PDA

View Full Version : Romatic story



alex
23-02-2006, 12:23 PM
Cuộc sống đầy bận rộn nhiều lúc khiến chúng ta quên đi rằng trên đời này còn có nhiều câu chuyện lãng mạn nữa. Lúc nào bạn cảm thấy mệt mỏi, hãy vào forum Đao duy Từ, click vào Câu lac bộ văn thơ để lắng nghe những nhịp thở của cuộc sống, để bạn có những giây phút nhẹ nhàng, tạm quên đi dòng xoáy đang hối hả tấp nập ngoài kia. Và bạn sẽ hiểu rằng, nếu như trái tim bạn biết lắng nghe, bạn sẽ cảm nhận được rất nhiều điều kỳ diệu....

Những câu chuyện trong topic này hầu hết là về tình yêu , nhưng cũng có những câu chuyện chưa được gọi là Tình Yêu . Bởi vậy xin tạm gọi tên của topic này là Romantic Story ......

alex
23-02-2006, 12:25 PM
Như là tình yêu
Chuyện kể rằng , ở một ngôi làng nọ , có hai cô cậu hàng xóm thật lạ. Trong mắt cả hai người, thì người kia là một đối tượng rất lạnh lùng, rất "chảnh". Nhưng có một điều, dù hai người coi nhau là kẻ xa lạ , nhưng thỉnh thởng họ vẫn nhìn lén nhau qua khung cửa sổ

Cô bé mơ mộng hằng đêm vẫn ngồi ngắm bầu trời sao. Cô có thể ngồi hàng giờ nhìn lên bầu trời lấp lánh để mơ mộng . Rồi một lần tình cờ , cô phát hiện ra cậu bé hàng xóm cũng đang ngồi một mình với bầu trời sao...........Thời gian cứ mãi êm đềm như thế nếu như không có một ngày ................

Cậu bé hàng xóm sang Nga duc học mà cô bé không hề biết. Một tuần sau khi cậu bé đi , cô mới hay tin . Lòng cô chợt tĩnh lặng, dường như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô biết cô đang phải kìm nén tất cả . Chỉ đến khi một mình ngồi trên lan can , với hàng ngàn ngôi sao , cô mới bật khóc. Cô cũng không hỏi mình tại sao. Rồi thời gian sẽ cuốn trôi tất cả , và đến một ngày , cô sẽ biêt được lý do của những giọt nước mắt kia...............


Đây là một câu chuyện không đầu , không cuối , nhẹ nhàng như làn nắng buổi sớm, nhưng dư âm của nó không hẳn đã nhẹ nhàng . Song cuộc sống của chúng ta được nuôi dưỡng bởi những kỷ niệm, trái tim của chúng ta đẹp hơn bởi những ký ức...... Biết đâu , đến một ngày , cậu bé sẽ quay trở về. Và câu chuyené lại được tiếp tục, thậm chí sẽ tiến xa hơn những buổi ngắm sao ngày xưa .......

alex
23-02-2006, 12:29 PM
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhớ người ta thật nhiều , nhiều đến nỗi bạn chỉ muốn kéo người ta ra khỏi giấc mơ và ôm người ta thật chặt …Có những điều không nói trái tim vẫn lắng nghe ………


Lời của trái tim

Tớ không biết tớ quý ấy từ bao giờ, chỉ nhớ buổi chiều hôm đó, khi ấy nhìn tớ lần đầu tiên, tớ có cảm giác tất cả mọi người xung quanh tớ không tồn tại . Mưa vừa dứt, giọt còn động trên lá, và tớ tan ra thành giọt mưa, nhẹ bẫng….

Mỗi lần tớ gặp ấy, tớ là một con người hoàn toàn khác, không cười, nín lặng , chỉ có ánh mắt là dõi theo , nhiều đến nỗi tớ nhớ cả từng chiếc áo ấy mặc, cả dáng đi và cái cách ấy đút một tay vào túi quần. Hôm nào ấy nghỉ học , trong mắt tớ là khoảng trống, nỗi buồn của tớ không gọi được tên .....

Người ta nói, một cô gái sẽ luôn nhớ đến người mà cô ấy quý vào buổi sáng khi thức dậy. Sáng nào cũng vậy , khi ánh nắng vừa lọt qua khe cửa là tớ nhớ ngay đến ấy . Vì mỗi lần ấy cười, đôi mắt mà tớ hay gọi là mắt thuỷ tinh ấy như thể có nắng reo vui. Từ đó tớ yêu nắng, dù trước đó mưa là ký ức , là niềm vui của tớ . Nắng sưởi ấm từng giây phút tớ nhớ về ấy.

Tớ biết mình đã tìm ra kho báu nhưng chẳng thể nói được câu : " Vừng ơi, mở ra…." . Đôi lúc ấy cũng đến gần và bắt chuyện nhưng tớ chỉ đáp lại thật hờ hững. Ấy không biết rằng khi ấy quay đi tớ đã muốn thời gian ngừng trôi . Trong trái tim tớ luôn ao ước một lời thần chú : " Giá mà ấy hiểu được …"

Cuộc sống của tớ từ ngày có ấy dạo bước như cuốn sách đựơc thay bìa mới. Cô bé trong tớ đã lớn lên . Không ai hiểu vì sao tớ hay cười một mình, không ai đọc được những gì đang diễn ra trong tâm trí tớ. Đơn giản chỉ khi tình cờ thấy ấy cuời đùa dưới sân trường, tớ tin tớ là người hạnh phúc nhất.

Có lẽ ấy đã quên nhưng tớ thì nhớ mãi. Ngày đầu tiên gặp nhau ấy đã hỏi : " Bạn đang đợi ai vậy ?" . Thậm chí tớ đã không biết tên ấy là gì , nhưng giọng nói dịu dàng đó đã khiến tớ khi trở về nhà ghi ngay vào nhật ký : " Hôm nay là ngày pha lê", bởi những cảm xúc ấy mang đến cho tớ thật trong sáng. Biết đâu ấy là thiên thần, thiên thần hộ mệnh của tớ !

alex
23-02-2006, 12:32 PM
Người ta thường sai lầm, bỏ qua 1 cơ hội vì nghĩ rằng sẽ còn có nhiều cơ hội khác nữa.
Họ đâu có biết rằng..... mỗi cơ hội chỉ đến có 1 lần... rồi sẽ ra đi mãi mãi......
cũng như có 1 người.... chỉ đi qua cuộc đời ta có 1 lần...rồi sẽ chẳng bao giờ trở lại...



CƠ HỘI

Chuyện xảy ra năm cô 19 tuổi. Ngày đó, cô ở Hà Nội để luyện thi. Mọi người nói rằng, ở HN 1 năm cho biết mùa đông. Và lần đầu tiên... cô đã biết về mùa đông như thế này...
Hôm ấy. cô phải đi học lý thuyết lái xe máy tại 1 địa điểm trên đường Lý Thường Kiệt. Không thuộc đường HN, từ đường đến trường, biết thân biết phận, lúc ở nhà cô đã phải nghiên cứu bản đồ thật kỹ. Thế mà...... Lúc đi học thì ko sao...nhưng lúc về mới thật là gian nan. Đường đi quá khác đường về, toàn là đường 1 chiều ko à. HN mùa đông thật lạnh, đã thế trời lại còn mưa nữa. Đối với 1 cô gái đên từ miền nam ấm áp như cô thì... lạc đường dưới 1 cơn mưa mùa đông quả thật là 1 thử thách.
Mặc áo mưa, mắt cận thị nhìn đường ko rõ. có lẽ vì thế mà co ngày càng đi sai đường. Lang thang trên những con đường ko quen, lạnh đến run cả người, vừa đi vừa hỏi.
Cơn mưa cùng với cái lạnh mùa đông như muốn kéo mọi người về nhà thật nhanh. Vậy nên với những lời hướng dẫn ngắn ngủi, cô càng đi càng lạc. Vừa lo vừa lạnh, cô chẳng biết phải làm sao nữa. Chờ đợi 1 phép màu ư? Cô sắp khóc rồi.
Cô cố gắng thêm 1 lần nữa, hỏi 1 người đang đi cạnh ngay lúc đó,1 thanh niên trẻ tuổi:"Anh ơi, làm ơn chỉ dùm em đường về Kim Mã có được ko ạ?"
Anh khẽ quay sang nhìn cô. Trông cô lúc đó chắc là thảm lắm, chẳng khác jì lọ lem.Nước mưa thì đọng nhèm trên mắt kính, khuôn mặt thì như mếu, lại còn cái áo mưa to đùng mượn của bác nữa chứ.
Anh cũng như người khác, chỉ cho cô chỗ nọ chỗ kia. Nhưng nhìn cô vẫn ngơ ngác đáng thương, anh hỏi liệu cô có đi 1 mình được ko, rùi đề nghị sẽ đưa cô về tận nhà. Khỏi nói lúc đó cô đã vui như thế nào.
Anh trò chuyện với cô suốt cả dọc đường đi, làm cho cô cười để quên đi cái lạnh và nỗi lo sợ bị lạc đường. Cô biết thêm dược nhiều chuyện về anh, cùng bàn tán sôi nổi về những thú vui mà anh yêu thích... Duy chỉ có tên anh thì anh đã quên và cô cũng chẳng nhớ ra để mà giới thiệu tên mình.
Rồi thì con đường Kim Mã cũng hiện ra trước mắt.Cô vui mừng rối rít cảm ơn và nói lời tạm biệt. Từ đây cô đã có thể đi về nhà 1 mình được rồi. Nhưng vừa đi được 1 quãng thì anh phóng đuổi theo và hỏi xem làm cách nào có thể gặp lại cô lần nữa.
Người ta nói im lặng là vàng. Nhưng cô chưa bao giờ thấy sự im lặng lại ngốc nghếch đến thế. Cô đã chỉ im lặng nhìn anh mà chẳng nói gì. Chẳng hiểu vì sao cô đã làm như thế. Do bất ngờ?do đã tìm được đường về?Cô cũng ko biết nữa
Và dường như ko muốn làm phiền cô thêm nên anh cũng thôi ko cố gặng hỏi nữa.
Đến lúc về đến nhà, co ro trong đám chăn ấm sực, nghĩ lại mọi chuyện cô mới thấy mình thật là ngốc nghếch.....
Rồi hôm sau, ngày hôm sau nữa, cô đi học mà vẫn cố tình đi lạc vào con đường cũ, chỉ mong được gặp lại anh lần nữa. Nhưng hình như mọi chuyện đã là quá muộn. Dù có cố nhưng cô chẳng thể nào đi lạc lại được nữa.

Rồi cũng đến ngày cô xa HN, ra câu chuyện của mùa đông năm ấy. Sau đó, cũng có 1 lần cô quay trở lại nhưng ko thể nào tìm lại được câu chuyện mà cô vô cùng nuối tiếc ...
Cơ hội đó vô tình cô đã bỏ qua và bây giờ... lại phải nuối tiếc mãi ko nguôi.

alex
23-02-2006, 09:31 PM
Thứ sáu của Friday


Friday ngước mắt sang nhìn cậu bạn thân. Trái tim 18 tuổi của cô khẽ run lên khi nhìn thấy nụ cười của July . Nhưng rồi chỉ một thoáng thôi, Friday lại lặng lẽ quay đi …..Đã không biết bao nhiêu lần , trái tim Friday đập loạn xạ, sau đó lại tự mình kìm nén : " Đừng mà Friday, như thế này sẽ tốt hơn…."

Friday và July ngồi chung bàn , chỉ cách nhau một cái vách ngăn bàn. Nhưng chính cái vách ngăn ấy lại là sợi dây vô hình mà Friday chưa bao giờ đủ can đảm để bước qua. Đã không biết bao nhiêu lần , Friday đứng bên cái ranh giới ấy, nhìn sang phía bên kia. Chỉ cần một buớc chân thôi là mọi chuyện có thể hoàn toàn khác. Nhưng khác như thế nào thì có lẽ Friday không dám khẳng định. Biết đâu, cái kết sẽ tệ hơn cả cái Friday đang có ở hiện tại. Và bởi vậy, bên cạnh July, Friday vẫn là một cô bạn thân, đúng rồi, chỉ là bạn mà thôi…………

Trong tuần Friday thích nhất thứ sáu. Đơn giản chỉ là vì thói quen của 2 đứa thường đi loăng quăng trước khi vào ca học thêm vào mỗi chiều của ngày đó. Nhưng với Friday, những giây phút ấy lại vô cùng ý nghĩa . Có những khi chỉ là đạp xe trên một con đường lạ hoắc nào đó, hay lại chí choé với nhau chỉ vì một ly thạch dừa …..Tất cả quá êm đềm khiến cho Friday chẳng bao giờ nghĩ đến một điều gì đó có thể làm thay đổi mọi thứ, thay đổi những gì mà July và Friday đã có từ trước đến nay. Thế nhưng điều ấy vẫn xảy ra, khi một chiều thứ sáu, chỉ một mình Friday đến lớp học thêm sau khi đợi cậu bạn thân hơn 1 giờ đồng hồ. Có một cái gì đó như đắng nghẹn khi bước vào lớp, July đã ngồi đó . Không một lời giải thích, chỉ có câu xin lỗi kèm theo những cây kẹo mút hình trái dâu tây …..Ấy vậy mà Friday đơn giản chỉ nghĩ chắc cậu ấy có lý do chính đáng. Rồi chuyện này lại tiếp tục lặp lại ở tuần tiếp theo. July lại sai hẹn, nhưng đến lớp học thêm, July cũng chẳng ở đó. Một cảm giác gì đó mơ hồ len lỏi vào tâm hồn Friday . Có thể nào .......???

Thứ sáu….
Bước vào lớp, nhìn July, khuôn mặt đầy cảm xúc. Thấy cô bạn thân, July kéo ngay vào bàn thì thầm :"Lần hẹn đầu tiên thì nên tặng người ta cái gì ?". Friday cảm thấy cỏ họng mình đắng nghét :"Sao cơ ?" - " Tớ mới quen người ta được một tháng, ngày mai mời được người ta đi chơi" - "Vậy à …" - Friday cảm giác như giọng của mình như lạc đi. Cố lấy vẻ bình thản, Friday hỏi bạn :" Thế người ta thuộc tuýp người thế nào ? Dịu dàng hay cá tính ? Để tớ còn biết mà tư vấn chứ ….!" - " Cô ấy hiền lắm, và cả lãng mạn nữa…." . Nhìn khuôn mặt July mơ màng đầy hạnh phúc mà trái tim Friday như muốn vỡ ra. Vậy là…..cuối cùng thì….cậu ấy đã có " a half".

Người ta bảo rằng, khi thượng đế tạo ra loài người, Ngài đã không cho họ một trái tim lành lặn. Bởi vậy, cuộc đời của con người là hành trình đi tìm được đúng một nửa kia của mình. Nếu như ai đó may mắn tìm được đúng một nửa trái tim vừa khít với trái tim mình thì người ấy sẽ vô cùng hạnh phúc, còn nếu không suốt đời sẽ đau khổ .Có lẽ nào, Friday không thể là một nửa trái tim còn lại của July ???

" Hạnh phúc là khi thấy người mình yêu thương hạnh phúc
Hạnh phúc là cho đi mà không cần sự đáp lại
Hạnh phúc là khi người ấy cười thì trái tim ta cũng không còn lạnh giá "
Friday khẽ viết những dòng chữ ấy lên giấy. Phải rồi, nếu như July hạnh phúc thì Friday sẽ mừng cho cậu ấy. Còn tình cảm của Friday, cô sẽ chỉ giữ ở trong tim mình thôi, chỉ một mình cô biết, một mình cô cảm nhận, thế là quá đủ rồi. July sẽ không bao giờ biết được, và tốt nhất là Friday sẽ luôn là cô bạn thân, đi bên cạnh July, mãi mãi…..

alex
23-02-2006, 09:32 PM
Continue..

Friday tập quen với cuộc sống không có July. Không còn những buổi chiều thứ sáu như ngày xưa, không có những cú điện thoại nửa đêm chỉ để nói một câu :" Chúc cậu ngủ ngon !", không còn giận dỗi, không chành choẹ và cả những cái véo vào tai July đau điếng…. Ngày trước đi học về cùng July, con đường sao ngắn vậy. Thế mà giờ đây, Friday đi một mình lại cảm thấy nó rộng thênh thang và dài vô tận. Có đôi lúc , Friday nghĩ một cách ích kỷ và định rời xa July. Cậu ấy có hạnh phúc riêng rồi mà, thiếu đi một cô bạn thì cũng có ảnh hưởng gì đâu. Nhưng nếu như tình bạn bấy lâu nay mà kết thúc thì như thế thì Friday thật không xứng đáng là BẠN. July vẫn nói rằng chỉ có Friday là người hiểu July nhất, thậm chí chỉ là một cái nhăn trán. Còn với Friday, cậu ấy là nơi cô có thể khóc mà không cảm thấy ngượng ngùng, có thể kể lể mọi điều ấm ức ……và chỉ cần một cái siết nhẹ vào bàn tay, Friday cảm giác mọi muộn phiền đều như tan biến…….

Sắp thi tốt nghiệp, cô giáo thay đổi chỗ ngồi để người nọ giúp đỡ người kia . Friday được chuyển đến ngồi một cậu bạn không được khá lắm về Ngoại ngữ. Không còn ngồi cạnh July, như vậy có lẽ cũng tốt …. Những tháng cuối cùng của năm học cuối cấp vội vã như một cơn gió thoảng. Lũ học sinh nháo nhào chạy ôn ở các lò luyện. Friday cũng bị cuốn vào dòng xoáy ấy. Nhiều lúc cô không còn thời gian để nghĩ đến July nữa. Hằng ngày vẫn gặp July trên lớp song 2 đứa cũng chẳng có thời gian để nói chuyện với nhau như trước……Và đến một ngày, trái tim Friday đã trở nên bình yên, không còn đập mạnh khi nhìn thấy nụ cười của July nữa . Cô hiểu cô đã có thể tự tin viết hai chữ Best Friend cho cả cô và July rồi .

Nhưng tại sao, cứ khi người ta cảm thấy đã hoàn toàn yên ổn thì lại có chuyện xảy ra? July dạo này hay gọi điện cho Friday, đôi khi chỉ là một đáp số bài tập mà với khả năng của July thì hoàn toàn không cần thiết; có lúc lại là một cấu trúc tiếng Anh cũ mèm…..July bảo rằng cậu đã chia tay với cô bạn kia, đơn giản vì 2 người không hiểu nhau …..Friday lặng thinh, muốn nói với July một câu gì đó , rồi lại thôi. Cô cảm thấy nực cười cho chính mình nếu giờ đây lại định khuyên July một điều gì .
Thứ 2
Đi học về , giật mình khi thấy một bông hoa cài ở cổng . Một tấm bưu thiếp hình chữ I . Friday bật cười…..Chắc một gã ngốc nào đó nói tiếng Anh chưa sõi mà đã đòi bày tỏ tình cảm đây. Friday đoán nếu như ngày mai cô tiếp tục nhận được hoa thì bưu thiếp tiếp theo sẽ là chữ L
Thứ 3
Vẫn là hoa hồng cài ở cổng , nhưng phỏng đoán của Friday lại sai bét. Chẳng phải là bưu thiếp chữ L mà lại là một chữ T . Hoài nghi, tò mò. Ngày mai sẽ là chữ gì đây?
Thứ 4
Hoa hồng và một chữ A
Thứ 5
Hoa hồng và một chữ L
Thứ 6
Hoa hồng và chữ Y
Thế là sao ? Những chữ này có ý nghĩa gì ? Và kẻ chủ mưu của trò này có ý đồ gì ? Friday hoang mang thật sự. Đúng lúc ấy thì chuông điện thoại reo. Là July . Lại cậu ta, định so đáp số nữa sao ? " Tớ đây " - July nói khẽ - " Tớ chỉ muốn nói với cậu là ….là….ITALY " . Friday giật mình. Cô mang những tấm bưu thiếp ra , vừa khít chữ ITALY . Mặt Friday nóng bừng lên, chỉ có cô và July biết câu mật mã này. Friday đã có lần bảo July là chỉ được nói câu này với người nào mà thật sự là một nửa của cậu ấy thôi. Tại sao July lại nói câu này với cô? Và tại sao lại là lúc này ? Đầu óc Friday cứ rối tung hết cả lên . Nếu như July nói câu này cách đây vài tháng thì Friday sẽ phản ứng ra sao đây ?
Thứ 7
Trong giờ học, Friday viết cho July : " Me too, ITALY , because you're my best friend " . Friday hiểu rằng cô quyết định đúng. Đúng là trái tim cô đã từng bối rối trước July, nhưng tất cả những điều ấy đã qua, đã là kỷ niệm. Giờ đây, trái tim Friday đã ngủ yên,và không muốn bị đánh thức bởi tình cảm ấy nữa. Friday trân trọng những gì cô và July đã có . Nếu như không thể tiến xa hơn tình bạn thì hãy cứ đứng ở cái vạch ranh giới đó thôi, để ta luôn tự tin khi viết chữ BEST FRIEND.



Có những kỷ niệm đối với ta là mãi mãi , Friday sẽ luôn luôn nhớ đến những kỷ niệm ấy, nhớ cả đến mật mã ITALY nữa. ITALY = I Trust And Love You. Và đến một ngày nào đó Friday có thể nói câu này với "ai đó" , nhưng tất nhiên không phải là " Because you are my BEST FRIEND" mà là " Because you are PRINCE of my dream"

alex
24-05-2006, 04:37 PM
Như là tình yêu
Hình như trong trái tim anh có một tình cảm mới mẻ, nguyên lành và tinh khôi đang nảy mầm.

Đôi khi, Tường thấy ngột ngạt kinh khủng. Và chênh vênh... Rất nhiều lúc, Tường tự hỏi không biết mình đang đi tìm điều gì mà cứ quẩn quanh mệt nhoài thế này.


Bạn bè nhìn thấy ở anh sự thành đạt, cuộc sống tự-do-có-khuôn-phép mà bố mẹ rất tôn trọng. Hai mươi lăm tuổi, liệu như thế có là đủ đầy?

Sau khi chia tay Quyên, anh cũng chẳng còn thói quen ra ngoài tối thứ bảy. Vẫn biết chẳng có gì vĩnh viễn, nỗi buồn rồi cũng qua, vết thương rồi cũng lành. Nhưng nỗi thất vọng ám ảnh không thôi khiến anh quên mất mình còn một chặng đường dài phía trước...

Lúc chia tay. Quyên chỉ nói một câu mà đủ sức dứt anh ra khỏi quãng thời gian ba năm yêu nhau: “Tình yêu mà! Em thật sự không giải thích được. Anh ấy có thể không tốt bằng anh. Nhưng chắc chắn em biết rằng đó không phải là một cơn say nắng...''.

Anh ngồi chết lặng nhìn cô. Lúc ấy, dường như cô không còn là cô gái bé nhỏ, yếu đuối nữa. Cô vụt trở nên khác hẳn, mạnh mẽ và quyết liệt như thể đang cố gắng bảo vệ cho người thứ ba kia.

Đó mới là điều làm anh đau đớn. Anh để cô ra đi, thật nhẹ nhàng...

Tường trở nên thờ ơ với chuyện hẹn hò. Hay nói đúng hơn là anh thấy mệt mỏi. Thật sự, anh vẫn chưa thôi nhớ đến Quyên... Anh cố gắng thu xếp lại mọi thứ có thể gợi nhớ đến cô, cất chúng vào một góc.

Một ngày mùa thu hanh hao. Gió nhẹ, nắng dịu. Dường như người đi trên phố cũng chậm hơn mọi ngày. Không có những gắng gỏi, chen lấn. Không có những cau có, bực dọc...

Hết giờ làm, bỗng nhiên Tường muốn lòng vòng đâu đó một chút. Về nhà giờ này cũng chẳng làm được gì, mà trời thì đang đẹp... Lướt xe qua một trạm xe buýt, bỗng có điều gì đó khiến anh phải ngoái đầu nhìn lại.

Phía kia là Quyên. Là Quyên với cái dáng bé nhỏ đã bao lần khiến anh chỉ muốn ôm vào lòng. Quyên, vai đeo ba lô, đứng tựa gốc cây. Hai tay đút vào túi áo khoác. Mắt nhìn xuống mũi giày đang di di trên đất. Rõ ràng là dáng đứng của Quyên mỗi khi chờ anh trước cổng trường.

Tường khựng lại một vài giây rồi quyết định vòng xe lại. Anh khẽ gọi: "Quyên!''. Cô gái ngước lên, miệng còn lẩm nhẩm hát theo chiếc iPod đeo trước ngực. Sau cặp kính cận là đôi mắt trong veo. Gỡ chiếc tai nghe, cô nhoẻn miệng cười:

- Gì vậy anh?

Một tích tắc, máu trong người Tường như đông cứng lại. Rồi cảm giác thất vọng xâm chiếm lấy anh. Không phải Quyên. Cô gái này nhìn trẻ con hơn nhiều. Nhưng vầng trán với những sợi tóc tơ mảnh dẻ lòa xòa, cả dáng đứng di di mũi giày xuống đất, giống Quyên vô cùng.

Nén tiếng thở dài, anh lắc đầu:

- Xin lỗi, anh nhầm!

Đưa tay vén đám tóc tơ, cô gái mỉm cười:

- Không sao đâu ạ, chuyện thường ấy mà!

Bỗng nhiên Tường thấy rã rời, hứng thú đi dạo tiêu tan đâu hết. Lúc này anh mới chợt nhớ ra, Quyên không bao giờ đi xe buýt. Cô rất sợ "mùi xe buýt". Anh không nghĩ rằng Quyên còn trong anh nhiều đến vậy. Tường về thẳng nhà trong sự mệt mỏi, chán chường.

Hôm nay, phòng Tường nhận một sinh viên thực tập. Anh được giao nhiệm vụ hướng dẫn. Vậy mà trận bóng đá nửa đêm làm anh đến muộn.

Tường ào vào phòng, miệng rối rít xin lỗi. Chị trưởng phòng đã quen với cảnh làm việc a-ma-tơ của đám trai trẻ. Lườm Tường, chị chỉ tay về phía bàn anh:

- Ra mắt “nhân viên mới” nhé! Đây là người đẹp trai nhất phòng chúng ta đấy!

Ngay tức thì, đám con trai trong phòng nhao nhao lên. Tường cười xòa rồi đưa mắt về bàn mình.

“Nhân viên mới” cũng kịp đứng dậy. Ngỡ ngàng, Tường nhận ra cô gái ở trạm xe buýt hôm trước. Cô chẳng có vẻ gì là nhận ra anh. Chị trưởng phòng vỗ vỗ vai Tường:

- Làm gì ngẩn ra thế? Chị "bàn giao" cô ấy cho em đấy nhé. Hướng dẫn cho tốt đấy!

Hơi bất ngờ và bối rối, Tường gật đầu chào. Cô gái đẩy gọng kính, nhoẻn cười rất tự tin:

- Em tên Khanh!

Khanh thông minh. Làm việc với cô, Tường thấy rất thoải mái. Anh thật sự ngạc nhiên bởi những ý tưởng trẻ trung của cô.

Trong tay Khanh, những bản decor, bố cục xơ cứng trở nên linh hoạt, đầy phá cách. Nhìn cách Khanh làm việc, Tường quên mất là mình đang hướng dẫn. Anh nhận ra từ lâu, mình đã bỏ quên sự sáng tạo.

Khanh cư xử rất dễ thương. Cô luôn quan tâm đến mọi người theo cách riêng của mình.

Với Tường, sự quan tâm có vẻ đặc biệt hơn đôi chút. Có lẽ vì hai anh em có nhiều dịp tiếp xúc với nhau hơn.

Thỉnh thoảng, Khanh dúi vào tay anh những viên kẹo trái cây trong trong, nhiều màu sắc, thơm lừng. Theo thói quen, anh nhận rồi đút luôn vào túi áo, túi quần.

Nhiều khi nhớ ra, viên kẹo đã chảy nước hoặc chiếc quần đã nằm trong máy giặt. Đôi khi, Khanh thắc mắc:

- Anh không thích kẹo?

Anh cười xòa:

- Thích, nhưng đang làm việc, lúc nào rỗi, anh sẽ ăn.

Thế là Khanh quên ngay, lại cắm cúi làm việc. Lần sau, cô lại tiếp tục dúi vào tay anh những viên kẹo trong trong, thơm lừng...

Chỉ còn một tuần nữa là Khanh kết thúc đợt thực tập. Chiều mưa, cô ngập ngừng hỏi:

- Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé! Trời mưa to quá, ra đến trạm xe buýt thì ướt mất...

Khanh có thói quen đi xe buýt, vì “không bao giờ có cảm giác một mình”, có lần cô giải thích với Tường như thế.

Tường bật cười trước vẻ nghiêm trọng của Khanh:

- Trời ơi! Anh chở em vô tận nhà cũng được, có sao đâu mà...

Khanh nhoẻn cười ngượng nghịu:

- Em cứ sợ anh bận...

Khanh ngồi sau xe, xuýt xoa vì lạnh. Tường bật cười, khẽ nhắc:

- Ngồi cẩn thận, kẻo ướt đấy, nhóc!

Khanh rủ rê:

- Đi uống cà-phê? Em biết một quán hay lắm.

Khanh ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế đệm dày ở quán, liến thoáng như cô học trò cấp ba.

Tường thấy ngạt thở. Khanh không biết rằng đây là nơi ngày trước anh và Quyên thường ngồi. Và cái vẻ bé nhỏ của Khanh lúc này giống Quyên đến nao lòng.

Tường lặng im. Khanh hỏi điều gì đó loáng thoáng bên tai.

- Sao, em bảo gì?

Khanh ngạc nhiên:

- Anh sao thế? Có gì không ổn à?

- Không có gì! Mà em vừa hỏi gì cơ?

- À em bảo là hôm nay thứ bảy, anh có phải về sớm không?

Tường nhướn mắt:

- Để làm gì?

Khanh nghiêng đầu, nhìn anh lạ lẫm:

- Anh không đi chơi với chị ấy à?

Một khoảng tối vụt nhanh qua mắt, Tường lắc đầu. Khanh hơi khựng lại, không hỏi gì nữa, cắm cúi khuấy khuấy, gõ gõ tách cà phê.

Ngồi một lúc thấy có vẻ gượng gạo, anh đề nghị:

- Mình về nhé!

Khanh gật đầu, vẻ mặt không còn vui như lúc chiều. Bỗng nhiên, Tường thấy có lỗi, gượng cười:

- Hay là anh em mình đi ăn thứ gì đó đi!

Cô lắc lắc mái tóc nâu:

- Em muốn về nhà.

Anh thả Khanh xuống đầu con dốc. Rồi như có điều gì đó khiến anh phải nán lại nhìn cô. Hai tay đút vào túi áo khoác, cô chầm chậm đi xuống con dốc nhỏ. Hôm đó, anh về nhà rất muộn...

Vắng Khanh, cả phòng trầm hẳn. Chẳng còn giọng nói trong trẻo, cái dáng mảnh khảnh nhanh nhẹn. Ai cũng buột miệng: “Nhớ Khanh quá!".

Chị trưởng phòng trêu:

- Tường nhớ cô bé ấy nhất đấy nhỉ?

Anh mỉm cười, lại cắm cúi với bản vẽ. Không có Khanh, anh thấy mình bận rộn, phải làm công việc nhiều hơn. Đôi lúc ngừng tay, anh cảm thấy thiếu thiếu, trống trải...

Mở ngăn kéo tìm cây bút dạ, tìm mãi không thấy, bực mình. anh kéo luôn ngăn tủ ra ngoài.

Thật bất ngờ, sâu trong góc ngăn là một lọ thủy tinh chứa đầy những viên kẹo trong trong, nhiều màu sắc, thơm lừng...

Anh mỉm cười, rồi rất tự nhiên, bóc luôn một viên, cho vào miệng. Một mảnh giấy từ vỏ bọc viên kẹo rơi ra: ''Cuộc sống là một bức tranh muôn màu. Hãy chấp nhận và yêu tất cả những mảng màu mình có, anh ạ''.

Tò mò xen lẫn thích thú quên mất việc anh tìm cây bút dạ, anh bóc tiếp viên thứ hai, thứ ba, thứ tư. Mỗi viên là một câu chúc rất ngộ.

Cuối cùng anh quyết định đóng nắp hộp lại, cất vào chỗ cũ.

Và cứ thế, thành một thói quen. Mỗi sáng ngồi vào bàn, việc đầu tiên anh làm là nhón lấy một viên kẹo, chờ đợi một lời chúc ngộ nghĩnh.

Những chiếc kẹo vơi dần, vơi dần trong lọ thủy tinh. Đến khi chỉ còn lại vài ba chiếc thì Khanh trở lại.

Anh không gặp được cô. Chỉ nghe nói là cô đi đâu ngang qua đây, thấy nhớ mọi người nên ghé vào thăm rồi đi ngay.

Lúc đó, anh sang phòng kế hoạch chưa về.

Không nghe thấy Khanh hỏi gì về anh, mà anh cũng không tiện hỏi ai, nên thôi. Về bàn làm việc lật giở từng tập tài liệu, bản vẽ, kể cả mở chiếc lọ thủy tinh, Tường thấy cũng chỉ còn đúng năm viên kẹo.

Không thấy Khanh để lại gì cho anh, một mảnh giấy với vài dòng thăm hỏi chẳng hạn... Có gì đó gần giống với sự thất vọng lẫn bực bội vô lý xuất hiện trong lòng.

Hình như cả ngày hôm đó anh làm việc nhiều hơn, để xua đi những cảm giác kỳ lạ...

Cơn mưa chiều ập tới, mọi người ngồi trêu chọc nhau. Anh bỗng nhớ đến giọng ngập ngùng khe khẽ của Khanh hôm nào: “Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé...”.

Anh nhớ cái vẻ trẻ con của cô lúc ngồi sau xe, xuýt xoa vì lạnh. Cũng lâu lắm rồi mới có một cô gái ngồi sau lưng anh như thế...

Anh thảng thốt nhận ra mình đang nhớ Khanh. Nhưng không hiểu sao có gì đó ngăn lại, tựa như chính anh không dám tin vào cảm giác của mình.

Đôi khi, cảm giác chỉ là cảm giác. Mà anh thì cần nhiều hơn thế. Anh cần một niềm tin...

Tường không biết mình đã nói gì với Khanh dưới tán lá xanh của cây sấu già đầu con dốc nhỏ. Anh chỉ biết mình đã đứng chờ Khanh từ lâu lắm rồi. Có lần, anh chỉ kịp nhìn thấy cái dáng mảnh khảnh của Khanh bước xuống xe buýt phía bên kia đường.

Cũng có lần, anh đứng nhìn theo chân cô nghịch ngợm, vừa đi vừa nhảy lên để chạm vào những chiếc lá.

Nhiều lúc, anh cố ghìm mình, không bật gọi tên Khanh. Đó là khi anh nhìn thấy cô đơn độc, lặng lẽ ngồi phịch xuống dưới chiếc cổng màu xanh, rũ đầy những chùm hoa cát đằng.

Chờ đợi, chẳng biết để làm gì, hay chỉ để cho mình một cơ hội...

Cho đến khi Khanh ngước đôi mắt ướt nhìn Tường, thì thầm: "Em biết thế nào anh cũng đến mà!'', trong anh vỡ òa...

Hình như có điều gì đó mới mẻ đang nảy mầm đâu đây thật nguyên lành tinh khôi...

Hình như tay Khanh đang nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh.

Hình như... đó là tình yêu. Mà không, anh biết chắc chắn, đó chính là tình yêu...

alex
24-05-2006, 04:39 PM
Con tàu chở tình yêu
( Chu Thu Hằng )

Em thấy không tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế

Lớp ở cuối hành lang chạy dài, bốn mùa xôn xao vì cây lá ngoài cửa sổ. Những viên gạch hoa màu sẫm,nhẵn thín và mát rượi. Nếu trượt patin chắc sẽ vèo từ đầu này đến đầu kia trong vòng hai giây. Đấy là giả dụ như thế chứ không đứa nào dám thử. Càng không dám có cái ý định loẹt quẹt đôi dép có đế cao su vĩ đại giống như thằng Cường, đã phải đứng lù lù trong phòng hội đồng vì : "Ngày 17-9, giờ giải lao 5 phút, em ăn ô mai mơ xong đã nhả hạt ô mai xuống sàn dùng giày di lên 3 lần, chứ không phải em trượt nghệ thuật." Tất cả những người có mặt trong phòng hội đồng đều cúi mặt xuống nén cười. Chỉ có đứa lớp trưởng lớp A4 là không kìm được, môi mím chặt mà vẫn "hi, hi" mấy cái. Rồi Cường cũng được vào lớp, hội đồng kỉ luật giải tán, sau này nghe kể lại là thầy hiệu phó khi còn lại một mình cũng cúi mặt xuống mà "hi, hi" vì tờ kiểm điểm của Cường.

Rồi mùa đông. Lá vàng ngoài cửa sổ đã đỏ như những lá cờ nhỏ ve vẩy trong gió. Đứa lớp trưởng gầy gò xanh mướt không hiểu vì sao hay đứng tựa cửa khóc rấm rứt. Bọn con trai đi qua nhìn e dè như mình có lỗi. Những mẩu giấy vo viên ném qua ném lại trong lớp, mấy đứa con gái xúm xít lại.
"Hay là Y-R-M-L yêu rồi mà lại ?"
"Vớ vẩn ! Nó đi với tao suốt, yêu lúc nào mà yêu"
Đứa con gái người mẫu có đuôi mắt vẽ nhũ xanh biếc nhe răng doạ như sắp cắn ai rồi lách ra cửa, đột ngột ôm chầm lấy bạn. Lớp trưởng bé nhỏ dũi dũi cái đầu tóc tơ mượt vào vai bạn, thôi không khóc nữa, mắt hơi díu lại, có lẽ là hơi buồn ngủ. Người mẫu bảo :
"Xuống phòng y tế đi, tao chưa học Lý đâu"
Lớp trưởng gật gật, lấy trong cặp ra hộp dầu bất ly thân,xoa đầu xoa cổ một lúc rồi hai đứa ra vẻ dìu nhau đi ra. Đến đầu cầu thang gặp cô dạy Lý. Lớp trưởng rùng mình mấy cái,mặt càng xanh ngắt. Người mẫu líu lo :
"Cô ơi ! Nó bị cảm rồi. Em đưa nó xuống phòng y tế một tí cô nhé."
Cô giáo không nghi ngờ gì cả, nhìn hai đứa xót xa. Vừa đi khuất, người mẫu đã khúc khích :
"Mày hay thật ! Thích ốm là ốm được ngay. Bùng thoải mái"
Hai đứa xuống phòng y tế được 10 phút thì tiếp hai đứa xuống theo, người ốm lần này nguy kịch hơn,vì đau bụng phải cõng xuống. Nhưng cũng chỉ đến đầu cầu thang là đứa bị đau bụng tụt xuống, ríu rít đi vào phòng. Ở đây bệnh gì cũng chỉ uống Vitamin B1, B6 và C. Bốn đứa nằm chung hai cái giường xếp, đắp chung cái chăn dạ ấm sực, mở một gói ô mai gừng cay xộc cả mũi. Bác y sĩ già ngồi cười tủm tỉm :
"Hồi trước chưa có phòng y tế thì bọn mày xoay xở thế nào hả ?"
Và cả bọn chụm đầu vào mà cười rinh rích.
Lớp Cường đầu kia của hành lang. Không ai để ý lớp trưởng thỉnh thoảng lại sang gặp lớp trưởng bên ấy, bàn bạc dăm ba câu rồi dúi vào tay viên giấy nhỏ. Mở ra có mấy chữ : "Nhờ chuyển cho Quân". Quân mở ra lại có chữ : "Nhờ chuyển cho Hà"... Vòng vèo mấy lần mới đến tay Cường. Cường đọc xong thả vào hộp bút, mắt mơ màng. Giờ nghỉ tiết sau, hùng dũng kéo một thằng bạn chạy sầm sập qua hành lang. Đôi khi chỉ để nghiêng ngó tí chút. Áo đồng phục không bao giờ chịu "cắm thùng" bay phất phơ và con gái mấy lớp cũng ngó nghiêng theo, tự hỏi :
"Sao hôm nay thằng này trông bất cần đời thế ?"

Trước Tết là mùa hội diễn. Cũng vừa xong học kì một. Chẳng có đứa nào còn quan tâm đến sách vở. Lớp phó bày ra trò diễn thời trang, huy động cả lớp mua bọt biển xát ra làm cảnh tuyết rơi. Gió mùa đông luồn qua ô cửa dán giấy báo buôn buốt. Giờ học đứa nào cũng thò tay xuống gầm bàn, nghe thấy tiếng rin rít của hai mảnh bọt rã ra trong tay. Thầy cô biết nhưng chẳng nói gì. Trong những ánh mắt mệt mỏi cũng thấy lấp ló niềm vui. Mấy hôm ghép nhạc đã thấy đồn đại xôn xao Cường hát bài Tình phai với một đứa lớp B, tay cầm mic, điệu đàng lắm, mắt nhìn tình tứ lắm. Lớp trưởng mặt càng xanh mét.
Buổi sáng nó đến sớm, mở toang hai cánh cửa gỗ xanh lè nặng nề, nhìn chăm chăm xuống đường. Chú Nguyên tay cầm chùm chìa khoá xủng xoẻng đi qua, mắng nhưng giọng hết sức dịu dàng :
“Đến sớm thế hả ?”
Lớp trưởng chỉ một ôm hoa bọc giấy báo đặt trên sàn.
“Cháu phải kết hoa cho bọn lớp cháu tối nay diễn”
Nó trải báo trên nền gạch. Hoa xổ ra từng đám lớn. Cúc tím xen lẫn với hồng móng tay đủ các màu, thơm ngây ngất, giọng làu bàu :
“Cháu sẽ quét sạch, chú yên tâm”
Rồi cặm cụi gò người, uốn những bông hoa trên cái vòng kẽm thành những cái mũ đội đầu màu sắc êm ái, mà thơm nức.
Cường làm chân sai vặt cho lớp kia cũng đi sớm, tay cuộn những chữ cái to tướng cắt bằng giấy màu, chạy sầm sập lên gác. Rồi nín thở đứng im một lúc vì hình ảnh trước mắt.
Lớp trưởng mặc áo trắng muốt, tóc tơ chảy mượt trên vai, ngồi duỗi chân trong đám hoa lúc này mới bắt đầu xoè cánh. Lớp trưởng ngẩng lên. Cường ta đỏ mặt co cẳng chạy vù mất. Cảm giác có ánh mắt dài thăm thẳm suốt dọc hành lang đuổi theo chân mình.

Buổi tối, đèn màu viền xung quanh cái sân ngày thường vẫn lô nhô bàn ghế, căng tin vẫn bán bánh dừa 2.000 đ và CocaCola. Ðứa nào cũng năn nỉ thầy hiệu trưởng cho bật đèn vàng chạy dọc hành lang. Mưa bụi lây rây kéo dãy hành lang hắt đèn huyền ảo thành đoàn tầu dài ấm áp. Lớp trưởng bỗng nhiên nổi hứng khởi bảo: “Tao sẽ đọc thơ tiếng Anh”, bài April Rain Song nhé. Lớp có đứa xì xào: Hội diễn ca nhạc cơ mà. Báo cáo với cô phụ trách văn nghệ, cô mừng rơi cả kính: “ Ðọc đi, bao nhiêu lâu mới có một tiết mục đọc thơ. Bọn học sinh chúng mày ấy à, bây giờ nhiễm ngoại mất rồi, thơ cũng ngoại, cái thời các cô tổ chức đám cưới, ai đọc Tây tiến cũng là hay lắm rồi ”. Lớp khác chen vào kỳ kèo: Cô ơi! Lớp nó giờ này mới đăng ký thêm, cô cho lớp em ... Người mẫu ngoa ngoắt : “ Lớp tớ không cần xét giải nhé, hơi một tí thì cũng bon chen nghệ thuật ”. Rồi kéo tay lớp trưởng xềnh xệch đi. Bọn lớp khác cố giễu cợt với theo: “ Tiết mục khuyến mại à “ ?
Lớp trưởng đổ mồ hôi tay, thấy tờ giấy chép bài thơ trong tay mình nhũn hẳn ra. Ai xô nó một cái rồi nó thấy mình đứng trên sân khấu giữa trường, đèn màu bóng bay nhấp nhánh đủ mọi thể loại xung quanh. Giọng nó nhão nhoẹt vì điều và vì run như lời thằng lớp phó cầm máy quay sau này kể lại: “ Ba tớ đánh rơi cả đôi đũa lúc nghe giọng ấy ở trong băng” Cường đứng dưới, kín đáo đưa máy ảnh lên bấm lia lịa. Ðáng buồn là bọn dọn sân khấu chưa kịp mang cái bục để mic phát biểu xuống. Trong ảnh sau này không nhìn thấy lớp trưởng đâu chỉ nhìn mỗi cái đầu bên trên cái bục để mic. Nói đùa trông như quả dưa lê đặt trên nóc tủ ấy.

Bài thơ rồi kết thúc, khán giả thở phào, speaker đón lấy cái mic dính nhớp nhớp mồ hôi tay lớp trưởng, duyên dáng gọi tên một nhóm nhạc lớp nào đấy. Bọn con gái ôm lớp trưởng vào giữa những vòng tay người mẫu, khen “hay lắm, hay lắm”. Hội người mẫu mặc váy quấn đủ màu, đội những mũ hoa bây giờ đã hơi rủ xuống nhưng vẫn còn rất rực rỡ, lượn mấy vòng tròn. Ngồi chồm hỗm trên bờ tường là hai thằng thấp bé nhẹ cân nhất lớp, tay cầm giỏ vung hàng nắm bọt biển xuống đất. Ðứa nào thắc mắc “ Ơ mày ơi, váy thì kiểu Hawai mà sao có tuyêt? “. Mưa bắt ánh đèn lung linh trên tóc bọn con gái. Thêm một đứa nhăn nhó: “ Công tao xát xốp mấy đêm liền”. Lớp phó nép một góc lo lắng “ Khéo ngã mất mấy thằng kia”. Ðến phút chót, Cường không hát Tình phai nữa, đứa con gái hát cùng mặt bừng bừng tức giận, cố kiềm chế để không chửi ầm lên. Cường đứng giữa đám bong bóng đèn màu, áo màu cam rực lên không có vẻ gì là đồng bóng lại thêm đôi giầy Nike mọi ngày tưởng bình thường giờ mới hoá ra là có đế phản quang, nhấp nháy gân cổ hát : “ Truly, madly, deeply”. Thằng đệm nhạc không chuẩn bị trước, đánh sai lung tung. Nhưng con gái ở dưới vẫn ngây ngất, lớp trưởng tựa cửa, mắt nhìn không bỏ sót một cử chỉ nào của Cường. Lời bài hát rất chung chung, nụ cười của Cường cũng đúng kiểu “ngôi sao”, nghĩa là không dành cho ai cả nhưng đứa nào cũng tưởng dành riêng cho mình. Mưa mỏng hơn, con tàu hành lang vẫn mơ màng trôi, đèn vàng ấm áp vọng ra trong lời hát.

Nghỉ Tết, Cường “ bon chen vào nghệ thuật” đi buôn hoa tận Hải phòng về bán chung với mấy thằng trong nhóm nhạc. Người nhớn nhăn mặt ca cẩm :
"Chúng mày không tính đến hao tổn xe, tiền xăng. Rồi là hao phí sức khỏe. Cứ trưởng dôi ra vài đồng bạc là lãi đấy hả ?”
Mặc kệ, nhóm doanh nghiệp trẻ mặt cứ hơn hớn. Gặp đứa bạn nào cũng cũng thông báo :
“Ra mua cho tao nhé”.

Chiều 30 Tết, cả bọn còn tươi roi rói đứng đầy một góc chợ, gặp em nào xinh xinh đi qua còn tí toét cười nói, bán không để ý đến tiền nong. Một thằng mê mệt vì một mái tóc ngang lưng thướt tha đi qua, cầm một bó to đùng chạy theo, lúc sau thở phù phù quay lại. Bảo :
“Suýt nữa thì tao đã nói: Xin lỗi, cô lừa tôi”.

Tối, mấy cái mặt méo xệch quanh gần trăm bông dơn đỏ ối đã nở toe toét. Cường nêu ý kiến :
“Chia ra, mang về nhà”. Rồi lại hì hụi chia hoa, chia cả tiền. Mỗi thằng nhét túi một nắm tiền lẻ âm ẩm mùi chợ rồi tay ôm hoa, tay cầm lái chạy vèo vèo về nhà. Gần giao thừa, Cường xin bố mẹ đi chơi, lôi cái xe địa hình bỏ xó đã lâu. Bố mẹ thắc mắc :
“Sao con không đi xe máy ?”
Đã thấy thằng con chổng mông gò lưng vù một cái ra đường.

Cường đi rất xa, vòng vèo mãi mới đến nhà lớp trưởng, mà cũng không vào, ngồi dựa xe bên vệ đường nhìn lên cái ban công nhỏ bọc kính mờ. Thấy cái bóng nhỏ nhỏ loay hoay, cửa sổ xịch mở để mùi hương trầm thơm nao nức bay ra. Cường ngồi đấy, lôi bao thuốc bẹp dúm lấy trộm của bố từ sáng ra, châm rồi lại dụi. Giao thừa yên ả, chỉ rộn lên mấy loạt pháo hoa sáng bừng cả trời. Hơn một giờ, đèn trên ban công tắt phụt. Cường thở ra rất mạnh, lầm lũi đạp xe về trong lòng thấy cảm giác gì khó tả, như có cái hạt nứt vỏ, nảy mầm ở đâu đó, mà đau đớn toàn thân.

Sớm mai, nó ôm điện thoại nấu cháo với thằng bạn :
"Mày biết tao cảm thấy thế nào không ? Giống năm ngoái cây mít trường mình có một quả, tao biết là không được hái, nhưng tao vẫn rình. Ngày nào đi qua cũng thấy nó thơm thơm, cũng để ý xem nó to thêm chừng nào . Một hôm đi học, tự dưng không thấy đâu nữa, chắc chú Nguyên hái rồi, tự dưng thấy mất mát một cái gì đó khủng khiếp, chứ chẳng phải là một quả mít.”

Sau Tết, quanh trường hoa dâu da nở đầy, ngòn ngọt như mùi chè đậu đỏ một nghìn một cốc . Hoa bám đầy tóc bọn con gái, đứa nào điệu đàng lấy tay gỡ rón rén là y như rằng mấy thằng con trai im phăng phắc, nhìn say đắm. Lớp trưởng cắt phụt tóc trông như một thằng con trai xớn xác, càng nhỏ bé trong bộ đồng phục rộng lùng thùng. Bọn người mẫu ôm ghì lấy gọn tha thiết :
“Trông như anh Hằng ấy nhỉ ? Anh Hằng ơi, anh Hằng ơi “.
Bọn này bây giờ còn sáng tác ra phong cách rất Tây, lúc nào hứng lên có thể ôm nhau hôn chùn chụt lên má. Má lớp trưởng bớt xanh vì những vệt son môi lờ mờ. Ðã rậm rịch chuyện nộp hồ sơ vào trường nào. Mấy đứa người mẫu ríu rít :
“Viet Nam Airlines hay Pacific ?“
Lớp trưởng lần đầu nói oang oang giữa lớp :
“Tao muốn thành nhà dịch sách . Bọn mày không hiểu cảm giác của tao khi nghe mấy bài hát tiếng Hoa lời hay kinh khủng mà dịch ra cũng chẳng thể nào diễn tả nổi.”
Ðứa nào hóng hớt :
“Ơ, thằng Cường định thi Học viện Hành chính quốc gia đấy. Có khi sau này nó làm chính trị gia còn sếp làm phiên dịch cho nó “ .
Lớp trưởng hơi rớm nước mắt, cúi nhoài người ra cửa sổ, những lá bàng xanh bắt đầu xòe ra ve vẩy như những cái tai của con chó nhỏ múp míp dễ thương.

Cường bùng mấy tiết, không phải để xuống phòng y tế mà là để chuồn ra ngoài bằng cái thang chú Nguyên vô ý để cạnh bờ tường. Quán trà đối diện trường vắng hoe, hai thằng ngồi nhâm nhi, e dè mãi ly trà mát lạnh, dặn nhau: “ Tao còn bẩy nghìn thôi đấy, mày trả tiền thuốc nhé “. Rồi bàn bạc chiến lược : “ Ðánh nhanh thắng nhanh nhé, có mấy tháng thôi”. Thằng bạn tò mò
"Y-R-M-L thật à ?".
Cường đỏ dừ mặt đúng lúc thầy hiệu phó bước vào , hai thằng ngồi thụp xuống sau thùng loa, nghe tiếng thầy hiệu phó sang sảng hỏi chủ quán từ sáng có đứa học trò nào vào đây không. Hú vía !
Cường mang patin đến lớp, giờ nghỉ ngó trước ngó sau rồi trượt vù vù qua hành lang, gửi những cái thư có địa chỉ đích danh lớp trưởng. Lớp trưởng thôi dám ra cửa sổ, chui tọt giữa đám đông cao lớn điệu đà, mặt phơn phớt hồng vì ngượng lẫn sợ hãi. Một người mẫu âm mưu với Cường :
“Mày khao chè đi, hôm nào nó mệt tao sẽ gọi mày xuống phòng y tế thăm nó” .
Âm mưu chưa được thực hiện thì một giờ nghỉ, Cường đang lao vùn vụt qua hành lang bỗng đâm sầm vào thầy hiệu phó. Thầy ngã, trò ngã. Thầy ngơ ngác không kịp hiểu ra sao, trò tuyệt vọng đến mức không buồn đứng lên. Tội lần này cực kỳ to rồi đấy. Cả khối xôn xao, đình chỉ một tuần nhé, nhưng không đưa ra sáng thứ hai vì sợ đàn em lớp dưới bắt chước theo. Hôm mời phụ huynh, Cường đến trước, quần bò áo xanh sơ mi kẻ đi nghênh ngang dọc hành lang, nổi như cồn giữa một rừng quần xanh áo trắng nhợt nhạt. Cái thư gửi lần này có nội dung rất khủng bố:
“Hẹn gặp lúc tan trường để nói chuyện dứt khoát”.
Chú Nguyên hấp tấp chạy theo, xanh mặt vì đã để một thằng không mặc đồng phục lọt vào. Lúc ra khỏi cổng trường Cường thấy lớp trưởng đứng nép ở cửa sổ trên gác. Tóc xù lên như một con sẻ gầy, không, giống một con két trắng với cái mào dựng lên sau gáy hơn. Tan học, Cường đứng phục ở cổng. Lớp trưởng cuống quít bảo người mẫu
“Mày dắt xe ra cổng cho tao. Chờ ở đầu đường nhé”.
Rồi lén lút vòng ra cổng sau như hoạt động bí mật. Người mẫu dắt xe ra bắt gặp cái nhìn não lòng của Cường, cười cười
“Hỏng rồi ông ơi, nó sợ. Ai bảo ông căng thẳng quá”.
Cường đứng đợi đến khi ca chiều vào học, cổng trường vắng hoe, phố cũng vắng hoe. Nó di đầu mẩu thuốc lá dưới chân 5 lần, đếm kỹ để còn ghi vào bản kiểm điểm lần sau. Rồi tức tối nhìn lên cái đồng hồ cao không bao giờ chạy, bộ quần áo kẻng dính đầy vôi tường mà không biết. Hoa bằng lăng, phượng vĩ và hoàng điệp đã lác đác xung quanh, như cái mũ rậm rì lá, le lói mấy đốm hoa nhỏ mà thơm phảng phất.

hoaly_kho
26-05-2006, 07:16 PM
Quả thật mấy câu chuyện tình lãng mạn của anh Alex rất hay và cảm động . Trong cuộc sống ngày nay , con người đang trở nên công nghiệp hóa hơn , sống vội vàng , theo một lịch trình đã sắp sẵn như một cái máy .Đôi khi ta cần lãng mạn một chút , thả tâm hồn mình vào mây gió một chút để nhìn cuộc sống với con mắt màu hồng . Để tâm hồn thư thái hơn. ! (^_*)

alex
27-05-2006, 10:17 AM
Yêu thật sự

( Hoàng Anh Tú )

"Không phải phép thử nào cũng là một kết quả đúng. Nhưng trong tình yêu nên có những phép thử để biết rằng ta có thể đã sai…"

Hoàng thích cái cách Nguyên phập phồng cánh mũi nghiêng nghiêng nhìn mình như thế. Lúc đó, trông Nguyên nhóc tì vô cùng. Hoàng cứ chăm chăm nhìn vào hai cánh mũi ấy mà không ngưng lại nổi cái cảm giác vui đến tức ngực của mình. Buổi chiều Chủ Nhật là như thế. Cứ khi Nguyên bước vào căn phòng của Hoàng là những thực tại cuộc sống lại mờ nhoà và biến mất khỏi tâm trí của Hoàng. Có những Chủ Nhật mưa và có cả những Chủ Nhật nắng. Nắng hay mưa không phải là một vấn đề cần phải nghĩ khi có Nguyên ở bên. Nhưng nó lại là chất xúc tác để mỗi ngày chủ nhật trôi qua lại càng thêm ý nghĩa gấp nhiều lần hơn.







Ngày nắng, Nguyên nằm co khoanh tròn trong những ô vuông nắng chiếu qua ô cửa sổ. Ngày mưa, Nguyên lại đứng chìa tay ra ngoài song cửa để hứng những giọt ranh. Nguyên có một sở thích là đặt tên cho tất cả những gì đang diễn ra xung quanh mình. Đó cũng là lý do mà cuộc sống của Hoàng có thêm nhiều người bạn đến thế. Từ chiếc tất Ui Chao đến cái áo Va Mũi, từ con cá mang tên Móm đến con sâu róm mang tên Cút Đi. Mỗi con vật, sự vật và cả những buổi chiều chủ nhật như thế này đều có những cái tên. Để chẳng lúc nào quên được Nguyên. Ngay cả khi Hoàng ở bên Zin - bạn gái và là vợ sẽ cưới của Hoàng. "Tụi mình chỉ thế này thôi, nhé Hoàng". Không biết bao nhiêu lần Nguyên nói vậy sau mỗi câu chuyện về chị ý – Zin Mũi Đỏ. Đến cả bạn gái của Hoàng, Nguyên cũng không tha, Nguyên đặt tên, Zin Mũi Đỏ. Cứ thế, cứ thế cả hai đi qua những buổi chiều chủ nhật.







Căn phòng trên tầng tư của một khu tập thể cũ kỹ mà Nguyên hay hát: "Anh! Em đã yêu anh từ lâu. Anh! Em đã yêu anh lầu tư" tràn trề nữ tính trong những buổi chiều như thế. Cũng có lúc Cá Ươn – anh ý của Nguyên – cũng ngáp ngắn ngáp dài trong câu chuyện của Nguyên với Hoàng. Bạn trai và cũng là chồng muốn cưới của Nguyên được Nguyên đặt nickname là Cá Ươn. "Bởi anh ý lười kinh khủng. Lười yêu em." Và chốt hạ bằng một câu: "Nếu anh Hoàng không yêu được một người như Nguyên thì anh Hoàng cũng y hệt anh ý." Cái lối tự trào vốn có của Nguyên. Và quả thật, rất rõ ràng, qua cái nhìn của Nguyên, khi ấy mọi sự vật hiện tượng mới căng nhựa sống được. Cứ thế, cứ thế cả hai đi qua những buổi chiều Chủ Nhật. Không một Chủ Nhật nào lặp lại của chủ nhật nào. Miên man. Và khác hẳn.







Zin bao giờ cũng thế. Bao giờ cũng muốn mọi sự phải thật rõ ràng, phải thật minh bạch. Trong khi có nhiều điều không thể rõ ràng ra được. Luôn luôn Hoàng có cảm giác như là Zin chất vấn, hỏi cung mình vậy. Cảm giác đó khiến Hoàng khó chịu vô cùng. Nhưng với Nguyên thì không. Nguyên không bao giờ hỏi Hoàng đi đâu, làm gì. Nguyên luôn để Hoàng tự nói ra. Đó phải chăng cũng là lý do khiến Hoàng muốn ở bên Nguyên nhiều hơn là một buổi chiều chủ nhật? Và với Zin thì ít dần đi. Những nụ hôn lười biếng và mang tính chất hội nghị. Có nghĩa là gặp: Hôn chào nhau. Về: Hôn tạm biệt. Đôi lúc: Hôn như lời cảm ơn khách khí, xã giao. Tần số lần gặp nhau cũng ít dần. Hoàng nghĩ về Nguyên nhiều hơn khi ở bên Zin. Nhiều hơn.


( to be continue...)

alex
27-05-2006, 10:20 AM
Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ một vài tin nhắn qua lại giữa Nguyên và Hoàng. Về một thứ tình yêu ngoài tình yêu. Bắt đầu bằng một ngày cho một đời. Một ngày yêu nhau. Người yêu một ngày. Hai đứa bồng bềnh đi suốt đêm. Nhắm hờ mắt là thấy Nguyên co ro ngồi sau xe Hoàng. Những con đường mùa đông và những ngọn đèn vàng ấm áp. Từ một ngày cho một đời thành một ngày cho mỗi tuần. Ngày Chủ Nhật. Cả hai đều không lý giải nổi tại sao mình yêu nhau nhiều đến thế và nhanh đến thế. Bên Nguyên, Hoàng cảm thấy thật dễ chịu và thoải mái. Không như bên Zin. Bên Nguyên, Hoàng thấy tràn ngập tình yêu. Trong khi bên Zin thì ngoài tình yêu còn trách nhiệm với gia đình Zin, còn trăm thứ bà dằn có tên và không có tên. Bên Nguyên thì tất cả chỉ là Hoàng và Nguyên. Là Chủ Nhật. Như thế một tuần chỉ có mỗi ngày Chủ Nhật là đáng nói vậy. Như thể mỗi đời chỉ có mỗi Nguyên là con gái vậy. Sòng phẳng mà nói: Hoàng thấy mình yêu Nguyên nhiều hơn yêu Zin. Nhưng vẫn thương Zin. "Mình cứ xô vào nhau như Chí Phèo Thị Nở vậy, Hoàng nhỉ? Em thấy có lỗi với chị ý và cả với Cá Ươn." Hoàng trầm ngâm. Thương Zin. Chủ Nhật ấy bị sứt đi một chút. Nguyên về sớm với Cá Ươn để Hoàng qua gặp Zin. Mẻ một chút ngày Chủ Nhật ấy.







Hoàng đèo Zin đi qua một tấm gương. Thấy soi bóng hai người trong đó. Chẳng giống những người đang yêu nhau tẹo nào. Rời rạc. Trong gương, Nguyên ngồi sau xe Cá Ươn. Hai bên nhìn nhau. Im lặng. Zin khẽ thở dài. Hoàng khẽ kéo tay Zin ôm lấy eo mình. Bên trong tấm gương, Nguyên cũng chủ động ôm eo Cá Ươn. Như thầm nhắc nhau rằng tuần không chỉ có ngày Chủ Nhật.







"Không phải phép thử nào cũng cho ta một kết quả đúng. Nhưng trong tình yêu nên có những phép thử để biết rằng ta đã sai". Đó là câu chốt hạ của Nguyên. Hoàng chỉ im lặng. Nguyên bảo "Hoàng phải yêu chị ý nhiều hơn để em yêu Cá Ươn nhà em nhiều bằng như thế". Rồi Nguyên liệt kê ra 10 điều mà Zin mong muốn. Hoàng cũng liệt kê lại 10 điều mà Cá Ươn cần. Trao đổi. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hai người làm vậy nhưng dường như thời gian và công việc luôn không công bằng với Zin. Hoàng chưa bao giờ làm hết 10 điều Zin mong muốn mà Nguyên đưa ra. Nhưng Cá Ươn thì nhận được hết 10 điều. Hoàng nghĩ mãi. Có lẽ bởi Hoàng lười biếng thật? Hay vì Hoàng ích kỉ và vô tâm? Nguyên bảo: "Cứ dần dần thôi, từng bước từng bước…" Và Hoàng bắt đầu để ý nhiều hơn đến Zin theo hướng dẫn của Nguyên. Như một cuộc chiến đấu để giành giật ý nghĩa cần và đủ cho một tình yêu thực sự. Công bằng mà nói, mọi thứ cũng đã có thể cứu vãn được nếu như Hoàng không yêu Nguyên nhiều hơn yêu Zin, không ham muốn Zin giống như Nguyên. Là chỉ cho chứ không nhận, là chỉ yêu chứ không đòi hỏi trách nhiệm cũng như trăm thứ bà dằn khác trong một tình yêu có những dự định tiến tới hôn nhân.







Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ khi tình yêu của Hoàng và Zin đi vào ngõ cụt với những cuộc cãi vã triền miên. Đó là một thời kỳ khủng hoảng thường thấy của tình yêu. Zin trở nên nhiều chuyện và khiến Hoàng thấy mất tự do ghê gớm. Bức bối. Sự nhàm chán luôn khiên người ta bức bối. Nhất là với những người trẻ. Và với Hoàng thì điều ấy đặc biệt đáng sợ hơn. Nếu là bồng bột mà nói thì câu cửa miệng sẽ là: "Mình chia tay". Nhưng cả Zin và Hoàng đều không muốn như thế. Cho tình yêu một cơ hội nữa. Nguyên xuất hiện như thế. Khác hẳn Zin. Không ồn ào, không riết róng, không quá phức tạp để hiểu được. Nguyên là hiện thân của sự không đầu không cuối, tràn đầy nữ tính. Nguyên ghé vào cuộc đời của hoàng và từ từ nhen lửa cho Hoàng. Để yêu Nguyên và yêu Zin gấp nhiều lần hơn. Để hiểu Cá Ươn của Nguyên và để Nguyên có thể yêu Hoàng và yêu Cá Ươn gấp nhiều lần hơn. Nguyên và Hoàng bắt đầu tâm sự về những gì mình nghĩ trong từng hiện tượng, sự việc một. Thời gian ấy đi qua một cách ngọng nghịu vì cả hai còn lạ nhau. Cho đến khi thuộc nhau dần dần rồi thì những câu chuyện có Zin và Cá Ươn cũng ít đi dần. Nguyên cũng hỏi Hoàng nhiều hơn câu "Anh đã yêu chị ý nhiều hơn chưa?" Như thể sợ mất đi mối quan hệ này, Hoàng cũng chần chừ. Nguyên mỗi lúc một nhiều lên trong cuộc sống của Hoàng. Và dần trở nên quan trọng. Zin thì ít dần đi. Hoàng bỗng lo sợ nếu Hoàng yêu Zin nhiều hơn thì sẽ vĩnh viễn mất đi Nguyên. Và Hoàng chỉ im lặng mỗi khi Nguyên hỏi. Trong mắt Nguyên những lúc đó, lại ánh lên những tia buồn. Mong manh đến bật khóc.







Zin bật khóc: "Em mệt mỏi quá rồi! Sẽ không thể tiếp tục tình trạng này được nữa. Anh yêu vai diễn Nguyên của em nhiều hơn yêu con người thật của em rồi phải không?" Hoàng thở dài gật đầu xác định. "Anh muốn em luôn là Nguyên. Còn em?" Zin lắc đầu: "Với em thì anh lúc làm Hoàng hay lúc làm Cá Ươn luôn là một. Em đều yêu trọn vẹn và hết mình. Có điều, với mỗi thời điểm, em đều có những cách hành xử khác nhau. Với Cá Ươn, em đối xử như một người mình sẽ lấy làm chồng, còn đối với Hoàng, đó chỉ là một tình yêu không xác định". Hoàng lặng người đi. Liệu có phải Hoàng cũng chưa sẵn sàng để tình yêu đi đến hôn nhân nên Hoàng yêu Nguyên hơn là yêu Zin? Trong Hoàng như vừa đổ vỡ một điều gì đó.







Bắt đầu từ tin nhắn của Zin khi tình yêu của cả hai đi vào ngõ cụt: "Em muốn ngày mai mình yêu nhau như hai người mới toanh để cho tình yêu của mình có một cơ hội". Tình yêu một ngày xảy ra như thế. Và đẹp thật. Mới toanh. Hôm ấy, Hoàng tới đón Zin. Cố gắn để tạo ra cảm giác như thể lần đầu tiên hò hẹn vậy. Con đường tới nhà Zin vẫn như mọi khi. Hoàng quen từng cái ổ gà một. Gặp Zin, anh cũng không nhận ra. Zin mặc một bộ váy mới toanh. Một bộ váy mà Hoàng chưa từng thấy bao giờ. Zin xuất hiện. Cái cách xuất hiện cũng khác với Zin thường ngày. Không xưng hô là Zin- tên ở nhà nữa. Mà là tên thật: Hoàng Gia Nguyên. "Nguyên chào anh Hoàng ạ!". Đã từ lâu, Hoàng quen gọi Nguyên bằng cái tên yêu là Zin. Nghe lại tên thật bỗng thấy là lạ. Lạ thật. Phải chăng tình yêu của hai người suốt mấy năm qua cũng thế. Đã quá quen thuộc đến nhàm chán. Và hôm nay, vào vai Nguyên, Zin đang khác mình đi để thử yêu lần nữa. Hôm ấy, không vào lại những quán quen, không đi lại những đường cũ, không nói lại những câu chuyện nhàm tai. Tất cả đều mới toanh. Rất mới. Zin trong vai Nguyên thật lạ. Cuối buổi đi chơi, hai người hôn nhau dưới hiên nhà Nguyên (và cũng là Zin), nụ hôn cũng thật lạ. Đó là Hoàng cảm thấy vậy. Đêm ấy, Hoàng nhắn cho Zin: "Anh Hoàng yêu em Nguyên". Và sau tình yêu một ngày đó là Chủ Nhật mỗi tuần. Nguyên của Zin là một người khác hẳn. Nói như Nguyên đó là: "Một lối chơi khác hẳn khiến cho trận đấu trở nên kịch tính hơn." Mỗi chiều Chủ Nhật, Zin trong cái tên Nguyên lại tới căn phòng của Hoàng. Khác hẳn với Zin ngày thường, Nguyên của ngày Chủ Nhật tràn trề cuốn hút. Lại nhen lửa cho Hoàng. Để thứ Hai, gặp lại nhau, Zin lại trở về là Zin. Thật đến nhàm chán và mệt mỏi. vẫn là Zin với sự rõ ràng và minh bạch. Vẫn là Zin của "anh phải thế này, anh không được thế kia". Cần mẫn đến mức bối rối. Và Hoàng thấy mình là một Cá Ươn suốt một tuần trời. Chỉ có thể là Hoàng vào mỗi ngày Chủ Nhật. Zin cố gắng, cố gắng để Cá Ươn trở thành Hoàng. Còn ngược lại, Hoàng yêu Nguyên nhiều hơn. Với Zin thì ít dần đi. Hoàng chờ đợi ngày Chủ Nhật để được gặp Nguyên.







Hoàng ôm vai Zin: "Sao em không giống như Nguyên? Sao em không cứ luôn là em của mỗi ngày Chủ Nhật? Tại sao em cứ phải là Zin một cách khó chịu đến như thế? Anh muốn em hãy là Nguyên, hãy là em của mỗi ngày Chủ Nhật". Zin lắc đầu: "Nguyên có thể rất tuyệt vời nhưng Nguyên là khoảnh khắc em tạo dựng chứ không phải là con người thật của em".







Và bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ cửa sổ tầng tư của khu tập thể cũ kỹ, Zin đi về. Hoàng nhìn theo và bỗng thấy không còn Nguyên nữa từ trong Zin…








--------------------

alex
27-05-2006, 10:21 AM
Người yêu một ngày
( Hoàng Anh Tú)

-----------------------------------------------------------
Một

“Giả sử chúng mình ngày ấy yêu nhau thì sao nhỉ?”
“Thì chắc chẳng còn đến bây giờ nữa”
“Tại sao vậy? Có vẻ như Hoài không tin lắm vào khả năng gìn giữ hoà bình của Hoài và người ta ý nhỉ?”
“ừ, có lẽ vậy!”
Im lặng.
“Hoài và Tuấn dạo này sao rồi?”
“Cũng tốt! Còn Hoàng? Em tóc vàng vẫn ổn chứ?”
“Vẫn vậy thôi!”
Im lặng.
Hoài miết tay vào thành bàn. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Hoàng. Dễ chừng năm năm rồi. Ngày ấy chưa xa lắm, năm năm trước, Hoài nhớ, hôm ấy nhằm dịp sau Tết thế này này. Nếu Hoài nhớ không lầm thì hôm ấy cũng chính là ngày Valentine. Năm ấy cả hai đều đang học lớp 12, Hoàng gọi điện rủ Hoài đi uống nước. Hồi ấy khái niệm về ngày Valentine còn mù căng chải lắm, Hoài nhận lời mà không biết rằng ngày này dành cho những người đang yêu cả. Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ không tên trên đường Lý Thường Kiệt. Hoài đến muộn mất hai mươi phút. Hoài chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã choáng váng với một bông hồng to sụ. Hoàng lúng búng nói gì ý nhỉ? à phải rồi, “tặng Hoài nhân ngày lễ tình nhân, Hoàng muốn nói với Hoài là Hoàng yêu Hoài”. Vậy thôi! Đấy là câu tỏ tình đầu tiên trong đời Hoài nhận được. Sau này còn vài lần nữa Hoài nhận được những lời tương tự nhưng cái cảm giác như cảm giác với Hoàng thì chỉ duy nhất một lần này. Hoài không nhớ hôm ấy Hoài đã nói gì, chỉ biết sau hôm ấy hai đứa trở nên ngại gặp mặt nhau hơn. Cho đến bây giờ, sau ba năm, Hoài vẫn không hiểu tại sao hôm ấy Hoài lại chối từ tình cảm của Hoàng. Rất rõ ràng là Hoài cũng có cảm tình với Hoàng nhé! Có lẽ là do Hoàng vội vã quá và lúc ấy đang là lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Mà nếu ngày đó Hoàng cũng như Tuấn về sau này, đó là ôm chặt lấy Hoài và đặt một nụ hôn ngay sau khi nói lời yêu, có lẽ Hoài sẽ không từ chối được đâu. Đằng này, Hoàng nghe xong mặt xìu như bánh đa ngấm nước và cuối cùng thì….
“Nghĩ gì vậy?”
“à, về ngày xưa thôi!”
“Hoàng cũng vậy!”
“Hồi ấy buồn cười nhỉ?”
“ừ! Hôm ấy Hoài mặc cái áo màu bộ đội”
“Người ta cũng chẳng nhớ nổi nữa”
Không biết bây giờ Hoàng có còn yêu mình không nhỉ? Hoài nghĩ vẩn vơ rồi tự cười giễu mình hay tưởng tượng. Hoàng đã có bạn gái rồi còn gì? Bạn gái Hoàng xinh hơn Hoài nhiều. Vả lại Hoài cũng vậy, Hoài đã có Tuấn. Tuấn rất yêu Hoài, rất tốt với Hoài. Hoài cũng vậy, rất yêu và thậm chí còn phục Tuấn. Hôm nay đi họp lớp, Tuấn đi theo đến tận cổng trường rồi mới quay về cơ quan của Tuấn.
“Nhanh nhỉ? Vậy mà cũng đã năm năm rồi nhỉ?”
“ừ, năm năm rồi”
“ Bao giờ Hoài cưới?”
“Chắc sang năm! Còn Hoàng?”
“Cũng còn lâu! Ba đến năm năm nữa cơ!”
Im lặng.
Hoài cứ miên man đi theo ý nghĩ về Hoàng, về câu “giả sử ngày xưa…” của Hoàng. Cho đến lúc về. Cho đến lúc về, Hoài chẳng hiểu vì sao nữa, Hoài hỏi:
- Hoàng có tưởng tượng được ra chuyện chúng mình khi yêu nhau không?
Hoàng thẫn người ra một lúc:
- Người ta tin rằng chúng mình sẽ rất ổn cho đến khi nó…. hết ổn.
Cả hai cùng cười nhưng Hoài thấy được, cảm thấy được dường như trong mắt của cả hai đứa có gì đó như thể là sự trìu mến pha lẫn chút tò mò, tò mò một cách tha thiết vậy.

Hai

“Em không sao chứ?”
“Dạ, em sao ạ?”
“Anh thấy em có vẻ đang nghĩ cái gì đó lung lắm vậy?”
“Không, không có!”
“ừ, không có thì tốt, nếu có gì thì cứ nói với anh nhé! Hai cái đầu luôn tốt hơn là chỉ có một cái mà”
“Vâng!”
Hoài khẽ ngả đầu vào lưng Tuấn, hít căng ngực mùi của Tuấn. Cái mùi quen thuộc đến nao lòng. Suốt bốn năm yêu nhau, Hoài nhiều lúc tưởng chừng như nhớ đến oà khóc mùi của Tuấn. Cô hay nói với Tuấn “Anh như ma tuý và em như con nghiện vậy!”. Những lúc ấy, Tuấn nhìn Hoài mà mắt long lanh. Hoài biết và Hoài cũng vậy. Yêu nhau đến ứa nước mắt. Còn Hoàng thì sao nhỉ? Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa! Hoài ôm xiết eo Tuấn lại. Thời tiết mùa xuân thật dễ chịu, những cành cây nhu nhú lộc biếc và lại càng mướt mát hơn bởi những giọt mưa phùn lất phất bay. Con phố dài hút mờ như sương vậy. Phố đẹp như tranh thuỷ mặc. Mai đã lại Valentine rồi. Mai. Phải, mai! Chợt Hoài thấy cồn cào một nỗi gì như thể nỗi đợi chờ vậy. Tuấn đang huyên thuyên kể về những người cùng công ty của Tuấn, về chuyện công việc. Hoài nghe câu được câu chăng. Khuôn mặt Hoàng cứ ẩn hiện trong suy nghĩ của Hoài như mạng nhện vậy. Khuôn mặt Hoàng của năm năm trước khi tặng hoa hồng cho Hoài. Đôi mắt Hoàng nhìn Hoài hôm họp lớp, tha thiết, trìu mến và cả sự tò mò đầy khao khát.
“Hoài à?”
“Dạ!”
“Sao vậy? Chắc chắn có chuyện gì phải không?”
“Không ạ!”
“Nếu em không muốn nói thì thôi vậy!” Tuấn lén thở dài.
Hoài thấy mình tệ thật. Hoài cũng thở dài. Cả hai im lặng cho đến lúc về đến ngõ nhà Hoài. Tuấn khẽ hôn lên môi Hoài:
- Hôm nay em có chuyện gì phải không?
Hoài cúi mặt, lắc đầu:
- Không có! Em chỉ hơi mệt một chút thôi! Em đi nghỉ đây! Anh về sớm nhé! Về đến nhà thì nháy máy cho em biết! Bye!
Tuấn thở dài rồi gật đầu:
- Mai 8h tối anh qua nhé!
Hoài thảng thốt, một thoáng, rồi gật đầu bỏ chạy vào trong nhà. Lúc rẽ khúc ngoặt, Hoài đứng lại và thở hổn hển, chờ cho đến khi tiếng bật lửa của Tuấn vang lên và sau đó là tiếng nổ máy xe. Tuấn đi. Hoài ngồi thụp xuống đất và khóc ngon lành.

Ba

Quán vẫn vậy. Cái bàn mà hai đứa hôm ấy ngồi vẫn để trống. Hoài ngồi vào chỗ của mình năm năm trước. Chợt thấy ấm lòng kỳ lạ. Giọng Hoàng đâu đó vang lên. Rất gần mà như xa xôi. Hoàng đọc thơ của Hoàng.
“Quán thì cũ vẫn xưa thôi
Miết tay thành ghế vọng lời em thưa
Rằng hôm ấy buổi nhằm mưa
Cho câu yêu ướt run lùa ngực nhau
Bây giờ tôi đấy, em đâu?
Bây giờ quán đấy, váng đầu hỏi xưa
Rằng cà phê đủ đắng chưa?
Cho xanh xao kỷ niệm ùa vào đêm
Rằng ghế, bàn, nến và tim
Có còn hơi của rất mềm lời yêu…”
Hoài chuyếnh choáng như người say. Giọng của Hoàng vẫn vang vang trong đầu Hoài:
- Hoài ơi!
Hoài thấy Hoàng đang đứng trước mặt mình. Vòng tay của Hoàng ôm Hoài vào lòng. Hơi ấm rõ rệt lắm! Hoài cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi mất vì bị ôm xiết. Giọng Hoàng run rẩy:
- Người ta yêu Hoài lắm!
Hoài bừng tỉnh. Là Hoàng thật bằng xương bằng thịt chứ không phải trong tưởng tượng. Hoài muốn vùng ra nhưng lại ôm xiết Hoàng lại. Hoài muốn tỉnh dậy nhưng lại nhắm mắt mê man đi. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Tưởng chừng không dừng lại được vậy. Những nụ hôn tưởng chừng như rút lưỡi nhau. Những nụ hôn như muốn nuốt chửng nhau. Những khuy áo chỉ chực bung ra. Hoài như không còn kiểm soát được mình nữa vậy. Nước mắt Hoài làm mặn cả nụ hôn. Ướt đầm đìa. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Hoài không còn biết trời trăng gì nữa. Cho đến khi cả hai buông nhau ra nhường chỗ cho sự lúng túng.
“Tại sao lại ra đây làm gì?”
“Tại sao lại không được ra?”
“Nhưng ra sớm thế!”
“Linh tính báo thấy một người tên Hoài ở đây, nên bỏ cả bát cơm dở mà ra đấy!”
“Hứ!”
“Hì!”
“Ghét!”
“Yêu!”
“Không nói nữa!”
“Cứ nói đấy!”
“Thế chẳng trách ngày xưa không yêu. Cái kiểu cùn gỉ thế làm sao được đây?”
“Thì bây giờ mới còn cái để yêu chứ!”
“Cùn!”
Và lại một cơn mưa nụ hôn nữa. Triền miên tưởng như chẳng bao giờ chấm dứt. Tưởng như bù lại năm năm không có nhau trong đời vậy. Đồng hồ chỉ 8h tối, Hoài tắt máy di động của mình. Và những nụ hôn lại cuống cuồng, lại vồn vã, lại vội vã. Hoàng hít lấy hít để người của Hoài. Cả hai lại mê đi. Đầm đìa. Chỉ dừng lại khi có một đôi khác bước vào. Hoài nhìn sâu vào mắt Hoàng:
- Em yêu anh!
Hoàng ngẩn người lúng túng:
- Người ta…. Người ta… anh cũng vậy!
Hoài lại bị Hoàng cuốn đi. Mê mệt. Những tưởng như năm năm qua hai người không có nhau thật là một sự phí phạm quá lớn đến không thể tha thứ được vậy. Hoàng thủ thỉ:
- Tuấn có tốt với em không?
Hoài khựng lại. Giờ này có lẽ Tuấn đang cuống lên vì không thấy Hoài. Hoài lại đã tắt máy điện thoại di động. Giọng Hoàng mơ hồ như tự nói với bản thân:
- An tốt với Hoàng lắm! Giờ này có lẽ cô ấy đang khóc…
Hoài bật khóc:
- Chúng mình thật tệ!
Hoàng vuốt tóc Hoài:
- Phải! Chúng mình thật tệ! Thôi, về nhé, Hoài! Vậy là chúng mình đều đã có được cái mà chúng mình thiếu rồi. Chúng mình vậy là đã biết được cái mà chúng mình tò mò muốn biết rồi. Về thôi! Về kẻo mọi người lại lo cho chúng ta.
Hoài gật đầu, thầm cảm ơn Hoàng đã biết phanh kịp những cảm xúc của cả hai không để nó đi quá xa vị trí mà nó phải ở. Hoàng nói tiếp, giọng ấm áp, thủ thỉ:
- Hôm nay coi như một giấc mơ. Cả anh và em đều đang mơ. Chúng ta sẽ tỉnh dậy và giữ cho riêng mình một giấc mơ ngọt ngào này, được không Hoài?
Hoài cảm thấy bình yên quá đỗi. Hoài mỉm cười và gật đầu thật nhẹ.

Bốn

Con phố dài hun hút. Đêm tình yêu dịu dàng. Hoàng mua hai bông hồng nhung đỏ chót. Một cho mình, một cho Hoài:
- Mang về tặng Tuấn nhé! Bông này người ta mang về tặng An
Hoài cầm hoa khẽ nheo mắt:
- Thế còn phần của Hoài đâu?
Hoàng cười, lướt nhẹ ngón tay lên gò má bầu bĩnh của Hoài:
- Phần Hoài đã tặng năm năm trước rồi còn gì?
Ngã ba. Hoài và Hoàng mỗi người một đường. Cái vẫy tay và nụ cười thật nhẹ không khiến ai trong cả hai mang cảm giác đó là một cuộc chia tay cả. Chỉ thấy như cả hai tỉnh dậy sau một giấc mơ rất đẹp vậy. Hoài trở về con đường quen thuộc của mình. Phía xa kia có Tuấn. Có tương lai của hai người. Có mùi hương quen thuộc. Nhất định, nhất định gặp Tuấn, Hoài sẽ gục vào Tuấn mà hít cho căng lồng ngực mùi hương quen thuộc của Tuấn. Mỗi người đều có những giấc mơ cho riêng mình và chẳng ai phải chịu trách nhiệm với những giấc mơ ấy. Nhưng nếu là thực, như Tuấn trong Hoài thì có đấy! Hoài sẽ kể cho Tuấn nghe về giấc mơ này của Hoài. Nhất định. Giấc mơ bông hồng đỏ.

ngayxua
31-10-2006, 09:10 PM
Cổ Tích Chuyện Tình


Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
- Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. Hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn. Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.

Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.

Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
- Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi. Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
- Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
- Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn? Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....

Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của tôi tình cờ tìm được. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường vẫn ở phía trước?......

ngayxua
31-10-2006, 09:10 PM
Cô gái bán đĩa




Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.

Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi. Cô gái ngẩng lên hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

- Ơ.. Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...

Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong. Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia. Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.

Vài ngày sau...

‘Reeeeng !...'

Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

- Alô?

Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.

- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra. Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm - Jacelyn.'

Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi :' Chào anh, anh khỏe không ? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.

ngayxua
31-10-2006, 09:28 PM
Chỉ khi ở bên bạn,tôi mới thật sự là tôi
- Bạn đã đem lại cho tôi những cảm giác mà tôi chưa bao giờ có trước đó
- Bạn không bao giờ bỏ rơi tôi. Điều đó sẽ làm tôi thêm vững bước
- Sự chân thành và sâu sắc của bạn mãi là ngọn lửa thắp sáng tình cảm của hai chúng ta
- Tình cảm của bạn làm tôi xúc động. và tình cảm ấy sẽ luôn ở mãi trong tôi
- Bạn đã chỉ cho tôi biết ý nghĩa thực sự của tình yêu
- Tôi có thể nói với bạn bất cứ điều gì và bạn sẽ không chê cười
- Mỗi khi nghĩ đến bạn, trong tôi lại đầy ắp những cảm xúc tuyệt vời
- Bạn luôn nói những điều mà tôi muốn nghe (rằng tôi rất tuyệt vời... )
- Mỗi khi tôi nhìn bạn, tôi lại thấy hồi hộp lạ thường
- Bạn luôn là chủ đề trong những giấc mơ của tôi
- Bạn có một khả năng hài hước tuệt vời
- Bạn luôn có những ý tưởng lãng mạn và thú vị
- Bạn làm những điều tốt đẹp cho tôi hơn là tôi đáng được nhận
- Khi bạn và tôi cùng nhau, chúng ta có thể lảm được điều kì diệu
- Bạn là người đã mở cánh cửa trái tim tôi
- Bờ vai bạn là chỗ dựa vững chắc và êm ái nhất mỗi khi tôi khóc
- Và ... tất nhiên, tôi thích bạn vì sự thông minh của bạn, bạn rất trông minh khi đã chọn tôi
.....Tôi viết bài này lên cũng chỉ muốn nói: TÔI RẤT THÍCH BẠN
:-SS
(sưu tầm)

ngayxua
28-12-2006, 03:25 PM
Chờ khi con tim nhịp nhàng trở lại
Nguyễn Thùy Hoàng Diễm


Chạy vào lớp học thêm như một tên bắn, hắn nhìn dáo dát lớp học (nếu hắn mà để tay lên trán thì chả khác nào Tề Thiên Đại Thánh) rồi ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ tôi. Chỉ vài giây sau khi tôi làm lơ không thèm nhìn, hắn đã đứng trước mặt tôi và bảo:

- Xích vào cái.

- Gì đây? - Tôi ngẩng lên cho hắn một cái liếc.

- Không thấy cả lớp chỉ còn mỗi bàn bà là 3 người sao.

- Ừ! Đúng rồi đấy, cho bạn ấy ngồi đi.

Một nhỏ tôi chả quen biết ngồi ở trong cùng tự động xích vô cho cả hai đứa còn lại xích vào. Hắn ngồi xuống hả hê cười tặng nhỏ một nụ cười trông tuyệt hết sức.

- Bạn ông à? - Tôi hỏi hắn.

- Đâu! Trong bàn này tôi quen mỗi mình bà.

- Thế sao nó cởi mở vậy?

- Vì tôi đẹp trai đến thế này cơ mà.

Vẻ mặt hắn như không thể tin được là tôi không biết điều này.

- Xì! Đừng có mà tinh vi.

Hắn cười, chỉ tay lên bảng ra hiệu đã đến giờ học. Xí! Có ai thèm nói chuyện nữa đâu. Hắn hơi ít nói, tuy là lớp trưởng, nên đâm ra khó gần. Ở lớp, để ý thấy hắn nói chuyện với nhỏ Nguyên bí thư là nhiều nhất. Mấy lần lớp tôi chọc, nhưng sự im lặng đến khó chịu của hắn làm tụi tôi hơi ngượng, nên thôi. Chỉ

có mỗi nhỏ Nguyên là đỏ mặt e thẹn. Hai người có chuyện gì không ta? Mãi nghĩ, nên thầy đọc đề toán tôi nhớ chữ mất chữ còn. Đành ngồi chờ hắn chép xong, mượn chép lại vậy. Ngồi chờ, tôi lại tiếp tục nghĩ. Cái tên này, đúng là quỉ quyệt. Thường ngày, ở trên lớp có bao giờ bắt chuyện với tôi đâu. Thậm chí hôm sinh nhật cái Nguyên, tôi ngồi gần hắn, hứng chí hỏi hắn tặng Nguyên cái gì. Hắn lơ, nhìn chỗ khác, không thèm trả lời.

- Này! Chép đi.

Hắn đưa vở trước khi tôi mở miệng hỏi.

- Ờ! Cảm ơn.

Tôi hơi bối rối.

Cầm quyển vở hắn, trang giấy sực nức mùi thơm lạ, hồi nào tới giờ tôi chưa ngửi thấy ở quyển vở nào. Thế là theo thói quen hàng ngày, cứ cái gì thơm thơm là để lên mũi ngửi, tôi chun mũi áp vào vở hắn. Chà! Thơm thật.

- Bà làm gì thế? -Hắn hỏi.

- Ngửi! Vở ông có mùi thơm lạ ghê.

- Vậy mà tôi cứ tưởng bà dám công khai “hun” vở tui trước mặt tui chứ.

Đánh bộp vào đầu hắn một cái, nói giọng rè rè đe dọa hắn trong tiếng cười khúc khích của hai nhỏ bên trong:

- Liệu hồn đấy. Hôm nay dở chứng hả?

- Hơ! Đùa tí. Thích không? Đưa vở bà về nhà tui “ướp” cho.

- Không cần.

Con trai gì mà điệu thế không biết. Ướp vở để tạo đặc trưng riêng. Là con trai chứ có phải con... côn trùng đâu. Ý mà! Tôi phát hiện ra một điều thật thú vị. Trang giấy đầu tiên của quyển vở, hắn chừa trống và ghi tắt tên của ai đấy (chắc chắn là con gái): P.N.N để trong trái tim. Chỉ có điều thấy ngồ ngộ là trái tim chỏng ngược: đuôi chỏng lên trên, hai vòng cong chuyển xuống dưới.

P.N.N, xem nào, mình có quen ai có tên viết tắt như vậy không ta? A! Nguyên bí thư. Nhưng nó là gì Nguyên cà?

- Tên con Nguyên bí thư lớp mình đầy đủ là gì? Tôi hỏi hắn.

- Đoàn Thục Nguyên. Hỏi chi vậy?

Không trả lời hắn, tôi tiếp tục công việc đoán mò. P.N.N... P.N.N... là tên ai nhỉ? Tên con Nga à? Nhưng Nga là Diệp Nguyễn Hoàng Nga. Hay tên của Nghi, tổ trưởng tổ tư, nhỏ ngồi trên hắn. Nhưng mà tên lót của nó là Lâm. Thế thì lại không phải rồi. Cái Ngọc, hoa khôi lớp A5 thì sao? Nghe đâu nhỏ có để ý hắn. Nhỏ đó tên là: Phạm Nguyên Ngọc.

- Thì ra là ông với nhỏ Ngọc... bla.. bla.. há há. Ghê nha.

Tôi trả vở cho hắn, cười khoái chí.

- Hôm nay uống thuốc chưa? Hay uống rồi mà quá liều. Hắn để tay cách trán tôi vào centimet, vờ khám bệnh.

Gạt tay hắn ra, tôi chỉ vào vở hắn.

- Đây này: “P.N.N” là gì. Nhỏ Ngọc lớp A5 chả phải có tên viết tắt là vậy à.

- Im nào! Nó ngồi ở trên kia kìa.

Hắn chỉ tay lên bàn trên:

- Mà con đó tên là Hàng Nguyên Ngọc mà bà.

Hắn đưa mắt nhìn tôi đang ngẩn tò te. Ai mà biết, lỡ đâu hắn nói xạo. Mà ai đời kêu

“người đẹp” bằng “con đó” nhỉ? Lại càng không thể gọi người thương mình như thế. Thôi thì tạm tin vậy.

- Chứ tên ai đấy?

- Dĩ nhiên là người trong mộng.- Hắn cười “e thẹn”.

- “Người trong mộng”?

Tôi cúi rạp người xuống nói chuyện để tránh ánh mắt thầy.

- Ừ!

Hắn cũng làm giống như tôi.

- Sao thế?

- Không dám nói chuyện. Nàng nói chuyện thông minh lắm, nói chuyện với nàng sợ đỡ hổng nổi.

- Vậy là chưa có gì hết. Thậm chí là nhá tín hiệu?

- Nào dám! Nàng có nhiều vệ tinh cực. Với lại tôi cũng sợ nàng đi rêu rao. Quê chết.

Ơ hay! Cái tên này lúc nào cũng tự tin đầy tràn, thế mà rơi vào lĩnh vực này lại nhát và tự ti thế nhỉ?

- Đứa nào trong lớp mình à?

- “P.N.N” - có tên đứa nào lớp mình đủ tiêu chuẩn không?

- Hình như là... không.

Hắn thở phào, chả biết nhẹ nhõm hay ngao ngán.

- Vậy đưa tui làm quân sư cho nha. Nhìn ông tội nghiệp quá.

- Thương hại hả?

Giọng hắn đầy mỉa mai.

- Đâu! Chỉ là hôm nay thích nhúng vô chuyện của ông thôi.

Hai đứa bám sát như muốn ôm luôn cái bàn trong khi volume càng lúc nhỏ dần đến cực min thì thầy đã đứng ngay cạnh.

- Hai anh chị tới đây học hay để tâm tình hả?

Ặc! Thầy thật ác mồm ác miệng.

Về đến nhà, mới ngồi trước cái computer nghịch linh tinh với đồ họa photoshop tí thì hắn gọi:

- Bà Duyên đấy à. Chuyện quân sư của bà tính sao?

Chuyện lạ có thật đây này, hắn gọi điện cho tôi. Cái kiểu người thường ngày thì lơ, khi cần lại bắt chuyện là tôi chúa ghét. Nhưng đã trót hứa, thôi thì cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ (tôi là người sống có trách nhiệm thế đấy).

- Ông và “P2N” (tôi tạm thời gọi là vậy, vì hắn chưa tiết lộ tên) đã từng nói chuyện qua chưa? “P2N” biết sự hiện diện của ông trên đời chứ?

- Đã từng. Thừa biết là có tôi trên đời.

- Thế thì khâu đầu tiên: bắt chuyện với nàng nhiều vào. Sau đó...

Tôi bắt đầu vẽ đường cho “heo” chạy (hắn chả mập tẹo nào, chỉ là vì ghét ai thì tôi kêu vậy). Tôi vẽ đường bằng tằng là quằng, chả thèm đi đường tắt, cứ thích đi đường vòng. Đến nỗi thằng em của tôi đang chơi trò xếp hình ngay cạnh cũng phải ra dấu hiệu “stop here” vì nó thấy quá ồn ào (tiếng tôi lẫn với tiếng bé Xuân Mai của nó).

Tụi bạn trong lớp thấy lạ khi tôi và hắn trở nên rù rì rủ rỉ, đôi khi đánh bộp chát lên bàn đầy khoái chí (lúc hắn thấy ý kiến đó quá hay). Ờ mà cả tôi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại phải chạy theo cái chức quân sư này mãi chứ. Đêm đêm lại gác tay lên trán tính kế sách cho hắn. Hâm mất rồi.

Hắn đáp xe trước cổng nhà tôi. Gọi í ới.

- Gì thế? -Tôi hỏi.

- Kế hoạch phá sản. Nàng không nhận. Hắn chìa hai tờ báo Mực Tím cho tôi xem.

- Sao thế? -Tôi thộn mặt ra, không lẽ kế hoạch của tôi đổ bể? Sao thế được, hay thế cơ mà. Tôi bảo hắn sáng sớm thứ sáu chạy tới bưu điện, mua hai tờ báo Mực Tím còn thơm mùi mực rồi chạy tới nhà nàng. Nói rằng: “Sáng sớm bà chủ tiệm bảo mua mở hàng hai tờ. Đành chấp nhận. Chạy ngang qua nhà bạn nên mang tặng nè”. Đấy! Một câu nói dối hoàn hảo và dễ thương đến thế.

- Nàng ra trong tình trạng còn... ngái ngủ, sợ nàng quê nên tui dzọt luôn.

- Thế thì tại ông chứ không phải tại kế hoạch của tôi nhá.

- Có nói gì đâu.

- Vậy chứ tới đây làm gì?

- Tặng bà một tờ. -Hắn nói tỉnh rụi.

-Chà! Của thừa đây mà.

- Sao lại nói vậy? Dù gì bà cũng là quân sư, chỉ đứng sau nàng của tôi thôi.

Tôi cầm lấy một tờ báo rồi đi luôn vô nhà.

- Ê! Tui chờ bà đi học luôn nha.

- Chi? Tui chưa ăn sáng.

Tôi thấy hắn kì cục lắm rồi.

- Thì tui dẫn đi ăn. Coi như trả công.

- “Dẫn”? Xin lỗi, tui tự biết đi. Tôi dông thẳng vào nhà, mặc kệ hắn ngoài cổng.

Dắt xe ra ngoài. Trời, hắn vẫn còn đứng ở đó. Chẳng biết sáng nay có đứa nào đi học ngang qua đường nhà tôi không? Mồm miệng giang hồ đồn đại là ghê lắm. Và mặc cho hắn đòi trả công, tôi nhất định đi thẳng tới lớp học. Không thèm ăn sáng. Cứ tưởng hắn sẽ theo luôn vào lớp học, ai dè hắn lại đi ăn sáng một mình.

Vào lớp học được chừng khoảng nửa tiếng, cái bụng tôi sôi ùng ục. Hắn ngồi cạnh cười hả hê. Ra khỏi lớp học thêm, hắn kéo tôi ở lại “một - xí - thôi”. Khi chỉ còn 2 đứa trong lớp, hắn chìa cho tôi một bịch xôi.

- Hơi nóng! Nhưng ăn đi cho đỡ đói.

Rồi hắn chạy đi không quên kèm theo câu rõ tính ma giáo. “Cố gắng giúp đỡ tôi nhé”. Bịch xôi nguội ngắt mà hắn bảo là “hơi nóng”.

Và rồi sáng hôm sau, tôi đã hiểu thế nào là “hơi nóng” của hắn. Nhìn gương mặt mình trong gương thì biết, tôi nhận ra hai cái mụn “bé bé xinh xinh” ở hai bên má mà dù đứng cách xa cái gương tôi cũng thấy. Càng dể nỗi mụn hơn nữa khi tôi xem offline của mình. Hắn gởi cho tôi mấy đường link của các bài hát đầy tình cảm (mà đáng nhẽ ra hắn phải gởi cho “P2N” của hắn). Cũng có thể hắn gởi cho mình tham khảo và góp ý kiến. Tôi nghĩ vậy.

Nhưng thật là... ngốc đến không thể tả. Tôi đã bảo là gởi cho mỗi mình nhỏ thôi mà, đằng này lại gởi cho cả list bạn của hắn. Bằng chứng là cái nick ảo tôi vừa làm để vô chọc hắn, hắn cũng gởi nốt.

Thế là sau bao lần đi trật hết đường ray này đến đường ray nọ (tôi bảo hắn gọi điện thoại “tám” với “P2N” thì hắn lại gọi điện “chín” với tôi về việc: Nói gì? Nói ra sao? Tôi bảo canh đo thời tiết mà bày tỏ tình cảm: Mưa thì có áo mưa cho nàng, nắng thì một bịch nước mía mát lạnh lúc ra về. Hắn lại... đi cùng ô với tôi khi trời mưa vì nhỏ có người đón về rồi. Một bịch trà sữa Trân Châu cho tôi khi trời nắng vì nàng đi cùng tụi bạn nên không dám đưa). Tôi đã chịu hết nổi cùng với mớ đồ “nàng - không - nhận - nên - gởi - sang - tôi”. Thế là vào một ngày không hẹn trước, tôi bùng nổ khi thấy hắn chạy ào vào lớp đưa cho tôi li kem gần tan chảy thành nước với câu:

- Nàng không thích kem này.

Nhìn li kem cũng đủ biết sau một hồi năn nỉ ỉ ôi nàng vẫn không nhận, hắn mới... nghĩ đến đưa cho tôi. Quá quắt lắm rồi!

Ra về. Sân trường còn mỗi tôi với hắn. Đổ li kem tôi giữ trong hai tiết vừa rồi xuống đất trước mặt hắn - hành động thô thiển nhất mà tôi từng làm. Tôi nói gần như bật khóc:

- Ông quá đáng lắm. Tất cả tôi nhận từ ông với danh nghĩa là trả công chỉ là đồ thừa, đồ bỏ đi vì “P2N” không nhận. Lâu nay tôi nhận là vì sợ ông tổn thương. “P2N” đã không nhận mà tôi cũng phẩy tay nốt thì quả thật là nhẫn tâm. Dù sao đó cũng là những trò tôi bày ra.

- Nhưng Duyên thấy những thứ đó thế nào?

- Đã bảo chỉ là đồ thừa mà lại.

Tôi đỏ quạu.

- Không đâu. Là những món quà chứa tất cả tấm lòng của Hữu

đó chứ. Duyên không hiểu à? Không cớ gì mà tất cả món quà đều bị “P2N” từ chối khi Hữu có một quân sư tài ba như Duyên.

- Sao cơ?

Đầu tôi bây giờ như rối mạng.

- Tại sao Duyên không để ý đến đến trái tim bị đảo ngược. Nếu Duyên cũng đảo ngược quyển vở lại mà xem thì ra chữ gì.

- Ra chữ... N - N - D.

Tôi trả lời chậm chạp sau 15 giây suy nghĩ.

- Ừ! Tên Duyên đấy. Nguyễn Ngọc Duyên.

Trời! Không thể tin được. Có ngồi tự phịa, suy diễn lung tung tôi cũng không nghĩ ra đó là tên mình được. Mà làm sao nghĩ ra khi tôi không đảo ngược trái tim lại cơ chứ. Vậy tức là người vẽ đường cho heo chạy bấy lâu nay - là tôi đây biến thành con lừa chạy theo hắn mà không biết. Trong khi đó tôi lại vô tình cho tên “heo” đó bí kíp để chinh phục tôi. Nhưng cũng may là tất cả đều bị phản tác dụng vì hắn toàn làm theo lời chỉ dẫn của tôi để áp dụng cho chính tôi. Tôi chỉ bị shock về phần cái tên. Hay nói đúng hơn tôi bị tê liệt toàn thể hệ thần kinh trung ương chỉ còn lại con tim đang nhảy múa lung tung...

- Hữu... thích Duyên từ khi phát hiện ra tên tụi mình mà ghép lại thì thật là ý nghĩa: Song - Ngọc - Hữu - Duyên. Chúng mình có duyên mà...

Tôi ù chạy đi, để lại hắn chôn chân dưới cây phượng nói với theo:

- Hữu chờ câu trả lời đấy.

Ừ! Chờ đến khi con tim nhịp nhàng trở lại, tôi sẽ trả lời... Hữu nhé!

bức tường
30-12-2008, 03:19 PM
Cho anh mượn em nhé
Để anh khoe với mẹ
Con đã có người yêu
Cô ý xinh lắm nhé

Cho anh mượn em nhé
Để anh khoe bạn bè
Người yêu tao tuyệt lắm
Cô ý giỏi giang ghê

Cho anh mượn đi mờ
Cho vần thơ rực rỡ
Mượn nụ cười đượm nắng
Cho câu hát bâng quơ

Em cho anh mượn đi
Mượn ngón xinh anh vẽ
Mắt em huyền tóc nhẹ
Để anh đắm say nghe !
...

Anh chỉ có trái tim
Giữa biển trời nhỏ bé
Em giữ lấy làm tin
Đừng đánh rơi em nhé !
ArchiTong

bức tường
06-01-2009, 01:32 PM
Nhớ kẻ lạnh lùng



Anh châm lửa hút một điếu thuốc lá rồi lại ngồi đó sửa máy cho tôi như một tảng đá, vô cảm. Chính hành động đó làm trỗi dậy tính kiêu căng ngự trị trong tôi. Và tôi quyết chí "hạ gục" anh.

Trời đã bắt đầu sang thu. Những cơn gió thu Hà Nội se lạnh, lòng thấy buồn và cô đơn, giá mà bây giờ được cầm đôi tay ấm áp của anh như ngày xưa.

... Ngày công khai chuyện tình cảm với anh. Có lẽ ai cũng sẽ bất ngờ bởi chẳng ai nghĩ rằng tôi lại yêu một người như anh. Trong con mắt mọi người, anh lạnh lùng khô khan - ai cũng cho tôi là khờ dại.

Anh hơn tôi 8 tuổi. Không có điểm gì nổi bật, vẻ bề ngoài không gây nhiều ấn tượng. Tóm lại, anh không có chút gì giống với mẫu người đàn ông mà tôi tưởng tượng. Vậy mà, không hiểu vì sao, tôi lại yêu anh.

Hồi đầu gặp anh, cảm giác đầu tiên của tôi hội tụ ở từ "ghét". Tôi gặp anh cũng vào một ngày khi anh đến nhà tôi sửa máy tính vì anh là bạn của chị - một kỹ sư máy tính. Nhìn anh - cảm giác không mấy thân thiện bởi lẽ anh cắt đầu đinh, chiếc áo sơ mi màu trắng hơi nhàu và quần bò mài sờn bạc - một kẻ chẳng có chút hấp dẫn gì cứ lạnh tanh.

Anh ngồi ở góc phòng hí hoáy sửa máy mà không nói lời nào. Khi tôi hỏi "máy của em đã được chưa ạ, tại sao nó lại hỏng thế anh?". Anh nhìn tôi và chỉ nói một câu "vì máy bẩn chứ sao". Thế bao giờ anh mới chữa xong ạ? Tôi hỏi tiếp thì anh cũng chỉ trả lời "hơi lâu đấy". Tôi đưa mắt khiêu khích, anh chỉ nhếch môi không thèm quan tâm. Anh châm lửa hút một điếu thuốc lá rồi lại ngồi đó sửa máy cho tôi như một tảng đá, vô cảm. Chính hành động đó làm trỗi dậy tính kiêu căng ngự trị trong tôi. Và tôi quyết chí "hạ gục" anh.

Bắt đầu chiến dịch của mình bằng cách tìm cớ tiếp cận anh nhiều hơn.

Lúc vờ hỏng máy tính, lúc nhờ anh mua máy in. Anh vẫn giữ "bộ mặt sắt" ấy mỗi lần gần tôi. Điều đó càng làm tôi ấm ức hơn.

Cả tháng trời, tôi vẫn không làm thay đổi được "khối sắt đó". Nhưng hình như chính trái tim non trẻ của tôi lại đang rung động dữ dội, điều trước đây, có nằm mơ, tôi cũng không nghĩ đến. Càng gần anh, càng thấy có điều gì đó rất bí ẩn, thôi thúc tôi phải khám phá. Song bản tính kiêu kỳ không cho phép tôi bại trận. Rồi một ngày...

Hôm ấy, sau buổi sinh nhật của chị bạn, tối muộn nên anh đưa tôi về nhà. Suốt quãng đường đi, không ai nói với ai câu nào. Gần tới ngõ rẽ vào nhà tôi, như có một luồng giao cảm vô hình, cả anh và tôi đều dừng xe lại. Anh ngước mắt nhìn lên bầu trời. Vô thức, tôi ngước nhìn theo anh. Sau khoảnh khắc im lặng, mắt anh bỗng long lanh. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mắt anh thiết tha đến thế. Đôi tay run run, trái tim tôi như bỗng nhảy ra khỏi lồng ngực, nghẹt thở. Tôi chờ đợi một câu nói...

Nhưng khoảnh khắc thời gian vẫn trôi theo mùa thu, giữa tôi và anh vẫn là một khoảng cách mơ hồ... Làm gì đây? Tôi quay lưng lại phía anh, mắt đã rưng rưng ngấn lệ. Dắt chiếc xe đạp quay đi nặng nề, nhưng trái tim thì vẫn hướng về phía sau. Tôi đã chờ đợi một cánh tay níu giữ lại. Và anh đã làm như thế...

Vậy là tôi trở thành người chiến thắng. Anh đã không thể giấu lòng mình. Nhưng không hiểu sao tôi không có cảm giác hả hê chút nào khi anh nói: "Anh cần em trong cuộc đời mình".

Ngược lại, "kẻ lạnh lùng" đã ngự trị trong tim tôi. Lặng đi trước lời tỏ tình không chút sắp xếp của anh, để rồi tôi ôm chầm lấy anh mà không suy nghĩ.

Từ giây phút ấy, "bộ mặt sắt" của anh đã dịu lại. Đôi mắt anh nhìn tôi đầy thân thương, trìu mến và ấm áp. Tình yêu anh dành cho tôi còn là sự nâng niu của một người anh dành cho một người em gái. Anh gọi tôi với cái tên thân mật là Bam. Với anh, Bam dường như là tất cả. Còn trong mắt tôi, anh trở thành một hình mẫu hơn hẳn những người con trai khác, dù anh có thể rất bình thường.

Chiều thứ bảy nào, tôi và anh cũng đi dạo dưới con đường đầy lá vàng rơi. Đó cũng là sở thích của cả hai đứa. Tôi thích cảm giác được anh ủ ấm hai bàn tay. Anh thường bảo rằng: "Khi không còn một chiếc lá nào màu xanh thì Bam mới không còn là của riêng anh nữa".

Cứ tưởng rằng, tôi và anh sẽ sống mãi những ngày như thế. Song ở đời, hạnh phúc thường lảng tránh người đi tìm nó. Buổi tối nghiệt ngã ấy, tai nạn đã xảy đến với anh. Cuộc đời đã cướp mất "kẻ lạnh lùng", cướp mất tình yêu đầu đời của tôi. Lần ấy, tưởng như tôi suy sụp hoàn toàn.

Rồi, hơn ba năm cũng đã trôi qua...

Ba năm trôi qua, đã có biết bao người con trai đã đến rồi đi qua cuộc đời. Nhưng trái tim tôi đã thuộc về quá khứ cùng mối tình với anh hôm nào... Bạn bè bảo tôi điên. Tôi im lặng... Bởi đâu có ai hiểu được rằng, anh đi rồi nhưng mang theo tất cả những gì tôi có: rung động đầu đời, sự hồn nhiên và cả trái tim nhỏ bé non nớt nữa.

Giờ đây, tôi không còn là chiếc lá xanh mỏng manh ngây thơ mà đã là một "người phụ nữ" từ lâu rồi, một chiếc lá đã bị ngắt dở đang treo lơ lửng trên cành, nửa muốn rơi hẳn xuống, nửa muốn hồi sinh. Cũng có thể là tôi đang hối hận, nhưng chưa dám thừa nhận là mình nuối tiếc. Vì tôi vẫn còn yêu anh.

Chiều nay, lại một mình lang thang trên phố vắng. Nhìn lá vàng rơi nhẹ bay theo gió, tôi thầm thì: "Anh ơi, lá vẫn xanh nhiều lắm... Và dù lá chẳng còn xanh, em vẫn mãi là Bam của riêng anh!".

Liệu rồi, có ai sẽ đến để giúp tôi hiểu rằng, chính tôi cũng cần phải trở lại làm một "chiếc lá xanh"?


:tadaa::tadaa::tadaa::tadaa::tadaa::tadaa::tadaa:: tadaa:

thang.nm
27-03-2009, 10:24 AM
Chiều thu hà nội...
Một thoáng mưa bay...chiều hà nội...
Anh và em...hai người xa lạ...
Chẳng hẹn hò mà ... tình cờ quen nhau...
Ta bước chung....trên một con đường....
Hoàng Diệu phố em ơi....nhớ không...