PDA

View Full Version : Hậu nấc thang lên thiên đường



xjha
21-01-2010, 10:38 PM
Cách đây 14 năm...

Cha mẹ của Trịnh An Kim và Lâm Khánh Quân là bạn thân, rất thân. Họ đã bí mật đính hôn cho con cái họ sẽ thành đôi với nhau sau này.

Mẹ An Kim chẳng may mất sớm, cha An Kim đi bước nữa với một nữ diễn viên nổi tiếng thì không mấy, mà tai tiếng thì có thừa... Bà này dẫn theo cô con gái riêng của mình ( tên Trịnh Bảo Hoa ) bước chân vào biệt thự Hoa Hồng, và nghiễm nhiên làm nữ chủ nhân sang trọng của ngôi nhà này...

Cuộc sống của An Kim bắt đầu trở thành địa ngục từ khi mẹ con nhà bà ta xâm nhập vào cuộc đời cô... Trước mặt cha c6, mẹ con bà ta rất niềm nở và đối xử tốt với cô, nhưng khi khuất mặt ông, An Kim phải chịu đựng những chuỗi ngày sống còn khổ hơn chết... Nhưng vượt lên tất cả là ý chí không khuất phục và tấm lòng nhấn ái, rộng mở và luôn lạc quan đã làm cho An Kim trở thành một cô bé rất hồn nhiên, vô tư và được bạn bè yêu mến...

14 năm sau, Khánh Quân lớn lên, đi du học trở về và thành một ca sĩ kiêm người mẫu thần tượng của giới trẻ Hàn Quốc... Anh vẫn không quên được cô bạn gái thưở nhỏ, xinh đẹp như búp bê và tìm đến... Mẹ con Bảo Hoa đã tìm cách giấu cô bé đi và thay thế Bảo Hoa vào đó...

An Kim trở thành một cô tiểu thư giàu có sống cuộc đời lưu lạc, không nhà cửa, không tiền tài và sắc đẹp ( thật ra là An Kim rất xinh xắn, nhưng từ khi bị mẹ con Bảo Hoa hành hạ, chèn ép, cô bé trở thành một con vịt bầu xấu xí bọc ngoài lớp Thiên nga xinh đẹp của mình ), và rày đây mai đó. Ông Trịnh, cha cô thường xuyên đi làm ăn xa nên không mấy quan tâm đến cô và rất mực tin tưởng người mẹ kế ác độc này của cô... những tưởng con gái mình sẽ được sống hạnh phúc. Nhưng sự thật vốn không hề đơn giản như thế...

Một dịp tình cờ, An Kim vào làm gia sư kiêm quản lí cho em trai của Khánh Quân, là Khánh Kỳ, anh này nhỏ hơn Khánh Quân một tuổi... Chuyện tình tay ba đầy ngang trái và éo le cũng bắt đầu từ đấy... Liệu An Kim có chấp nhận mối tình đã đính hôn cách đây 14 năm của mình, hay là thích anh chàng Khánh Kỳ hào hoa, phong nhã, nhưng cực kì lạnh lùng và kiêu ngạo ?!... Cuộc đời An Kim rồi sẽ ra sao ?
Tén... Ten... Tén... Ten...

Giai điệu Best Friend thân quen. Bé ANYCALL đang réo inh ỏi + rung lên bần bật trong túi quần Jeans của con nhóc. An Kim vội vàng thò tay vào lôi bé di động đáng yêu của nó ra. Khỏi cần nghía vào máy nó cũng thừa biết ai đang gọi cho mình... Quang Anh đã cẩn thận cài từng bài hát cho mỗi số di động gọi đến cho máy nó mà lại...

- Alo !!!...

- ...

- Biết là cậu rồi... Có chuyện gì, nói nhanh đi !... Tớ đang bận lắm...

- ...

- Tớ ấy hả ?... Đang ở ngã tư gần Đài Truyền Hình...

- ...

- Đến trường ngay bây giờ ư ?... Có cần lắm không ?... Tới giờ tớ phải đi làm rồi...

- ...

- Được !... Biết rồi !... Đến ngay đây !...

Con bé tắt máy cái cụp. Nó mở nước rút cho cuộc chạy thường niên của mình.

1... 2... 3...

OẠCH !!!...

Một âm thanh khô khốc vang lên. Nguyên cả thân hình nặng hơn 45 kg của nó đang " Với tay thử xem trời cao thấp... Duỗi cẳng đo xem đất ngắn dài... " ấy mà... Con bé nhăn mặt mếu máo đứng lên... Bực mình chết đi được... Cũng tại đôi guốc khủng bố mà Bảo Hoa bắt nó đi đây này... Giày dép của con nhỏ Bảo Hoa ấy, không có đôi nào dưới 1 tấc 2 cả... Lúc mang giày vào và khi cởi giày ra, trông con nhỏ đó chẳng khác gì người có gắn lò xo hết á. Phục bà ấy thiệt ! Mang vậy không thấy mỏi chân sao ?... Nó mới mang có một buổi mà đã đau ê ẩm hết cả hai chân rồi đây này... Ôi ! Đôi Nike yêu quí mà bố tặng cho nó, giá không bị con bé ấy trấn lột mang đi mất thì giờ nó đâu có phải lấm lem bụi đất thế này...

Đến trường nhanh nhanh cái đã... Nó lết hai cái chân xi cà que của nó ra bãi đỗ xe Bus

...........................

Trường Đại Học IKM - Một trường chỉ dành cho giới quí tộc, giàu có và địa vị trong xã hội Hàn Quốc...

Khánh Quân lừ đừ bước ra khỏi văn phòng khoa của Trường. Bao nhiêu là việc để làm thế này, lại còn phải làm nhiệm vụ của một sinh viên nữa... Đời nó bây giờ chỉ thấy một đám mây đen u ám mà thôi... Học kì tới nhiều môn học quan trọng quá, làm sao nó có thể cúp tiết cho những hoạt động ngoại khóa của mình đây... ?... Hmmmmmmmmm... Thằng bé thở dài chán chường...

Vừa mở máy chưa đầy 30 giây, bé NOKIA của nó đã reo lên khí thế... Khánh Quân thật sự muốn điên cái đầu. Không có điện thoại cũng khổ, có điện thoại lại càng khổ hơn... Sao con người ta cứ thích làm phiền nhau qua cái đồ máy móc bé xíu xìu xiu thế này nhỉ ?... Thằng bé uể oải nhấc máy...

- Alo !!!... Anh Jonhy !...

- ...

- Sao cơ ?... Lại phải đến Thế giới giải trí NMC nửa sao ?... Em mới từ chỗ ấy về đây mà...

- ...

- Vâng !... Em hiểu rồi... Em đến ngay đây !...

Khánh Quân tắt máy. Nó nhìn ra bên ngoài. Từ hồi về nước đến giờ, nó mới biết cuộc dời phiền não là như thế nào. Cái gì mà ca sỹ thần tượng ?... Cơn lốc So ju chứ ?... Mệt chết đi được !... Nếu không phải bố nó bắt nó về làm việc ở cái Tập Đoàn Global chết tiệt ấy, thì giờ này nó còn đang sung sướng vi va vi vu, phơi phới ở tận trời Tây rồi... Không về nước thì làm gì có sự nghiệp ca sỹ như ngày nay. Nó cũng bớt rắc rối cuộc đời rồi... Vừa phải làm một sinh viên, vừa phải làm ca sỹ, kiêm luôn người mẫu trên sàn Catwalk, vừa phải làm một Giám đốc phòng Kế hoạch ở tập đoàn Global nhà nó, nó thấy hình như mình sinh ra làm con người vẫn còn thiếu tay chân làm sao ấy. Lẽ ra nó nên là một quái vật với ba đầu sáu tay, có vậy nó mới kham một l1yc nhiều công việc được như thế... Muốn làm một sinh viên gương mẫu, học hành chăm chỉ đối với nó xem ra còn khó hơn lên trời. Ngoài các kì kiểm tra bắt buộc phải có mặt, còn lại nó hầu như phải cúp cua cho những chuyến đi lưu diễn xa và những live show của mình... Chung quanh nó lúc nào cũng toàn là ánh hào quang rực rỡ nhưng nó không hề cảm thấy vui... Từ lâu lắm rồi, nó không còn biết đến hai từ vui vẻ viết ra sao nữa...

.........

- Anh Khánh Quân kìa !...

- Anh ấy ở ngoài trông đẹp trai hơn trên tivi nhiều nhỉ ?...

- Ôi, trông anh ấy kute quá đi mất !... Các cậu sướng thật ! Được học chung trường với ca sỹ siêu thần tượng thế này...

- Tớ sẽ về xin bố mẹ chuyển trường đến đây...

Đò ! Như thế có chán không chứ ?... Ngày nào cũng có không ít dưới mấy chục sinh viên và fan hâm mộ từ các nơi kéo đến trường để xem cái bản mặt đẹp chai của nó... Làm như nó là đồ vật trưng bày triển làm, hay mấy con voi trong Sở thú không bằng ?...

Nó ngẩng lên nhìn. Mẹ ơi ! hôm nay fan hâm mộ của nó xem ra đông hơn thường ngày. Cũng tại mấy đứa Sinh viên trường nó nhiều chuyện dắt bạn bè lung tung đến đây mà... Những ánh mắt nhấp nháy hình trái tim của các cô nàng đã từ lâu là cơn ác mộng mỗi khi đêm về của nó... Nó nhìn ra chung quanh mình. Không phải chứ ?!! Nó đang bị bao vây tứ phía, bít kín đường đi còn đâu... Có lẽ tại lúc nãy đang trầm tư mặc tưởng linh tinh nên nó không để ý...

- Anh ơi !... cho em xin chữ kí ...

- Chụp hình với bọn em đi anh...

- Anh ơi !... Bên này này...

- ...

Trong phút chốc, Khánh Quân bị lôi qua, kéo lại, giật ngược giật xuôi trong đám đông hỗn loạn thật thảm thương... Trời ơi ! Cứu con ! Con sắp te tua trước khi đến chỗ hẹn được với Johny rồi này...

1... 2... 3... Chạy !!! - Thằng bé vắt giò lên cổ chạy ào ra khỏi đám đông.

- Anh ơi ! Chạy đi đâu thế ?...

- Chờ tụi em với !... Anh Khánh Quân !...

- Anh ơi !...

-...

Ngu sao mà chờ ? Nói nghe mắc cười !... Từ khi trở thành ca sỹ thần tượng thì bộ môn điền kình dường như trở nên là người bạn rất thân cùa nó lúc nào không hay... Nói không ngoa chứ bây giờ bảo nó đi thi điền kinh quốc tế, chưa biết ai thắng ai đâu à nha... Chẹp !!!...

May quá ! Cuối cùng cũng đã cắt được mấy chục cái đuôi rồi !... Miệng nó thở hào hển, hai tai nó lùng bùng như sắp xì ra khói đến nơi... Trời đang rất lạnh nhưng nó lại thấy toàn thân mình nóng ran... Kể ra vận động thế này cũng hay, đỡ mất công tập thể dục mỗi buổi sáng...

Nó tí tởn với ý nghĩ điên khùng của mình rồi vừa chạy vừa toét miệng cười như trẻ con... Trễ giờ hẹn ở NMC rồi ! Dánh anh Johny mà nhìn thấy mặt nó lúc này sẽ đem ra làm thịt xào sả ớt lắm chứ chẳng chơi... Phải nhanh hơn nữa mới được... Thằng bé cắm đầu chạy thục mạng ra bãi đỗ xe...
Trước cổng trường Đại Học IKM...

- Cũng sắp đến giờ đi làm của mình rồi... Không biết có kịp gặp Quang Anh không đây ?... - An Kim vừa chạy vừa ngó đồng hồ trên tay mình...

...

- Ôi... ôi... Mình mà đến trễ lần nữa !... Anh Johny chắc sẽ cạo đầu khô mình vì cái tội lề mề chết mất... - Khánh Quân than thầm...

...


Tử hai hướng khác nhau chạy ngược lại, hai kẻ gắn mắt mũi trên đỉnh đầu đâm bổ vào nhau...

- BINH...

- BINH...

- CHỤT !!!...

Mọi việc diễn ra chớp nhoáng, nhanh đến độ cả hai kẻ trong cuộc cũng chưa kịp hiểu là chuyện gì đang diễn ra. Đất trời như đang quay cuồng chung quanh bọn chúng...

xjha
22-01-2010, 02:06 PM
đăng mà chẳng ai đọc:fallout:
chán ơi là chán:demoralize:
hok post nữa:loser: