PDA

View Full Version : Chuyện tình cảm động dưới chân núi Đôi !!!



HoangHiep12C6
13-04-2007, 12:20 PM
3 giờ sáng, Hiền nằm không chợp mắt được. Linh cảm Cường đang đứng bên ngoài, Hiền thúc cô bạn cùng phòng dậy. Cánh cửa bật mở, Cường ào vào, ôm chầm lấy cô. Cả hai khóc nấc như trẻ con. Tình yêu đã chiến thắng nỗi mặc cảm tật nguyền.
http://images4.dantri.com.vn/Uploaded/lantm/Thang03.07/love-nui-Doi070407.jpg
Đôi vợ chồng 25 tuổi đầy hạnh phúc.


Một buổi sáng mưa tầm tã, tại cổng bến xe Vinh (Nghệ An), người lơ xe bồng một cô gái tật nguyền đặt bên vệ đường. Cô lết đi trong mưa gió bằng đôi tay rớm máu, nhoài người trên những vũng nước. Bỗng Hiền (tên cô gái) giật mình khi thấy có bàn tay nhẹ nhàng quàng tấm ni lông lên tấm thân còm cõi của mình. Cô ngoảnh lại, ngạc nhiên vì đó là một chàng thanh niên.

"Em về mô? Răng lại đi một mình? Anh tên Cường, để anh đèo em về". Sau một chút ái ngại, Hiền gật đầu để người thanh niên lạ mặt bế lên xe, chạy về phòng trọ của cô. Không ai có thể ngờ, đó là sự khởi đầu của một mối lương duyên, một câu chuyện cổ tích giữa đời thường hôm nay.

Tình yêu như là duyên nợ

Sau lần gặp gỡ tình cờ ấy, chàng thanh niên khỏe mạnh, cường tráng đang là sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm kỹ thuật Nghệ An Nguyễn Hồng Cường cứ thấy thương thương cô gái tật nguyền tên Hiền. Cường tìm đến phòng trọ của Hiền ở tại trung tâm chấn thương chỉnh hình của tỉnh. Hai người chuyện trò rất nhiều điều.

Sau đó, mỗi ngày vài bận, Cường ghé thăm Hiền. Mỗi lần đến Cường thường mang theo món đồ ăn sáng, hay bao trái cây, có khi lại là món đồ tế nhị dành cho con gái khiến Hiền đỏ mặt vì thẹn. Ngày qua ngày, trái tim nhạy cảm của người con gái mách bảo Hiền biết điều gì đã đến. Cô nhận ra mình đã yêu nhưng lại ngại phận tật nguyền nên tìm cách lết đi trốn mỗi lần Cường đến. Nhiều đêm, nhìn qua khung cửa từ phòng trọ của bạn, thấy Cường ngóng tìm mình, cô bưng mặt khóc, muốn hét lên thật to, nhưng rồi đôi môi lại mím chặt.

Một đêm, tầm 3 giờ sáng, Hiền nằm không chợp mắt được, linh cảm Cường đang đứng bên ngoài. Hiền thúc cô bạn cùng phòng dậy mở cửa. Cánh cửa bật mở, Cường ào vào, ôm chầm lấy cô. Cả hai đứa khóc nấc lên như trẻ con. Sáng hôm sau, Cường đến dẫn Hiền về nhà mình ở khối 5 phường Cửa Nam, TP Vinh xin phép bố mẹ cho làm đám cưới. Bố mẹ và người thân như chết lặng trước lời đề nghị này. Mọi người lắc đầu, tức giận và thương hại. Nhưng anh vẫn nắm chặt tay Hiền rơm rớm lệ: "Dù trời đất có xoay chuyển đến đâu, anh cũng không bao giờ rời xa em".

Cường lặng lẽ đưa Hiền đi đăng ký kết hôn rồi hai người khăn gói về quê Hiền sinh sống, bỏ lại sau lưng là phố xá, tương lai và sự bất ngờ của người thân.

Mưu sinh gian khó

Xóm Khánh Thành đất đai nứt nẻ, dấu chân chim bạc phếch nắng, dưới chân núi Đôi (xã Tây Thành, Yên Thành, Nghệ An) đón thêm đôi vợ chồng mới. Hiền sinh ra ở đây, trong một gia đình nông dân nghèo. Lúc 6 tháng tuổi, Hiền phải nhập viện vì một trận ốm thập tử nhất sinh. Từ đó, mọi người trong gia đình hoảng hốt phát hiện Hiền càng lớn, đôi chân không còn cử động được và teo tóp dần. Lên 7 tuổi, Hiền bắt đầu biết tập bò, trườn. Thấy bạn bè cùng trang lứa cắp sách tới trường, em cũng nằng nặc đòi đi học. Gia đình nghèo, cái ăn còn chạy bữa, huống chi... Bố mẹ Hiền nhìn con lết đôi chân bại liệt mà trào nước mắt.

Thương con, đêm đêm ông Ninh, bố Hiền lại chong đèn dạy con mặt chữ, phép tính toán thông thường. Hiền là cô bé sáng dạ, tiếp thu rất nhanh. Hiền biết đọc, biết viết, tính toán nhanh. Lớn lên, khuôn mặt Hiền càng đẹp như một đóa lan rừng, nhưng lúc nào ánh mắt cũng chất chứa một nỗi buồn hun hút. Năm 2000, nghe người ta nói bệnh bại liệt của Hiền có thể chữa trị được, người cha thương con đã vay mượn khắp nơi để đưa Hiền vào trung tâm phục hồi chức năng của tỉnh. Nhưng mọi nỗ lực cuối cùng cũng chỉ để an ủi mà thôi.

Sau ngày cưới vợ, không mảnh đất cắm dùi, Cường nhờ người bạn thân đứng tên vay ngân hàng 10 triệu đồng để xin miếng đất và cất gian nhà ngói nhỏ nơi hẻm núi. Sáng sớm, Cường vào rừng kiếm củi đem bán, rồi sửa xe đạp, làm thuê, làm mướn để nuôi vợ. Mọi sinh hoạt cá nhân của vợ đều nhờ vào đôi tay Cường quán xuyến.

Thương chồng, Hiền đâm nghĩ quẩn. Nhiều lúc, cô nghĩ đến cái chết để giải thoát nỗi khổ cho chồng. Nhưng rồi, trước sức mạnh của tình yêu người bạn đời mang lại, Hiền không thể chết được. Những lúc Cường vắng nhà, Hiền cố dùng hai tay lết sang nhà bà cô ở gần nhà học may vá và rồi cũng thành nghề. Hiền bắt đầu nhận đồ may gia công, đồ thêu để đỡ đần cho chồng. Bà con lối xóm, phần vì thương đôi vợ chồng trẻ, phần vì đôi tay khéo léo của Hiền nên ngày càng nhiều người kéo đến đặt hàng. Thỉnh thoảng, Cường lại khăn gói đi "ngó trộm" các kiểu, mốt quần, áo trên thị trường, rồi về "truyền thụ" giúp vợ. Cuộc sống của họ cũng bớt nhọc nhằn.

Tình vẫn đẹp dưới chân núi Đôi

Tình yêu của họ đến ngày kết trái. Hiền có thai. Ngày vượt cạn để thực hiện chức năng của người phụ nữ là một quá trình cực khổ. Trời thương, mẹ tròn con vuông. Cả bệnh viện Yên Thành cảm động rơi nước mắt khi chứng kiến sự chăm sóc vợ ân cần, dịu dàng đầy yêu thương của Cường. Cường đặt tên con là Hoài Thương, với ý nghĩa tình yêu thương sẽ mãi mãi bền vững trong ngôi nhà của mình. Sau khi sinh nở, Hiền bị nhiều chứng bệnh (sỏi mật, dính ruột, đau dạ dày) hành hạ. Cường đưa vợ đi chạy chữa khắp nơi trong cảnh túng thiếu. Hiền lại nghĩ quẩn, nhưng tình yêu một lần nữa lại níu cô khỏi cái chết.

Vợ yếu đi nhiều, việc nuôi con cũng trở nên rất khó khăn. Nhiều đêm Cường phải bế con đi khắp xóm để xin bú nhờ. Cuộc sống lại rơi vào cảnh nhọc nhằn, chạy vạy. Món nợ ngân hàng và vay anh em cứ dày thêm, có lúc lên đến 30 triệu đồng. Cường vẫn luôn lạc quan động viên vợ: "Người sống là đống vàng, trời cho mình khỏe mạnh là sẽ có tất cả". Đêm đêm, khi nỗi buồn đè xuống đôi mắt vợ, Cường lại vỗ về Hiền bằng tiếng đàn và những bài hát do mình sáng tác: "Thế giới đông người nhưng anh chỉ có riêng em/Dẫu em là người tật nguyền nhưng trong đôi mắt anh em là người đẹp nhất thế gian...".

Theo Ngọc Bình, Khánh Hoan
Thanh Niên