PDA

View Full Version : Gió Về Tùng Môn Trang



ngayxua
12-12-2006, 03:41 PM
THAY LỜI TỰA:
"Gió về Tùng môn trang" nói tác giả là một "samurai"- Nguyễn Xuân Dũng- con nhà võ với đẳng cấp huyền đai đệ bát đẳng KARATE, đây là hồi kí của tác giả, anh đọc chơi cho biết.
Từ lâu , tôi thường đọc hồi kí của các nhà hoạt động cách mạng, hồi kí của các tướng lĩnh, của các chính khách, của văn nghệ sĩ chứ chưa đọc hồi kí của connhà võ. Hồi nhỏ tôi cũng thích võ, nhưng chẳng có ai dạy, càng ngày càng xa, coi như chẳng biết gì , nhưng đôi lúc lại thấy rất cần. Trong tác phẩm của tôi có nhân vật là con nhà võ, để tả cho đùng , tôi phải đi tìm hiểu, thật vất vả, âu cũng là dịp may cho tôi.. Tên sách "Gió về Tùng môn trang" hấp dẫn tôi từ đầu đến cuối. Tưởng là võ nhưng không võ mà lại rất võ. Với tôi , không vỏ là võ sư không dạy cách đấm đá cũng không dạy miếng nào, đòn nào, nhưng lại rất võ ở chỗ tác giả đã dẫn người đọc trở về nguồn gốc của võ. Võ xuất xứ từ Phật , vừa mang tính Đạo vừa mang tính triết lí của Lão và Khổng. Đọc những trang viết về võ của Nguyễn Xuân Dũng, tôi có thể hiểu rành rẽ hơn về võ thuật và võ đạo.
"Con đường đã chọn", "võ thuật trong đời sống" đi từ những trang viết về võ, tác giả như bước qua cầu để về với "tùng môn trang". Đây là hồi kí của một người xa quê hương nhớ về một góc của quê hương. " Tùng môn trang la tên mà Thầy đặt cho một vườn đồi, nằm về phía Đông nam Đà lạt, đó là hai ngọn đồi bát úp, như hình hai mẹ con nằm tĩnh lặng bên nhau, từ ngàn xưa cho đến bây giờ -Mây cây cổ tùng trên lối đi bọc quanh đồi và những rặng thông xanh lấp lánh muôn tia vàng tươi khi nằng gió bạt qua đồi..."
"tùng môn trang" là một nơi thời thơ ấu của tác giả, một chân trời quêhương đấy kỉ niệm. Anh viết với nỗi nhớ da diết đêm ngày, đầy những hình ảnh đẹp đẽ về quê hương, nhửng trang vừa đậm đà vừa thiết tha, có đoạn thiết tha đến sướt muớt, không phải là sự sướt mướt của tâm hồn yếu đuối, mà là sự sướt mướt của nỗi nhớ quê hương.
Với tâm hồn của con ngưới VN, với ý chí của Samurai co một đời lăn lộn, anh đã thành công trên thương trường đất Mĩ-Đọc "gió về Từng môn trang" ta sẽ đoán , trước sau gì võ sư Nguyễn Xuân Dũng cũng trở lại quê hương góp phần xây dựng đất nuớc.Và đúng như vậy, anh trở về năm 1994 không phải trở về để mở trường dạy võ ở SG như năm 1970, mà về với một hành trang vốn liếng, kinh nghiệm kỉ thuật cao nghành điện tử và công nghệ thông tin, và anh đã thành công.
"Gió về Tùng môn trang" của võ sư Nguyễn Xuân Dũng với tôi là một quyển sách hết sức thú vị mà lâu lắm rối chưa từng đọc.

Gió về tùng môn trang" là những dòng hồi ức của người học võ, một hành giả mang tinh thần của võ đạo đi vào cuộc đời. Tác giả không có tham vọng xem đây là một cuốn sách biện luận về lí thuyết, hay là một tác phẩm văn học. Đây chỉ là những trang tâm bút, ghi lại những tâm tình, những kỉ niệm rời rạc- d0ược viết trong nhiều thời kì khác nhau, nhằm gởi đến bạn trẻ những quan niệm, nhận thức đã ảnh hưởng trên cuộc đời tác giả: Người học võ không phải chỉ là luyện tập thân xác và kĩ năng chiến đấu, mà người học võ chính là kẻ chọn lựa con đường hành đạo thông qua võ thuật, đó là võ đạo. Qua những trang viết, tác giả muốn giãi bày những suy tưởng chủ quan của mình về võ đạo. Với tư cách la một võ sinh đồng thời cũng la một hành giả, dùng võ thuật như là một nghiệm sinh nhằm hợp tiến về Đạo, túc là hướng đền sự quân bình, hòa hợp giữa Tâm và Thân, và hơn nữa, tìm đến một ý nghĩa cho cuộc sống- như là mục đích tối hậu của võ thuật.
Và trên con đường đã chọn đó, nguời học võ có 2 mục đích: thứ nhất la luyện tập cơ thể, tăn cường sức mạnh và kĩ năng chiến đấu; nhưng mục đích thứ 2 mới là mục đ1ch chính của cuốn sách này, d0ó là thực hiện tâm đạo của người học võ, bởi Thân và Tâm là 2 khái niệm không thể tách rời. Nếu như đối với thân xác phải khổ lluyện thì đối với tâm hồn cũng vậy. Bởi chính đây là nguyên nhân gây ra bi kịch (xem công án an tâm của Huệ Khả). Vì vậy sự giải thoát cho cái Tâm chính là con đường khổ luyện cần thiết của hành giả.
Đạo học Phương đông đã cống hiến rất nhiều phương pháp để đật đến bình an nội tâm bằng cách dứt bỏ cái ngã, dù rằng cái ngã này không hiện hữu thực sự, mà chỉ là một ảo tưởng được hình thành từ cái Tâm điên đảo. Và chính cái Tâm điên đảo đó của con người, có khả năng đặc biệt là tự quy về chính nó, dễ mở ra hướng sống ích kỉ, lầm lạc đưa mình cô lập với tha nhân, khép kín với thế giới bên ngoài. Và đó chính là nguốn gốc của lỗi lầm, khổ đau và bi kịch.
Con đường của người học võ cũng là con đường của kẻ tìm đạo cũng vừa là hành giả, nghĩa là kẻ đồng thời khổ luyện để giải thoát thân tâm, nhằm đạt đến kết quả là sự hoà hợp tòan bíchgi74a hồn xác , từ đó tiến đến hướng sống hòa điậu gi74a ta, con người va nhiên giới. Đó là con đường dẫn đến hạnh phúc, đó là khởi điểm và tiêu điểm phải đến của võ đạo.
:)>-

ngayxua
12-12-2006, 03:47 PM
Lời kể của tác giả, tức là:Nguyễn Xuân Dũng.Đệ bát đẳng huyền đai Karate

THƯ GỬI THẦY:

Kính thầy!
Mấy mươi năm qua rồi mà hình bóng của Thầy vẫn còn đậm nét trong tâm khảm của con.Hình bóng ấy ngoài dáng vẻ âm thầm kham nhẫn, còn toát lên sự dịi dàng tĩnh lặng của một tâm linh đa được thau rửa theo thời gian.
Thầy-người sĩ quan của đoàn quân Thiên hoàng bại trận năm xưa, đã tự nguyện nhận Việt Nam làm quê hương thứ hai của mình, để vẫn tiếp tục ngẫngcao đầunhư một người võ sĩ đạo chân chính.
Thầy- Võ sư Choji suzuki, người chưỏng môn sáng lập Linh trường Không thủ đạo, người đầu tiên xây dựng và truyền dạy môn võ này tại cố đô Huế.Người đa đem tinh hoa xứ anh đào về với trời Việt-đa gieo trồng và tô thắm cho một thế hệ môn sinh võ đạo đúng nghĩa. Thế hệ ấy nay người mất kẻ còn, cao tuổi cũng đã xấp xỉ "cổ lai hy", nhỏ nhất cũng đã "nhi bất hoặc" không còn nghi ngở điều gì nữa trong cuộc đời. Trong số đó có con, đã bước qua ngưỡng cửa "tri thiên mệnh", nhưng như là một thiếu niên ngày nào, còn giữ nguyên hoài niệm tinh khôi về thầy-theo những lần trông về quê cũ.
Đã bao lần lưu lạc thăng trầm, con vẫn nhớ thiết tha dòng Hương êm đềm muôn thưở...dòng sông chảy hoài trong khúc tình tự nối tiếp nhau cho quá khứ, hiện tại, tương lai trở thành cái mầu nhiệm của diệu hữu. Cái có ấy như tiếng gầm sư tử lớn oai linh dấy động bốn phương trời, làm ngưng bặt mọi suy tưởng, xóa tan tành nọi tạp niệm, không còn ngoại nhiễu-không còn vướng víu sắc không.
Gần 30 năm lưu lạc đất khách quê người, nhờ công lao dạy dỗ của thầy ngày xưa, nên con vẫn đứng vững trên đôi chân của mình. từ hai bàn tay không với khối óc và quả tim( bao hàm mọi nghĩa) nhân cách con được hình thành từ những ngày đầu đến với Thầy tại võ trường, nơi đó cũng là nhà của Thầy cô và các em nương náu bên chân cầu Đông ba ngày ấy.
Thời gian đổ xuôi về Tây, tóc con không còn xanh nữaa. Trong những năm tháng vừa qua, dù trải bao vinh nhục ngọt ngào cay đắng, khổ nạn trăm bề...con vẫn luôn xứng đáng là một trong những cao đồ đầu đàn được thầy trực tiếp chăm sóc, truyền thụ võ nghiệp và những đạo lí cuộc đời. Dù không thành chưởng môn đời thú hai như Thầy cô đã chọn lựa, con vẫn nhớ sắt son lời thầy dặn: Trong bất cứ hoàn cảnh công việc nào, không cúi đầu trước cái ác, không lùi trước hiểm nạn. Nhìn thẳng và đi trên con đường mình đã chọn: con đường mà sự nhẫn nại bao dung là những bước đi tới, hành trang là những ước mơ vô cùng bé hỏ-chỉ xin làm một cành dương tưới trên cuộc đời đầy rẫy khô khát và bất trắc.
Nhớ hoài ánh mắt và nụ cười hiếm hoi của thầy, khi dạy con bài quyền tinh túy của võ phái mà Thầy gọi là Linh hồn Không thủ đạo, bài quyền cương nhu đầy uy lực ấy, đối với con những động tác nhuần nhuyễn đó giống như bầy chim nhỏ tự tại giữa bao thác ghềnh hiểm hóc nơi thủy tận non cùng...vẩn đù giỡn giữa ánh trăng khuya từ cổ độ- vẫn tung cánh giữa phiêu bồng trời xanh mây trắng.
Thầy không còn nữa, nhưng vẫn còn đó bóng chim thiêng vỗ cánh giữa đời con.
Nguyễn Xuân Dũng
Đệ bát đẳng huyền đai Karate

ngayxua
12-12-2006, 03:57 PM
Lời kể của tác giả, tức là:Nguyễn Xuân Dũng.Đệ bát đẳng huyền đai Karate


NGƯỜI SAMURAI TRONG THƯƠNG TRƯỜNG

Như số đông người Việt ở hải ngoại , tôi không ở mãi cái cảnh ngửa tay để nhận tiền trợ cấp xã hội, không thể đeo bám vào cộng đồng xa lạ trong những ngày tháng đầu tiên ở xứ người để nhận lấy sự xót thương có phần khinh thị của người bản xứ. Su một tháng đầu ở Mĩ tôi đã xin được một việc làm cho một hãng chế xuất đồ điện tai cty Kyocera ở phía bắc thành phố San diego. Trên day chuyền sản xuất tôi là công nhân duy nhất trong căn phòng ngang 10m dài 20m với hàng chục máy móc mạ vi mạch vào trong chip điện tử . Và chỉ sau một thời gian ngắn được chỉ định lên làm khâu cuối cùng cho một dây chuyền tức là nhân viên kiểm tra chất lượng.Trong cương vị khiêm tốn này tôi đã học rất nhiều điều qua các công đạon sản xuất, kiến thức về điêncụa tôi được tích lũy qua giai đoạn này. Ở Mĩ trong giai đoạn mà nghành điện tử bùng nổ, thế hệ những Transitor, capacitor, diode...to cũ đã lạc hậu. Trong kĩ thuật công nghệ mới người ta thay dần những linh kiện trên bằng những con chip, parts rất nhỏ có đầy đủ công suất và chức năng, sức truềyn dẫn chính xác và tác dụng hiệu lực gấp trăm lần so với công nghệ cũ.
Sau một thời gian ổn định về kinh tế, thôi thúc trong tôi lòng thiết tha học hỏi và tìm hiểu về công nghệ điện tử mới. Tôi lại xin một việc làm khác ở một hãng điện tử chuyên sản xuất TV, VCR, DVD... và cung cấp các bảng mạch điện tử theo đơn đặt hàng của các tập đoàn lớn. Đi làm được nửa năm tôi nghĩ đến chuyện phải tiếp tục học, bởi vì nếu không học tôi vẫn suốt đời là một công nhân, cho dù lành nghề thì cũng chỉ nâng lên là kĩ thuật vien, còn muốn trở thành kĩ sư thì phải học và thi tốt nghiệp. Trong một xã hội thuần kinh tế và thực dụng như Mĩ, để đảm bảo một việc làm, một vị trí trong xã hội thì phải có chuyên môn và bằng cấp. Bằng cấp học vị là thước đo là tiêu chuẩn đầu tiên để vươn lện trong bất cứ nghành nghề lĩnh vực nào.
Tôi đang kí ca ba tại xưởng sản xuất. Ca ba ma những người Việt đi làm ở Mĩ thường gọi là ca nghĩa địa " graveryard shift, có giờ sản xuất từ 23h -7h sáng hôm sau. Chỉ những hãng có uy tín có đơn đặt hàng công việc nhi62u mới có ca ba, đây là ca làm việc nhiều mới có ca ba đây là ca làm việc mà người công nhân trên dây chuyền sản xuất âm thầm ban đêm như bóng ma, những thao tác công việc của họ đều đều trong không gian vắng lặng và thời gian tưởng chừng trôi rất chậm. Mọi người lặng lẽ làm việc, hiếm hoi mới có tiêngngứời, chỉ duy những lần trao đổi thật cần thiết mới lên tiếng. Tiếng máy vận hành, đèn neon sáng láng trong xưởng, không ai thích làm ca này nên số người làm việc không đông như những ca khác, cái lặng lẽ bao trùm toàn cảnh nhà xưởng tưởng chừng như xung quanh có những cặp mắt vô hình theo dõi mình. Cho đến khi nhìn ra cửa kính thấy trời tỏ dần và những lúc đó thèm làm sao những tiếng gà gáy sáng ở quê hương.
Ca nghĩa địa là vậy đó, ca này chỉ dành cho những người khó kiếm việc làm hoặc những người có công việc làm thêm ban ngày. Tôi đăng kí vì một lí do khác: để có thể theo học vào ban ngày. Vả lại làm ca này được trả thêm 25 xu/h cũng có thêm tiền để trang trải sách vở. Đêm làm việc , sáng về nhà ngủ một giấc cho đến trưa và chuẩn bị đi học. Thời gian học từ 17 h chiều vào thư viện làm bài tập, ôn bài đến 19h vào lớp học ra về lúc 22h đêm rồi chuẩn bị vào ca.
Vừa làm ca ba vừa học như thế, mọi sinh hoạt của tôi phải sắp xếp lại cho hợp với cơ địa và môi trường của mình. Tôi phải thường xuyên luyện khí công trước khi đi ngủ và sau khi ngủ dậy, thường xuyên tắm nước lạnh. Luôn luôn giữ phần nội lực mình kín và đầy, những động tác phát tiết ra ngoài thường rất ít, tập như vậy lâu dần trở thành một thói quen.
Hãy hình dung một băng dán gsắn tâmhính lên tường gỗ, nhiều người không để ý cắt băng dán một phần vào tấm hình phần vào tường gỗ thế là xong. Nhưng một nhà võ học thấm sâu vào máu thịt, một việc nhỏ như vậy nhưng người đó thao tác một cách khác:cẩn thận cho 20-30% phần băng dán vào tấm hình, phần còn lại dán vào bề mặt gỗ.Cách dán này vừa đẹp mắt vừ đảm bảo bức ảnh sẽ không rơi rớt vì cả hai phần tiếp xúc của băng dán với bức ảnh vào tường đều hợp lí với tỉ lệ.
Nhiều người xem thường việc nhỏ, nhưng nếu việc nhỏ làm không tốt và cẩn thận thì làm sao làm việc lớn. Cũng như trong võ thuật Musashi đã nói: Khi anh đã có thể dễ dàng hạ một địch thủ, thì anh có thể hạ bất cứ kẻ nào trên trái đất. Nguyên tắc đánh hạ một địch thủ cũng là nguyên tắc đánh hạ trăm ngàn địch thủ.Người lão luyện chiến thuật làm cái nhỏ thành ra cái lớn, tương tự như nhà điêu khắc làm một tượng Phât lớn từ một mẫu tượng nhỏ. Khi nắm được một điều thì có thể hiểu được vạn điều.
:vn:

ngayxua
12-12-2006, 04:10 PM
Lời kể của tác giả, tức là:Nguyễn Xuân Dũng.Đệ bát đẳng huyền đai Karate


Tôi đã từng chứng kiến một nhà thầu làm giếng cho một công trường lớn trên cát, công việc của ông ta là đào mấy chục miệng hố rồi thả vòng bi xi măng xuống, nhưng làm hoài mà giếng vẫn bị nghiêng, mấy chục cái vòng bi xi măng lòng giếng không chịu đưng yên một chỗ mà lại lệch nghiêng đến mấy chục độ. Anh ta cố đào bên không nghiêng để lấy thăng bằng cho thành giếng mà không bao giờ được, càng sửa thành giếng càng lệch nhiều hơn.
Với một lực tác động trên một mặt bằng mềm, khi không cân xứng ta không bao giờ xử lí về một phí, bất cứ lức nào cũng tạo cân bằng về hai phía đó là qui luật âm- dương, mềm -cứng trong tự nhiên mà thôi.Sau khi nhìn thấy tôi giúp ông xử lí tốt hơn mấy chục cái giếng, vì nguyên tắc người thợ ở dưới cứ đào phía bên cao đất cát từ phía ngoài vòng bi trụt xuống, tạo khoảng trống đó và giếng càng bị nghiêng nhiều hơn. Trước đó ông dè bỉu tôi và cho tôi là một thằng bé chưa biết gì. Bởi vậy trong cuộc đời tôi, từ trước đến nay đối với công việc hay đối với người khác tôi không bao giờ vội vàng đánh giá tốt hay xấu, trình độ ,đạo đức có hay không? Mọi đánh giá truớc đều chủ quan và có khi phiến diện đến không ngờ, kết quả trái ngược với sự đánh giá chỉ làm ta thất vọng hoặc hối hận mà thôi. Tuy vậy đối sự sai lầm, sự không trung thực của đồng nghiệp, bạn bè.. tôi đều dành cho họ cơ hội thứ hai để sửa chữa, nếu họ không dùng cơ hội ấy thì sẽ không còn là đồng nghiệp hay bạn bè của tôi nữa.
Không mềm yếu quá đáng để đưa mình và người khác vào sai lầm gây nên nghiệp quả, dù khi cắt bỏ có đau chút ít nhưng vết thương sẽ mau lành còn hơn để lâu trở thành ung thối không thể chữa trị được nữa.
Năm 1983 tôi tốt nghiệp kĩ sư điện tử, sau bốn năm vừa học vừa làm. Tấm bằng kĩ sư tôi nhận được là kết quả của những ngày tháng cấn cù nhẫn nại, chịu thương chịu khó để theo đuổi. Những chứng chỉ mà tôi có được từ đai học Văn khoa và Luật khoa Sài Gòn không giúp được bao nhiêu tín chỉ theo hệ thống đại học của Mĩ. Nhờ vừa có học bài bản vừa làm việc để thực hành đúng chuyên môn, nên tôi gần như nắm bắt và tiếp thu tường tận công nghệ cao điện tử của Hoa kì trong thời gian này.
.................................................. .....................Con đường tôi đi không trải đầy hoa thơm mà gập ghềnh đọng nước trong cuộc mưu sin. Kiếm được một việc làm ổn định ở Mĩ là rất khó.Chuyện mất việc làm, thất nghiệp bao giờ cũng có thể xảy ra, xã hội Mĩ không có chỗ cho những người mơ mộng và lười biếng.
Để trở thành kĩ sư điện tử, tôi phải vừa làm vừa học trong 4 năm liên tiếp, trong 4 năm đó mỗi ngày tôi chỉ dành 3 tiếng để ngủ, xáo trộn mọi thời biểu, kiên trì ôn luyện võ công và bỏ nhiều thói quen để phù hợp với sinh hoạt. Thời gian còn ở trong nước tôi có thói nhâm nhi li cafe va hút hơn 1 gói thuốc /ngày. Chỉ sau một thời gian vì chuyện học hành và phải thức đêm làm việc mà bỏ hẳn thuốc mà không có chút vướng bận nào. Cafe ở Mĩ thì mọi người đã biết,uống lúc nào cũng được, cafe chỉ là một loại nước giải khát tăng cường sự tỉnh táo mà thôi, việc làm việc học đều phải tập trung, nhưng không đẩy sự tập trung thành căng thẳng mà thư giãn bằng hơi thở, một thói quen cho bất cứ ai biết kiềm chế 7 món tình cảm biểu hiện thường ngày. Để đạt được mục tiêu khiêm tốn trong đời sống mà nghề nghiệp đòi hỏi, tự thân tôi phải nỗ lực chiến đấu với bóng ma lười biếng , ỷ lại trong mình.
Cuộc đời ngắn ngủi nhưng để sống đúng nghĩa đòi hỏi người ta phải biết chọn mục tiêu để sống và quan trọng nhất là chiến đấu với chính mình.Một cuộc chiến đấu không khoan nhượng mà ngày nào còn hơi thở còn phải sống, mà nghĩa là " sống với, sống vì" , dù chỉ gói gọn trong năm mười người thân thộc chứ chưa nói đến mọi người trong xã hội.
Từ tính cách của một người học võ, tôi không thể dừng lại trước một thành công nhỏ để nảy sinh hãnh tiến lố bịch.
Tôi bắt đầu đề ra kế hoạch cho chính mình để xâm nhập thương trường trong lĩnh vực công nghệ điện tử tại đất Mĩ.

:vn:

ngayxua
12-12-2006, 04:28 PM
Lời kể của tác giả, tức là:Nguyễn Xuân Dũng.Đệ bát đẳng huyền đai Karate


Bước đầu, tôi thành lập một hãng nhỏ để nhận gia công đồ điện và điện tử cho nhiều hãng lớn nhỏ. Từ mười mấy nhân công mà phần lớn là người Việt, đến lúc đơng đặt hàng càng ngày càng nhiều. Tôi quyết định thành lập một công ty có tầm cỡ từ năm 1982, đó là sự ra đời của công ty Quantek, có văn phòng tại Irvine. Nay dời về Huntington beach.
Khi cầm tập dự án vhiến lược phát triển cty bước vào văn phòng Giám đốc ngân hàng Bank of America, tôi nghĩ mình chỉ co% hi vọng để vay số tiền vài trăm ngàn đôla. Tuy thế như một samurai trong thương trường trong tư thế rất tự tin và điềm tĩnh, tôi thong thả trình bày dự án phát triển cty của mình với vị Giám đốc và vài vị trong ban thẩm định, cuối cùnh khi kết luận tôi khẳng định: Những sản phẩm cty sắp sản xuất sẽ đi tiên phong trong lĩnh vực điện tử tại Mĩ và quan trọng nhất : Tôi với tư cách là một thành viên sáng lập cty, kiêm nhiệm giám đốc điều hành trực tiếp chỉ huy việc sản xuất, điều hành theo dõi tiến độ và điều chỉnh hợp lí trong quá trình sản xuất.Cty đang chủ động thiết kế một hệ máy tính mới nhất thời bấy giờ mà chưa tập đoàn, cty nào ở Mĩ kể cả các nước khác ó được.
Một cty mới ra đời chưa có mặt trong thị trường chứng khoán, một giám đốc người Việt mới ngoài 30 tuổi mà tài sản có được chỉ là một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, chẳng có gì để thế chấp cho ngân hàng. Chỉ với một phương án sản xuất máy tính thế hệ mới đầy hấp dânvã tính khả thi mà tôi hình dung được. Thế nhưng đúng là những ông chủ nhà băng Mĩ đều có tầm nhìn xa.Họ đánh hơi đồng đôla rất tài, vài ngày sau tôi nhận được thông báo ngân hàng se gửi chuyên viên đến điều chỉnh dự án và họ sẽ cho vay một khoản tiền lên đến 1 triệu đôla. Thế là tôi hăm hở lao vào công việc bất kể ngày đêm, không bỏ qua một chi tiết nào trong kế hoạch sản xuất mà mình đề ra.
Nhờ tập luyện từ hồi nhỏ, tôi có một trí nhớ không tồi và tầm quan sát rộng đến không ngờ. Trên dây chuyền sản xuất tôi có thể nhìn và phát hiện ngay những khuyết điểm của những người đang thao tác và lập tức đến thuyết phục họ một cách nhẹ nhàng để chấn chỉnh công việc cho hợp lí hơn. Xuất thân từ một côngnhân bình thường và trở thành một kĩ sư, rồi tổng giám đoấc cty điện tử, tôi thông cảm và hiểu được công việc của họ nên chưa bao giờ to tiếng với một ai. Và đúng vậy, hơn mấy chục năm qua chưa bao giờ tôi nặng lời với người khác, từ bé thơ đến bay giờ, trong ngôn ngữ nói của tôi không bao giờ dùng tới lời lẽ nặng nề hoặc thoá mạ vô cớ.

:-"

Bithu_12a2
12-12-2006, 04:38 PM
Trong mấy bài có nhắc đến Musashi; mình chú giải nhé: Muashi là một kiếm sỹ huyền thoại của Nhật Bản - ông là ko thất bại bai giờ ^^ , Một Samurai trải qua sự rèn luyện vô cùng khắc nghiệt cả về võ lẫn về đạo

ngayxua
12-12-2006, 04:52 PM
Lời kể của tác giả, tức là:Nguyễn Xuân Dũng.Đệ bát đẳng huyền đai Karate


Bạn hãy hình dung một máy tính có bao nhiêu linh kiện điện tử? trong một ngày lao động ở cty, vài triệu con linh kiện lớn nhỏ qua lại trên dây chuyền. Tôi có thể nhớ một con chip khuyết tật cách đây mấy ngày phải loại ra và đến lúc kiểm tra lại nó còn có mặt trong xưởng sản xuất hay không. Vào kho linh kiện điện tử tôi hỏi thủ kho một mặt hàng và chưa cần nhình thẻ kho, tôi cũng có thể nói chính xacsô1 dư trên thẻ kho. có nhiều linh kiện chỉ nhỏ bằng 1/10 hạt gạo và dùng máy đếm mới kiểm tra được.
Lúc này công nhân cty đã lên đến 300 người, 70% là người Việt, còn lại là người Phi, Hoa , mễ. Tôi chỉ sử dụng một số ít người Mĩ vào vị trí như quản đốc, tổ trưởng, mua bán vật liệu, liên hệ khách hàng. Ban đầu tôi ngạc nhiên vì phần lớn công nhân lại tuân thủ những ông sếp nhỏ người Mĩ hơn là những ông bà sếp người Việt. Thật lòng mà nói trong công việc có thao tác bằng tay và nhìn bằng mắt thì còn lâu người của dân tộc khác mới theo kịp người Hoa , Việt nhưng tính kỉ luật và tự giác trong lao động thì đúng là người thợ Việt nam cần phải học những người công nhân Âu Mĩ.
Tháng 9/1984 tôi đã cùng các bạn kĩ sư thiết kế thành công hệ máy tính AT computer, sử dụng CPU 80286 đầu tiên trên nước Mĩ. Trước đó chỉ có tập đoàn lớn nhất IBM tại MĨ sản xuất máy tính XT(hệ cũ) sử dụng CPU 8086. Máy tính của cty Quantek được coi là tiên tiến nhất mà đến 8 tháng sau cty IBM mới có mặt trên thị trường.
Tôi hoàn toàn không khoe khoang về thành tích của mình.Nếu chịu khó lật lại những trang báo tạp chí cũ như Byte và PC week tại Mĩ năm 1985, quí vị sẽ biết Quantek đã đi trước IBM và sản phẩm máy tính của Quan tek đã được khách hàng ở Mĩ ưu ái như thế nào. Mỗi ngày khách hàng đặt đến hàng ba bốn trăm máy nhưng vì thiếu vốn và thiếu cả người quản lí, tôi chỉ đáp ứng được 10-15%, vì vậy khách hàng không thể đợi và chạy qua IBM, dù họ thừ biết nhiều chỉ tiêu không bằng Quantek-một cty so sánh với IBM một trời một vực
Một tập đoàn điệ tử có thương hiệu khắp thế giới như Compaq cũng phải đợi đến mộ năm sau mới sản xuất loại máy tính này. Một cty điện tử khác là Dell thời gian này đang bán lẻ bàn phím, ổ cứng, ổ mềm, nguồn điện, màn hình...nhưng mainboard thì phải mua lại từ cty chúng tôi, phải đến hai năm sau Dell mới bắt đầu sản xuất và bán system AT rieng của mình. Thời gian này giá thành máy tính rất cao và khách hàng phần lớn là quân đội Hoa kì và cty lớn, phải đến vài năm sau giá thành rẻ các cty nhỏ mới sử dụng.
8-> :vn: :-?

haidh
12-12-2006, 04:53 PM
Hơ hơ,bác lại còn phải nói chiện này.
Dân Đào mình mê manga như điếu đổ(trừ bác Hảo :d)
thế em hỏi bác,trận Mushasi đấu với Yakumo ai thắng??
Bác ngày xưa post được nhiều bài nhỉ? :-p
có một topic mà mấy bài luôn còn gì!

ngayxua
12-12-2006, 04:58 PM
Hơ hơ,bác lại còn phải nói chiện này.
Dân Đào mình mê manga như điếu đổ(trừ bác Hảo :d)
thế em hỏi bác,trận Mushasi đấu với Yakumo ai thắng??

Ê có gì thì sang topic truyện trang mà tranh luận nhé, đừng có tranh luận vào đây. Nếu biết thêm về tác phẩm " Gió thổi về tùng môn trang " thì post bài.

Bithu_12a2
12-12-2006, 05:12 PM
^^. Musashi đây không phải là truyện tranh, đó là một phần lịch sử của Nhật Bản, một huyền thoại

hoc_tro_thay_van
07-10-2008, 03:37 PM
bác long giỏi thật, mang được cả " gió về tùng môn trang" vào đây cơ đấy...khâm phục!!111:redface:

ngayxua
07-10-2008, 10:25 PM
lòng say mê võ thuật đã ngấm vào trong máu rồi mà, đó cũng là một thú vui thể thao mà.

hoc_tro_thay_van
08-10-2008, 12:08 AM
em đang cố đi theo bước chân của thầy dũng đây, một võ sĩ karatedo trên con đường dài vất vả, cũng khổ bác nhỉ???:^_^: