PDA

View Full Version : Anh ơi nhìn sang bên trái đi



Quanganh
01-01-2007, 02:38 PM
Chiều. Tan ca dạy thêm.
Tôi vào mở mail. Một lá thư đến từ hondatrongvuon@ yahoo.com. Là mail của em. Lâu rồi tôi chưa nhận được mail của em. Cảm giác vừa hồi hộp vừa khấp khởi vui. Khó tả.

Em viết: “Ba em lại về nữa rồi. Lần này, ba nhất quyết đón em đi. Ba cho mẹ em lựa chọn hoặc là em hoặc là em trai của em. Em biết dù chọn ai mẹ em cũng rất đau lòng. Em sẽ đi với ba vì em là con gái. Khi em lớn lên em sẽ phải lập gia đình, rồi em sẽ theo chồng. Khi ấy ai ở với mẹ em? Em trai của em thì khác. Nó sẽ chăm sóc mẹ.” Em hỏi tôi: “Hòn đá có được buồn không anh?”

Câu hỏi của em cứ lơ lửng trong tôi.Tôi không ngờ một cô bé hồn nhiên như em (tôi vẫn hay gọi là lóc chóc mà), lại có lúc phải buồn đến như vậy. Bất ngờ Yahoo Messenger của em sáng.

Hondatrongvuon: Chỉ vài tháng nữa là em vào trong đó rồi. Không biết chừng anh em mình sẽ gặp nhau.

Contraithanhpho: Nhưng thực sự em có muốn điều đó không?

Hondatrongvuon: Được gặp anh tất nhiên là điều em muốn rồi. Còn chuyện ở với ba thì không bao giờ em mong muốn. Chắc chắn là chưa khi nào em nghĩ đến việc mình phải sống với ba.

Hondatrongvuon: Có phải mọi bà dì ghẻ trên đời này đều ác, đều ghét con của chồng phải không anh?

Contraithanhpho: Cũng có trường hợp ngoại lệ chứ em.

Tôi không biết nên trả lời em như thế nào. Người ta thường nói : “Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.” Nhưng tôi muốn nói một cái gì đó cho em bớt tủi thân.

Đã nhiều lần tôi cố gắng mường tượng ra khuôn mặt của em. Em như thế nào nhỉ? Mỗi ngày tôi lại tặng cho em một khuôn mặt do tôi tưởng tượng ra. Hôm trước, ra phố gặp một cô bé thắt hai bím tóc xinh xinh trạc tuổi em, tôi tưởng tượng ra đó là gương mặt của em. Hôm kia, gặp một cô bé mặc áo dài với mái tóc xõa ngang vai và chiếc răng khểnh, tôi lại nghĩ đến khuôn mặt của em. Tưởng tượng nhiều khuôn mặt cho em để rồi tôi không biết nên chọn khuôn mặt nào làm hình mẫu lí tưởng cho em. Vài lần tôi ngỏ ý xin em Webcam nhưng em từ chối. Em nói với tôi: “Em xấu lắm, nhìn thấy em anh xỉu thì tội nghiệp. Thôi, cứ để anh tưởng tượng. Đôi khi tưởng tượng lại thú vị hơn gặp mặt”. Đứa con gái nào trước khi cho Webcam chẳng nói thế. Em nhất định không cho tôi Webcam dù tôi đã nói mỏi... tay. Đành vậy. Tôi dám cá nếu là bất kì thằng con trai nào trong hoàn cảnh của tôi mà không tò mò và ấm ức mới là điều lạ.

Tôi tình cờ quen em trong một buổi chiều. Em vào đọc blog của tôi. Trong blog toàn viết những câu thất tình, chán nản. Em khen tôi có người bạn gái đẹp. Chỉ mỗi câu đó mà tôi và em lại quen nhau. Trong hàng trăm cuộc gặp gỡ trên mạng theo kiểu “tán gẫu” thì tôi và em hình như có duyên rất nặng. Em kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Những câu chuyện vui nhộn, không đầu, không cuối của em khiến tôi vui lây. Em kể với tôi cả chuyện cậu bạn thân của em tự dưng “tỉnh tò” với em. Tôi buồn vô cớ nhưng rồi em nói : “Em rất sợ chuyện tình cảm vì ngày xưa ba mẹ em đã từng yêu nhau. Bây giờ lại làm khổ nhau. Em không muốn lặp lại sai lầm của mẹ”. Tôi biết chuyện không vui của gia đình em từ đó. Em kể với tôi ba em rất giàu, làm chủ một xưởng gỗ. Ba bỏ mẹ con em đi khi em mới mười tuổi. Bảy, tám năm trời ba không đoái hoài tới mẹ con em, không một đồng tiền chu cấp. Vậy tại sao giờ ba lại về ? Ba em nói: “Ba có thể lo cho các con học hành tử tế, cuộc sống của các con sẽ khá hơn nhiều so với khi ở với mẹ”. Em đâu cần điều đó. Trong blog của em có những câu: “Nếu không phải vì ba và người phụ nữ sau này không thể có con thì ba có nhớ chúng con không?”. Em từng đùa với tôi : “Sau này anh lập gia đình nhất định không được giống ba mẹ em. Bao giờ người lớn gây ra những chuyện buồn thì con cái đều lãnh anh ạ.” Câu đùa của em nghe chua chát, xót xa quá. Em đã bị ảnh hưởng nhiều từ chính chuyện của gia đình mình.

Rồi một lần, em lại hỏi tôi.

Hondatrongvuon: Em có nên để cho mẹ em đi bước nữa không anh? Sau này, hai đứa em khôn lớn, đi xa. Mẹ em cần có người để bầu bạn”. Nhưng em lại muốn mẹ là của mình...

Contraithanhpho: Em nên nghĩ đến hạnh phúc của mẹ. Đem lại hạnh phúc cho người khác cũng chính là đem lại hạnh phúc cho mình đó em.

Hondatrongvuon: Em hiểu rồi. Ước gì em có được suy nghĩ như anh. Em rất sợ những từ ngữ “bố dượng” hay “dì ghẻ” anh ạ. Em chỉ sợ mẹ em lại khổ thêm lần nữa trong cuộc hôn nhân sau này.

Contraithanhpho: Em yên tâm đi. Mẹ em đã trưởng thành chứ đâu còn là cô bé mười bảy tuổi như em nữa.

Sau lần trò chuyện đó, em bặt tin.

Ngày nào tôi cũng lên mạng, cố nấn ná để mong gặp em. Yahoo Messenger không thấy sáng nữa. Blog đã lâu rồi không ai ghé thăm. Tất cả những gì về em lúc này chỉ là con số không. Giá như tôi có số phone của em. Tôi muốn biết em đã giải quyết vấn đề như thế nào? Em đang ở đâu, với ai? Nếu em chưa quyết định, tôi chắc chắn sẽ rút lại những lời đã khuyên em trước đây. Cả tháng nay lương tâm tôi dày vò rất nhiều. Sao tôi lại có thể giả dối đến như vậy. Tôi đã từng khuyên em nên để mẹ em bước đi bước nữa. Tôi chỉ biết viết, biết khuyên em để tỏ ra mình là người lớn, có cái nhìn vị tha và chững chạc. Suy nghĩ của tôi trái ngược với những gì tôi đã khuyên em. Ba tôi mất sớm. Từ đó đến giờ, tôi sống với mẹ. Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ để cho mẹ tái hôn. Có lần, một người đàn ông hay đến giúp mẹ sữa chữa mấy đồ điện trong nhà. Tôi tỏ ý không thích và mẹ chẳng nhờ ai nữa. Tôi tưởng tượng ra em có thể gặp một người dì, một người dượng xấu. Tưởng tượng ấy làm lòng tôi trĩu xuống.

Có những câu chuyện được tôi viết trong blog mà tôi chưa hề trải qua. Chuyện tôi chia tay bạn gái chỉ là câu chuyện do tôi tưởng tượng ra cho “bằng bạn bằng bè”. Tôi đã có bạn gái đâu mà chia tay. Nhiều lúc, người ta muốn tạo cho mình những vui, buồn riêng của thế giới ảo trên mạng. Tạo ra thế giới ấy để mà có cớ để trò chuyện, để viết tiếp những đoạn blog do mình nghĩ ra. Tôi tự phong cho mình là đạo diễn và kiêm luôn diễn viên để tạo nên một mối tình ảo với cuộc chia tay buồn bã. Từ câu chuyện kết thúc của mối tình ảo đầy buồn bã ấy mà tôi lại quen em. Tôi viết kịch bản và diễn xuất không tồi đấy chứ. Blog của em thì khác. Tôi nhớ em đã nói trong blog của mình là : “Blog của tôi là những lời nói thật lòng nhất. Blog này là những điều mà tuổi mười bảy tôi trải qua”. Còn tôi, sự thật cuộc sống của tôi sau blog khác hẳn những điều tôi đã viết. Chỉ một phần của tảng băng chìm được hiện lên trên blog thôi.

Chiều nay, tôi nhớ em quá.

Tôi lại vào blog, không phải để viết nữa mà là mong nhận được một tín hiệu gì của em.

Lại một cái thư nữa. Có lẽ một người bạn của tôi gửi đến. Tôi mở ra và... đó là blog của em! Là em thật sao? IM của em đang sáng.

Contraithanhpho: Em đi đâu biệt tăm vậy?

Hondatrongvuon: Em xin lỗi. Lâu nay em bận rộn quá. Học ở trường mới phải lo chạy bài vở mới kịp với các bạn.

Contraithanhpho: Trường mới? Em vào ở với ba rồi à?

Lòng tôi dâng lên cảm giác nghẹt thở. Tôi mong đợi ngày gặp em cả năm nay nhưng đến bây giờ tôi lại không đủ can đảm để đối mặt với em. Những suy nghĩ lại trở về dày vò tôi ngay lúc này. Tôi sợ nghe em trách tôi. Không! Tôi sẵn sàng nghe em trách móc bất cứ điều gì, tôi chỉ mong là mình không mang đến bất hạnh cho em.

Hondatrongvuon: Em đã chuyển vào ở với ba lâu rồi. Em định sẽ nhắn cho anh hay nhưng không được.

Em làm tôi bất an hơn. Có thể ba em là người khó tính, bà dì của em chanh chua nên giám sát em chặt chẽ, không cho em đi đâu, suốt ngày bắt em làm việc. Vì thế thời gian để em gửi cho tôi một tin nhắn cũng không có.

Contraithanhpho: Em có ổn không?

Hondatrongvuon: Là sao? À! Ý anh muốn hỏi “bà dì ghẻ” ấy à. Anh nói đúng, cũng có trường hợp ngoại lệ anh ạ. Em đã trưởng thành nhiều từ lời khuyên của anh. Cảm ơn anh nhiều lắm.

Contraithanhpho: Bây giờ em ở đâu? Hi vọng là anh em mình sẽ gặp được nhau.

Hondatrongvuon: Vậy thì anh nhìn sang bên trái đi.

Bên trái. Em đang ở đây sao? Tôi loay hoay và trở nên ngớ ngẩn khi không biết bên trái mình là bên nào. Ngốc thật. Bên trái tôi là một thằng con trai đang miệt mài bắn Gunbound. Không thể là em được.

Contraithanhpho: Bên trái? Sao anh không nhìn thấy em?

Hondatrongvuon: Em nói là bên trái của blog ấy. Anh thấy chưa?

Thì ra là vậy. Lần đầu tiên em chịu post hình lên blog. Hình em trong blog thật xinh. Không giống như các khuôn mặt mà tôi đã tưởng tượng. Em mặc bộ áo dài trắng. Phù hiệu trường là ngôi trường ở gần trường tôi. Có thể nào như thế chứ? Em đang ở gần tôi.

Contraithanhpho: Anh biết trường của em đó. Anh sẽ tìm em vào sáng mai.

Cổng trường em giờ tan học.

Học sinh đứng chen chúc. Tôi căng mắt ra nhìn mà không chắc mình có thể gặp em không.

Em xuất hiện.

Con gái miền Trung có vẻ đẹp khác hẳn những cô gái thành phố này. Em xinh xắn với đôi mắt sáng, dáng người cao cao và làn da trắng. Tôi muốn hỏi em nhiều lắm nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Gặp nhau trên mạng dễ dàng hơn việc phải nói ra những câu nói trực tiếp. Em có vẻ mạnh dạn khi bắt chuyện với tôi. Em tíu tít với tôi như giữa tôi và em không có chuyện gặp gỡ “ảo” hay thật nữa.

- Nghỉ học, em sẽ về quê thăm mẹ với em trai anh ạ.

- Nếu ngày trước anh không khuyên em thì em có để cho mẹ đi bước nữa hay không?

- Em không ngăn cản mẹ đi theo con đường mẹ chọn vì dù đau khổ hay không thì mẹ cũng đã sẵn sàng chấp nhận khi đã chọn. Em vẫn là con của mẹ, em vẫn về thăm mẹ. Rất may là nhờ những biến cố của cuộc đời mà em hiểu ra mình còn có một người cha, cha vẫn cần đến mình.

Em có suy nghĩ chín chắn hơn cả tôi. Người cần lời khuyên bây giờ lại là tôi. Tôi nghĩ đến mẹ mình và những đêm dài lạnh lẽo...

Chủ nhật.

Em ngả trên vai tôi, đôi mắt nhắm lại làm lộ rõ hàng lông mi cong vút. Ba em giao cho tôi nhiệm vụ “hộ tống con gái yêu của bác về thăm mẹ nó”. Đường về quê em sao nắng đến thế. Thôi chết! Phải gọi em dậy nếu không lạc đường thì khổ cho hai đứa nữa.

- Chuyến này nhất định phải kiếm vài tấm hình thật đẹp để post trên blog cho mọi người biết về quê em, nơi em đã trưởng thành. Và cũng từ nơi đây, em quen được anh, học được anh cách sống tốt đẹp hơn.

Em nhắc lại chuyện này làm tôi lại ngại hơn. Thôi. Cứ để tôi được làm một thằng anh chững chạc, bãn lĩnh trong mắt em vậy. Tôi cũng đang “thèm” được trưởng thành lắm đây.

Nguyễn Thị Yến Linh (Quãng Ngãi)