PDA

View Full Version : Công tử bột đi cứu net



ngayxua
10-01-2007, 08:56 AM
Công tử bột đi cứu net


Không hiểu sao, tôi trở thành hai con người khác hẳn. Đến trường, vẫn là cậu học sinh giản dị. Nhưng tối đến với tôi là những cuộc chơi. Tôi ghê sợ sự giả dối của bản thân!

Tôi là một công tử bột chính hiệu. Từ nhỏ, tôi đã được sống trong một thế giới tiện nghi và sung sướng. Nhưng tôi “vào đời” từ lần cứu net ấy. Những ngày tiếp theo là chuỗi hối hận triền miên...

Dù ý thức được sự vượt trội về điều kiện của bản thân song tôi luôn cố gắng hòa đồng với bạn bè. Khi là học sinh THCS, tôi luôn đứng đầu lớp về kết quả học tập.

Rượu chè, chơi bời- những khái niệm đó với tôi vô cùng xa lạ. Bố mẹ ít có thời gian quan tâm đến việc học của tôi. Thầy cô quý mến nhưng tôi không có dù chỉ một người bạn thân.

Bởi với tính cách lúc đó, tôi không thể kết thân với những người bạn nhà giàu đua đòi, phá phách. Còn những bạn bè khác, họ nghĩ rằng tôi “giỏi” là nhờ “nhiều tiền”.

Tôi chỉ biết học, lúc rảnh rỗi thì nghe nhạc và trò chuyện với cô giúp việc. Tôi yếu đuối và đa cảm lắm, khác với vẻ ngoài rất đàn ông của mình. Bố mẹ tậu cho tôi một chiếc SH to đùng, một laptop đắt giá nhưng chưa bao giờ tôi động tới.

Rồi sau một lần chứng kiến bố mẹ cãi nhau kịch liệt vì người nọ bảo người kia ngoại tình tôi gặp Tuấn, thằng bạn đầu đinh quần Hip hop phá phách nhất trường.

Nó đưa tôi đi uống rượu, rồi tâm sự tỉ tê. Đứa bạn thường ngày đáng ghét là thế sao hôm ấy thật tốt bụng. Có lẽ, dù hư hỏng, nhưng Tuấn còn đáng nể hơn nhiều người.

Nó chở tôi lượn lờ khắp thành phố. Theo lời nó thì tôi chẳng có gì đáng buồn, vì có nhiều điều thú vị mà tôi chưa biết tận hưởng. Tối đến, nó đưa tôi về nhà nó. Và ở đó, tôi được biết đến cái gọi là cứu net.

Nhà Tuấn có máy tính nối mạng, chúng tôi ngồi chat với những cô gái rất lạ. Họ xinh lắm, ăn mặc sành điệu. Khá muộn, Tuấn nói khẽ vào tai tôi: “Có mồi rồi!”.

Ngất ngư trong cơn say, tôi để cậu ta chở đi đâu không rõ, một lúc thì thấy trên xe có thêm hai cô gái. Nửa tỉnh, nửa say, tôi không còn ý thức được về chính mình.

Tôi “vào đời” từ lần cứu net ấy. Những ngày tiếp theo là chuỗi hối hận triền miên. Nhưng rồi chán nản, nhớ đến cảm giác rạo rực lần trước, tôi lại đi cùng Tuấn.

Tôi học nhảy để đến vũ trường, học cách tiêu tiền, học cách cứu net và hậu cứu net sao cho sành điệu. Không phụ thuộc vào Tuấn, tôi chát ngay tại nhà mình. Những cô bạn ấy, có thể chỉ thoáng qua, có thể gặp đôi lần, nhưng bên họ tôi thấy mình được yêu thương.

Đã nhiều lần cứu net. Chúng tôi lao vào trò chơi ấy như một thú vui và không thể dừng lại được. Có tiền, vẻ ngoài phổng phao hơn so với độ tuổi, tôi chưa lần nào thất bại. Những cô gái ấy- họ có thể bằng tuổi tôi, thậm chí hơn nhưng chẳng vấn đề gì. Tôi đã bị kéo vào vòng xoáy ấy một cách mù quáng.

Không hiểu sao, tôi trở thành hai con người khác hẳn. Đến trường, vẫn là cậu học sinh giản dị. Nhưng tối đến với tôi là những cuộc chơi. Tôi ghê sợ sự giả dối của bản thân!

Có nhiều lần lắm, tôi lo lắng và nuối tiếc. Tôi sợ hãi nghĩ đến những con virus bệnh tật. Tôi nuối tiếc tại sao mình không giữ được mình. Tôi biết là mình hư hỏng, nhưng mỗi lần cô đơn trong ngôi nhà đầy đủ tiện nghi sang trọng của gia đình mình tôi lại khóc.

Tôi biết, mọi người đều chê trách chúng tôi. Những cô bạn dễ dãi được cứu net, họ là nạn nhân. Còn những cậu công tử như tôi thì sao? Tôi cũng là nạn nhân…?

Nguyễn Hoàng Nam