PDA

View Full Version : Tuyển tập truyện ngắn (dưới 200 chữ)



alex
14-10-2006, 11:25 AM
***“ Mấy đời bánh đúc có xương…” ***



Năm 14 tuổi, má chị mất sau một tai nạn xe
2 năm sau, Ba chị quyết định đi thêm bước nữa… hàng xóm kháo nhau…

“ Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng…”

Chị sợ hãi, nhưng nghĩ về ba … nhà tuy giàu, có nguời ăn kẻ ở.... khi đến tuổi về chiều, ba sẽ cô đơn…
Và chị rụt rè đón nhận người mẹ kế…

Người mẹ kế thương yêu và chăm sóc chị như con ruột…ba cũng vui hơn…
Mỗi khi nghe ai kháo nhau “ mấy đời bánh đúc…” chị liền phân minh, không phải ai cũng thế… mẹ kế chị rất tốt, rất thương con chồng…

Năm chị tròn 20… Ba mất vì bị bệnh ung thư
Nguời mẹ kế bắt đầu mắng nhiếc, đối xử tệ bạc với chị, luôn tìm cách đuổi chị ra khỏi nhà…
Chị đau khổ, vật vả bên mộ người mẹ quá cố của mình…

“ Mẹ ơi, mấy đời bánh đúc có xương…”

DNYN

alex
14-10-2006, 11:27 AM
*** Tuyệt Đối ***


- “ Nào, em hãy làm bài tóan này.”

- “ Những con số thật xấu xí – Cậu bé miễn cưỡng cầm bút, nhưng ngón tay khẳng khiu lóng ngóng.

Một ngày, hai ngày… Một tuần, hai tuần… Một tháng, hai tháng… Thật vô ích nếu muốn cậu làm đúng một bài cộng trừ hai chữ số.

- Bởi vì tóan học là điều vô lý nhất.

Tôi sững sốt khi nghe cậu nói câu này.

- Tại sao? – Tôi gặng hỏi.

- Vì tuyệt đối là một điều vô lý !
…….

( Bài này Alex trích từ truyện Dư Âm, tác giả Nguyên Hương )
__________________

alex
14-10-2006, 11:28 AM
Nắm tay

Con gái đi chơi tối về muộn, chị mắng, nó chỉ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi nhưng lại cười tủm tỉm. Chị ngạc nhiên... Tối, nó rúc đầu vào lòng chị, khẽ bảo:
"Mẹ ơi, con đã nắm tay một người".
Chị gật đầu:
"Phải nắm chặt nghe con, nếu bạn trai con là một người tốt".

... Ngày xưa, cũng bằng tuổi con, chị yêu và đã được yêu. Chị cũng đã biết cái cảm giác lần đầu tiên nắm tay người khác phái. Cảm giác run rẩy nhưng hạnh phúc đến rạng ngời mà sau này không bao giờ chị kiếm tìm được.

Anh còn bảo: "Đã nắm tay em rồi, anh sẽ nắm thật chặt. Anh sẽ giữ em cho riêng mình". Lúc đó, chị đã khóc... Bây giờ chị lại nghĩ về anh. Anh nắm tay chị chặt quá, chặt quá... làm chị bức bối. Chị phải tự buông lỏng tay mình, để đến ngày lên xe hoa, nắm tay chị lại là một người khác...

Con gái chị vẫn còn cười rạng rỡ, hai tay cứ đan vào nhau như muốn tìm lại cái cảm giác được nắm tay khi nào. Thương mình rồi thương con, quay sang phía tường trắng, chị khẽ thở dài muốn nói với con:
"Nhưng đừng nắm chặt quá. Mẹ sợ...".

(Huỳnh Phương Trang)

alex
14-10-2006, 11:32 AM
***Trái Tim người bác sĩ***


( Tặng anh và tất cả những người bác sĩ...)

“ Bệnh nhân đã tử vong…” giọng anh lạnh lùng. Anh bước khỏi ra phòng cấp cứu… báo cho người nhà bệnh nhân.
Đôi vợ chồng trẻ vật vã kêu gào bên xác đứa con gái bé bỏng…
Anh lạnh lùng bước di…
Những người xung quanh thì thầm: “… có lẽ chứng kiến quá nhiều cảnh chết chóc, chia lìa đau thương như thế này… đã kiến cho trái tim người bác sĩ trở nên chai sạn, mất hết cảm giác dau xót…”

Phía bước chân lạnh lùng kia, có giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi xuống ...


DNYN

ngayxua
31-10-2006, 09:16 PM
Thân gởi

Tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, chớm nở bằng một cái hôn và cảm nhận được từ những cái ôm ấp dịu dàng. Một tình yêu thật sự không thể xây dựng từ những mâu thuẫn đổ vỡ của quá khứ mà phải bằng những gì trong sáng ở tương lai. Bạn nên hướng nhìn thẳng về phía trước chứ đừng bao giờ ngoái nhìn lại dĩ vãng. Bạn sẽ không thể nào tiếp tục sống vui vẻ nếu như bạn không chịu bỏ qua những đau đớn từng xảy đến trong đời.Bạn nên có nghị lực để làm những gì bạn cảm thấy là đúng và tốt cho những người bện cạnh bạn, nhất là chính bản thân bản. Nếu bạn để cho một mối tình không vui vẻ luôn níu kéo bạn thì bạn sẽ càng bị nhiều đau khổ, tan nát con tim và cay đắng của sự chia tay. Chính vì những thứ nói trên, bạn đừng bao giờ ngần ngại nói lên những gì bạn đang suy tư và những gì đang đến trong lòng bạn. Những lời nói mà không thể nói được, lúc nào cũng mang đến những bất hạnh cho chính bản thân. Những lời không nói đó có một lực rất mạnh mẽ và nó sẽ làm ảnh hưởng đến bạn rất nhiều nếu bạn không nói ra. Có những lúc trong cuộc sống khi bạn thật sự nhơ nhung một người và chỉ muốn lấy người đó ra khỏi giấc mơ và mong muốn có thể ôm lấy họ trong thực tại. Bạn hãy mơ những gì bạn muốn mơ và đi tới những chỗ nào bạn muốn tới. Bạn hãy làm những gì bạn muốn làm, tại vì bạn chỉ có một cuộc đời và một lần cơ hội để làm những gì bạn muốn.

ngayxua
25-11-2006, 08:46 PM
Khế Ngọt Ðổi Vàng


Ngày xưa, có hai anh em cha mẹ mất sớm. Người anh tham lam chiếm cả phần gia tài chỉ để cho vợ chồng người em một túp lều tranh, với một cây khế ngọt. Hai vợ chồng người em hiền hậu, đành vui phận nghèo, đi làm thuê gánh mướn, chăm nom cây khế để bán quả sống lần hồi.

Nhưng đến mùa khế chín thì sáng nào cũng có con chim quạ rất lớn đến ăn hại quả; chị vợ đuổi thế nào cũng không được, buồn bã ngồi xuống gốc cây phàn nàn: "Rõ khổ! Cả nhà chỉ trông sống vào có cây khế, nay ông chim cứ đến tàn phá thế kia thì đến chết đói!" Bỗng từ ngọn cây chim quạ trả lời xuống: "Ăn quả trả vàng, may túi ba gang mà đựng".

Người vợ sợ hãi, biết là chim thần không dám ta thán gì nữa, chạy về thuật lại cho chồng nghe. Hai người bàn định thử may mỗi người một túi ba gang xem sao. Nhưng ngày nào chim quạ cũng chỉ đến ăn no rồi trước khi bay đi lại hót vớt xuống một câu như trước: "Ăn quả trả vàng, may túi ba gang mà đựng"!

Rồi một buổi sớm, khi đã ăn hết nhẵn mọi quả khế, chim quạ sà xuống trước sân kêu to như giục: "Ăn quả trả vàng, may túi ba gang mà đựng". Hót thế rồi chim quạ bảo anh chồng ngồi lên lưng và đem theo hai cái túi ba gang. Chim cất cánh bay muôn ngàn dậm, đến một hòn đảo mọc giữa biển, hạ cánh rồi bảo anh chồng muốn lấy gì cứ việc lấy đầy hai túi. Anh ta vội mở choàng mắt thì thấy chung quanh mình toàn châu ngọc, vàng bạc nhiều như cát, sỏi. Trông thấy đủ hoa mắt, nhưng anh vốn chất phác, chỉ vội vã nhặt một ít dồn đầy hai túi con rồi lại lên lưng chim cho chim bay về.

Từ đấy hai vợ chồng anh ta trở nên giàu có, xây nhà tậu ruộng. Năm sau nhằm ngày kỵ, vợ chồng người em mời anh chị sang ăn giỗ. Hai anh chị từ xưa vẫn khinh miệt đứa em nghèo không thèm đi lại, nay thấy mời bĩu môi đáp: "Chừng nào chú có chiếu trải đàng, vàng phết ngõ tao mới đến chơi". Người em sai thợ mua chiếu cạp điều trải khắp các lối đi, lại mua vàng phết lên tất cả các cổng ngõ. Vợ chồng người anh thấy thế kinh ngạc vô cùng, vội vàng sang thăm, mới biết là em nay đã giàu gấp ngàn vạn lần mình. Hỏi duyên cớ thì người em cứ chân thật nói hết sự tình. Tham lam, người anh đòi đổi cả cơ nghiệp mình lấy túp lều tranh và cây khế ngọt. Người em ưng thuận. Vợ chồng người anh đến ở túp lều. Chim quạ đến ăn khế, anh ta phàn nàn, chim quạ cũng dặn: "Ăn quả trả vàng, may túi ba gang mà đựng".

Chị vợ liền may hai cái bao thật lớn. Hôm sau chim quạ cũng chở anh chồng đến hòn đảo vàng hôm nọ. Anh ta mừng rỡ tin chắc chuyến này ắt giàu gấp mấy chú em, ra sức dồn vàng đầy hai cái bao lớn rồi, còn nhét cả vào trong áo, ống quần, lỗ mũi, mang tai. Ra đến giữa biển, nặng quá không bay nổi, chim quạ rũ cánh làm anh ta sa xuống biển mà chết.

:-P

hanvanhuynh
02-12-2006, 04:12 PM
chim ơi đừng bay nhá
...tùng! tùng!
(thầy Tiến đánh trống ra chơi)
mấy thằng A5 (97-2000) nháo nhào ra ngoài đá cầu.
...tùng! tùng!
(thầy Tiến đánh trống ra vào lớp)
mấy thằng A5 (97-2000) nháo nhào vào lớp.
-tao hát thế mày không nghe à
-mày hát giè?
-chim ơi đừng bay nhá
-chết cha, thanks mày
(soẹt...khóa quần)

alex
30-12-2006, 10:35 AM
Cay


Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.
Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần , rồi vắng hẳn.

Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá cay.

Cay nên người ta không thèm ăn của ông nữa...

(sưu tầm )

alex
30-12-2006, 10:36 AM
Chị ơi!


Ngày xưa, bố mẹ đi làm từ sáng đến tối mịt mới về. Chị phải chăm sóc em thay mẹ. Trưa, dắt em đi học, trời nắng. Chiều, trời bất chợt đổ mưa. Chị mượn được một cái áo mưa nhường em mặc.

Mẹ về, thấy chị ướt như chuột lột, ngỡ chị tắm mưa, đánh đòn.

Bây giờ, em xa chị. Chiều nay, trời cũng bất chợt đổ mưa, em co ro tránh mưa dưới mái phố, có ai nhường áo cho em mặc như chị ngày xưa không?

Chị ơi !

(sưu tầm )

000_000
27-05-2007, 01:57 PM
------------------------------Đồng cảm--------------------------------------
Một cậu bé xuất hiện trước một cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng :
-Các con chó được bán với giá bao nhiêu vậy bác ?
Người chủ hàng trả lời :
- Khoảng từ 30 đến 50 đô la một con !
Cậu bé rụt rè hỏi :
-Cháu có thể xem chúng được không ạ ?
Người chủ hàng gật gù rùi huýt sáo ra hiệu . Năm chú chó con như năm cuộn lông đủ kích cỡ chạy ra , duy chỉ có một chú bị tụt lại sau khá xa . Ngay lập tức cậu bé chú ý tới chú chó chậm chạp , hơi khập khiễng đó . Cậu liền hỏi :
- Con chó này bị làm sao vậy bác ?
Ông chủ giải thích rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ bị khập khiễng suốt đời . Nghe thế , cậu bé tỏ ra rất xúc động .
-Đó chính là con chó cháu muốn mua -Cậu nói với giọng quả quyết
- Nếu cháu muốn mua con chó đó bác sẽ tặng cháu . Nhưng bác biết cháu sẽ không thích nó đâu
Cậu bé nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng :
- Cháu không muốn bác tặng con chó đó cho cháu đâu. Nó cũng có giá trị như những con chó khác mà. Cháu sẽ trả cho bác đúng giá
Ngập ngừng một lúc cậu bé nói tiếp :
-Thực ra , cháu chỉ có và có thể trả bác ngay 3 đô la bây giờ. Sau đó , mỗi tháng cháu trả dần được không ạ?
-Nói thật nhé , cháu không nên mua nó -Người chủ cửa hàng khuyên - Nó không bao giờ có thể chạy nhảy và chơi đùa như những con chó khác được đâu
Ông vừa dứt lời thì cậu bé liền cúi xuống kéo ống quần lên , để lộ ra cái chân trái cong queo, bị liệt được đõ bằng một thanh kim loại . Cậu nhìn ông chủ cửa hàng khẽ nói :
-Chính cháu cũng chẳng chạy nhảy được mà . Nó sẽ người bạn thân của cháu

------------------:)>- Blog :http://360.yahoo.com/pink_vic_1191:)>-
------------------------------------------
Cái giá của sự trung thực

Một buổi chiều thứ bảy đầy nắng ở thành phố Oklahama , tôicungf một người bạn và hai đứa con của anh đến vui chơi tại một câu lạc bộ . Bạn tôi tiến đến quầy vé và hỏi :
-Vé vào cửa là bao nhiêu ? Bán cho tôi bốn vé .
Người bán vé trả lời :
-3 đô la một vé . Chúng tôi đặc biệt miễn phí cho trẻ em dưới sáu tuổi . Các cậu bé này bao nhiêu tuổi ?
- Đứa lớn bảy tuổi và đứa nhỏ thì lên bốn -Bạn tôi trả lời -Như vậy tôi phải trả cho ông 9 đô la tất cả.
Người đàn ông ngước lên với cặp mắt ngạc nhiên :
-Sao ông không nói rằng đứa lớn mới lên sáu tuổi ? Như vậy có phải tiết kiệm được ba đô la không
Bạn tôi nhìn người bán vé và chậm rãi nói :
- Dĩ nhiên , tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không nhận ra . Nhưng bọn trẻ thì biết đấy .tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình với giá 3 đô la
( Ý của ông chắc cao hơn sẽ bán =D> )
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đối với em anh vẫn là thằng bé ...............................:X

thanhkhoeo
05-04-2011, 12:50 PM
Tình yêu

Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.

Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập.

Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?

Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?"

Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.

Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...

Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.

Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.

Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!".

Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:

- Sao anh lại ghen với tôi được?

- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!

- Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?

- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!

Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.

Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.

thanhkhoeo
07-08-2011, 07:03 PM
BÀI DỰ THI
Họ và tên: Nguyễn Thị Lan Phương
Y! : thien_than_bexiu@yahoo.com



"Lốc cốc, lốc cốc" - tiếng mở chuồng trâu mỗi sớm của bố như thay cho tiếng chuông đồng hồ gọi tôi dậy sau giấc ngủ dài trong chăn ấm. Mò mẫm ngồi dậy, tôi chỉ biết thở dài. Đã hơn tuần nay, tôi chỉ nằm và ngồi. Nếu ngược thời gian, thì mới hai tháng trước đây thôi tôi vẫn còn tung tăng chạy nhảy, vẫn còn hái hoa bắt bướm cùng lũ bạn. Vậy mà giờ đây...
Khoảng khắc định mệnh ấy - đúng cái ngày sinh nhật của tôi - đã cướp đi của tôi tất cả
Mải mê với những cánh diều tôi không để ý rằng mình đã vô tình bước lên phần đường quốc lộ. Và rồi..."Rầm"...Khi tỉnh lại, tôi có cảm giác tê buốt cả người, nhìn ra bốn phía. Tôi hoảng hốt. Tại sao? Tại sao mọi thứ quanh tôi tối đen thế này? Tôi hét lên, gọi bố, gọi mẹ, tôi đã nắm chặt lấy tay họ, nhưng....tôi vẫn không thể nhìn thấy được họ.
Thì ra, do mải chơi, tôi không biết có một chiếc xe tải đang lao đến gần, diều căng gió và tôi lao ra đường, "kiiiiíttttt" tiếng thắng gấp của tài xế, nhưng không kịp nữa rồi. Tôi bị chấn thương sọ não, đông máu ở vùng thuỳ chẩm. Mầu dụ đã cố gắng hết sức nhưng các bác sĩ chỉ cứu được tính mạng của tôi, còn đôi mắt thì bị mù vĩnh viễn
Chắc bạn cũng hiểu tôi đau đớn biết nhường nào: đang tuổi 15 trăng tròn phơi phới biết bao nhiêu ước mơ, dự định ấp ủ, biết bao nhiêu trò chơi thơ trẻ sẽ trở thành dĩ vãng bởi với tôi niềm hạnh phúc không bao giờ đến trong đen tối. Tôi từ một cô bé hay cười, tinh nghịch trở nên kép kín và ít nói. Tôi chỉ biết khóc cho số phận đen đuổi của mình và thầm trách ông trời sao độc ác với tôi thế!

Tôi đã khóc rất nhiều
Cầm trên tay cốc sữa nóng mà mẹ vừa pha, hương sữa ngào ngạt mà lòng tôi sao vô vị đến thế. Chợt tôi có cảm giác như một bàn tay ai đó chạm vào vai tôi, tôi hoảng hốt, hét lên khiếp đảm, làm rơi cả cốc sữa trên tay. Một giọng nói trầm ấm vang lên nhẹ nhàng:
- Em đừng sợ, chị Huệ đây mà!
Sờ vào bàn tay của "người lạ" tôi vui mừng: "Chị Huệ! Đúng chị Huệ rồi!", trên tay chị có một vết sẹo hình mặt trăng, mà tôi chính tôi là người tạo ra vết sẹo ấy trong một trò đùa quái ác của mình. Tôi oà lên khóc và kể cho chị nghe về thảm kịch đen tối mà mình đang ghánh chịu. Và chị cũng cho tôi biết về cuộc sống trên thành phố của chị: chị thất nghiệp, mất giấy tờ tuỳ thân cùng một số tiền nhưng đó chưa phải là điều xuôi khiến chị trở về vùng đất chua phèn này, chị đang trốn tránh thực tại, thực tại tầm thường, thực tại đau khổ, là một học sinh giỏi nhiều năm liền thề mà chị đã rớt đại học 2 lần phải sống kham khổ bằng nghề gia sư, năm nay chị vẫn không đỗ...
Đang bước vào ngõ cụt thì gặp bạn đồng hành tôi và chị Huệ trở thành đôi bạn tâm giao và hình như chỉ những lúc ngồi gần chị, tâm sự với chị tôi mới thấy thanh thản và bình yên. Cuộc sống của tôi cứ tiếp diễn cho đến một ngày...
Hôm ấy, như thường lệ chị Huệ đến với tôi ngay sau khi bố mẹ tôi ra đồng, nhưng hình như chị còn mang theo một thứ gì đó nghe "soàn soạt". Chị nói với giọng vui mừng:
- Hôm nay, chị sẽ chỉ em học chữ
Tôi cười dài trong tiếng khóc, thầm trách chị sao ác thế đã biết tôi chị mù rồi mà còn châm chọc tôi, bảo tôi học chữ. Nhưng tôi đã lầm, thứ chữ chị dạy cho tôi khác hoàn toàn với chữ A, chữ B tôi học ở trường - đó là thứ chữ dành cho người mù. Như vớ được một tia sáng trong hầm tối, tôi say sưa học nhưng một đứa trẻ lần đầu học chữ, chỉ sau vài ngày tôi đã thuộc làu các chữ và tôi bắt đầu viết văn, viết thơ coi như là thú vui giải trí
Chị Huệ thường dịch cho tôi những bài báo hay, những quyển truyện hấp dẫn để tôi đọc lúc rảnh rỗi. Thi thoảng chị còn dịch cả mấy bài thơ của tôi, chị bảo để làm kỉ niệm vì thơ tôi mộc mạc và rất hay, tôi phấn khởi như được tiếp thêm sức mạnh

Tình thương của mọi người đã đưa tôi ra khỏi bóng tối
Một hôm, tôi đang đọc báo thì nhỏ em gái của tôi hét toán lên, nó ôm lấy tôi rồi bảo
- Chị hai thích nhé có bài được đăng báo này!
Tôi vừa cười vừa khóc như không tin vào những lời em tôi vừa nói. Thì ra chị Huệ dịch thơ của tôi đem gửi cho toà soạn. Cầm trên tay thành quả của mình tôi như nhận ra giá trị thật sự của cuộc sống, món bảo bối quý giá mà tôi đã gạt sang một bên trong suốt thời gian qua.
Tôi dần hoà đồng với mọi người, tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn và có cảm giác vui sướng hơn khi nhận được sự quan tâm của mọi người xung quanh mà trước đây tôi gọi đó là sự thương hại
Sau tất cả những gì xảy ra với tôi, tôi rút ra được một chân lí cho mình: " Cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra. Cuối một con đường không phải là một ngõ cụt mà là một thử thách đưa ta đến một con đường khác! "

Con đường mới của tôi
Hết!


bài viết dự thi Cây bút trẻ 2011