PDA

View Full Version : Những chuyện lạ thần bí có thật.



ngayxua
25-12-2006, 10:51 AM
Bắt được con cá có hàm răng người

Cân nặng xấp xỉ 1 yến không phải điều bất thường duy nhất ở con cá lạ. Vạch miệng nó ra, tay sát cá lão luyện cũng phát sởn tóc gáy khi nhìn thấy bộ răng đều tăm tắp hệt răng người.
Khi kéo dây câu nặng chích lên khỏi mặt nước, Scott Curry đã có linh cảm có gì đó không bình thường với mẻ lưới này. “Chính vì thế tôi càng ra sức không để dây cước đứt, mặc cho con cá ra sức quẫy tơi bời bằng trọng lượng cả chục cân”.
Ngay cả Greg Thornton, quản lý Hồ Buffalo Springs (bang Texas, Mỹ) cũng không kém phần ngạc nhiên khi tận mắt chứng kiến con cá răng người. “Tôi đã sống ở đây 36 năm nhưng chưa bao giờ gặp loài cá nào có hàm răng khác thường đến vậy”.
Tuy nhiên, bí mật nguồn gốc con cá răng người đã nhanh chóng được Trung tâm bảo tồn đời sống hoang dã bang Texas làm sáng tỏ: đó là cá Pacu, chuyên cư trú ở vùng nam châu Mỹ.
Hiện con cá “độc” vẫn đang bơi lội tung tăng trong 1 cái ao nhỏ thuộc khuôn viên Hồ Buffalo Springs. Tất nhiên, ai muốn vào xem phải trả tiền.


:read:

ngayxua
25-12-2006, 10:55 AM
Số phận những đứa trẻ... mọc râu

Giữa thế kỷ 16, một nhà tế bần được bí mật dựng lên dưới chân dãy núi An-pơ của Thụy Sĩ chỉ dành riêng cho những đứa trẻ mọc râu. Anh em nhà Grimm đã có lần tới viếng thăm nơi đây, từ đó viết lên câu chuyện cổ nổi tiếng “Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn”.
Trước thời đại đồ đồng, những đứa trẻ mọc râu luôn bị coi là hiện thân của ma quỷ, nhẹ thì bị bỏ rơi trong rừng giữa móng vuốt thú hoang, nặng thì bị quẳng xuống vực. Thậm chí sang thời trung cổ, tín ngưỡng Cơ đốc giáo còn cho phép thực hiện những vụ tàn sát dã man hơn: hàng trăm sinh linh vô tội bị chất thành đống, sau đó người ta xối dầu và... châm lửa đốt.
Bình minh thời đại công nghiệp là quãng lịch sử đen tối khác của bọn trẻ mọc râu. Chúng bị đẩy tới những công trường có điều kiện làm việc nguy hiểm nhất: khu nạo vét thủy ngân, lò nấu kim loại, mỏ than, nhà máy đun thạch tín... Chúng lớn lên trong sự tủi hổ, luôn cô lập mình với thế giới. Một số đứa nhanh nhẹn biết dùng đá nhọn cắt bớt râu sau đó lang thang đường chợ xin ăn, nhưng rốt cuộc cũng chết trong sự cô đơn và đói rét.
Bị bố mẹ bỏ rơi ngay từ lúc mới chào đời, bọn trẻ mọc râu chỉ còn biết trông cậy vào các nhà tế bần nghèo khó làm chốn nương thân. Một vài trường hợp may mắn hơn thì được các gánh xiếc cưu mang và đem ra trước công chúng làm trò biểu diễn.
Nổi tiếng nhất thời kỳ này là cậu bé Jojo Mặt Chó - người mắc bệnh bẩm sinh có lông phủ kín toàn bộ khuôn mặt. (Ảnh bên)


Jojo - người Mặt Chó

Trong chiến tranh thế giới thứ nhất, một chính sách bí mật của chính phủ Hoa Kỳ đã hợp pháp hóa việc cắt râu bọn trẻ để... làm chăn đắp cho ngựa. Các khu “chăm sóc” quy mô lớn mọc lên và việc cắt tỉa diễn ra đều đặn hàng tuần. Tuy nhiên ngay trước khi chiến tranh kết cũng, những “viện nuôi dưỡng” này biến mất không dấu vết, bí hiểm và lặng lẽ như lúc nó ra đời. Sự việc tương tự cũng xảy ra hồi Thế Chiến thứ 2.

Những chú lùn trên các công trường thủ công
Công nghệ cạo lông hiện đại giữa thế kỷ 20 cho phép bọn trẻ bất hạnh này có một cuộc sống “dễ thở” hơn. Chúng bắt đầu được bước chân ra đường phố, tất nhiên có sự hạn chế nhất định và với điều kiện ngặt nghèo: phải tỉa râu thành chòm ngay ngắn. Dù vậy số lượng trẻ mọc râu bị bỏ rơi vẫn không suy giảm cho đến mãi những năm cuối thế kỷ sau này.
Bùng nổ kinh tế những năm 1980 cho phép bố mẹ bọn trẻ có nhiều thời gian hơn để suy ngẫm về cuộc đời bất hạnh của con mình. Những người cùng cảnh ngộ xích lại gần nhau hơn, lập nên tổ chức “Vì những đứa trẻ mọc râu”. Và mãi cho đến đầu thế kỷ 21, lần đầu tiên số phận những đứa trẻ này được công bố rộng rãi trước công chúng, như một lời kêu gọi sự đối xử bình đẳng và nhân đạo.

Theo thế giới đó đây

ngayxua
25-12-2006, 11:11 AM
Chuyện có thật về một bé tí hon

Bé Kenna ở bang Atalue, Canada đến nay đã được hơn 4 tuổi, nhưng dù biết đi, biết nói, ăn uống bình thường, bé chỉ nặng 1,1 kg và nằm lọt trong vòng bàn tay của người lớn.
Một ngày sau khi sinh tại nhà, Kenna được bố đem đến một bệnh viện thị trấn. Ở đó, mọi bác sỹ đều nói bé không thể sống được nữa. Cho đến khi được 8 tháng tuổi, các bác sĩ mới xác định được rằng bé bị mắc bệnh lùn bẩm sinh.
Bố Kenna kể lại: “Trước khi nhận được thông báo của bệnh viện, gia đình tôi sống trong tâm trạng hết sức hoang mang và lo lắng vì không thể hiểu được điều kỳ quái gì đã xảy ra”.
Kenna là một trong số chỉ hơn 1000 người mắc bệnh lùn bẩm sinh trên thế giới. Điều đó cũng có nghĩa là cô bé chỉ có thể sống được nhiều nhất là 40 năm, và dù có trưởng thành đến mức tốt nhất thì cũng chẳng thế đạt đến chiều cao 1m, tức là thấp hơn một đứa trẻ 4 tuổi bình thường.
Giải thích hiện tượng này, một chuyên gia về gen cho biết: “Bố hoặc mẹ của Kenna đã mang sẵn trong người gen lặn của bệnh lùn bẩm sinh. Loại gen này có thể ngủ yên trong cơ thể nhiều năm, thậm chí là sau vài đời mới biểu hiện ở cơ thể con cháu”.
Kenna rất thích nằm trong lòng bố, khi ấy trông bé như một cô búp bê xinh xắn. Ngoài việc quá bé, Kenna phát triển trí tuệ hoàn toàn giống như những bạn cùng trang lứa khác. Bé rất thích màu hồng phấn, mỗi tuần đều đến nhà trẻ 3 lần và bé coi con trai là một “thứ” đặc biệt…
Khi được 12 tháng tuổi, Kenna nói được tiếng đầu tiên: “chó con”. Hơn 2 tuổi, bé đi được những bước đầu tiên. Còn hiện nay, bố mẹ Kenna đang chờ bé lớn thêm chút nữa rồi mới cho bé đến trường.
Vừa rồi, Kenna mới có thêm một cậu em trai, tên là Dailan.. Trước khi quyết định sinh thêm con, vợ chồng cô Anna đã nghiên cứu rất kỹ và được biết tỷ lệ mắc bệnh lùn bẩm sinh chỉ là 1/1000000. Dailan phát triển hoàn tòan bình thường, mới 18 tháng tuổi nhưng cậu đã to cao gấp 2 lần chị. Đôi vợ chồng trẻ luôn rất mãn nguyện khi ngắm nhìn 2 con mình chơi đùa với nhau.

Theo thế giới đó đây

ngayxua
25-12-2006, 11:21 AM
Người đàn ông hóa đá

Sinh năm 1830 tại thành phố New York hoa lệ, lịch thiệp, điển trai, Jonathan Richardson Bass nhẽ ra đã có một cuộc sống phong lưu hơn nhiều nếu như không vì căn bệnh quái ác: viêm đốt sống liền khớp kinh niên. Những năm cuối đời, trông anh chẳng khác một pho tượng đá thời Hy Lạp.
Thời trai trẻ, cố gắng đôi chút Jonathan vẫn có thể khập khiễng đi lại trong trang trại gia đình. Nhưng rồi càng ngày, các tế bào liên kết phồng rộp càng “đông” lại, xơ cứng, chúng dính chặt vào nhau khiến toàn thân anh gần như bất động.
Sang tuổi 40, Jonathan liệt toàn phần. Hoạt động duy nhất để nhận ra anh vẫn còn là một cơ thể sống là nhịp thở khò khè yếu ớt qua khe miệng hẹp - may mắn là chưa thành đá. Cũng nhờ khe hở này mà Jonathan tiếp nhận nước dinh dưỡng vào cơ thể, qua bàn tay chăm sóc chu đáo của người nhà.
Mẹ Jonathan từ trần vào đầu những năm 1880. Không còn ai nâng đỡ, Bass nhận lời gia nhập các gánh xiếc nổi tiếng để trở thành trò mua vui cho thiên hạ. Tiết mục của Jonathan khá đơn giản: anh chỉ việc nằm in trong chiếc hộp kính, sẽ có vài phụ tá dựng đứng hộp lên cho khán giả chiêm ngưỡng. Họ thường gọi anh là “Pho tượng sống” hoặc “Con trai của đá”.
Ngoài chứng vôi hóa cột sống, thị giác của Jonathan cũng mất dần sự nhạy bén, đến cuối đời thì gần như mù hẳn. Bất chấp bệnh tật, Bass luôn thể hiện là một người hào hoa lịch thiệp, với bộ ria mép lúc nào cũng tỉa tót kỹ lưỡng và những ngón tay đặc biệt thuôn dài.
Anh cũng luôn tỏ ra lạc quan, vui vẻ, chưa bao giờ thốt lên một câu rên rỉ đau đớn. Trong cuốn sách Dị tật Y học của Gould & Pyle, Bass thậm chí được miêu tả là người “giấu tính cách hóm hỉnh, thông minh đằng sau cơ thể bất động im lìm”.
Trong chuyến lưu diễn năm 1892 tại Viện bảo tàng Huber, Bass nhiễm bệnh ỉa chảy. Ông từ trần tại nhà riêng cùng năm đó.

Thế giới 360 độ

ngayxua
28-12-2006, 09:41 AM
Ma nữ tìm về thành phố Novorossijsk

Cách đây 3 hôm, người dân Novorossijsk (Nga) được phen rợn tóc gáy khi băng qua xa lộ Seven Winds Pass, nơi cửa ngõ dẫn vào thành phố: có một hồn ma mặc váy cưới trắng toát thơ thẩn hiện về. Theo đồn đại, cô gái ấy bị đâm chết cách đây 50 năm, vào đúng ngày cử hành hôn lễ.

Dân quanh vùng, những người đi hái nấm, rồi cả lái xe tình cờ đi ngang qua vùng ngoại ô heo hút Novorossijsk - trong số đó không ít người đã quả quyết như đinh đóng cột: họ tận mắt nhìn thấy hồn ma đứng bên vệ đường. Thậm chí như báo Komsomolskaya đưa tin hôm thứ Hai (18/12), một cô gái đã chụp lại được hình ảnh “ma váy trắng” bằng điện thoại di động.

“Hôm ấy, tôi và đám bạn trở về nhà khi trời đã khá muộn. Để cho đỡ buồn, tôi lôi máy điện thoại ra hí hoáy với mấy chức năng chụp ảnh. Đột nhiên chúng tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy cưới trắng toát đứng bất động bên vệ đường. Người cô ấy có thể nhìn thấu qua. Tôi sợ cứng họng lại, nhưng tay thì vẫn nhấn nút chụp theo quán tính” - Anna Lapina 17 tuổi kể lại.

Không chỉ Anna, mà tất cả đám thanh niên ngồi trong xe đều trông thấy hồn ma rõ mồn một.

Những người già trong thị trấn còn nhớ, đó là hồn ma của một cô gái chết cách đây hơn nửa thế kỷ. Năm 1950, bi kịch xảy đến với cô vào đúng ngày làm đám cưới: một gã si tình trong men say điên loạn đã dùng dao đâm chết cô dâu, ngay trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của tất cả người thân và quan khách.

Kể từ sau tai họa đó, thị trấn Novorossijsk đối mặt với đủ loại tai ương: số lượng tai nạn giao thông tăng chóng mặt, các nhà hàng, khách sạn, các tụ điểm vui chơi quanh đó ngậm ngùi đóng cửa bởi hàng trăm đồn đãi hư thực về “ma nữ” làm sởn gáy khách hàng.

Rùng rợn hơn, đám bạn bè người thân của cô dâu có mặt trong buổi lễ hôm ấy lần lượt ra đi cùng với những cái chết bí hiểm. Chú rể tự sát chẳng rõ nguyên nhân.

Theo ông Igor Vinokurov, đồng chủ tịch Ủy ban Khoa học thông tin Năng lượng sinh học và Sinh thái học quốc tế: “ma”- theo cách gọi dân dã thông thường - được các nhà nghiên cứu siêu thực chia thành 4 loại chính. Trường hợp “ma mặc váy cưới” ở thị trấn

Novorossijsk như trên thuộc vào loại thứ tư, gọi là “bóng ma lĩnh hội tập thể”, bởi chúng được chứng kiến bởi nhiều người vào cùng một thời gian, một địa điểm.

Theo VietBoocks

Quanganh
28-12-2006, 09:59 AM
Công nhân ông này cố những thông tin khủng thật

ngayxua
29-12-2006, 09:14 AM
Lại một trường hợp đầu thai ở Anh


- Như mọi đứa trẻ lên 6 khác, bé Cameron Macaulay rất thích vẽ tranh. Tuy nhiên, những bức tranh về tổ ấm thân yêu của em làm mẹ Norma không khỏi dựng tóc gáy: một ngôi nhà màu trắng bên bờ biển Barra - khác xa căn hộ chung cư trong thành phố Glasgow nơi họ đang sinh sống.
Cameron cũng luôn miệng kể về người thân “cũ” của em: có cha, mẹ, các anh trai và chị gái - cả một gia đình lớn lúc nào cũng nhộn nhịp tiếng nói cười, chứ không hiu quạnh như cuộc sống hiện tại với mẹ Norma và anh trai Martin.
“Kể từ lúc bắt đầu biết nói, Cameron đã cố gắng kể cho tôi nghe hẳn một câu chuyện về “quá khứ” trên đảo Barra” - cô Norma, 42 tuổi nhớ lại.
“Bé phụng phịu rằng nhà bé hồi xưa có những 3 cái toilet, trong khi căn hộ Glasgow hiện giờ chỉ có mỗi cái con con. Bé kể vanh vách mọi chi tiết về các thành viên gia đình: bố Shane Robertson đã bỏ mạng vì “không quan sát cẩn thận 2 bên” - tôi đoán ông ấy chết vì tai nạn ôtô, mặc dù Cameron không bao giờ nói thế; còn mẹ bé có mái tóc màu hạt dẻ dài ngang hông, rất hay nhoẻn miệng cười...”
“Lần nào nhớ lại thằng bé cũng khóc đỏ hai mắt, rồi nằng nặc đòi tôi đưa trở về Đảo Barra để cho bố mẹ biết bé còn sống khỏe mạnh như thế nào”.
“Ban đầu người trong nhà ai cũng nghi Cameron bịa chuyện, họ còn khen thằng bé có trí tưởng tượng phong phú bất ngờ. Tuy nhiên sự việc trở nên nghiêm trọng khi càng lớn bé càng tỏ ra ủ rũ và sầu thảm, chẳng thể làm cách nào giúp an ủi nguôi ngoai.

Các cô giáo trường mầm non cũng tỏ ra ái ngại khi nhìn chú bé con lúc nào cũng lưng tròng nước mắt. Ngay cả lúc chơi đùa, bé cũng nhớ hồi trước đã cút bắt với các chị gái trên bãi đã ven biển ra sao...”
Gia đình Macaulay không dư dả tài chính cho lắm, bởi một mình mẹ Norma phải làm việc để nuôi nấng hai anh em Martin và Cameron. Do đó mãi đến tháng Hai đầu năm 2006, ước nguyện về Đảo Barra của cậu bé “có-kiếp-trước” mới thành hiện thực nhờ sự tài trợ của một kênh truyền hình.
“Đi cùng chúng tôi có Tiến sĩ Jim Tucker đến từ Virginia. Được biết ông đã nghiên cứu khá nhiều trường hợp “tái sinh” ở trẻ nhỏ như kiểu Cameron.
Đặt chân lên vịnh Cockleshell, việc đầu tiên 3 mẹ con cùng làm là tức tốc dò hỏi tung tích Robertson và “ngôi nhà trắng bên bờ biển”
“Chúng tôi lái thẳng xe về phía biển và ngay lập tức Cameron nhảy chồm lên khi phát hiện ra căn nhà. Theo thông tin từ cơ quan quản lý địa phương, chủ nhà trước đây đúng là mang họ Robertson, tuy nhiên sau khi ông này chết thì mọi người trong gia đình cũng bỏ đi cả”.

Quả thật, ngôi nhà có 3 toilet, cửa sổ phòng ngủ nhìn ra đường cất cánh sân bay, và sau vườn thì có 1 cánh cửa bí mật gần như không ai biết - đó là những điều trước đây Cameron luôn hào hứng kể cho tôi. Duy chỉ có điều, mọi tung tích về gia đình người chủ cũ dường như đã bị xóa sạch.
Trở về Glasgow, Cameron đã lấy lại bình tĩnh hơn. Bé không kể về Barra nhiều như trước nữa, và dường như cũng an tâm hơn vì không ai còn nghi ngờ bé bịa chuyện.
“Cameron chưa bao giờ kể chuyện vì sao bé đã rời bỏ “kiếp trước”. Nhưng có 1 lần tôi nghe bé nói chuyện với đứa bạn “đừng sợ chết, bởi chết xong thì vẫn có cơ hội qua về”.
“Khi tôi hỏi: Con đã đến với mẹ như thế nào, Cameron đã trả lời không chút ngần ngại: Con thấy mình rơi tõm vào trong bụng mẹ thôi. Vậy kiếp trước con tên là gì? Cameron mẹ ạ. Con vẫn là Cameron”.


Theo The Sun