PDA

View Full Version : A sailorman's hymn - bài thánh ca buồn cho tình yêu cổ tích



Jimmy Page
24-12-2006, 07:40 AM
http://musiccache01.socbay.com:8899/music/3/229/9de86bedc0ffecf108f911e5f0b46295-conv.mp3

Lại ngồi đây và chìm trong A sailorman’s hymn… bài thánh ca của người thuỷ thủ đưa ta trở về với Kamelot, với đêm nào vắng lặng chỉ còn có tiếng vĩ cầm da diết, tiếng guitar vội vã, tiếng dương cầm réo rắt dẫn hồn ta vào một thế giới mờ ảo, mà mênh mông trong gió, ta cảm nhận được nỗi khát khao sự sống, của hy vọng, của linh thiêng…


Can you hear the sirens resound?
from the coastline of Ireland tonight
it's the song of a promising heart
of the souls that the ocean unite

Em có nghe thấy tiếng những nàng tiên cá vọng vang?
Từ bờ biển của xứ Ireland đêm nay
Đó là bài ca của trái tim khát vọng
Từ những tâm hồn đã được đại dương bao la gọi về

and she stands by the window alone
staring into the rain
she is trying to guide his way home
from the waters that keep them apart


Nàng đứng một mình bên cửa sổ
Chăm chăm nhìn vào màn mưa
Nàng đang gắng dẫn đường cho chàng trai trở về nhà
Từ dưới những làn nước lạnh chia cách họ với nhau…

so she lights up a candle for hope to be found
captive and blind by the darkness around
firm as a mountain, she never will mourn
timeless awaiting the break of dawn


Nàng đã thắp lên ngọn nến để dẫn đường cho hy vọng
Bị giam cầm và mù loà bởi bóng đêm
Vẫn vững vàng như núi cao, nàng sẽ chẳng bao giờ khóc than
Thời gian dường như vô tận khi đợi chờ ánh bình minh…

can you hear the sailorman's hymn?
as it comes with the rise of the tide
it is sung where the rainbow begins

as a comfort for tears she has cried


Em có nghe thấy bài thánh ca của những người thuỷ thủ?
Như thể nó dâng lên cùng với những đợt thuỷ triều
Bài ca ngân lên nơi cầu vồng bắt đầu
Như lời an ủi cho những giọt nước mắt nàng đã khóc

she remains by the window alone
staring into the rain
she is trying to guide his way home
keeps on praying for god to protect him


Nàng tiên cá vẫn mãi đứng cô độc bên khung cửa
Chăm chăm nhìn vào màn đêm
Gắng sức chỉ cho chàng đường trở về nhà
Vẫn mãi cầu nguyện Chúa phù hộ cho chàng trai…

she lights up a candle for hope to be found
captive and blind by the darkness around
each wave a promise, a new hope reborn
sunrise consoles at the break of dawn


Nàng thắp lên một ngọn nến dẫn đường cho hy vọng
Đang bị giam cầm và mù loà bởi bóng đêm
Mỗi con sóng hứa hẹn một hy vọng mới sẽ hồi sinh
Bình minh sẽ an ủi chàng khi mặt trời vừa rạng

Ta cảm giác như Roy Khan đang hát bài hát không phải cho ta nghe, mà hình như đó là lời hát một mình khi thật sự một mình. Ngọn sóng cứ xô vào nhau, lớp này nối lớp khác, mỗi cơn sóng tràn bờ là một niềm hy vọng mới hồi sinh… Roy Khan đang kể cho màn đêm nghe một câu chuyện cổ tích, trong đêm ấy, chỉ có trời, đại dương bao la và màn đêm bất tận là im lìm thấm đượm từng lời ca, những tiếng ca ấy không thuộc về thế giới này. Nó quá đẹp đẽ và xa lạ để có thể thuộc về chốn nhân gian hỗn độn và bụi bặm, ta chỉ có thể nghe nó khi màn đêm đã buông xuống khá lâu rồi…

Đã lâu lắm rồi chưa thực sự được nghe lại A sailorman’s hymn, khi lòng ta không tĩnh lặng, sẽ chỉ thấy bài hát này dâng trong lòng một sự mệt mỏi vô vọng, nhưng giờ khi ta đã quá may mắn bắt được khoảng thời gian như ngừng lặng để lắng nghe, tiếng sóng của tâm hồn, của âm thanh lại đưa ta về với những gì xa xăm lắm, đưa ta trôi xa theo những con sóng bạc, đưa ta về giữa chốn mênh mông của trời và nước, về với chốn chỉ có mình ta và những xao động khi mãnh liệt, khi dịu êm của thiên nhiên, về với nơi ta không phải nghĩ đến thế giới mà ta đã gắn cả đời mình vào đó.

Những chuỗi âm thanh vô tận kể với ta về khát khao, hi vọng sống không bao giờ lụi tàn của người thuỷ thủ đã rời bỏ con tàu của mình. Ta thấy người ấy không ngừng hy vọng tìm một ánh lửa trong màn đêm, chờ đợi một cơn sóng để xô về đất liền, chờ đợi một ngọn nến thắp lên trong lòng soi sáng cho chàng con đường trở về nhà, về với ngôi nhà và với những người đang chờ đợi chàng. Tình yêu với những điều thân thuộc ấy lớn lao quá, nó lớn đến nỗi màn đêm giờ không còn là màn đêm nữa, mặt biển bao la kia giờ không còn là vô tận nữa, bởi khát vọng sống của chàng thuỷ thủ đã là bất tận rồi.

Tiếng hát mà ta đang nghe đây có phải vẳng trong đó tiếng ca của những nàng tiên cá, đứng bên cửa sổ, đăm đắm nhìn vào màn mưa, dù bị bủa vây, giam cầm bởi bóng đêm, vẫn cất tiếng hát của mình vượt qua những làn nước lạnh, để chỉ đường cho chàng thủy thủ trở về nhà. Còn nhớ hồi nhỏ, ta thích đọc nhất là truyện của Andersen, và khóc nhiều nhất là cho Nàng Tiên Cá, Andersen đã viết rằng, những nàng tiên cá có giọng hát mê hồn, giọng hát ấy dẫn đường cho những con tàu lạc lối trở về với bến cảng bình yên, nhưng những người trên mặt biển chẳng bao giờ nghe thấy tiếng ca du dương tha thiết ấy, tất cả những gì họ nghe thấy là tiếng gào thét của sóng dữ và tiếng kêu thét hoảng loạn trong tâm trí… Thật đáng buồn… Hình như những nàng tiên cá luôn yêu những chàng trai loài người, yêu trong câm lặng, Andersen đã viết: họ chẳng bao giờ đến được với nhau, bởi khi chàng trai còn chưa đặt chân xuống đáy biển phủ đầy cát mịn, chưa được chào đón trong vòng tay của những nàng tiên cá si tình, thì hồn chàng đã trở về mặt đất rồi… Man mác buồn, có lẽ vì thế mà nàng tiên cá của Andersen đã bỏ biển cả bao la để lên mặt đất, bỏ tất cả để có được giọt nước mắt như con người, “sirens” trong A sailorman’s hymn này cũng thế ư? Bởi vì nàng cũng đã khóc “the tears she has cried”, mà tiên cá thì không có nước mắt như người thường…Nhưng con người ta rốt cuộc vẫn chỉ là những sinh vật vô tình, thiếu thuỷ chung nhất thế gian, vì thế mà nàng tiên cá si tình của Andersen, của tuổi thơ ta đã biến mất trong không trung vô hình, mà chàng trai kia vẫn mãi chẳng biết được người đã hy sinh tất cả để đổi cho chàng hai chữ: “hạnh phúc”.
Bài thánh ca buồn cho những tình yêu buồn cổ tích…
Written by Savakid

Jimmy Page
21-02-2009, 01:59 PM
lâu ko nghe lại bài này, h nghe lại vẫn thấy hay quá
cảm ơn savakid :D