PDA

View Full Version : Cùng đọc, và suy ngẫm



giamdocb12
14-08-2010, 04:59 PM
Đây là topic tổng hợp những truyện ngắn mà sau khi đọc xong , sẽ còn đọng lại trong ta nhiều xúc cảm , khiến cho ta xúc động và suy ngẫm nhiều điều ...
tớ mở đầu đây


1. Câu chuyện về chim én và dế mèn

Mùa xuân đất trời đẹp, Dế mèn thơ thẩn ở cửa hang, hai con chim én thấy tội nghiệp bèn rủ dế mèn dạo chơi trên trời. Mèn hốt hoảng. Nhưng sáng kiến của chim én đưa ra rất giản dị: hai chim én ngậm hại đầu của một cọng cỏ khô, mèn ngậm vào giữa. Thế là cả ba cùng bay lên. Mây nồng nàn, trời đất gợi cảm, cỏ hoa vui tươi. Dế mèn say sưa. Sau một hồi lâu miên man. Mèn ta chợt nghĩ bụng, ơ hay việc gì phải ta phải gánh hai con én này trên vai cho mệt nhỉ. Sao ta không quẳng gánh nợ này đi để dạo chơi một mình cho sướng hơn không. Nghĩ là làm, mèn há mồm ra. Và nó rơi vèo xuống đất như một chiếc lá lìa cành.

2.Những đôi mắt bồ câu không ngây thơ

Năm ngoái trên chuyến bay từ Vientiane về Hà Nội. Một tiếp viên hàng không nói với tôi rằng bài Dấu chân chim trên đồi Montmarte trên trang 3 Hoa học trò. Mỗi lần tới Paris sau những chuyến bay dài ngồi ngắm những bước chân bồ câu thanh thản ở đây, chị lại thương số phận tất cả những đôi chân Việt quê nhà.


Một em bé lớp 5 cũng đã biết lo sao sau hè được vào một ngôi trường tốt
Một em bé lớp 2 bật cái quạt điện lên đã biết lo tốn điện
Người già nhìn đàn kiến bò qua sông cạn mà lo mùa hạn hán
Nhìn nắng, nhìn mưa cũng lo mất mùa .
Nỗi lo thiếu nước thiếu điện của xứ sở thấm vào từng cụ già từng đứa bé.
Nhìn gánh bánh cuốn qua trưa nắng gắt, nhìn gánh tào phớ xế chiều chạm mưa dông, lòng ai không chợt buồn chợt lo.
Ám ảnh về giấc mơ đêm, anh nhà báo mơ chị hàng rong xin mình cái nắp bút xanh đỏ về cho con mình làm đồ chơi, tỉnh dậy cũng thấy toát mồ hôi hột.


Đất nước khó khăn bàn chân ai không tất tả, đôi mắt bồ câu nào còn đươc mãi ngây thơ, trái tim ai không nhạy cảm với cuộc đời mưa nắng ?
Thiên tai rình rập, mùa màng bấp bênh, tai nạn giao thông, cần cẩu đổ, cây đè, núi đá sập, giá cả lên, chứng khoán sụt ... Có phải vì vậy mà trí thức xứ sở này gần 700 năm trước đã biết đã biết lo trước nỗi lo thiên hạ , và vui sau nỗi lo thiên hạ. Làm thế nào để quẳng gánh lo đi mà vui sống được đây? Chẳng lẽ cứ làm tiểu nhân đắc chí, cầm nắm xôi hềnh hệch cười ...

3.Câu chuyện con chim Eneke

Cuộc sống khá lên một chút đã khuyên nhau "quẳng gánh lo đi" là người có ký ức mỏng, hoặc chịu sự cải biên của trí nhớ, như con dế mèn nọ. Bởi, không có sự lo lắng thì làm sao biết được kế hoạch của tương lai? Thiếu nghiêm túc, thiếu chuyên nghiệp, thiếu sự chuẩn bị, học tập và tu luyện thì sẽ không có bài bản, không có lộ trình, khác nào bịt mắt đi trên đường đi tới ? Người Châu Phi có câu rất hay :
" Con chim Eneke bảo rằng, từ khi loài người bắn phát nào trúng phát ấy thì nó phải tập bay hoài mà không cần đậu.”
Vậy thì chúng ta hãy cảm ơn những âu lo, vì nó cho ta sự sâu sắc và trưởng thành.
st từ Hoa học trò

giamdocb12
14-08-2010, 09:21 PM
thêm 1 truyện nữa


Tha thứ mãi mãi. - sưu tầm
Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt.Cái hộp cũ kĩ đựng một tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là những câu chuyện đằng sau những ô vuông...
***
-Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần?- Cô giáo trường Chủ Nhật đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe: "70 nhân 7 lần!".
Lisa kéo tay Brent- em trai cô:
-Thế là bao nhiêu lần?
Brent viết số 490 lên góc vở của Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năg khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục: Cậu học piano từ khi lên 4, kèn clarinet năm lên 7 và giờ cậu ấy đang chinh phục cây kèn ôboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi một thứ: Bóng rổ, hai chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
Sau giờ học, hai chị em chạy ra sân bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khủyu tay Lisa huých vào cằm . Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy brent ôm cằm.
- Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
- Không sao, em tha lỗi cho chị- Cậu bé cười- Phải tha thứ 490 lần và lần này là một. Vậy là chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.
Hôm sau , hai chị em chơi bắn tàu bay trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".
- Chị ăn gian! Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
Lisa đỏ mặt:
- Chị xin lỗi!
- Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ- Thế là chỉ còn 488 lần thôi phải không?
Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối hôm đó, Lisa kẻ một biểu đồ với 490 hình vuông:
- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần như vậy chị sẽ gạch chéo một ô- Miệng nói, tay Lisa đánh dấu hai ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.
Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế...Ô thứ 211: Lisa giấu sách tiếng Anh của Brent và cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khóa phòng Brent...Ô 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo của Brent..Ô 489: Lisa mượn xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình trái cây mà Brent rất thích.
-Thế là hết- Lisa tuyên bố- Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu!
Brent cười: "Phải, phải!"
Nhưng rồi cũng có lần thứ 491. Lúc đó Brent là Sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại đại hội nhạc tại New York. Một niềm mơ ước thành hiện thực.
Người ta gọi điện thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có ở nhà,Lisa nghe điện thoại: "Hai giờ ngày mùng mười nhé!". Lisa nghĩ là cô có thể nhớ được nên cô không ghi lại.
- Brent này ,khi nào con biểu diễn?- Mẹ hỏi
- Con không biết,họ chưa gọi điện báo ạ!- Brent trả lời.
Lisa lặng người, mãi mới lắp bắp:
- Ôi hôm nay ngày mấy rồi ạ?
- Mười hai,có chuỵện gì thế?
Lisa bưng mặt khóc nức lên:
- Biểu diễn...hai giờ...mùng mười...người ta gọi điện...tuần trước...
Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào những gì Lisa nói.
- Có nghĩa là...buổi biểu diễn đã qua rồi?- Brent hỏi.
Lisa gật đầu. Brent đi ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa chạy về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã hủy hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu dọn đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hốm đó, để lại một mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.
Lisa đến Boston rồi thuê nhà sống ở luôn đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: "Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là những ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
Rất lâu sau, có lần Lisa gặp một người láng giềng cũ : bà Nelson.
- Tôi rất tiếc về chuyện của Brent...- Bà ta mở lời.
Lisa nhạc nhiên:
- Sao ạ?
Bà Nelson nhanh chóng hiểu ràng Lisa không hề biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy quá tốc độ, Brent đi cấp cứu, các bác sỹ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó Lisa quay về nhà.
Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có một tờ giấy lớn:
" Lisa yêu quý,
Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm biểu đồ mới em làm cho chị.
Yêu thương,
Brent"
Mặt sau là một tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có ô vuông đầu tiên có đánh dấu, và bên cạnh là một dòng chú thích bằng bút đỏ" Lần thứ 491: tha thứ,mãi mãi!".
c:cry:c:cry: .

giamdocb12
24-08-2010, 09:42 PM
Đôi Tai Của Tâm Hồn


Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa.

http://ca3.upanh.com/11.214.15375832.DHU0/soundofsilence.jpg

Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: Tại sao mình lại không được hát ? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao ? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.

"Cháu hát hay quá!'. Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.

Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái be nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.

Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.

"Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay" - một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người không có khả năng nghe?

Source: Internet .