PDA

View Full Version : Chuyện tình yêu và cuộc sống.!



ngayxua
16-06-2007, 10:33 AM
Tình yêu là thứ tình cảm tuyệt diệu nhất thế gian. Vì tình yêu, người ta có thể làm được cho nhau tất cả. Vì tình yêu, người ta có thể dành cho nhau những hạnh phúc vô bờ. Và cũng vì tình yêu, họ dễ dàng mang tới cho nhau những nỗi đau sâu thẳm.

Tốc độ


Cô gái và chàng trai đang lái xe môtô với tốc độ trên 100 km/h.

Cô gái: Chậm thôi. Em sợ.

Chàng trai: Không, thế này mới vui chứ!

Cô gái: Không, em xin đấy, thế này sợ lắm!

Chàng trai: Vậy hãy nói với anh em yêu anh.

Cô gái: Được thôi, em yêu anh. Nào, chậm lại đi!

Chàng trai: Giờ ôm anh thật chặt nào.

(Cô gái ôm chàng trai)

Chàng trai: Em có thể tháo chiếc mũ bảo hiểm của anh ra và đội nó lên không? Nó làm anh khó chịu quá...

Ngày hôm sau, báo đưa tin: Một chiếc môtô đã đâm vào một tòa nhà do hỏng phanh. Trên xe có hai người, chỉ một người còn sống.

Sự thực là nửa chừng trên đường đi, chàng trai nhận ra phanh xe bị hỏng, nhưng anh không muốn để cô gái biết. Thay vì thế, anh bắt cô nói yêu anh, và cảm nhận cái ôm của cô lần cuối, rồi nói cô đội chiếc mũ bảo hiểm của anh, như thế cô sẽ sống mặc dù điều đó có nghĩa là anh phải chết.

..................................

Ba từ


Cô gái: Anh có thực sự yêu em không?

Chàng trai: Dĩ nhiên là thế.

Cô gái: Em muốn nghe anh nói điều đó.

Chàng trai: Anh không cần phải nói thế.

Cô gái: Tại sao không?

Chàng trai: Bởi vì…

Cô gái: Em chỉ muốn nghe anh nói bằng lời.

Chàng trai: Anh không thể.

Cô gái bắt đầu khóc và nói:

Vậy là anh không yêu em…

Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng. Họ về tới nhà cô gái.

Cô gái: Tại sao?

Chàng trai: Em thực sự muốn biết?

Cô gái (do dự): Vâng.

Chàng trai ôm cô thật âu yếm, hôn lên chóp mũi cô và thì thầm: “Bởi vì ba từ là không đủ”…

............................
------------------------------------------

Tình yêu thầm lặng

Đôi khi tình yêu không phải những lời nói hoa mỹ, ngon ngọt làm say đắm lòng người, không phải những hành động cử chỉ yêu thương, chỉ là những điều hết sức bình dị, cứ âm thầm lặng lẽ, không cần ai biết, không cần ai hay...

Một cô gái yêu tha thiết một chàng trai nhưng bị gia đình phản đối kịch liệt ngay từ đầu. Cha mẹ cô cho rằng hoàn cảnh hai gia đình không phù hợp, nếu lấy nhau, cô sẽ chịu khổ suốt đời.

Vì áp lực từ phía gia đình, hai người thường xuyên cãi vã. Mặc dù rất yêu, nhưng cô gái hay hỏi người yêu “Anh yêu em như thế nào?”

Khi chàng trai không trả lời theo ý mình, cô lại tức giận. Cứ mỗi lần như thế cùng với áp lực của gia đình, cô lại trút giận vào người yêu. Nhưng anh chỉ chịu đựng trong im lặng.

Hai năm sau, chàng trai tốt nghiệp đại học và quyết định đi du học ở nước ngoài. Trước khi đi, anh cầu hôn người mình yêu thương: “Anh không khéo ăn nói. Nhưng chỉ cần em biết rằng anh rất yêu em. Nếu em chịu đến với anh, anh sẽ chăm sóc em suốt đời. Còn về phía gia đình, anh sẽ cố thuyết phục bố mẹ. Em đồng ý làm vợ anh chứ?”

Cô gái đồng ý, và rồi cha mẹ cô cũng tán thành. Trước khi chàng trai đi học, họ đã đính hôn với nhau.

Cô gái bắt đầu đi làm, và chàng trai thì tiếp tục sự nghiệp học hành của mình ở nước ngoài. Họ gửi cho nhau những lời yêu thương qua thư từ và điện thoại. Mặc dù có khó khăn, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ đến chia li.

Một ngày nọ, trên đường đi làm, cô gái bị tai nạn ô tô. Tỉnh dậy, cô nhìn thấy cha mẹ bên cạnh giường mình nằm, xung quanh là màu trắng toát. Cô biết là cô đã bị thương rất nặng. Nhìn mẹ đang khóc, cô muốn an ủi. Nhưng rồi nhận ra rằng mình đã mất đi một thứ vô cùng quý giá - giọng nói.

Bác sĩ nói rằng chấn thương não quá mạnh làm mất khả năng nói của cô.

Sụp nhanh chóng, những ngày ở bệnh viện, cô chỉ biết có khóc mà thôi. Về nhà, tình hình cũng không có gì thay đổi. Mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại, tim cô nhói lên đau đớn. Cô không muốn cho người yêu biết hoàn cảnh của mình, cô không muốn mình là gánh nặng của anh. Cô viết một lá thư nói rằng cô không thể chờ đợi anh ta thêm được nữa và quyết định chia tay.

Kèm theo lá thư, cô gửi trả lại chiếc nhẫn. Chàng trai gửi hàng trăm lá thư, gọi không biết bao cuộc điện thoại, nhưng những gì cô có thể làm chỉ là khóc mà thôi.

Cha mẹ cô quyết định chuyển chỗ ở, hi vọng cô có thể quên mọi thứ và sống vui vẻ hơn.

Ở môi trường mới, cô học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Hàng ngày cô vẫn luôn tự nhủ phải quên người mình yêu. Một ngày, bạn cô tới và nói rằng chàng trai đã quay về. Cô bảo bạn đừng để cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đối với cô. Từ đó, không có tin tức gì về anh nữa.

Một năm trôi qua, người bạn của cô lại đến mang theo một cái phong bì. Đó là thiệp cưới của người yêu cũ. Cô choáng váng, đau khổ. Mở phong bì ra, cô thấy tên mình trong đó.

Khi đang định hỏi chuyện người bạn, bỗng thấy anh đứng trước mặt. Anh dùng ngôn ngữ cử chỉ nói chuyện với cô: “Anh đã dành một năm để học ngôn ngữ cử chỉ. Vì anh muốn nói với em một điều, anh chưa bao giờ quên lời ước hẹn của hai ta. Hãy để anh là giọng nói của em. Anh yêu em.”
Anh đeo nhẫn vào tay cô. Cô mỉm cười hạnh phúc


****#####################################****
Cánh thư xa

“…Gửi cho anh chút lạnh mùa đông với những cơn gió bấc, mưa phùn. Gửi cho anh hơi ấm nơi bàn tay em trong những ngày đông giá. Gửi cho anh một bữa tối dưới ánh nến lung linh, ấm áp, nơi bắt nguồn của những ước mơ và tình yêu chúng mình…”.

Em yêu dấu,

Em hỏi rằng em có thể gửi gì cho anh khi anh ở xa; điều gì anh muốn mà không thể có được khi anh cách xa em vạn dặm đường. Những điều đó, anh có thể nói cho em biết, nhưng sợ rằng chúng không dễ thực hiện.

Gửi cho anh mùa thu, em nhé. Hãy đậy kín chiếc hộp nhỏ ngập tràn khí thu se lạnh của những buổi chiều tối, những dấu hiệu báo trước mùa đông giá lạnh.

Gửi cho anh sắc thu với màu vàng phai của lá. Hãy gửi cho anh những âm thanh xột xoạt của lá khô khi chúng mình tay trong tay dạo bước trên thềm lá vàng rơi rụng trước nhà. Cũng đừng quên gói chút hương thơm nồng toả ra từ ống khói bếp nhà em.

Sau đó, em có thể gửi cho ánh chút lạnh mùa đông với những cơn gió bấc, mưa phùn. Hãy gửi cho anh chút hơi ấm nơi bàn tay em trong những ngày đông giá. Gửi cho anh một bữa tối dưới ánh nến lung linh, ấm áp, nơi bắt nguồn của những ước mơ và tình yêu chúng mình.

Anh cũng muốn có những ngày nghỉ bên em và mọi người. Gửi cho anh ngày lễ tình yêu với socola, hoa hồng và ánh nến.

Hãy gửi cho anh cả vị đắng của socola mà em vẫn thường tặng riêng anh. Đừng quên gói cẩn thận những câu nói yêu thương dịu dàng, nồng nàn bằng những tấm thiệp hồng em nhé.

Gửi cho anh hương thơm nồng của món gà quay, khoai tây chiên và tất cả những món ăn quen thuộc em vẫn thường nấu vào mỗi dịp sinh nhật anh.

Gửi cho anh không khí vui vẻ, nhộn nhịp và đầm ấm khi tất cả mọi người quây quần bên nhau. Gửi cho anh những tiếng cười giòn giã của bạn bè, tiếng cười khanh khách của lũ trẻ và những câu chuyện hài hước của mọi người.

Gửi cho anh những cái ôm siết chặt vui sướng của mọi người khi mở những món quà vào ngày lễ giáng sinh.

Nhớ gửi cho anh cả những nụ hôn của em; nụ hôn tạm biệt trước khi anh đi làm và nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi anh chìm vào giấc ngủ say.

Dành cho ngày cuối cùng trong năm, hãy gửi cho anh một buổi tối yên tĩnh chỉ có hai ta bên nhau. Cùng ngồi đó và đón chờ một năm mới, nhìn lại chặng đường chúng ta đã cùng nhau đi qua.

Đừng quên em nhé, hãy gửi cho anh cả những thay đổi khi trời đất cựa mình chuyển mùa, những nỗi buồn và niềm vui của em vì anh đang ở cách xa em nửa vòng trái đất.

Hơn tất cả, hãy gửi cho anh những suy nghĩ, hi vọng, giấc mơ, nụ cười và cả những giọt nước mắt của em.

Cuối cùng, nhớ gửi cho anh tình yêu của em.

Yêu em nhiều,

Anh của em.





************************************************** ***

Lối đi của tình yêu


Cuối cùng em đã hiểu được anh. Dưới vẻ ngoài hết sức bình dị, anh có trái tim yêu mãnh liệt không biểu đạt bằng lời. Yêu em, nhưng không nói. Đó là cách của anh - một lối đi riêng của tình yêu khác hẳn với mọi người.

Em nói với anh: “Hôm nay quét cầu thang, suýt chút nữa thì em ngã”. Cứ ngỡ rằng anh sẽ an ủi em rằng: “Em yêu, phải cẩn thận một chút chứ!”. Nhưng anh lại nói: “Em quét chậm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra”.

Em cảm thấy bị tổn thương. Anh không yêu em, không quan tâm tới em chút nào.

Sau này, em phát hiện ra cầu thang nhà mình luôn sạch sẽ, em không còn phải quét nữa. Và mỗi ngày quỹ thời gian bận rộn của anh lại mất thêm 5 phút...

Em nói với anh: “Xe của em bị hỏng, em phải đi ô tô bus nửa tiếng mới về được đến nhà”. Em nghĩ, anh sẽ nói: “Sao không gọi anh đến đón? Em có mệt lắm không?”. Nhưng anh lại nói: “Thế cũng hay, em có cơ hội giảm eo thêm một chút”.

Em rất giận, thấy anh không yêu em, không quan tâm tới em.

Hôm sau em phát hiện thấy anh để lại chìa khoá xe của anh trên bàn. Anh đã đến cơ quan bằng xe bus và để lại lời nhắn: “Anh sẽ mang xe của em đi sửa”. Anh còn chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn sáng.

Em nói với anh: “Em muốn đi du lịch, tới Hà Lan chẳng hạn… ngắm biển hoa rực rỡ”. Em nghĩ, anh sẽ quan tâm tới em và bảo: “Chúng ta cùng lên kế hoạch nhé!”. Cho dù phô trương vài câu tốt, song rốt cuộc anh bảo: “Rõ chán, sao lại tiêu khoản tiền lớn cho một việc vô vị như thế nhỉ?”.

Em giận lắm. Rõ là anh không yêu em, không hiểu em.

Sau này, em phát hiện một tập tranh, ảnh, bài báo viết về các loài hoa ở trong nước cũng như trên thế giới được anh sưu tầm và để ở bàn làm việc của em. Mỗi bức ảnh, bài báo đều có bút tích của anh ghi lại tên loài hoa và xuất xứ của nó.

Em nói với anh: “Em đi với bạn, tối sẽ về muộn”. Em cứ cho rằng anh sẽ quan tâm, hỏi xem em đi với ai, mấy giờ em về. Nhưng anh bảo: “Tuỳ em, miễn em thấy vui là được”.

Em rất buồn. Thấy rằng anh không còn yêu em, không quan tâm tới em.

Tối đó, em giận dỗi đi đến ba giờ sáng mới về nhà. Em thấy dáng anh ngồi ngủ gật ở trên ghế phòng khách đợi em.

Em nói với anh: “Ngày trong tháng của em đến rồi, em đau bụng quá!”. Em nghĩ rằng anh sẽ an ủi em: “Em cố chịu đựng một chút, một ngày sẽ chóng qua thôi”. Nhưng anh bảo: “Phụ nữ thật phiền phức”.

Em đau lòng, thấy anh không yêu em, không thương em.

Sau này, trong tủ lạnh của chúng ta chứa rất nhiều sôcôla và đậu đỏ, đều là những thứ anh mua song anh mãi không ăn. Một tháng qua đi. Một tuần trước và sau “ngày ấy” của em, anh đều nầu canh đậu đỏ.

Em nói với anh: “Em rất vui mừng được lấy anh, một người chồng tốt”. Em cũng nghĩ rằng anh sẽ vui mừng trả lời em: “Anh cũng cảm thấy như vậy. Em là người vợ tốt nhất”. Song anh bảo: “Lấy thì cũng đã lấy rồi, cố mà cư xử tốt với nhau”.

Em giận lắm. Anh không yêu em, anh không hiểu em.

Sau này vô tình em phát hiện, trước khi đi ngủ, anh dùng giấy ăn lau chùi bức ảnh cưới ở đầu giường ngủ, sau đó anh ngắm nhìn và mỉm cười rất lâu

000_000
16-06-2007, 10:44 AM
Bác ui , iem thấy nó chúi chúi thế nào ấy , tự nhiên dại gì mà phải hi sinh cơ chớ , '' chủ nghĩa độc thân'' muôn năm , O:)

ngayxua
16-06-2007, 10:49 AM
Hãy đọc, hiểu và suy nghĩ.
Chứ không chát spam bài. Box này không phải để chát. vào topic đánh giá bình luận.

Pisces
16-06-2007, 11:10 AM
Bó tay, bác post bài này vào trong box con trai con gái mà lại cấm người ta ko đc chat :/.Nếu thế thì bác nên đưa vào box văn thơ hoặc cuộc sống quanh ta ấy :-@.

hrockvn
16-06-2007, 12:51 PM
Chẹp, có đầy tình cảm ở các bài. Nhưng nếu xét cặn kẽ ra, soi mói ra, bới móc nó lên. Chẹp, cái bài đầu là chuối củ nhất bác Long ợ. Ai đời xe hỏng phanh mà anh ta không biết đi chậm lại hay sao mà chạy 100Km/h. Chứng tỏ hắn ta bị điên. Em là em sẽ dừng ngay, té kiếm cái hàng sửa xe. Ngu chi chết. Phí cả mình, phí cả người iu mềnh =))

000_000
16-06-2007, 12:59 PM
Bó tay, bác post bài này vào trong box con trai con gái mà lại cấm người ta ko đc chat :/.Nếu thế thì bác nên đưa vào box văn thơ hoặc cuộc sống quanh ta ấy :-@.
-> Bác nói đúng đấy ...vỗ tay ....:D>:D>:D>:D>:D>:D>

coadai1912
16-06-2007, 06:52 PM
cacxs bác này , chuyện nó nói về khía cạnh khác , dù cho biết sẽ chết , nhưng vẫn muốn người mình yêu được sống , hi sinh cho người mình yêu , những câu chuyện thú vị thế , bây giờ mà có chàng trai nào nhưu thía , dù chết cũng yêu

HoangHiep12C6
01-08-2007, 01:09 AM
TP - Trước ngày anh lên máy bay, hai người thức trắng mấy đêm rồi lấy kim chích máu ở ngón tay vào khăn mùi xoa trao cho nhau. Họ thề với nhau kiểu như chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta...

Trong cuộc sống đúng là chẳng ai nói trước được điều gì cả. Những điều mình dự định làm, mất thời gian sắp xếp thì lại chẳng xảy ra theo đúng ý, nhất là trong chuyện tình cảm.

Tôi có một người chị họ xinh đẹp, hiền dịu yêu một người cùng học ĐH. Người đó với chị tôi được mệnh danh là đôi trai tài gái sắc, nổi tiếng ở trường ĐH ấy.

Tốt nghiệp ĐH họ định tổ chức cưới, thì anh người yêu chị tôi được đi du học. Vì yêu nhau mà bao đêm chị tôi khóc hết nước mắt vì phải xa người yêu đến mấy năm.

Chị lo xa nhau lúc đó tình cảm của 2 người sẽ như thế nào? Còn anh thì động viên chị tôi, cố gắng đợi anh, đi du học về, lúc đó an nhàn cưới là đẹp nhất vì anh không muốn cưới rồi lại để vợ ở nhà một mình.

Trước ngày anh lên máy bay, hai người thức trắng mấy đêm rồi lấy kim chích máu ở ngón tay vào khăn mùi xoa trao cho nhau.

Theo tôi, họ thề với nhau kiểu như chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng ta. Những tháng năm đầu tiên họ liên tục thư từ, email cho nhau. Nhưng rồi liên lạc ít dần và... tắt hẳn từ phía anh.

Bao nhiêu hy vọng chờ đợi của chị tôi đã bị “nhấn chìm”. Anh ấy đã không về nữa vì đã yêu cô con gái của một đại gia Việt kiều. Anh ta còn muốn được bảo lãnh sinh sống tại nước sở tại. Tin này đã được chính gia đình nhà anh ấy nói.

Nghe tin, chị tôi một mặt quá xót xa, cay đắng vì tuổi thanh xuân bị đánh mất, nhưng một mặt lại cứ ôm ấp kỷ niệm, vẫn như không tin. Vì họ đã “thề độc” với nhau rồi?! Chị còn nói, “sẽ đợi anh về để chứng minh lời thề đó”. Chắc do hoàn cảnh thế nào thôi…

Gia đình vì lo lắng chuyện đời tư cho chị mà cứ giục chị lấy chồng đi, vì tuổi chị cũng nhiều rồi, lấy chồng rồi quên hết, nhưng chị vẫn không yêu ai chỉ vì lời thề ác hại kia và trở nên lười yêu từ đó.

Tôi thương chị quá, thầm nghĩ: Lời thề là trọng, nhưng người thề mới là quyết định. Với người như thế, sao chị vẫn tin lời thề. Ai sẽ giải quyết lời thề độc kia cho chị tôi?

Nguyễn Thị Thu Hà

coadai1912
01-08-2007, 12:42 PM
"yêu ai yêu cả cõi lòng
buồn vì trong mộng bóng người chẳng phai "
đâu đơn giản khi câu nói đó được sống , nếu yêu mà ko có niềm tin thì tình yêu ấy cũng chết , và nhiều niềm tin quá chỉ tổ hại mình , chẳng có gì tốt đẹp cả

ngayxua
07-08-2007, 10:39 AM
Cát và đá


Cuộc sống sẽ đẹp hơn nếu chúng ta biết vị tha với những lỗi lầm của người khác và ghi nhớ ơn khi ai đó làm điều tốt cho mình.

Chuyện kể về hai người bạn băng qua sa mạc. Trên chặng đường đi, họ tranh cãi với nhau, người này đã đánh vào mặt người kia một cái.

Người bị đánh lặng lẽ không nói một lời, rồi viết lên trên cát: “Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã đánh vào mặt tôi”.

Họ vẫn tiếp tục đi cho đến khi nhìn thấy một ốc đảo và quyết định dừng lại tắm. Hai người loay hoay tìm chỗ, do không chú ý, người bị đánh lúc trước sa lầy vào vũng bùn, dần dần bị lún xuống. Càng vùng vẫy càng bị lún, anh kêu cứu.

Người bạn kia thấy vậy vội vã chạy đến cứu. Sau khi hoàn hồn thoát chết, người được cứu viết lên một phiến đá gần đó: “Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã cứu sống tôi”.

Người bạn kia hỏi: “Khi tôi đánh anh, anh viết lên cát. Bây giờ anh lại viết lên một phiến đá, tại sao vậy?”

Người vừa được cứu vừa bị đánh trả lời: “Khi ai đó làm đau chúng ta, chúng ta nên viết trên cát nơi gió có thể xoá đi dễ dàng. Nhưng khi được ai đó cứu giúp, chúng ta phải khắc sâu vào đá nơi không ngọn gió nào có thể xoá mờ”.

Bạn hãy học cách viết nỗi đau trên cát, khắc niềm vui lên đá. Trên hết, hãy học cách vị tha và bày tỏ lòng biết ơn.

HoangHiep12C6
19-08-2007, 10:04 AM
Công nhận đọc mấy cái này thấy hay đó chứ :D

Đâu là tình yêu đích thực?

Anh và tôi yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của chúng tôi đã kéo dài được vài năm.

Ai cũng nghĩ tôi yêu anh say đắm như vậy, anh sẽ thấy vô cùng hạnh phúc và rồi tình yêu của chúng tôi sẽ đi đến một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực...

Một ngày kia, khi tôi đi qua đường mua đồ ăn sáng cho anh không may đã gặp tai nạn. Anh khi nghe tin tôi gặp tai nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bóa hoa hồng đến thăm tôi trong bệnh viện. Ở đó, khi anh nhìn thấy tôi nằm trên giường bệnh thiếu mất một cánh tay, khi được biết tôi vĩnh viễn mất đi một cánh tay, anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn một chút sợ hãi.

Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm tôi trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng không còn nữa... Còn tôi, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của tôi, vẫn cắm đóa hồng mà ngày đầu tiên anh mua tặng khi vào thăm tôi, trái tim tôi cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hồng kia. Đó chính là tình yêu sao? Tôi đã vì anh mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, bây giờ trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình.

Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi nhớ tới có một lần chúng tôi cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: "Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn nguời ở bãi biển không? Anh có thể giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi đại nạn đến không?”. Trong bức tranh họat họa, rừng cánh tay dần dần thưa thớt. Cứ sau mỗi câu hỏi những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Tôi cảm thấy trái tim mình đau buốt, giống như có hàng trăm nghìn mũi kim đang chích khiến trái tim tôi nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, mềm yếu đến thế, không thể vượt qua một chút gian nan trắc trở, không thể vượt qua được sóng gió cuộc đời?

Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp. Có bao nhiêu cuộc sống chỉ có niềm vui mà không có đau khổ. Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi” nhưng khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình từng vun đắp?

Bên tai tôi, vẫn còn văng vẳng câu hỏi: " Khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không ?"

(Angelina's Blog)
------------------------------------------
Giá như lúc đó

Những ngày mưa rào, không hiểu tại sao chuyến xe bus từ trạm chính về đến nhà em bao giờ cũng rất vắng. Thường thì mưa người ta hay chọn xe bus chứ nhỉ


Đi xe máy “dễ uớt và dễ bị cảm”, như lời anh hay dặn dò em mỗi khi em làm biếng không mang áo mưa theo. Thôi, vắng cũng hay, vậy là em có nhiều có hội để chọn cho mình một chỗ ngồi mà em ưa thích. Và em thích ngồi ở hàng ghế đối diện ngay cửa lên xe. Nơi mà em có thể nhìn thấy, quan sát, tò mò, và tưởng tượng về cậu ấy dễ dàng nhất. Nhưng lại là nơi anh bảo không nên ngồi vì người ta mở cửa xe, khói bụi lùa vào thì thật ô nhiễm.

Cậu ấy là một cậu con trai khá mảnh dẻ, cao cao, gầy gầy, da hơi mai mái xanh và thỉnh thoảng có mấy hạt mụn nổi lên bên gò má. Chẳng giống vẻ ngoài đầy nam tính và mạnh mẽ của anh. Cậu ấy hình như hay buồn. Chứ không rộn ràng như anh khi ở cạnh em. Vì cậu rất, hoặc hình như không bao giờ nói.

Nếu được, cậu thường chọn ngay cho mình chiếc ghế đơn đầu tiên cuả xe, ngồi im lìm, chắc cho đến trạm cuối của chu trình xe mới dừng lại. Em đoán thế vì em luôn xuống trạm nhỏ, truớc cậu ấy. Mà ai biết đâu được cậu ấy xuống đâu? Nếu không đuợc ngồi chỗ hay ngồi, cậu sẽ kiên trì đứng cạnh đó, đến khi nào nguời kia đứng dậy, và không có thêm cụ già và bé con nào chưa có chỗ ngồi, cậu mới đặt mình xuống.

Điều này em thấy hình như cũng... hơi khang khác anh. Anh là người, theo cách nghĩ cuả em là cố chấp một cách vội vã và hơi bất lich sự. Khi anh cần, một là anh phải giành giật được ngay tức thì, bằng mọi giá. Hoặc là anh từ bỏ ngay với sự hậm hực lồ lộ trong đôi mắt hơi hằm hè. Đôi mắt ấy đôi khi khiến em hoảng loạn vì khi nhìn vào, em như bị xiết bởi chiếc khăn dày, khó thở và ngột.

Em nhìn xuống cánh tay gày guộc cuả mình. Bao nhiêu lần anh xiết em đau, đau đến lìa khớp. Vì anh nói tự dưng thấy tình yêu với em bừng lên mãnh liệt, và phải xiết mạnh như thế để biểu lộ.

Lúc đó, em lại hình dung đến một đôi bàn tay khác, xanh xao, nhẹ nhàng, trìu mến, và dịu dàng khe khẽ luồn qua những ngón tay em rời rạc. Đôi bàn tay em hay nhìn thấy đang nắm lấy thanh ngang trên xe bus.

Em hoảng hốt khi anh gạt đám người đang xếp hàng mua vé xem phim ở rạp ra một cách thô lỗ, mặc cho bao nguời chửi bới, lôi em xềnh xệch đến quầy bán vé trong sự phẫn nộ cuả xung quanh, để em khỏi phải “đứng mỏi chân, mệt”. Hoặc nếu em cản lại, anh sẽ đùng đùng nói em không kiên quyết, nhu nhược (liên quan gì ở đây?) rồi giật em quay ngoắt đi về. Em ngao ngán truớc thái độ hung hãn cuả anh. Dù rằng điều đó để bảo vệ em.

Lúc đó, em lại ước rằng anh sẽ thật bình thản đứng chờ đến lượt mình, kiên quyết, nhưng cũng thật nhẫn nại để chờ chiếc ghế yêu thích cuả mình cho đến khi nó thực sự trống.

Nhưng anh lại là của em, theo cách anh nói. Và anh muốn chứng minh rằng anh bảo vệ được em. Anh yêu em “tha thiết, mãnh liệt, và hoàn toàn chung thuỷ”.

Còn em, mới chỉ dám lặng lẽ ngắm cậu ấy, và giá như “lúc đó”… Một nguời xa lạ, nhưng lại mang cho em cảm giác an toàn mặc dù không hề biết em, biết ước nguyện của em, thậm chí không hề biết cả sự có mặt cuả em. Tay em lại buốt khi chạm vào những vết hằn anh đã xiết. Nó khiến lòng em thổn thức.

Nguời ta thường nói, người đàn ông tốt, khi yêu nguời phụ nữ của mình, họ sẽ biết cách thể hiện. Em không biết rằng họ nói đúng hay sai. Nhưng em, hình như em đang không hạnh phúc thì phải. Hay em đang có, nhưng không nhận biết được? Chỉ có điều, nếu có, thì nó đang làm em nhức nhối và mỏi mệt rồi.

Giá như lúc đó…

(Theo Mai Anh's Blog)
------------------------------------------
Cơn mưa đầu đời

Khi tình cảm bị tổn thương, nó sẽ bắt đầu quá trình làm lành tự nhiên như vết thương trên cơ thể vậy. Hãy cứ để quá trình đó xảy ra và tin rằng một ngày kia vết thương sẽ lành lại. Mọi nỗi đau rồi sẽ qua, nhất định bạn sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn.

Mưa! Mưa to quá! Nhưng cơn mưa chiều nay đã khác với cơn mưa chiều hôm ấy... bởi chiều ấy, em có anh!



Mẹ bảo, ngày em chào đời là một ngày mưa tháng Sáu. Có lẽ vì vậy mà em yêu mưa hơn bất cứ điều gì em có được. Thế sao chiều nay em lại ghét mưa quá!



Chắc tại nó làm em nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm tưởng chừng như đã chôn vùi tận đáy lòng. Rồi kỷ niệm chợt ùa về như những thước phim đang quay ngược dòng thời gian...



Chiều mưa, chúng ta đi bên nhau, chung quanh chỉ mỗi tiếng mưa rơi. Anh im lặng, em cũng im lặng. Chẳng biết anh đang đeo đuổi theo những suy nghĩ gì? Còn em? Em ngập trong hạnh phúc, em im lặng để hưởng trọn niềm vui cho riêng mình.



Anh bảo rằng anh yêu em, và em tin những gì anh nói bởi em biết anh đã chứng minh điều đó bằng một nụ hôn vội, nhỏ bé thôi... nhưng nó cũng quá đủ đối với một con bé cô độc như em. Anh đem đến cho em niềm vui và hạnh phúc để em được biết thế nào là tình yêu.



Em cảm thấy mình may mắn, và em đem cái may mắn của mình san sẻ cùng người bạn gái của anh mà em thân nhất. Nhưng lạ chưa, em cảm nhận được một nỗi buồn thoáng qua trong mắt cô ấy. Em đã suy nghĩ mãi. Em không hiểu! Tại sao? Câu hỏi rơi vào trong im lặng...



Song, từ ngày hôm ấy trở đi, những cuộc đi chơi của anh và em đều có sự hiện diện của bạn anh. Em bảo anh hãy lo lắng cho cô ấy như đã lo lắng cho em, phải quan tâm đến cô ấy như quan tâm đến em... bởi một lý do đơn giản: em sợ cô ấy buồn! Và một lẽ dĩ nhiên, anh đã hoàn thành nhiệm vụ đó một cách xuất sắc.



Em cứ ngỡ mình sẽ giữ được cái hạnh phúc ấy mãi. Thật không ngờ khi anh quay lưng bỏ mặc em, nỗi đau trong em không có gì bù đắp nổi. Em không hiểu vì sao cô ấy hẹn chúng ta đến quán cà phê quen thuộc, rồi sau đó lại xin phép về trước? Em chẳng hiểu tại sao mắt cô ấy lại ướt đẫm trong dáng đi có phần chạy trốn. Em hoảng hốt định đuổi theo thì anh đã kịp thời ngăn em lại, nắm lấy tay và bảo em ngồi xuống:



- Khoan đã! Em... em... hãy nghe anh nói...



Em để yên tay mình trong lòng bàn tay anh. Ánh mắt anh nhìn em... hình như, hình như có một cái gì đó là lạ... Sao bây giờ em mới cảm nhận được điều này nhỉ? Anh đã nói với em rất nhiều, nhưng em không thể nghe được gì. Tai em lùng bùng. Khuôn mặt em nhòe đi vì nước mắt. Mưa ngoài kia mà tưởng như nước mắt em đang khóc...



Cho đến tận bây giờ em cũng chẳng còn nhớ rõ những gì anh đã nói với em chiều mưa hôm ấy. Em chỉ biết rằng, nhìn vào mắt anh, em mơ hồ hiểu ra tất cả... Em hiểu, anh sẽ xa em và em đã mất anh mãi mãi! Trong em như có dịp vỡ ta ra thành từng mảnh vụn, rồi nhẹ nhàng bay... Cũng như tình cảm của anh đối với em vậy, cũng nhẹ nhàng bay...



(Theo Kathy’s blog)
------------------------------------------
Tôi yêu

Tôi tập yêu cuộc sống lại từ đầu, không phải theo một cách mới, mà yêu theo một lối cũ như trước. Khi tôi nhận ra những thói quen tốt đẹp đang dần rời xa mình, tôi hoảng hốt…

Tập lại một thói quen cũ không phải là một điều khó khăn.
Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi những ánh nắng đầu tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầy màu xám. Bầu không khí theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có khi lạnh buốt nhưng đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi sớm đẹp.

Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những nghĩ suy… dường như trôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ.

Tôi yêu tất cả những cành cây, ngọn cỏ, đóa hoa… trên đường về nhà. Mỗi ngày chúng lại khác đi, xinh đẹp hơn, mới lạ hơn và thu hút hơn. Tôi thích chầm chậm đi về nhà trên đoạn đường dài để có thể nhìn hết những thứ xinh đẹp xung quanh mình, để biết rằng mình thật hạnh phúc.

Tôi yêu góc quán tôi hay ngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ.

Tôi yêu bờ biển của tôi. Lạ. Tình yêu ấy ngày một dầy thêm. Có lẽ biển đã cất giữ quá nhiều những kỷ niệm và những ưu tư của tôi. Những mối dây tình cảm của tôi đều hướng về biển: những mối tình, những lần cô đơn, bạn bè… Làm sao tôi diễn tả cho hết cảm xúc của mình mỗi lần ngồi ngắm biển hay những lần tôi thả bộ trên dãi cát quyện chặt phù sa. Làm sao mà tôi biết tôi lại yêu biển nhiều đến thế…

Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã. Và tôi biết mình hãy còn bé nhỏ lắm, phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi!

Tôi yêu những bài thơ tôi viết, dẫu không hay nhưng làm tôi thỏa ý thích xếp vần và giãi bày cảm xúc. Tôi thích đọc thơ và dễ xúc động trước thơ, dù sự thực tôi học văn không giỏi lắm.



Sẽ không bao giờ kể được hết những điều mà mình yêu, vì cuộc sống có quá nhiều thứ khiến mình phải lưu tâm và lưu luyến. Khi mình còn yêu, nghĩa là mình không hời hợt, không vô tâm và không nhàn nhạt. Tôi tin như thế.

Nói ra những điều mình yêu, để biết sống thú vị như thế nào.

(Theo Làng Xitrum)
------------------------------------------
Mình đã rất sốc khi chẳng cố công tìm kiếm mà đột nhiên biết thêm một trong số những góc tối của người ấy - người mà mình đã gọi là anh yêu thương trong suốt 6 tháng qua.

Thấy chưa? Chỉ cách đây có mấy ngày thôi, mình đã nói rằng mình rất sợ đau mà. Y như rằng, bây giờ thì đau thật đấy. Mà nào có phải là lỗi của mình đâu cơ chứ. Em đâu có cố tình liên lạc với anh, ngay cả khi anh bật đèn xanh cho cái sự quay trở lại, khiến con tim em tưởng đã ngủ yên rồi bỗng lại thức dậy loạn nhịp. Là cô gái mới mẻ nào đó của anh táy máy, ghen tuông cố tìm cách liên lạc với em đó chứ.
Mẹ anh có được con dâu tương lai mới nên có vẻ hả hê quá nhỉ. Em chẳng trách được mẹ anh, con dâu tương lai không cứng đầu như em, dễ bảo nên bà thích phải không? Mà cũng không nên trách mẹ anh làm gì, khi anh phong tỏa đến thế, giở trò mị dân như thế.

Bạn gái anh nói cô ấy và anh chính thức bắt đầu yêu nhau từ ngày 7/12. Con gái sâu sắc nhỉ, nhớ hết cả ngày tháng, giờ giấc, hỏi lại anh, chắc gì anh đã nhớ. Nghe cô ấy nói mà em lạnh toát cả người. Anh và người ta đến với nhau chỉ sau khi mình bắt đầu yêu nhau có hơn 3 tháng? Anh sao vậy hả P? Cứ cho rằng anh đã chán em đi, vậy sao phải gian dối, làm khổ em quá vậy? Anh có học qua lớp diễn viên nào không đó, mà sao đóng kịch tài quá vậy? Đâu hết cả rồi những khi anh chạy qua nhà chỉ để nói rằng anh rất nhớ em? Đâu hết cả rồi những món quà bí mật, anh không trực tiếp đưa cho em mà gửi qua bạn bè, hàng xóm? Đâu hết rồi hả anh?

Bạn gái anh có cách yêu thương lạ nhỉ? Yêu mà chẳng cần quan tâm người yêu mình có những mối quan hệ yêu đương và xã hội thế nào, công việc, gia đình ra sao. B. có lần hỏi em rằng em có biết nhiều về anh, có chấp nhận được những rắc rối? Em đã đáp là có. Có biết và vẫn yêu thương. Thậm chí là ngay cả lúc này đây.

Anh nghĩ sao khi có đến 99,9% số bạn bè của hai đứa ý kiến phản đối việc chúng mình yêu nhau? Vậy mà em vẫn còn đến với anh, tận tâm, chung thủy, yêu thương anh hết mực như vậy. Anh không biết nghĩ sao anh?

Bạn gái anh muốn gặp em, để tìm hiểu về anh đấy. Anh nghĩ sao? Em khó xử quá. Em không muốn chỉ cho cô ấy thấy con người thật của anh. Làm như thế thì tệ cho anh quá. Song em cũng chẳng muốn im lặng, để anh lại bắt cô ấy hứng chịu những gì em đã và đang phải trải qua. Vốn dĩ anh là người rất tệ mà. Nhưng thôi chẳng tội gì, em giờ mới là người đáng thương chứ đâu phải cô ấy. Bạn bè cứ trách hoài sao em chẳng biết thương thân. Anh không yêu cô ấy. Em quá hiểu anh rồi.

Mình không phải là con bé hay để nỗi buồn lâu trong lòng, tinh thần tụt dốc rất nhanh, nhưng rồi cũng lại leo dốc nhanh không kém, có điều hơi bị mít ướt tí thôi. Còn nhiều việc phải làm mà. Hơn nữa, mình không muốn ở bên cạnh và yêu một người không yêu mình tẹo nào. Mình muốn gặp anh để trao đổi thẳng thắn về những điều còn ràng buộc giữa hai đứa, song anh chạy trốn. Sao anh hèn hạ quá vậy?

Mình như thế, lúc nào cũng thích sự thẳng thắn, dù mình hoàn toàn biết rằng không phải khi nào nói thẳng những gì mình nghĩ người khác đều hiểu và cảm ơn vì mình đã góp ý.

Chắc anh cũng thế. Anh thấy phiền ư? Nói chuyện qua điện thoại dễ dàng hơn sao? Với những câu nói vô hồn và trống rỗng như một cái máy như thế?

Mà thôi.

Life is so short.

Dù gì thì mình cũng đã làm hết khả năng, đã kiềm chế, kiên nhẫn để cố gắng thông cảm và giúp anh hướng thiện. Dù lòng buồn nhiều. Đôi khi tự hỏi yêu phải thế sao. Thế thì mệt mỏi quá.

Còn rất nhiều điều khiến mình cười vui thật thoải mái, bạn bè, công việc, những dự định, kế hoạch...!

Đừng buồn và suy nghĩ lung tung nữa nhé, Schmetterling!

Hãy yêu cuộc sống!

(Bepep911's Blog)

xumi
31-08-2007, 04:57 PM
chít sao lại bảo chuối là thế nào. chị lại cứ thích mấy cái cách thể hiện tình cảm như thế chứ lại, rất hay và có nhiều kỷ niệm. Nếu ai mà chịu hy sinh vì chị và dành tình cảm cho chi nhiều như thế thì chị cũng nguyên hy sinh vì người ta. tình yêu muôn năm mà !

Nhưng tiếc là chẳng tìm đc ai như thế cả dù chỉ là 2/10 như thế :(

thanhson
31-08-2007, 07:41 PM
Có nhiều người hi sinh cho người minh yêu nhiều hơn thế chứ em. Chỉ tại em chư tìm ra đấy thôi

HoangHiep12C6
01-09-2007, 01:34 AM
Như em chẳng hạn ;) Bảo đảm 9/10 là ít :idea::idea::idea::idea::idea::idea::idea:

xumi
01-09-2007, 08:49 AM
ế chẳng tin E đâu, lời con trai nói ra phải trừ đi 80% nhất là E đấy.
---------------
thanhson: tiếc là E lại chưa gặp đc ai hy sinh cho mình, dù chỉ là trong suy nghĩ pác a. thế cho nên đôi lúc E thấy mất lòng tin lắm.

ha_vietluc
13-09-2007, 05:07 PM
chuyen tinh yeu van la van de muon thuo.truyen cua bac rat hay nhung tinh yeu doi voi nguoi nay thi the nay, nguoi khac thi lai khac, muon hinh muon ve, k bao gio nhu y muon , k biet bac da bao j nghe cau nay chua?
LOVE LIKES ADOG, WHEN U RUN IT CHASESWHEN U CHASE IT RUNS, WHEN( tinh yeu nhu con cho chay thi no duoi , duoi thi no chay, dung lai no sua go go.)

sám_hối
13-09-2007, 05:09 PM
bt thôi ko yêu vẫn sống tốt yêu vào tốn xèng tốn chất xám hô hô

xumi
17-09-2007, 07:13 PM
làm sao mà tốn chất xám chư, nói thì nói thế thôi, hok có ng iêu nhìu lúc cô đơn lắm, mún đi chơi mà hok có ai cho đi, bùn :((

scorpion
09-11-2007, 10:09 PM
Bác ui , iem thấy nó chúi chúi thế nào ấy , tự nhiên dại gì mà phải hi sinh cơ chớ , '' chủ nghĩa độc thân'' muôn năm , O:)
hahaha,anh hơi bị kết cô rròi đấy chủ nghỉa đọc thân muôn năm,muôn năm:heheh::heheh:
mà bác này toàn copy thôi ,ko chơi câu bai thế nữa đâu nhá:yawn: