PDA

View Full Version : Nhật kí Blog



ngayxua
10-01-2007, 05:28 PM
Thế là mai em lấy chồng

Em thân yêu! Thế là ngày mai em đi lấy chồng. Anh tự hỏi những ngày sau đấy anh sẽ như thế nào? Tình hình xem ra... khá là bi đát.

Linh BU

Anh sẽ không còn được chui vào nhà em buôn chuyện. (Chà, anh nhớ cái khu tập thể đấy, mỗi lần anh phóng xe vào lại là dịp tuyệt vời để mấy cụ già chép miệng và con chó ngu xuẩn cạnh nhà em sủa lên inh ỏi như chưa bao giờ được sủa). Buôn chuyện là một thói quen tốt. Nó giúp anh thư giãn về tinh thần và mạnh mẽ hơn về thể chất. Bởi vì đôi khi em lại đem kem, sữa chua ra mời anh (còn nếu em không mời thì anh sẽ hiểu em đã ra tín hiệu "Hãy ăn bánh ngọt đi!", và anh chỉ việc lấy bánh ngọt trong hộp, đơn giản vậy thôi).

Anh không thể đến nhà em "học nhóm" được nữa, dù rằng sự chăm chỉ gạo bài của chúng ta đôi khi hơi thái quá. Ý anh muốn nhắc đến cái lần học Sinh lý năm Y2 tới gần nửa đêm, và buổi "ôn tập" Nhi vô cùng hoành tráng gần đây, hình như cũng quá 11h30 thì phải. Chúng ta đã cùng đọc như vẹt những dòng ngồn ngộn chữ của môn Tâm lý Y học, hoặc nhồi nhét mấy công thức Dược lý đủ để làm em "shock phản vệ". Rồi còn cùng nhau "chia sẻ" những áng văn bất hủ của môn Triết nữa chứ (chắc em vẫn nhớ thế nào là "chia sẻ", phải không?) Tất nhiên, thời gian học luôn luôn ít ỏi so với thời gian chat-chit hay ăn uống, nhưng mà anh với em vẫn là những học trò ngoan, thật thế!

Anh bắt đầu thấy nhớ lũ chó, mèo, gấu nhà em. Mỗi lần gặp anh, em đều bắt chúng chào anh theo cái cách (mà em cho là) hết sức dễ thương. Anh thì không thấy thế. Anh luôn sẵn sàng chà đạp lũ thú cưng đấy mỗi khi có thể - dù rằng chúng chỉ là thú nhồi bông thôi. Ngày mai, em sẽ bê tất cả lũ chúng nó về nhà chồng, bày trong tủ kính hoặc vứt lăn lóc trên đệm; để chồng em ngắm chúng, và bắt chồng em phải chào chúng. Ngay lúc này đây, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngán ngẩm của chồng em khi đó (anh ấy có rất nhiều điểm giống anh, thật thế!)

Anh không biết mỗi khi có chuyện "thú vị" cần chia sẻ, anh sẽ tìm đến ai, em yêu quí ạ. Anh nhớ những buổi chiều anh đến chỉ để khoe em một vài tin tức "hot". Anh nhớ buổi sáng thi Đại học năm 2002, anh qua nhà kể nỗi lo lắng về cái đề thi Sinh củ chuối. Anh nhớ những lúc đến nhà chỉ để nghe em vỗ về, vì em có thể đọc được trong mắt anh những điều anh chưa cần nói.

Có quá nhiều chuyện để anh nhớ, thật thế!
...

Tất nhiên anh biết nhà chồng em, mà từ mai đó sẽ là nhà em. Nhưng anh vẫn hình dung ra một viễn cảnh không tươi sáng lắm khi anh đến, lấy bánh ngọt trong tủ, hoặc trêu lũ thú cưng của em. Trong lúc anh đang say sưa ăn uống và chat-chit thì chồng em (cũng say sưa chẳng kém) nói về lẩu lòng, HIV, hay Cytomega virus… Đúng lúc đó mẹ chồng em xuất hiện, theo sau là … bà nội em. Em sẽ đóng vai nàng Li-Dơ ngồi khóc thút thít vì oan ức, chồng em đương nhiên là hoàng tử. Còn anh, còn vai diễn nào nữa đây ngoài mụ phù thuỷ độc ác và nham hiểm, giơ đầu ra chịu sự chà đạp (vì độc ác mà). Nghiệt ngã quá, thật thế!

Tóm lại anh rất chi là buồn.
Và anh biết có những người còn buồn hơn anh.
Cả con chó Mập nhà hàng xóm nữa, nó chắc cũng sẽ buồn.

Nhưng mà anh biết...
Em sẽ rất vui.

Em sẽ cười thật xinh (giống như mấy cô trong phim Hàn Quốc mà em vô cùng hâm mộ ấy). Có thể là sẽ khóc một chút xíu (ai mà biết được) Nhưng rồi cuối cùng em vẫn cười, vì chồng em sẽ làm em hạnh phúc, vì mẹ chồng em thật là dễ thương và bố chồng em thì coi em như con ruột từ lâu lâu rồi.

Chúc em luôn vui mãi!
Yêu em rất nhiều!

ngayxua
11-01-2007, 08:42 AM
Nước mắt

Một ngày nhạt nhẽo như mọi ngày...
Đôi khi nhận ra mình thật lười biếng và vô vị...

Gem

1st

Tôi không gặp anh đã hơn 1 tháng. Vì lý do gì tôi không hiểu. Anh không trả lời những câu hỏi của tôi, à không, anh không cho tôi gọi điện, không đến chỗ hẹn như mọi lần, không nhắn cho tôi bất kỳ cái tin nào. Và tôi, một đứa nhu nhược, chỉ biết lặng im chờ đợi.

Mở Inbox, có thư của anh làm tôi giật mình. Ngạc nhiên hơn nữa, thư đề ngày gửi cách đây đã 1 tháng 5 ngày. Có khi nào tôi ngu ngốc đến thế, không nghĩ đến chuyện anh sẽ viết thư?

Lá thư rất dài. Có lẽ là lá thư ám ảnh tôi nhất từ trước đến nay. Từng con chữ của anh cắt xé tim tôi.

Rời hàng Internet, tôi trở về nhà trong trạng thái mộng du. Lá thư được in ra dài kín 2 trang A4. Khi đã ngồi trong phòng riêng, khoá kín cửa, tôi nhìn lại lá thư. Tim quặn đau. Tôi oà khóc...

Lần thứ nhất.

2nd

Tôi cô quạnh. Tôi chán nản. Tôi không muốn nói chuyện với ai, không muốn làm một việc gì. Ngoại trừ...anh.

Anh thực ra là một người rất xa lạ, vì chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau ngoài đời. Nhưng tôi nhớ rất rõ khuôn mặt anh, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt biết nói, tôi nhìn thấy tâm tư của anh qua đôi mắt, lúc buồn đau, lúc vui sướng. Tôi yêu anh vì đôi mắt.

Tôi phải lấy hết can đảm và gạt những bồn chồn suốt nhiều tiếng đồng hồ để gọi cho anh.

Một hồi lâu, rồi anh nhấc máy.. "Ừ..Anh đây".

"Ừ, anh đây"? Anh đã nói như thế, dịu dàng như thế sao? Tôi oà khóc.

Lần thứ hai.

3rd

Người ta nói những mối tình nối lại không bao giờ vững. Nhưng lúc đó tôi đã không nghe. Anh trở lại bên tôi, xen vào cuộc sống của tôi một cách bài bản. Rồi lại ra đi, như trước đây đã làm.

Nhưng tôi, không chỉ nhu nhược, còn bướng bỉnh. Tôi cần anh nói một lời rõ ràng.

"Anh thực sự chỉ coi em là bạn."

Lần này, tôi khóc, đau hơn nhiều so với lần trước. Khóc cạn nước mắt, cạn hết men say, và lảo đảo trong tiếng nhạc của Secret Garden.

Lần thứ ba.

Có lẽ vì thế, sau đó tôi không còn lần nào khóc vì anh ta nữa.

4th

Tôi thấy buốn cười cho trái tim mình, lần nào nhức nhối rồi vỡ oà xong, nó cũng tự nhủ "Sẽ không có lần sau" Hoặc "Lần sau sẽ khá hơn". Nhưng thực tế chẳng được vậy.

Lần thứ tư. Tôi đau, như chưa từng đau. Và không may là, nỗi đau ấy lặp đi lặp lại nhiều lần trong một thời gian ngắn. Đến nỗi, tôi phải tự ép mình, phải tự gồng mình lên, dùng tất cả những thứ lý trí ít ỏi tôi có, để quên anh.

Lần thứ tư. Giống như một vết rách sâu, hằn lại một đường sẹo, nhắc nhở tôi cho mỗi lần sau, nếu tôi lại đứng trước nguy cơ khóc lần nữa.

5th

Có thể lần này không giống với một tình yêu.
Nhưng vẫn là một lần tear drops. Nhưng phần nhiều, tôi khóc vì nuối tiếc, vì xót xa, và vì giật mình cho cái tôi khám phá ra ở anh.
Nước mắt nào chẳng là nước mắt.
Lần thứ năm. Ngắn gọn, tan nhanh.
Và sau đó, lòng khô đắng lại.
Lần thứ năm. Nước mắt làm khô héo một tình yêu.

Tôi không mong chờ một lần thứ sáu.

Trừ khi, đó là nước mắt vì một thứ hoàn toàn khác, một thứ nhiều năm qua tôi chưa có.
Có khi nào điều đó thành sự thực...?

***

krilinntc
11-01-2007, 05:23 PM
hay , hay , rất hay nhưng mà dài quá đọc mất thời gian quá

hunter_1102
12-01-2007, 02:42 PM
ko hỉu box này có y nghĩa j`

live*to*love
12-01-2007, 06:03 PM
blog này dùng để làm gì vậy ? Ai nói giùm tui cái? Mà có bác nào biết địa chỉ để lập blog ko ?