặt rồi.

Năm cuối! Thầy bất lực?!! Giờ thầy hơn nửa lớp không soạn bài. Trò xin lỗi mãi thầy cũng không tha, thầy cho lớp về. Trò sợ, trò khóc, trò cười,… rồi trò cũng về.
Kỳ thi chọn học sinh giỏi đi thi quốc gia, lớp chỉ được bốn người. Thầy buồn, trò thương thầy nhưng đã muộn.
Bốn trò đi thi được giải cả, toàn là giải cao, thầy cười hồ hởi, trò khen thầy có nụ cười duyên ơi là duyên. Thầy không đẹp trai nhưng rất duyên, trò khẳng định điều đó trước tất cả mọi người.
Thầy trò gặp nhau, thầy hát cho trò nghe, thầy còn kể chuyện “ngày xưa” của thầy nữa.
Thầy đã để lại trong lòng trò rất nhiều.
Thầy động viên các trò cố gắng vượt qua các kỳ thi sắp tới. Trò nhìn thầy, hứa danh dự, lời hứa cuối cùng sẽ để tặng thầy.
Trò thổ lộ: “ Em rất quý thầy!”.
Thầy cười, các anh các chị thì ai được việc mà chẳng quý tôi, tôi tin.
Trò cười.

Thầy đi họp xa về, lần nào cũng có quà cho trò. Trò reo: “Nhất thầy!”. Trò có bài đăng báo, thầy gợi ý xa xôi. Cả lớp hô: “Đúng thầy và chân lý thuộc về sô đông.”
Ngày trò đi thi tốt nghiệp, 42 tên, mỗi đứa được thầy cung cấp 1.000đ để ăn sáng, làm bài tốt. Trò nhủ: “Chẳng ai như thầy đâu!”.
Thầy khuyên trò nên thi vào những trường mình có khả năng và phù hợp với mình. Trò nghe, không ai hiểu trò hơn thầy?!!!
Đi thi đại học về, trò đến báo cáo với thấy ngay.
- Làm bài tốt chứ?
- Em làm bình thường
- Trượt thì đừng có mà đến nhà tôi nhá!
- Em cứ đến.

Ngày biết kết quả thi, trò đậu bốn trường, trò đến thăm thầy ngay và kể cho thầy nghe những ai đậu rồi. Thầy vui nhưng lại buồn ngay, chưa có ai đến báo tin cho thầy cả.
Trò nhìn thầy, thầy sẽ mãi là người trò không thể quên. Sáng mai trò đến thăm thầy, thầy cười: “Chiều hôm qua bọn hắn đến đông quá, đứa nào cũng đậu cao, chỉ còn hai đứa là về quê chưa thấy đến”. Thầy cười, trò cười.

Trước ngày chia tay, lớp trò, họp lớp, trò khao thầy, trò khóc. Thầy nạt, cố che giấu một nét yếu đuối:
- Tôi xấu người xấu nết, kiến thức đến lúc này thì cũng chẳng còn để dạy nổi các anh các chị nữa. Thôi, đi ra đại học mà tìm thầy khác.
… Thầy ơi, trò chỉ mong sao có được một phần tài năng và kiến thức của thầy.
… Học đại học, bạn bè mới, nhiều bỡ ngỡ. Thỉnh thoảng những đứa bạn cũ đến thăm nhau, có đứa nhắc thầy, đứa nhớ, đứa không nhớ hay cố tình quên (!!?). Riêng trò, trò rất nhớ.
Được nghỉ học vài ngày, trò về thăm nhà. Đến trường, rón rén nhìn vào lớp học cũ nghe thầy giảng “Đây mùa thu tới”.

Vẫn dáng hình ấy, vẫn giọng nói ấy, vẫn như ngày xưa. Lúc nào thầy giảng bài cũng hay, thầy giảng bằng tất cả những gì thầy có… Ngày xưa, thầy là của trò, “sau này chỉ là của người khác, tôi là của đất”…
Trò chỉ muốn nói thật to, thật to: Thầy ơi, em nhớ thầy.


Lưu Đức Hạnh.
Lớp 10 Văn 92-93.

krilinntc
07-11-2006, 03:37 PM
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Anh cho em cùng với một lá thư
Em không nhận và tình anh đã mất
Tình cho đi không lấy lại bao giờ
Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo
Tình thì buồn như tất cả chia li
Giấy phong củ gói thầm trong túi áo
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi
Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại
Đến bên em chờ đợi mãi không về
Em xé nhỏ lòng non cùng giấy mới
mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.
Cũng may mắn lòng anh còn trẻ quá
Máu mùa xuân chưa nỡ hết bông hoa
Vườn hoa là còn nghe chim rộn rã
Anh lại còn yêu bông lựu, bông trà
Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm
Đã bao lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm
Đôi tay yêu chưa được nắm bao giờ
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ
Ai có ngờ lòng vỡ đã từ lâu
Mắt không ướt nhưng bao dòng lệ nhỏ
Len tỉ tê thầm trộm chảy vào trong
Hoa đầu mùa có một mùi trinh bạch
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ
Hương đầu mùa bền nghi như thiết thạch
Sương nguyên tiêu trời đất cũng chung mờ
(tớ lỡ...quên rồi,ai bổ sung đi nhé, hi hi.Cám ơn nhá)
Xuân Diệu

ngayxua
29-12-2006, 10:10 AM
Tháng sáu
Thủy Vũ

Rồi thì cũng qua tháng sáu
Phượng không còn nhắc yêu xưa
Ta quên trở về lần nữa
Vì mưa
Kỉ niệm cũng mờ…
Ai sợ tháng sáu thành nỗi nhớ
Rụt tay
Sợ chạm vào tiếng ve
Rụt tay
Sợ chạm vào khoảng trống
Sợ nơi ấy chẳng còn mùa hè
Em đi qua tôi sau vành nón che
Biết em đang cười
Hay khóc
Con đường gió về bay tóc
Nghiêng một đường mi em dài
Tháng sáu phượng phủ dấu hài
Mưa vui như một lần nghịch dại
Ai đang qua thì con gái
Mà tháng sáu cứ hồng môi
Tháng sáu xa xôi một đời
Lâu rồi phượng không khóc nữa
Trái tim đã thôi lần lữa
Nhưng em
Thì đã… thu rồi

ngayxua
29-12-2006, 10:27 AM
Mùa hạ
Nguyễn Dương

Bây giờ mùa hạ chín dần
Con ve trút nhớ vào ngàn tiếng than
Nắng chi nắng đỏ bàng hoàng
Tím chi tím đến ngỡ ngàng bằng lăng
Bây giờ Hà Nội mưa giăng
Lơ thơ cỏ dại lang thang phố chiều
Phiêu bồng quán nhỏ phiêu diêu
Tiếng mưa như hát về điều xa xăm
Bây giờ trường cũ xa dần
Hành lang với những tần ngần đầu tiên
Bàn quen vết khắc không liền
Bảng đen với những nỗi niềm tháng năm
Lối quen đã bước trăm lần
Giờ thêm lần nữa bàn chân ngỡ ngàng
Ơ kìa kỷ niệm lang thang
Đón ta đi giữa hai hàng phượng xanh...

ngayxua
29-12-2006, 10:41 AM
Dấu vết
Hồng Uy

Em hay chăng mùa hạ ấy xa rồi
Phượng mãi đỏ như một thời tuổi trẻ
Và con đường đến bây giờ vẫn thế
Cánh hoa bay vương tà áo học trò
Kỷ niệm xưa nhớ về một khoảng trời
Mắt em xanh như màu mây tuổi nhỏ
Nhìn bỡ ngỡ trong buổi chiều đầy gió
Hoàng hôn buông màu tím cuối chân trời
Ngôi sao hôm lấp lánh phía xa vời
Đẹp lộng lẫy trong buổi chiều huyền ảo
Mà hôm ấy hoàng hôn là sắc áo
Em một thời mơ mộng tuổi hai mươi
Em hay đâu mùa hạ ấy xa rồi
Xao xác rụng hoa nhuộm đường thắm đỏ
Ai đau đớn câu chuyện tình dang dở
Lời yêu thương theo gió cuốn xa vời
Bởi lỡ yêu mùa hạ tím trong chiều
Nên ngơ ngác trong mùa hoa năm ấy
Màu hoa đỏ buổi chiều nay bùng cháy
Thành tro tàn dấu vết một lần yêu