PDA

View Full Version : Những điều mất đi...lose...haizzz



b12muonnam
23-02-2010, 02:02 AM
Vào sinh nhật 18 tuổi, tôi được tặng một cuốn sổ tay rất đặc biệt. Không trang trí cầu kì, không họa tiết sặc sỡ như thường thấy, nó giản dị với tông màu nâu nhạt, chỉ có đúng một chi tiết nổi bật là từ "Lose" được in rất to phía ngoài bìa. Băn khoăn mãi về ý nghĩa của từ này, cuối cùng tôi cũng quyết định sẽ viết vào cuốn sổ xung quanh cái chủ đề "Đánh mất" ấy. Có lẽ người tặng tôi cuốn sổ muốn tôi nhìn lại, nghĩ và nhìn xa hơn một chút, tôi đoán vậy... Mất đi và lấy lại đuợc Dạo còn nhỏ, tôi rất hay làm mất đồ dùng của mình mỗi khi đi chơi hoặc đi học, những vật dụng trẻ con và cũng ít quan trọng. Có thể là chiếc bút máy, là cục tẩy chì hay món đồ chơi mô hình, siêu nhân gì đó... Tôi nhớ những lần trót làm mất cái gì lại chạy về "báo cáo" ngay với mẹ. Mẹ chẳng bao giờ mắng tôi mà chỉ căn dặn lại về sự cẩn thận, ngăn nắp. Hôm sau, tôi lại được mua món đồ mới thay thế, lại vui, lại tung tẩy đi chơi và (lại) có thể sẽ đánh mất đồ, lại cẩu thả thêm một hay nhiều lần nữa. Trong tôi ngày đó huyễn hoặc hình thành nên cái suy nghĩ về những điều "Mất đi và lấy lại đuợc" vì rõ ràng, tôi chưa bao giờ có cảm giác "mất hoàn toàn" cả, tôi đã có mẹ, người lấy lại tất cả. Mẹ như bà tiên trong giấc mơ, là người biến phép màu xung quanh những tháng năm lớn lên của tôi. Chợt nhận ra, tuổi thơ của mỗi con người như những hạt màu óng ánh nằm trong chiếc đồng hồ cát, dù có dốc ngược dốc xuôi tới mấy thì chúng vẫn ở yên trong khối thủy tinh, để được bảo vệ và nâng niu - Tuổi thơ hay còn là quãng thời gian của những điều không mất đi... Mất đi và không lấy lại được Thành "người lớn", "phép màu", "cổ tích" cũng dần lùi vào góc kỉ niệm. Mới đầu là sự ngở ngàng - sững sờ, nhưng rồi tôi cũng phải quen và học cách chấp nhận thực tế - có những cái "Mất đi và không lấy lại được", những điều quí giá rời xa, khiến trái tim bạn mệt mỏi... Đó là lần đầu tiên tôi gánh chịu nỗi đau mất người thân, khi ông nội qua đời. Buổi chiều ấy, tôi đã ngồi cạnh ông trong suốt những giây phút mà người lớn vẫn bảo là "ông đang hấp hối đấy, nói gì với ông đi con!". Mỗi tích tắc đồng hồ, tôi lại nắm chặt tay ông nội hơn, không nói được gì, cũng không dám khóc. Vì tôi vẫn hi vọng, sẽ có điều kì diệu. Mỗi khi nghĩ về ông nội, chút nuối tiếc lại khẽ lay động như một vết thương còn chưa lành hẳn. Thế mới hay, những người thân thật quan trọng với mỗi người. Bởi vậy, dù có bận rộn thế nào, cũng cần dành thời gian để ở bên họ, để chia sẻ và được chia sẻ. Từng giây phút tơri qua của cuộc sống quý giá hơn gấp vạn lần, khi bạn biết được rằng, có nhiều lắm, những điều "Mất đi và không lấy lại được"... Mất đi và không muốn lấy lại Mọi thứ trong cuộc sống của bạn đều thật đáng trân trọng. Nhưng có nhất thiết phải cố gắng giữ lại tất cả ở bên mình? Câu trả lời là: Không - Không thể và Không nên. "Không thể" là bởi bạn chẳng bao giờ lường trước được điều gì sắp xảy đến với mình - May măn hay xui xẻo? Thành công hay thất bại? Tôi đã từng rất hụt hẫng khi nhận ra, có những người mình coi là bạn, rất yêu mến và trân trọng, đã quay lưng đi trong những lúc cuộc sống của tôi khó khăn và bế tắc nhất. Lúc ấy, tôi buồn và chới với biết mấy. Rối bời tới mức có lúc còn hi vọng, họ sẽ thương hại mà giúp đỡ. Nhưng rồi chẳng có bàn tay nào ở đó, tôi ngã. Ngã đau... Một thời gian dài trôi qua, vế thương lành hẳn, tôi tự đứng dậy, tự bước tiếp, vững vàng và cẩn trọng hơn. Chính sự vô tình của người khác, chính những cú ngã đau đã nói lên rằng, có những điều mất đi mà bạn chẳng bao giờ muốn lấy lại. Chúng làm bạn đau, tổn thương ít hay nhiều nhưng không mảy may để lại chút tì vết nào. Chỉ là sau mỗi lần ngã đau, bạn lại trưởng thành hơn một chút mà thôi... Có nên chăng, "đánh mất" những thứ không thuộc về mình? Cuốn sổ đến giờ đã ghi lại khá nhiều "Những điều mất đi". Đó là một việc làm thú vị mà ai cũng có thể làm. Bạn viết ra không cần với một cảm xúc đặc biệt hay triết lí cao siêu gì. Đơn giản, nó như một cái timeline đặc biệt của ngừơi trẻ tuổi. Vì càng lúc, cuốn sổ ấy của bạn sẽ càng ít hơn những điều mất đi, càng ít những tiếc nuối. Bạn đang lớn... "Không có quá khứ, chỉ còn đây là hiện tại va tương lai đang ở trước mắt. Mình tin rằng bạn sẽ đứng vững dù quá khứ(chính là những tấm gương ta soi lại để nhận ra"những điều đã mất") có như thế nào đi chăng nữa và hãy biết trân trọng hiện tại. Sẽ k thể có quá khứ lần thứ hai, nhưng tương lai sẽ không phải là những ngày tăm tối nếu như bạn biết cách để SỐNG.Đừng quá nhạy cảm, hãy mở lòng với mọi người. Còn rất nhiều người muốn hiểu biết bạn, trái đất vẫn luôn có NHIỀU HƠN một người rất nhiều.Niềm tin và tương lai ở trong tay ban. Hãy học cách tự bảo vệ mình. Mình tin ở bạn."