PDA

View Full Version : Những câu chuyện xung quanh APEC Vietnam...!



Pisces
18-11-2006, 01:28 PM
Trích dẫn và sưu tầm từ 1 số blog của các tình nguyện viên phục vụ APEC. Hãy đọc và so sánh với những lời khen tặng của báo đài dành cho công tác phục vụ APEC của nước ta ::).

Một vài bức xúc "nho nhỏ"

security pass (một tình nguyện viên - blog's pittypat, hiện blog này set friend only nên các bạn chắc ko đọc đc :/ (http://blog.360.yahoo.com/blog-xBimMcU8craa1ezLj_SAztA-?cq=1))

Chưa bao giờ tôi thấy nhục thế này.

Tối qua tôi trực ca đêm từ 22h-6h sáng. Nhưng đấy không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ chúng tôi, 6 người - 3 từ bộ phận phát thẻ, 3 làm lễ tân - cuống quýt lo chuyện phát security pass cho khách. APEC VN 2006 khởi động từ rất lâu, mà cho tới giờ phút này, khi khách đến nhận phòng ngày một đông, VCCI vẫn còn chuẩn bị thiếu thẻ an ninh cho 28 vị khách quý (mà trong số đó có không ít các vị đại diện cho những tập đoàn lớn của Mỹ và các nước). Suốt ngày hôm trước, chúng tôi đã phải xin lỗi lên xuống người ta, hứa hẹn sẽ giao thẻ sớm nhất có thể. Những vị khách ấy cũng vì thế mà phải quanh quẩn trong khách sạn, bỏ lỡ những cuộc hẹn với người quen và đối tác tại Việt Nam. Ban đầu, bộ phận làm thẻ của VCCI báo sẽ giao trong ngày; sau đó, khi các khách sạn dồn dập hỏi thẻ, họ lại sửa thành 2h đêm 16/11 sẽ chuyển tới từng khách sạn. Chúng tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải thông báo sẽ giao thẻ cho khách vào 6h sáng 16/11, đảm bảo khách kịp có thẻ để tham dự bữa sáng tại NCC cũng như diện kiến thủ tướng của chúng ta.

2h đêm, VCCI báo lại: sẽ xong thẻ vào lúc 4h và khoảng 5h sẽ chuyển tới các khách sạn.

5h15': tiếng chị T - điều hành bên VCCI trên bộ đàm:
-Bộ phận phát thẻ đã chuẩn bị xong chưa ạ?
- Thẻ thì xong rồi. Bên em cử xe đến đón đi.
- Anh ơi, bây giờ điều hành xe họ ngủ hết cả rồi. Anh chịu khó bắt taxi đi để kịp giao thẻ cho khách.
- Ở bên này ra tới chỗ có taxi rất xa. Phải chờ thôi.
- Anh ơi, nếu thế thì đến 8h tối thẻ mới về được khách sạn mất!
- 8h tối cũng phải chờ!!!

Chờ thế nào được?! Theo lịch trình, 6h15' đoàn khách Mỹ sẽ có mặt tại đại sảnh để 6h30' bắt đầu lên xe bus đến NCC. Trong số họ, có rất nhiều người chưa có thẻ an ninh, mà theo quy định, khách không có thẻ an ninh sẽ không được ra khỏi khách sạn, không được vào NCC, không được diện kiến thủ tướng.

Họ nổi khùng với chúng tôi. Những vị khách phương xa mang cơ hội đầu tư đến Việt Nam ấy. Họ nói chúng tôi cứ khất lần, cứ dựng chuyện chứ thực ra là chưa làm thẻ cho họ. Họ đã quay đi quay lại chỗ bàn của chúng tôi 6-7 lần rồi, và lần nào cũng hứa, hứa và hứa. Họ không còn tin chúng tôi tí nào nữa. Họ cần tên người phụ trách chúng tôi. Họ cần biết thẻ của họ ở đâu và họ sẵn sàng trả tiền bắt taxi đến lấy thẻ của họ. Họ bảo nếu không tham dự bữa sáng này, không gặp được thủ tướng, họ sẽ không đại diện được cho công ty của họ. Họ còn nói nếu trong vòng nửa tiếng không có thẻ, họ sẽ rời khỏi khách sạn ngay lập tức và sẽ không bao giờ trở lại cái 'goddamn country' này nữa.

Chúng tôi chỉ còn biết câm lặng nín nhịn. Suýt chút nữa thì òa khóc. Chúng tôi biết cái khó của họ, chúng tôi quá rõ cái cung cách làm ăn quan liêu, dốt nát, cửa quyền của đất nước này. Nhưng chúng tôi bất lực.

Vâng, hàng ngày bạn sẽ nghe ra rả trên đài, TV những câu khen ngợi trích từ đâu đó về 'công tác tổ chức tuyệt vời của chúng ta'. Trên báo, bạn cũng sẽ chỉ thấy rặt những bài viết ca tụng, ca tụng và ca tụng. Trong khi đó, chúng tôi, những tình nguyện viên tham gia tuần lễ APEC này, hàng ngày, hàng giờ phải chứng kiến và hứng chịu những hậu quả từ cái gọi là 'công tác tổ chức tuyệt vời' đấy. Chúng tôi biết, chúng tôi thương cho khách, thương cho cái cơ hội và tương lai của đất nước mình đã bị hủy hoại dưới bàn tay của một vài cá nhân thiển cận. Làm sao Việt Nam phát triển và thu hút đầu tư hơn khi mà chúng ta đang từng ngày từng giờ đuổi khách của chính mình?! Sáng nay, khi một vị khách Mỹ do uất ức quá không chịu được đã mắng sa sả chúng tôi giữa sảnh, tôi biết rằng rất nhiều trong số những doanh nhân tên tuổi trong đoàn khách đó rồi sẽ một đi không trở lại thôi.

...

(phần tiếp trong comment)

Chán quá các bác ạ. Từ lúc em tiếp nhận ca 2 (1h chiều) đến tận 10h tối hôm nay, câu chuyện security pass vẫn chưa có hồi kết thúc. Thậm chí ông trưởng đòan Mỹ ở khách sạn khác cũng không có thẻ an ninh. Tình trạng càng trở nên trầm trọng hơn kể từ khi toàn quyền HK đến khách sạn em. Bên an ninh không cho khách thiếu thẻ lên phòng, kể cả khách đã check-in và cầm trong tay chìa khóa phòng. Có một bà là phu nhân của một ông đoàn HK-TQ nằm trong số những người xui xẻo đó. Bà ấy phải ngồi suốt dưới sảnh trong tâm trạng bực bội, bên bọn em tìm mọi cách để bảo lãnh cũng không được. Mãi đến gần tối mới lấy được thẻ về cho bà ấy - bà ta mới được lên phòng nghỉ ngơi đấy ạ.

Nói chung mấy chuyện tương tự thì nhiều cực kỳ luôn. Ngày mai các vị khách có một cuộc họp rất quan trọng trên NCC; thế mà tính tới thời điểm em giao ca ở khách sạn thì riêng Plaza vẫn còn thiếu 18 thẻ. Qua bộ đàm thì thấy tình trạng này là phổ biến, 'nỗi đau không của riêng ai'.

Nhiều lúc nghĩ cũng bực mình, người ta làm ăn cứng nhắc quá! Tất cả những người tham dự APEC lần này đều là những nhân vật rất quan trong ở khắp nơi trên thế giới. Mình xử lý mọi chuyện phải linh hoạt, tìm cách làm cho họ hài lòng. Đằng này, cứ nguyên tắc mà theo, làm bọn em đến muối mặt với khách. Theo như lịch, sáng mai 8h họ phải đón xe bus lên NCC dự hội nghị. Nhưng có một vị do có cuộc họp đột xuất, 8h30' mới xuất phát được. Họ muốn hỏi có thể tìm cho họ một chiếc xe biển APEC có thể đưa họ đi lúc 8h30' cho kịp cuộc họp lúc 9h không. Thế mà bên điều hành xe nhất quyết từ chối yêu cầu nhỏ đấy. Nếu bắt khách phải đi taxi - đến đoạn đường cấm, họ buộc phải xuống xe đi bộ vào NCC. Mọi người cứ tưởng tượng cả quãng đường Trần Duy Hưng như thế mà đi bộ thì... Sáng mai em không biết phải nói gì với khách nữa đây. :(

Chúng ta cứ đầu tư chăm chút cho nào lá cờ khổng lồ, nào quần áo của các vị nguyên thủ, nào trung tâm hội nghị quốc gia... Tất cả những thứ đó chỉ là cái mẽ ngòai phù phiếm. Ấn tượng đầu tiên và cuối cùng đọng lại trong lòng khách phương xa chính là việc tiếp đón của chúng ta dành cho họ có chu đáo, có trọng thị hay không. Thế nhưng, như chúng ta đã biết, tất cả mọi thứ đều lộn xộn, lung tung hết cả lên. Chính em bây giờ cũng chẳng hiểu câu chuyện thẻ an ninh bao giờ mới có hồi kết. Và liệu đó có phải cái kết có hậu hay không?!

Grao`....! (một bài viết khác (http://blog.360.yahoo.com/blog-uC7i5r85fr83MmRs5rP8SiQya9EN?p=110))

Đã định chờ đến hết Apec mới viết thế nhưng hôm nay thấy anh em TNV đã viết hết cả rùi nên quyết định phải góp sức cho mọi người biết cái bộ mặt lố lăng của Apec Vietnam.

Ngay từ khi đi tập huấn mình đã nhân rõ cái gọi là công tác tổ chức cho hội nghị cấp cao Apec rùi nhưng không ngờ mọi thứ lại thảm đến thế này. Không nhắc đến những cái trước đó nữa, bây giờ chỉ nói về cái tuần lễ cấp cao thui.

Mình ở nhóm Báo chí thuộc BNG quản lí, theo dự kiến ban đầu mình sẽ làm việc tại NCC. Thế mà đùng một cái hôm thứ năm tuần trước khi Apec mình và một vài bạn khác trong nhóm "được" chuyển sang bên khách sạn của các phóng viên nhà báo. Không hề được tập huấn một chút j, tất cả những gì mình có là một quyển nói về Apec rất chung chung, một cái schedule shuttle bus và một cái chặn bàn ghi Apec Information Desk. Đã trót thì đành phải trét vậy vì dù ý chí đã mất nhưng tinh thần trách nhiệm còn cao lắm.

Nhiệm vụ của hai TNV tại khách sạn là cung cấp thông tin cho khách mặc dù TNV cũng chả có thông tin dek gì. Hôm đầu tiên vào khách sạn thấy một đoàn phóng viên Nhật, hai đứa đang vui mừng vì ít ra cũng có việc mà làm. Thê nhưng khi niềm nở ra hỏi có cần xe đưa đi không thì họ xua tay rối rít và chỉ ra một cái xe khác ở ngoài. Đến 90% chắc chắn họ nghĩ chúng mình là cò xe mặc dù hai đứa đeo hai cái thẻ Apec to đùng đoàng trước ngực. Tức phát điên lên được! Dù sao cũng thấy người Nhật thông minh thật vì đã tự di thuê xe chứ không phải dính dáng đến mấy cái dịch vụ dở hơi của ban tổ chức Apec.

Thế là từ đó đến cuối ngày, hai đứa ngồi đuổi ruồi trong khách sạn với những ánh mắt khó chịu của các nhân viên, chắc họ nghĩ hai con bé dở hơi làm cái qué j ở đây thế này. Đến trưa bụng đói meo vì sáng nay 5h đã phải dậy để đi cho kịp.Trước đó máy người trên Vụ Báo chí bảo buổi trưa nếu khách sạn cho ăn thì ăn không thì phải tự túc. Thế đấy. Khách sạn không cho ăn, mà tự túc cũng không xong vì xung quanh đó vắng teo, hàng ăn gần nhất theo mình quan sát cũng cách đó 2,3 km. Còn thì toàn quán cafe, giải khát thui. Thế là hai đứa lê lết ra hàng kem cách đấy 500m ăn kem trừ bữa. Đau đớn wa.

May mà có bác phụ trách xe tốt bụng đã xin phiếu ăn cho hai đứa ở NCC. Thế nhưng mỗi lần đến đấy uống lại có một số người không hiểu vì tò mò hay "hữu ý" hỏi đi hỏi lại đến đây làm j. Cùng là TNV như nhau, đã không thông cảm thì thôi lại còn muốn ganh đua làm j.Đời!

Đến hết ngày thứ hai, thay vì việc trả lời thắc mắc của phóng viên thì chúng minh cứ phải nhai đi nhai lại đoạn đối thoại sau đây:

Tò mò: Các em làm cho Apec ah?

TNV: Dạ vâng ạ

Tò mò: Các em làm cho đơn vị nào?

TNV: Dạ vụ báo chí ạ

Tò mò: Các em là nhân viên à

TNV: không, bọn em là sinh viên ạ

Tò mò: Sinh viên trường nào thế?

TNV: dạ trường đại học (Ngoại ngữ) Hà Nội ạ

Tò mò: Sinh viên năm thứ mấy ấy nhỉ?

TNV: năm thứ ba ạ

Tò mò: Khoa jì thế?

TNV: Khoa Anh ạ

Tò mò: thế các em trực ở đây cả ngày ah?

TNV: dạ vâng ạ (Thôi các bác đi chỗ khác cho chúng em hít tí không khí trong lành với)

Cho tới hôm nay thì hai đứa đã phải nhai lại đoạn này không dưới 10 lần, biết thế này mang cái loa đi bật cho cả khách sạn nghe cho xong.

Ngày thứ hai đang chán chường mệt mỏi hết sức thì có một chị tiến đến, khuôn mặt rất suy tư, hai đứa hí hửng chuẩn bị tinh thần giải đáp thắc mắc thì:

Chị ấy: Em ơi cho chị hỏi phòng vệ sinh ở đâu thế?

TNV: Dạ, ở đằng kia ạ (aaaaaaaaaaa'........., grừưưưưư .............,gràooo....................)

Tiếp đến một vài tiếng sau,

Người: Em ơi bật hộ anh cái thang máy, anh không biết sử dụng.

TNV: (Xộc xệch chạy ra cái thang máy) đây, thế này ạ.

Đến ngày hôm qua mới thực sự có việc nhưng mọi thứ rối tung hết cả. Cái shuttle bus theo lịch trình phải đi lại như con thoi giữa NC và khách sạn đề đón khách đi và đưa về. Thê nhưng ba người lái xe đâu có chịu chấp hành. Họ cứ ngồi đấy hút thuốc chán chê, chờ khách, no khói rồi lại về phòng ngủ, mỗi khi có khách lại phải gọi đi động cho họ vì hai đứa đâu được phát bộ đàm. Mà nhắc nhở thì đâu dám vì hai đứa không có quyền quản lí họ, chỉ có một bác nhưng bác đấy cũng đâu có mặt ở đấy! Trời ơi!

Hôm qua lại có một số đồng chí là lãnh đạo các tỉnh trong Nam ra nói là có giấy mời đến dự Apec và hỏi han một số chuyện.Hai đứa thấy lạ nên check lại. Đúng là họ có giấy mời dự Apec thât và đúng là họ là các vị chủ tịch tỉnh. Vì không được tập huấn trước lại không có thông tin nên hai đứa phải hỏi lại quản lí cấp trên xem thê nào và sau đây là những chỉ đạo của anh:

TNV: Alô, dạ chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ

Trưởng ban chỉ đạo (TBCĐ): Alô, alố, nói to lên.

TNV: Dạ, chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ. Chúng em cần hỏi một việc ạ

TBCĐ: Ừ, có việc gì thế?

TNV: Dạ ở đây có mấy bác chủ tịch tỉnh có giấy mời đi dự Apec ạ. blah blah blah

TBCĐ: ơ, lạ nhỉ, sao chủ tịch tỉnh lại đi Apec, (anh hỏi em thì em biết hỏi ai)

TNV: dạ các bác ấy đều có giấy mời cả và sáng mai sẽ đến dự một hội nghị trên NCC nên muốn hỏi ....

TBCĐ: (vẫn chưa hết bàng hoàng) ơ, sao lại thế nhỉ, Apec thì làm gì có chủ tịch tỉnh

TNV: Dạ chúng em kiểm tra thì đúng là họ có giấy mời thật ạ. Họ muốn ...

TBCĐ: Sao lại thế nhỉ, chủ tịch tỉnh làm gì được dự Apec đâu. (Ối giời ơi, thế ông là ông nào thế, chúng tôi tổ chức hay ông tổ chức)

TNV: Dạ, thế cuối cùng phải giải quyết thế nào ạ?

TBCĐ: Ôi, thế này thì anh cũng không biết đâu, em phải hỏi chỗ này chỗ kia. Rụp!

Đấy, cái đấy người ta gọi là sự chỉ đạo ... của ban tổ chức đấy, sướng chưa!



Crazy (cập nhật thêm từ blog Thủy Anh (http://blog.360.yahoo.com/blog-epywimw6aa81uDZLAwKnJCIMBkHR?p=173))

Cuộc sống trong tuần lễ APEC thật nhìu câu chuyện vui và buồn. Vui là vì mình được tham gia vào một hội nghị lớn nhất từ trước đến nay, được quen nhiều người bạn mới zui tính và nhí nhảnh. Hi hi. Nhưng xen lẫn niềm vui này là sự tức giận vì trình độ tổ chức lởm của người Việt Nam. Công việc của mình chỉ là Lễ Tân Khách Sạn và theo như lệnh thì mình chỉ hỗ trợ phần nào đó bên phát thẻ. Nhưng công việc cứ rối mù lên. Chuyện thiếu Security Pass ở khách sạn nào cũng xảy ra và trong đó có Horison. Mệt nhất đây lại là việc thiếu thẻ của đoàn người TQ. Đoàn TQ này gồm 7 người và đều là những doanh nhân lớn ở TQ nhưng không hiểu sao chỉ có 4 người được thẻ mà 3 người lại ko có. Mà ở Horison, ko có thẻ là ko thể vào dù khách sạn có bảo lãnh. Ngay từ hôm trước khi đoàn sang, người đại diện của họ đã đến và hỏi về chuyện thẻ. Họ đã giục là phải làm thật nhanh vì ko thể để 3 nhân vật quan trọng của họ đêm đến lại ko được vào khách sạn để nghỉ ngơi. Ấy thế mà hẹn đi hẹn lại, đều không thấy thẻ đâu. Họ tức tối vì họ đã đặt trước hàng tháng trời và cũng trả tiền đầy đủ đúng hẹn mà sao phía VCCI lại ko làm đủ thẻ cho họ, rồi cứ khất lần mà ko đưa cho họ một câu trả lời rõ ràng. Bên KS cũng sang thúc giục vì đó là những khách rất VIP của họ. Người đại diện phía TQ bực mình và bắt đầu kêu ca, chửi rủa (mặc dù họ nói tiếng TQ ko hỉu j nhưng hành động và nét mặt cũng đủ hỉu). Họ quyết định ko thể trông cậy vào bên VCCI được nữa, họ tự động làm việc với Bộ Công An. Và 30 phút sau, họ đã có một cái thẻ tạm thời để đưa đoàn của họ vào Khách sạn. Sao họ chỉ mất 30 phút mà mình thì mất đến cả ngày cũng ko thể đưa ra cho họ một phương án giải quyết??? Họ gia hạn 7h sáng hôm sau phải có thẻ chính thức cho họ và bên mình cũng hứa. Thế nhưng 7h chả thấy thẻ đâu. Họ xuống và bực mình. 2 người bên phát thẻ thì chỉ có một bạn học khoa Anh trường mình là nói TA còn ok chứ anh chàng còn lại thì ... Damn, anh chàng mở miệng cười duyên còn nói thì như đánh vần từng chữ. Nghe anh nói mà đến mình cũng thấy sốt hết cả ruột chứ đừng nói là khách. Có lẽ vì thế mà khách cứ nhìn bên Lễ tân mình mà hỏi chuyện của bên phát thẻ chứ chả hề hỏi anh chàng kia. Tiếp tục vụ thẻ thiếu, anh chàng lại hẹn họ 12h trưa. Thật may là cô bạn còn lại cũng kịp mang thẻ về cho khách.

Nhưng câu chuyện dở khóc dở cười với đoàn khách này vẫn chưa kết thúc. Thật tình cờ và thật bất ngờ là cả đoàn 7 người ko một ai biết TA còn 2 người đại diện thì họ ko còn ở KS nữa vì chắc họ cho rằng đã có mình rồi. Đến lúc gom khách đi họp vào buổi sáng. Mình và một chàng bên khoa QTDL đều chết nấc vì lúc đó mới phát hiện ra họ chỉ nói được tiếng TQ. 2 đứa muốn gọi điện báo cho họ xuống sảnh để đi ra NCC mà ko được. May sao một cô đại biểu người VN lại biết nói tiếng TQ. Thế là 2 đứa khóc dở mếu dở nhờ cô gọi điện dùm thì mới bít đoàn ấy hôm nay chưa có họp nên họ ko đi. Nhục quá đi mất!!! Vì thế ngay lập tức 2 đứa phải báo để điều ngay một người biết tiếng TQ sang trợ giúp vì gần một nửa số khách ở đây là người TQ mà họ lại hoàn toàn 1 chữ bẻ đôi TA ko bít. Lúc đầu còn định bắt họ trả tiền để thuê một người biết tiếng TQ nhưng may là một chị ở bên Hilton biết tiếng TQ nên đã được điều sang để làm việc.

Tiếp theo là câu chuyện với đoàn Thái. Thái chỉ có 2 ông nhưng còn mệt hơn cả 5 người Úc. Sao mình thấy 5 người Úc dễ thương và tốt bụng bao nhiêu thì 2 ông Thái này khủng khiếp bấy nhiêu. Tiếp tục hôm gom khách buổi sáng. 6h15 ko thấy 2 vị đi xuống. Vậy là lập tức phải gọi điện lên phòng nhắc. Vậy mà ông Thái nói rằng vừa mới dậy, sẽ xuống muộn, bảo xe cứ đi trước đi. Tiếp theo anh điều hành xe nói rằng mình vẫn còn một xe dự phòng nên em cứ báo với khách. Thế là lần hai gọi điện, mr Thái lại tiếp tục trả lời: "I haven't take a bath yet. I can't go". My god!!! Mãi đến 8h30, 2 mr Thái mới xuống sảnh thì bên điều hành xe nói 2 ông phải tự đi taxi. 2 mr Thái tỏ vẻ bực tức và lên tầng 2 của Khách Sạn ăn sáng. Sau đó họ xuống và hỏi rất ngây thơ, các bạn có thể xếp xe limousine cho tôi ko??? Ak ak. Đến vị cấp cao như bộ trưởng mới được có một cái limousine mà mr Thái đòi thì lấy đâu ra!!!

Tiếp theo là đến chiều nay đi tiệc. 2 mr Thái này đi từ NCC về và đến tận lúc 8h30 mới xuống hỏi. Các bạn có xe bus cho tôi đi không. Thôi rồi, rất tiếc là điều hành xe nói không và lại yêu cầu 2 ông đi taxi. 2 mr tức giận và nói thế cái xe tôi thấy ở kia thì sao. Hik biết trả lời thế nào đây. Đành nói rằng đó là xe cho đoàn khác vì anh điều hành xe vẫn cương quyết làm theo lịch trình, ko thể thay đổi. Thế là mr Thái giận dỗi và nói "taxi is everywhere".

Thực ra cũng là do công tác tổ chức của mình yếu kém. Theo như anh Giám đốc Kinh doanh của Horison thì với các hội nghị cấp cao ở các nước khác, chả nói đi đâu xa xôi mà ngay ở Thái Lan thôi, họ tổ chức hết sức quy củ và hoàn toàn ko có gì đánh chê trách. Nói đơn giản chuyện thẻ an ninh ko bao giờ lộn xộn như mình. Với Lễ tân thì luôn luôn có người nói được 3 thứ tiếng để không có chuyện bất đồng ngôn ngữ. Với xe cộ thì họ có một lượng xe shuttle bus hùng hậu, cứ 15' lại có một chuyến nên khách chả bao h phải lo. Thậm chí khách nếu đi chơi mà ko kịp về khách sạn cũng có thể đón xe ở ngoài đường theo lộ trình đi và chỉ cần trình thẻ. Thế mới thấy VN vẫn còn kém xa các nước trong khu vực chứ không nói là trên thế giới.

P/S: Còn việc ở bên tiệc Văn Miếu nữa nhỉ, kể nốt cho có chị có em. Theo như thông tin thì bên Văn Miếu làm tiệc kiểu gì mà không đủ đồ ăn cho khách. Ko chỉ là những delegate thông thường mà đến cả những khách VIP cũng thiếu ăn. Đúng là khổ sở cho họ. Thảo nào hum nay có người muốn đến Daewoo dự tiệc còn có người thì thà về KS. Chắc họ sợ đói như hum qua đây mà :) Ấy vậy mà trên TV vẫn chiếu ầm ầm khen nức nở buổi Gala dinner ở Văn Miếu???

...................

Còn nữa nhưng thôi post nấy thôi, bài dài quá khó đọc :deokinh:

ToanA4_03_06
18-11-2006, 01:38 PM
ặc ặc thế này thì đọc đến bao giờ

Pisces
18-11-2006, 01:40 PM
Chịu khó mà đọc tí đi :/, còn nếu ko thích thì thôi tùy cậu :D.

blue_horizon
18-11-2006, 09:44 PM
Hic...đọc cái nì mới thấy đằng sau vẻ hoành tráng, đẹp đẽ tưởng như hoàn hảo của APEC Viet Nam lại có những câu chuyện dở khóc dở cười như thế này. Đọc mà thấy xấu hổ quá!

Pisces
18-11-2006, 10:18 PM
Hah hah... đang xem tv này ::), tin tức vẫn đưa là: "Công tác chuẩn bị cho APEC đã đc hoàn tất từ trước ngày khai mạc", "các khách sạn đc lựa chọn kĩ càng", "thanh tra từng đợt đảm bảo đáp ứng đc yêu cầu...", "công tác đón tiếp thể hiện cho các vị khách thấy sự thanh lịch, mến khách của thủ đô HN, cũng như của người VN"...
thật là vãi ~.~'

hrockvn
21-11-2006, 10:06 AM
Đáng buồn thay, xấu hổ quá. Và thế mới thấy sức mạnh của báo chí. Nếu phản ảnh đúng thì không sai, nhưng lại phản ánh sai lệch thì quả là lừa dối nhân dân. Mấy ngày nay HN náo động lên vì APEC. Nhân dân cũng hiểu nên chấp hành nghiêm túc. Nhưng nhà nước sao thế này... Tớ mất lòng tin từ lâu rồi

ToanA4_03_06
22-11-2006, 04:46 PM
đúng là buồn cười thật chủ tịch tỉnh đi dự Apec nếu thế không có giấy mời chủ tịch xã à

ToanA4_03_06
28-11-2006, 12:56 PM
5 tuần cật lực, được bao nhiêu tiền? "Tip" 2.000, nghe phát choáng? Tuyển lựa tình nguyện cũng chẳng khác gì thi cuối kỳ, thi lại toát mồ hôi. Chỉ riêng chuyện đặt vị trí của thìa với menu trong bữa tiệc cũng khiến "nổ tung đầu".

Đóng góp vào thành công của APEC Việt Nam 2006 có một phần nhỏ công sức của đông đảo tình nguyện viên. Còn nhiều lắm những câu chuyện bên lề "tình nguyện"...

Tình nguyện viên cũng có "thi lại"!


TNV đến từ HVQHQT

Saigon Tourist nhận tuyển tình nguyện viên phục vụ cho các hoạt động APEC do VCCI tổ chức. Ban đầu, 300 SV Trường ĐH Ngoại ngữ đầu quân cho Saigon Tourist dưới danh nghĩa tình nguyện viên của VCCI. Không hiểu vì lý do gì, VCCI quyết định can thiệp "tuyển lại". Kẻ khóc người cười vì vị trí đảo lộn hết thảy, người ở ban lễ tân chuyển sang bàn thông tin, người bàn thông tin chuyển sang khách sạn, khách sạn lại chuyển sang phát thẻ an ninh... Tuyển lại đồng nghĩa với đào tạo lại. Tâm lý xáo trộn. Thích ứng trở lại không đơn giản. Với tinh thần tình nguyện, mọi chuyện cuối cùng cũng đâu vào đấy.

Tập huấn hay "đi buôn"

Chuẩn bị cho một hội nghị tầm vóc như APEC, công tác đào tạo tình nguyện viên luôn đặt lên vị trí trung tâm. Tiểu ban Lễ tân với nòng cốt là Vụ Lễ tân - Bộ Ngoại giao đã đứng ra tổ chức các đợt tập huấn nhằm mục đích mang trang bị những kiến thức cơ bản, cốt yếu nhất về APEC, về lễ tân...

Nhưng, không biết có phải do thói quen học ở giảng đường, không ít bạn đã biến buổi tập huấn thành buổi "buôn dưa lê", mỗi người một việc. Thầy cứ giảng, trò cứ đem len ra đan, ngồi nhấp nhổm một chút rồi "bùng"...

Ở thực địa, cán bộ hướng dẫn cứ sa sả nói vào loa, còn TNV quan tâm nhiều hơn đến việc "ghi lại kỷ niệm". Bởi, "biết đâu đây là lần duy nhất trong đời em được tham gia một hội nghị lớn như thế này, được vào một nơi như thế này"...! Đối mặt với thực tế APEC mới thấy thấm thía và hối hận...

Học lễ tân sao mệt thế!

Không chỉ có chuyện cười ra sao, nói thế nào, mở cửa, đi đứng cho đúng cách, việc phục vụ tiệc cũng nhiều chông gai. Nếu có tham gia phục vụ tiệc mới thấy hết nỗi vất vả của các nhân viên bàn tiệc mỗi dịp Hội nghị lớn nhỏ. Chỉ riêng chuyện thìa trong tiệc cũng muốn nổ tung đầu: Lần 1: 1 thìa sứ hoa đặt ở bên trên đĩa, dưới menu. Lần 2: thìa hoa bên cạnh đũa, thìa trắng trên đĩa, dưới menu. Lần 3: thìa trắng trên menu. Lần 4: bỏ thìa trắng, đổi lại thìa hoa trên đĩa, dưới menu. Lần 5: thìa hoa trên đĩa, trên menu... Thế mới biết, để một hội nghị thành công, sự kỳ công trong mỗi khâu nhỏ nhất lớn đến thế nào!

"Tip" 2.000 đồng

Trong lúc bạn bè háo hức khoe đi cùng đoàn khách, được 40 - 50 USD tiền "tip", một cậu bạn tuyên bố xanh rờn "Tao được những 2.000".

Bạn bè tròn xoe mắt nhìn đầy ghen tị. Cậu ta mở ví xòe ra một tờ 2.000 đồng Việt Nam và kể: "Các đại biểu mình đi đâu cũng dùng tiền đô, chắc nghĩ tiền Việt cũng giá trị như vậy. Sau khi đưa vị ấy đi mua sắm, được trả lại tiền thừa, bà vui vẻ bảo tao nhận lấy, coi như tiền tip. Mở ra, 2.000 đồng."


Những vị khách vui vẻ thân thiện
5 tuần: 14 triệu

Theo một dự án hợp tác giữa Đại sứ quán Mỹ tại Việt Nam và Khoa Quốc tế, Trường Đại học KHXH và NV (ĐHQG Hà Nội), 35 SV đã được tuyển phục vụ dịp APEC cho đoàn đại biểu Mỹ.

Trải qua kỳ sát hạch cực kỳ cam go với kỳ thi TOEFL căng thẳng cùng với buổi phỏng vấn do Tổng giám đốc APEC - Mỹ trực tiếp tiến hành, khả năng tiếng Anh, một chút tự tin và một chút may mắn, 35 người đã lọt.

Để chuẩn bị cho chuyến thăm Việt Nam của Tổng thống Bush nói riêng và việc đi lại của hơn 1200 đại biểu đến từ Mỹ, 35 thành viên đã được huy động làm việc trong năm tuần, từ 17/10 - 20/11. Đó là năm tuần làm việc nghiêm túc và căng thẳng, càng gần tuần lễ cấp cao APEC càng vất vả.

Các bạn được chia làm nhiều ban khác nhau: nhóm phát thẻ, nhóm ăn ở, nhóm sân bay, nhóm du lịch, nhóm liên lạc, nhóm công nghệ thông tin và nhóm phiên dịch. Phối hợp cùng với lực lượng "tình nguyện viên" không chỉ có các cô bác, anh chị ở đại sứ quán Mỹ tại Việt Nam. Rất nhiều, rất nhiều nhân viên đại sứ quán Mỹ tại các nước láng giềng: Trung Quốc, Australia, Thái Lan, Philippine, và Malaixia đã được huy động.

Công việc thú vị nhất có lẽ là nhóm phiên dịch. Các bạn được đi theo cùng các đại biểu, hỗ trợ công tác phiên dịch cho những vị khách qúy của Việt Nam khi cần thiết. Nhóm ăn ở, liên lạc cũng có nhiều câu chuyện đáng nhớ khi là người liên lạc trực tiếp giữa các đại biểu Mỹ với ban tổ chức Việt Nam... Nhóm công nghệ thông tin nhàn rỗi nhất bởi không có nhiều việc để làm, mọi công tác đã có chuyên gia Mỹ cáng đáng.

Nhóm làm việc khá vất vả trên thực tế là nhóm phát thẻ. Chỉ 4 người mà phải lo cho 1.200 đại biểu. Sức ép thật khủng khiếp. Rất nhiều đại biểu Mỹ sang Việt Nam dự Hội nghị nhưng không có thẻ, trong khi một số người khác có thẻ lại không có mặt. Câu chuyện dở khóc dở cười khi có đại biểu đến ngày cuối cùng của Hôi nghị mới nhận được thẻ trong tay. Vị này đành ngậm ngùi "ăn không ngồi rồi" trong những ngày APEC sôi động của Việt Nam.

Công việc vất vả và đổi lại, thu nhập cũng "khấm khá". Ít nhất là 6-7 triệu/mỗi người. Thậm chí có người lên tới 14-15 triệu cho 5 tuần làm việc.

Phương Loan (ghi)
Những vị khách dễ thương:

Liên lạc viên báo chí đoàn Malaysia ấn tượng mãi với Bí thư thứ hai của Đại sứ quán Malaysia tại Việt Nam, chu đáo, hiền lành và rất nhiệt tình. Ông sẵn sàng mở lòng chia sẻ những câu chuyện về gia đình, về công việc và cả những quyển sách làm thay đổi cuộc đời ông.

Các tình nguyện viên ở khách sạn ấn tượng mãi vì những người khách thường hỏi han, trò chuyện và động viên. Càng ngạc nhiên hơn khi những người gần gũi đến thế lại là vị lãnh đạo của các tập đoàn lớn trên thế giới. Ông Roberto de Andraca người Chile và nhiều người khác đã không quên bắt tay từng cô cậu tình nguyện viên, nói lời tạm biệt trước khi về nước, không quên ngợi khen họ "làm việc rất tốt" và nói thêm"các bạn phải lấy làm tự hào vì được đại diện cho đất nước và hoàn thành được nhiệm vụ của mình."

hanvanhuynh
03-12-2006, 02:40 PM
Tin vịt đấy, đừng lăn tăn:xpam:
"Vê đúp thì đã vô roài
bây giừ bập bẹ tính bài mằn ăn....thôi các bác ẹ"

hrockvn
03-12-2006, 02:55 PM
Không, đúng là có thật, nhưng cũng có những cái đáng buồn trong công tác chuẩn bị

hanvanhuynh
03-12-2006, 03:30 PM
Đã nói là tin vịt mà...xin đừng vì thế mà nghĩ khác[-O<
"dù ai, thằng nào ...nói ngả nói nghiêng
lòng ta vẫn vững như kiềng...một mớ chân...cho chắc:-c "

ToanA4_03_06
03-12-2006, 03:42 PM
Tin vịt đấy, đừng lăn tăn:xpam:
"Vê đúp thì đã vô roài
bây giừ bập bẹ tính bài mằn ăn....thôi các bác ẹ"

trên Dân Trí đó bác ạ

Pisces
03-12-2006, 06:55 PM
Àh vâng ::), tin vịt ^__^