PDA

View Full Version : "Tầng nhớ" - bài thơ về hành lang tầng 4 thơ mộng...



vitaminb12
24-04-2011, 11:07 AM
TẦNG NHỚ
Nguyễn Quốc Hưng V94-97 Lam Sơn (Hoa Học Trò)

Anh đã xa rồi tầng bốn ngày xưa
Nơi mưa nắng vẫn vô tình đi qua nhau
Như chúng mình
Ngày trước...

Trong cơn mưa ánh nhìn em thoáng ướt
Anh ước mình là nắng gửi cho ai
Cầu thang cũ mỗi sớm mai
Không còn kẻ lượn mấy lần mỗi buổi
Trước sân trường có người gom tiếc nuối
Mơ cuối cầu thang
ánh mắt ngập ngừng
Thèm một chút xa xăm
Cơn gió em dài như nỗi nhớ
Thời gian đi qua mờ ô cửa sổ
Thành nỗi buồn lặng câm
Giá như ngày xưa ấy
Hoa tràm đừng nở muộn màng
Thì về ngang qua tầng nhớ
Mình anh không bước lang thang...



Một mối tình học trò trong vắt, một bài thơ học trò xinh xắn như một nỗi niềm nho nhỏ đủ cho tim mình rung nhẹ mỗi khi ngâm nga...

"Anh đã xa rồi..." Câu thơ man mác một chút gì xa vắng. Thế rồi tựa hồ như có ai rung nhẹ một sợi dây kí ức, và những kỉ niệm loang loáng hiện về vừa quen vừa lạ, giống như khi lật giở những trang nhật ký ố vàng nhưng vẫn còn vẹn nguyên nét chữ mình thuở ngây ngô. Tầng bốn lộng gió, cầu thang nhỏ cheo leo và chút tình ý học trò cũng trúc tra trúc trắc. Trúc trắc bởi những rung cảm len lén xen vào niềm tự kiêu của những kẻ đang tập làm người lớn. Rung cảm ngày càng lớn, rồi một hôm có người nhận thấy tim mình sao mà hay loạn nhịp trước một người khác. Thế là bắt đầu chuyện cổ tích về nắng mưa.

Nắng và mưa vô tình đi qua nhau, nhưng sự vô tình thường xuyên đến mức trở thành hữu ý. Và sự hữu ý rõ ràng đến mức cả nắng và mưa đều thấy phải tỏ ra dửng dưng để giấu đi sự ấm áp của nắng, sự dịu dàng của mưa. Những cái nhìn rất vội, thế nhưng giữa sân trường, bao giờ nắng và mưa cũng tìm thấy nhau, và ngày nào nắng cũng vô tình dạo chơi qua hành lang ấy để mưa biết rằng nắng vẫn ở quanh đây. Để rồi nắng ngày một dịu ngọt, mưa ngày một hồn nhiên. Có chút gì khe khẽ dâng lên như là mơ mộng...

Thời gian thao thiết trôi...

Thèm một chút xa xăm

Cơn gió em dài như nỗi nhớ...

Thời gian đi qua vội vàng và nghiệt ngã. Thời gian làm tím ngát những mộng mơ xa xôi thành một nỗi buồn dai dẳng chẳng gọi được thành tên. Nỗi buồn ấy len lỏi vào những bề bộn bài vở, thành một nỗi nhớ da diết khó định hình, thành những lo âu, trăn trở. Nắng đằm hơn và mưa nặng hạt...

Giá như ngày xưa ấy

Hoa tràm đừng nở muộn màng

Thì về ngang qua tầng nhớ

Mình anh không bước lang thang...

Chuyện cổ tích chỉ dừng ở đó bởi lẽ muôn đời, nắng và mưa chẳng bao giờ gặp được nhau. Nắng hồn nhiên như một nụ cười, vô tình một đứa trẻ, nắng tinh nghịch thoắt buồn thoắt vui và nắng chóng quên. Còn mưa thì trong veo và dễ vỡ. Khi ve hát và phượng cháy, khi khép lại tuổi học trò vụng dại và lắm mộng tưởng, cả nắng và mưa sẽ tìm cho mình những khoảng trời riêng. Thế nhưng có một khoảng nắng rất đẹp vẫn lung linh mỗi khi ta đặt chân lên tầng nhớ, thăm lại những mảnh kỉ niệm đã xa xôi và vỡ vụn, hư ảo như chưa bao giờ có thực. Khoảng nắng ấy là một cái gì đó rất trong, đến nỗi soi vào đó bỗng thấy mình thánh thiện. Có phải bởi vậy những mảnh kỉ niệm không đâu vào đâu ấy đã trở thành nỗi nhớ chấp chới suốt cuộc đời, đơn giản vì giữa bao nhọc nhằn của cuộc sống, người ta sẽ luôn cần một khoảng bình yên ?

Nguồn : http://www.hn-ams.org/hao/chonloc/nghivaviet/0.401.0.0.html

Có lẽ không ít bạn đã từng được đọc qua bài thơ này... Một điểm thú vị là "hành lang tầng 4" ở đây chính là hành lang tầng 4 của khu nhà A - nơi trường Đào và trường LS đã từng chia nhau 2 nửa...
Một bài thơ lãng mạn về tình yêu tuổi học trò.
Vẫn còn đó "tầng bốn ngày xưa", vẫn là "nơi mưa nắng vẫn vô tình đi qua nhau"... Chỉ khác là, có vẻ - các bạn trẻ bây giờ - và sau này - sẽ chẳng mấy ai có được tâm hồn lãng mạn như những thế hệ đàn anh trước kia...

B Girl
25-04-2011, 04:44 AM
hehe ,khoá bọn e học ở nhà A này, tầng 4 luôn.kể ra thì cũng có nhiều cái rất thú vị