PDA

View Full Version : Những bài thơ mới...



ngayxua
31-10-2006, 05:30 PM
Nhận diện

Trần Ninh Hồ


Ta là kẻ bị tình yêu truy nã

Cuộc săn lùng này không thể cải trang

Tình yêu nhận ra ta từ trong tâm tưởng

Dấu làm sao vết tích những bàng hoàng




Yêu

Ngô Thị Hạnh


Em yêu anh như Van Gogh yêu hoa hướng dương

cả đời giông bão

nỗi trở trăn nào khiến em khát đại dương?


Em chẳng hiểu gì về những điều anh nói

những chiếc lông ngỗng vô tình dắt anh đi tới

gọi tên tình yêu

xa xăm niềm vui kề cận nỗi buồn

chỉ biết bám víu vào những ngày thơ dại

liệu có còn niềm tin?


Em yêu anh như con cá trong tranh của Picaso

sống không cần có nước

em có đòi hỏi điều gì

ngoài một điều anh được tự do

để em được sống là chính em xưa cũ

dạt dào yêu thương tha thiết với nồng nàn.


Nhưng mọi thứ giờ chỉ là chiếc lá

đã úa tàn, nhầy nhụa với thương đau…


Em tự hủy mình bằng chính em xưa cũ

khi đêm trở về, lá vỡ khát bình minh


Mầm sống trong em thức dậy rồi tan nát

vẫn cứ thét gào dù biết mùa nào rồi chẳng qua đi.

ngayxua
31-10-2006, 05:34 PM
Mùa yêu?

Nguyễn Thị Hồng Hà


Ngày xưa

Hai trái tim nhuộm đỏ bông hồng

Rừng rực cháy

Giữa mùa thu

Tiếng mưa rơi tấu lên bản tình ca không lời

Bong bóng phồng mơ ước.


Ngày nay

Hè đẩy nắng

Mưa rơi trên mắt em

Tháng 4 bật khóc trước mùa

Trái tim anh loang màu tím lạnh

Đổ ướt một miền thơ.


Ngày mai

Thời gian bần bật rung

Con đường vẽ nẻo hai mùa

Giữa không không gian chẵn có hai người đơn lẻ.

[-O<

ngayxua
31-10-2006, 09:14 PM
Biển bờ



Không có nghĩa mỗi lần sóng vỗ
Là nồng nàn hôn cát đâu anh!
Vâng em hiểu ngoài khơi vừa ngập gió
Đưa sóng vào rồi đẩy sóng xa thêm...

Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
Chưa ngủ bởi hải đăng còn thao thức
Thăm thẳm giữa đại dương màu mực
Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu?

Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc.
Mai sóng lại về thôi, mỏi mòn và nặng nhọc
Thở cạnh bờ trong giấc ngủ vô tâm!

Hoàng hôn ơi! Sao mắt bờ quầng thâm?
Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng!
Phiêu du mãi để con thuyền khô đắng
Sóng có bao giờ yên lặng đâu, bờ yêu!

Đại dương xa, gió rủ rỉ rất nhiều
Sao tiếng thở từ ban chiều vọng lại?
Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói
Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu