PDA

View Full Version : thơ tình !!



coadai1912
17-05-2007, 09:28 AM
chưa đủ nhớ để gọi là yêu
chưa đủ quên để thành xa lạ
anh ám ảnh em giữa 2 chiều nghiệt ngã
nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia

ngôi sao nào thổn thức giữa trời đêm
dịu dàng qua lời thì thầm của gió
ngủ ngon nha ngọn cỏ mềm bé nhỏ
biết đâu chừng thiên sữ đứng vây quanh

trái tim đa mang chở tình yêu chòng chành
quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
anh là ai giữa bốn bề vang vọng
em nghẹn ngào khi thốt gọi thành tên

tiếp nữa
anh ko đến em bảo là ko đến
anh đến rồi em bảo đến làm chi
làm chi anh biết làm chi được
làm chi được anh đến làm chi

để khi khác post tiếp , giờ đén giờ về rùi 8->

Đỗ Minh Thanh
23-05-2007, 12:59 PM
ĐÔI DÉP

Bài thơ đầu anh viết tặng em

Là bài thơ anh kể về đôi dép

Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết

Những vật tầm thường cũng viết thành thơ


Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ

Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước

Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược

Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau



Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao

Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp

Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác

Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia


Nếu ngày mai một chiếc dép mất đi

Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng

Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết

Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau

Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía

Dẫu bên cạnh sẽ có người thay thế

Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri, khắng khít song hành

Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối

Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội

Lối đi nào cũng có mặt cả đôi


Không thể thiếu nhau trên bước đường đời

Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc

Chỉ còn một là không còn gì hết

Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

coadai1912
27-05-2007, 09:55 PM
Anh bây giờ phiêu lãng chốn võ lâm
Có nhớ không tháng năm mình sóng bước
Khi gió lạnh mùa giáng sinh đến muộn
Chiếc bánh kem mình nuốt vội qua ngày.

Và có lần em ngã bệnh chẳng chịu ăn
Anh dỗ dành, rồi bắt em uống thuốc
Em dẫu biết đó chỉ lời đùa giỡn
Chợt thấy ấm lòng trước ảo ảnh hư vô.

Rồi tháng hai - võ lâm làm sự kiện
Hai đứa mình đến Nguyệt Lão lấy hoa
Chỉ là ảo nhưng đóa hồng vẫn đẹp
Vẫn lung linh rực rỡ dưới ánh trời.

Rồi võ lâm bắt mình phải ăn chay
Hai đứa lại hì hục ngồi canh lửa
Và em thì lăn tăn như trẻ nhỏ
Chỉ chạy chơi để anh nấu một mình.

Bánh chín... anh đưa… em đẩy ra không chịu
Bảo anh rằng em hổng thích ăn chay
Anh lắc đầu, nói lại chỉ là game
Vậy mà em lại tưởng làm như thiệt.

Nhưng giờ đây... tất cả… thành kỷ niệm
Thành nỗi nhớ trong em khi đêm về trốn ngủ
Là khoảng trống hư vô với bao điều ấp ủ
Là nỗi niềm trăn trở... chỉ em mang.

ngayhomnays