ngayxua
16-06-2007, 10:33 AM
Tình yêu là thứ tình cảm tuyệt diệu nhất thế gian. Vì tình yêu, người ta có thể làm được cho nhau tất cả. Vì tình yêu, người ta có thể dành cho nhau những hạnh phúc vô bờ. Và cũng vì tình yêu, họ dễ dàng mang tới cho nhau những nỗi đau sâu thẳm.
Tốc độ
Cô gái và chàng trai đang lái xe môtô với tốc độ trên 100 km/h.
Cô gái: Chậm thôi. Em sợ.
Chàng trai: Không, thế này mới vui chứ!
Cô gái: Không, em xin đấy, thế này sợ lắm!
Chàng trai: Vậy hãy nói với anh em yêu anh.
Cô gái: Được thôi, em yêu anh. Nào, chậm lại đi!
Chàng trai: Giờ ôm anh thật chặt nào.
(Cô gái ôm chàng trai)
Chàng trai: Em có thể tháo chiếc mũ bảo hiểm của anh ra và đội nó lên không? Nó làm anh khó chịu quá...
Ngày hôm sau, báo đưa tin: Một chiếc môtô đã đâm vào một tòa nhà do hỏng phanh. Trên xe có hai người, chỉ một người còn sống.
Sự thực là nửa chừng trên đường đi, chàng trai nhận ra phanh xe bị hỏng, nhưng anh không muốn để cô gái biết. Thay vì thế, anh bắt cô nói yêu anh, và cảm nhận cái ôm của cô lần cuối, rồi nói cô đội chiếc mũ bảo hiểm của anh, như thế cô sẽ sống mặc dù điều đó có nghĩa là anh phải chết.
..................................
Ba từ
Cô gái: Anh có thực sự yêu em không?
Chàng trai: Dĩ nhiên là thế.
Cô gái: Em muốn nghe anh nói điều đó.
Chàng trai: Anh không cần phải nói thế.
Cô gái: Tại sao không?
Chàng trai: Bởi vì…
Cô gái: Em chỉ muốn nghe anh nói bằng lời.
Chàng trai: Anh không thể.
Cô gái bắt đầu khóc và nói:
Vậy là anh không yêu em…
Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng. Họ về tới nhà cô gái.
Cô gái: Tại sao?
Chàng trai: Em thực sự muốn biết?
Cô gái (do dự): Vâng.
Chàng trai ôm cô thật âu yếm, hôn lên chóp mũi cô và thì thầm: “Bởi vì ba từ là không đủ”…
............................
------------------------------------------
Tình yêu thầm lặng
Đôi khi tình yêu không phải những lời nói hoa mỹ, ngon ngọt làm say đắm lòng người, không phải những hành động cử chỉ yêu thương, chỉ là những điều hết sức bình dị, cứ âm thầm lặng lẽ, không cần ai biết, không cần ai hay...
Một cô gái yêu tha thiết một chàng trai nhưng bị gia đình phản đối kịch liệt ngay từ đầu. Cha mẹ cô cho rằng hoàn cảnh hai gia đình không phù hợp, nếu lấy nhau, cô sẽ chịu khổ suốt đời.
Vì áp lực từ phía gia đình, hai người thường xuyên cãi vã. Mặc dù rất yêu, nhưng cô gái hay hỏi người yêu “Anh yêu em như thế nào?”
Khi chàng trai không trả lời theo ý mình, cô lại tức giận. Cứ mỗi lần như thế cùng với áp lực của gia đình, cô lại trút giận vào người yêu. Nhưng anh chỉ chịu đựng trong im lặng.
Hai năm sau, chàng trai tốt nghiệp đại học và quyết định đi du học ở nước ngoài. Trước khi đi, anh cầu hôn người mình yêu thương: “Anh không khéo ăn nói. Nhưng chỉ cần em biết rằng anh rất yêu em. Nếu em chịu đến với anh, anh sẽ chăm sóc em suốt đời. Còn về phía gia đình, anh sẽ cố thuyết phục bố mẹ. Em đồng ý làm vợ anh chứ?”
Cô gái đồng ý, và rồi cha mẹ cô cũng tán thành. Trước khi chàng trai đi học, họ đã đính hôn với nhau.
Cô gái bắt đầu đi làm, và chàng trai thì tiếp tục sự nghiệp học hành của mình ở nước ngoài. Họ gửi cho nhau những lời yêu thương qua thư từ và điện thoại. Mặc dù có khó khăn, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ đến chia li.
Một ngày nọ, trên đường đi làm, cô gái bị tai nạn ô tô. Tỉnh dậy, cô nhìn thấy cha mẹ bên cạnh giường mình nằm, xung quanh là màu trắng toát. Cô biết là cô đã bị thương rất nặng. Nhìn mẹ đang khóc, cô muốn an ủi. Nhưng rồi nhận ra rằng mình đã mất đi một thứ vô cùng quý giá - giọng nói.
Bác sĩ nói rằng chấn thương não quá mạnh làm mất khả năng nói của cô.
Sụp nhanh chóng, những ngày ở bệnh viện, cô chỉ biết có khóc mà thôi. Về nhà, tình hình cũng không có gì thay đổi. Mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại, tim cô nhói lên đau đớn. Cô không muốn cho người yêu biết hoàn cảnh của mình, cô không muốn mình là gánh nặng của anh. Cô viết một lá thư nói rằng cô không thể chờ đợi anh ta thêm được nữa và quyết định chia tay.
Kèm theo lá thư, cô gửi trả lại chiếc nhẫn. Chàng trai gửi hàng trăm lá thư, gọi không biết bao cuộc điện thoại, nhưng những gì cô có thể làm chỉ là khóc mà thôi.
Cha mẹ cô quyết định chuyển chỗ ở, hi vọng cô có thể quên mọi thứ và sống vui vẻ hơn.
Ở môi trường mới, cô học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Hàng ngày cô vẫn luôn tự nhủ phải quên người mình yêu. Một ngày, bạn cô tới và nói rằng chàng trai đã quay về. Cô bảo bạn đừng để cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đối với cô. Từ đó, không có tin tức gì về anh nữa.
Một năm trôi qua, người bạn của cô lại đến mang theo một cái phong bì. Đó là thiệp cưới của người yêu cũ. Cô choáng váng, đau khổ. Mở phong bì ra, cô thấy tên mình trong đó.
Khi đang định hỏi chuyện người bạn, bỗng thấy anh đứng trước mặt. Anh dùng ngôn ngữ cử chỉ nói chuyện với cô: “Anh đã dành một năm để học ngôn ngữ cử chỉ. Vì anh muốn nói với em một điều, anh chưa bao giờ quên lời ước hẹn của hai ta. Hãy để anh là giọng nói của em. Anh yêu em.”
Anh đeo nhẫn vào tay cô. Cô mỉm cười hạnh phúc
****#####################################****
Cánh thư xa
“…Gửi cho anh chút lạnh mùa đông với những cơn gió bấc, mưa phùn. Gửi cho anh hơi ấm nơi bàn tay em trong những ngày đông giá. Gửi cho anh một bữa tối dưới ánh nến lung linh, ấm áp, nơi bắt nguồn của những ước mơ và tình yêu chúng mình…”.
Em yêu dấu,
Em hỏi rằng em có thể gửi gì cho anh khi anh ở xa; điều gì anh muốn mà không thể có được khi anh cách xa em vạn dặm đường. Những điều đó, anh có thể nói cho em biết, nhưng sợ rằng chúng không dễ thực hiện.
Gửi cho anh mùa thu, em nhé. Hãy đậy kín chiếc hộp nhỏ ngập tràn khí thu se lạnh của những buổi chiều tối, những dấu hiệu báo trước mùa đông giá lạnh.
Gửi cho anh sắc thu với màu vàng phai của lá. Hãy gửi cho anh những âm thanh xột xoạt của lá khô khi chúng mình tay trong tay dạo bước trên thềm lá vàng rơi rụng trước nhà. Cũng đừng quên gói chút hương thơm nồng toả ra từ ống khói bếp nhà em.
Sau đó, em có thể gửi cho ánh chút lạnh mùa đông với những cơn gió bấc, mưa phùn. Hãy gửi cho anh chút hơi ấm nơi bàn tay em trong những ngày đông giá. Gửi cho anh một bữa tối dưới ánh nến lung linh, ấm áp, nơi bắt nguồn của những ước mơ và tình yêu chúng mình.
Anh cũng muốn có những ngày nghỉ bên em và mọi người. Gửi cho anh ngày lễ tình yêu với socola, hoa hồng và ánh nến.
Hãy gửi cho anh cả vị đắng của socola mà em vẫn thường tặng riêng anh. Đừng quên gói cẩn thận những câu nói yêu thương dịu dàng, nồng nàn bằng những tấm thiệp hồng em nhé.
Gửi cho anh hương thơm nồng của món gà quay, khoai tây chiên và tất cả những món ăn quen thuộc em vẫn thường nấu vào mỗi dịp sinh nhật anh.
Gửi cho anh không khí vui vẻ, nhộn nhịp và đầm ấm khi tất cả mọi người quây quần bên nhau. Gửi cho anh những tiếng cười giòn giã của bạn bè, tiếng cười khanh khách của lũ trẻ và những câu chuyện hài hước của mọi người.
Gửi cho anh những cái ôm siết chặt vui sướng của mọi người khi mở những món quà vào ngày lễ giáng sinh.
Nhớ gửi cho anh cả những nụ hôn của em; nụ hôn tạm biệt trước khi anh đi làm và nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi anh chìm vào giấc ngủ say.
Dành cho ngày cuối cùng trong năm, hãy gửi cho anh một buổi tối yên tĩnh chỉ có hai ta bên nhau. Cùng ngồi đó và đón chờ một năm mới, nhìn lại chặng đường chúng ta đã cùng nhau đi qua.
Đừng quên em nhé, hãy gửi cho anh cả những thay đổi khi trời đất cựa mình chuyển mùa, những nỗi buồn và niềm vui của em vì anh đang ở cách xa em nửa vòng trái đất.
Hơn tất cả, hãy gửi cho anh những suy nghĩ, hi vọng, giấc mơ, nụ cười và cả những giọt nước mắt của em.
Cuối cùng, nhớ gửi cho anh tình yêu của em.
Yêu em nhiều,
Anh của em.
************************************************** ***
Lối đi của tình yêu
Cuối cùng em đã hiểu được anh. Dưới vẻ ngoài hết sức bình dị, anh có trái tim yêu mãnh liệt không biểu đạt bằng lời. Yêu em, nhưng không nói. Đó là cách của anh - một lối đi riêng của tình yêu khác hẳn với mọi người.
Em nói với anh: “Hôm nay quét cầu thang, suýt chút nữa thì em ngã”. Cứ ngỡ rằng anh sẽ an ủi em rằng: “Em yêu, phải cẩn thận một chút chứ!”. Nhưng anh lại nói: “Em quét chậm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra”.
Em cảm thấy bị tổn thương. Anh không yêu em, không quan tâm tới em chút nào.
Sau này, em phát hiện ra cầu thang nhà mình luôn sạch sẽ, em không còn phải quét nữa. Và mỗi ngày quỹ thời gian bận rộn của anh lại mất thêm 5 phút...
Em nói với anh: “Xe của em bị hỏng, em phải đi ô tô bus nửa tiếng mới về được đến nhà”. Em nghĩ, anh sẽ nói: “Sao không gọi anh đến đón? Em có mệt lắm không?”. Nhưng anh lại nói: “Thế cũng hay, em có cơ hội giảm eo thêm một chút”.
Em rất giận, thấy anh không yêu em, không quan tâm tới em.
Hôm sau em phát hiện thấy anh để lại chìa khoá xe của anh trên bàn. Anh đã đến cơ quan bằng xe bus và để lại lời nhắn: “Anh sẽ mang xe của em đi sửa”. Anh còn chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn sáng.
Em nói với anh: “Em muốn đi du lịch, tới Hà Lan chẳng hạn… ngắm biển hoa rực rỡ”. Em nghĩ, anh sẽ quan tâm tới em và bảo: “Chúng ta cùng lên kế hoạch nhé!”. Cho dù phô trương vài câu tốt, song rốt cuộc anh bảo: “Rõ chán, sao lại tiêu khoản tiền lớn cho một việc vô vị như thế nhỉ?”.
Em giận lắm. Rõ là anh không yêu em, không hiểu em.
Sau này, em phát hiện một tập tranh, ảnh, bài báo viết về các loài hoa ở trong nước cũng như trên thế giới được anh sưu tầm và để ở bàn làm việc của em. Mỗi bức ảnh, bài báo đều có bút tích của anh ghi lại tên loài hoa và xuất xứ của nó.
Em nói với anh: “Em đi với bạn, tối sẽ về muộn”. Em cứ cho rằng anh sẽ quan tâm, hỏi xem em đi với ai, mấy giờ em về. Nhưng anh bảo: “Tuỳ em, miễn em thấy vui là được”.
Em rất buồn. Thấy rằng anh không còn yêu em, không quan tâm tới em.
Tối đó, em giận dỗi đi đến ba giờ sáng mới về nhà. Em thấy dáng anh ngồi ngủ gật ở trên ghế phòng khách đợi em.
Em nói với anh: “Ngày trong tháng của em đến rồi, em đau bụng quá!”. Em nghĩ rằng anh sẽ an ủi em: “Em cố chịu đựng một chút, một ngày sẽ chóng qua thôi”. Nhưng anh bảo: “Phụ nữ thật phiền phức”.
Em đau lòng, thấy anh không yêu em, không thương em.
Sau này, trong tủ lạnh của chúng ta chứa rất nhiều sôcôla và đậu đỏ, đều là những thứ anh mua song anh mãi không ăn. Một tháng qua đi. Một tuần trước và sau “ngày ấy” của em, anh đều nầu canh đậu đỏ.
Em nói với anh: “Em rất vui mừng được lấy anh, một người chồng tốt”. Em cũng nghĩ rằng anh sẽ vui mừng trả lời em: “Anh cũng cảm thấy như vậy. Em là người vợ tốt nhất”. Song anh bảo: “Lấy thì cũng đã lấy rồi, cố mà cư xử tốt với nhau”.
Em giận lắm. Anh không yêu em, anh không hiểu em.
Sau này vô tình em phát hiện, trước khi đi ngủ, anh dùng giấy ăn lau chùi bức ảnh cưới ở đầu giường ngủ, sau đó anh ngắm nhìn và mỉm cười rất lâu
Tốc độ
Cô gái và chàng trai đang lái xe môtô với tốc độ trên 100 km/h.
Cô gái: Chậm thôi. Em sợ.
Chàng trai: Không, thế này mới vui chứ!
Cô gái: Không, em xin đấy, thế này sợ lắm!
Chàng trai: Vậy hãy nói với anh em yêu anh.
Cô gái: Được thôi, em yêu anh. Nào, chậm lại đi!
Chàng trai: Giờ ôm anh thật chặt nào.
(Cô gái ôm chàng trai)
Chàng trai: Em có thể tháo chiếc mũ bảo hiểm của anh ra và đội nó lên không? Nó làm anh khó chịu quá...
Ngày hôm sau, báo đưa tin: Một chiếc môtô đã đâm vào một tòa nhà do hỏng phanh. Trên xe có hai người, chỉ một người còn sống.
Sự thực là nửa chừng trên đường đi, chàng trai nhận ra phanh xe bị hỏng, nhưng anh không muốn để cô gái biết. Thay vì thế, anh bắt cô nói yêu anh, và cảm nhận cái ôm của cô lần cuối, rồi nói cô đội chiếc mũ bảo hiểm của anh, như thế cô sẽ sống mặc dù điều đó có nghĩa là anh phải chết.
..................................
Ba từ
Cô gái: Anh có thực sự yêu em không?
Chàng trai: Dĩ nhiên là thế.
Cô gái: Em muốn nghe anh nói điều đó.
Chàng trai: Anh không cần phải nói thế.
Cô gái: Tại sao không?
Chàng trai: Bởi vì…
Cô gái: Em chỉ muốn nghe anh nói bằng lời.
Chàng trai: Anh không thể.
Cô gái bắt đầu khóc và nói:
Vậy là anh không yêu em…
Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng. Họ về tới nhà cô gái.
Cô gái: Tại sao?
Chàng trai: Em thực sự muốn biết?
Cô gái (do dự): Vâng.
Chàng trai ôm cô thật âu yếm, hôn lên chóp mũi cô và thì thầm: “Bởi vì ba từ là không đủ”…
............................
------------------------------------------
Tình yêu thầm lặng
Đôi khi tình yêu không phải những lời nói hoa mỹ, ngon ngọt làm say đắm lòng người, không phải những hành động cử chỉ yêu thương, chỉ là những điều hết sức bình dị, cứ âm thầm lặng lẽ, không cần ai biết, không cần ai hay...
Một cô gái yêu tha thiết một chàng trai nhưng bị gia đình phản đối kịch liệt ngay từ đầu. Cha mẹ cô cho rằng hoàn cảnh hai gia đình không phù hợp, nếu lấy nhau, cô sẽ chịu khổ suốt đời.
Vì áp lực từ phía gia đình, hai người thường xuyên cãi vã. Mặc dù rất yêu, nhưng cô gái hay hỏi người yêu “Anh yêu em như thế nào?”
Khi chàng trai không trả lời theo ý mình, cô lại tức giận. Cứ mỗi lần như thế cùng với áp lực của gia đình, cô lại trút giận vào người yêu. Nhưng anh chỉ chịu đựng trong im lặng.
Hai năm sau, chàng trai tốt nghiệp đại học và quyết định đi du học ở nước ngoài. Trước khi đi, anh cầu hôn người mình yêu thương: “Anh không khéo ăn nói. Nhưng chỉ cần em biết rằng anh rất yêu em. Nếu em chịu đến với anh, anh sẽ chăm sóc em suốt đời. Còn về phía gia đình, anh sẽ cố thuyết phục bố mẹ. Em đồng ý làm vợ anh chứ?”
Cô gái đồng ý, và rồi cha mẹ cô cũng tán thành. Trước khi chàng trai đi học, họ đã đính hôn với nhau.
Cô gái bắt đầu đi làm, và chàng trai thì tiếp tục sự nghiệp học hành của mình ở nước ngoài. Họ gửi cho nhau những lời yêu thương qua thư từ và điện thoại. Mặc dù có khó khăn, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ đến chia li.
Một ngày nọ, trên đường đi làm, cô gái bị tai nạn ô tô. Tỉnh dậy, cô nhìn thấy cha mẹ bên cạnh giường mình nằm, xung quanh là màu trắng toát. Cô biết là cô đã bị thương rất nặng. Nhìn mẹ đang khóc, cô muốn an ủi. Nhưng rồi nhận ra rằng mình đã mất đi một thứ vô cùng quý giá - giọng nói.
Bác sĩ nói rằng chấn thương não quá mạnh làm mất khả năng nói của cô.
Sụp nhanh chóng, những ngày ở bệnh viện, cô chỉ biết có khóc mà thôi. Về nhà, tình hình cũng không có gì thay đổi. Mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại, tim cô nhói lên đau đớn. Cô không muốn cho người yêu biết hoàn cảnh của mình, cô không muốn mình là gánh nặng của anh. Cô viết một lá thư nói rằng cô không thể chờ đợi anh ta thêm được nữa và quyết định chia tay.
Kèm theo lá thư, cô gửi trả lại chiếc nhẫn. Chàng trai gửi hàng trăm lá thư, gọi không biết bao cuộc điện thoại, nhưng những gì cô có thể làm chỉ là khóc mà thôi.
Cha mẹ cô quyết định chuyển chỗ ở, hi vọng cô có thể quên mọi thứ và sống vui vẻ hơn.
Ở môi trường mới, cô học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Hàng ngày cô vẫn luôn tự nhủ phải quên người mình yêu. Một ngày, bạn cô tới và nói rằng chàng trai đã quay về. Cô bảo bạn đừng để cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đối với cô. Từ đó, không có tin tức gì về anh nữa.
Một năm trôi qua, người bạn của cô lại đến mang theo một cái phong bì. Đó là thiệp cưới của người yêu cũ. Cô choáng váng, đau khổ. Mở phong bì ra, cô thấy tên mình trong đó.
Khi đang định hỏi chuyện người bạn, bỗng thấy anh đứng trước mặt. Anh dùng ngôn ngữ cử chỉ nói chuyện với cô: “Anh đã dành một năm để học ngôn ngữ cử chỉ. Vì anh muốn nói với em một điều, anh chưa bao giờ quên lời ước hẹn của hai ta. Hãy để anh là giọng nói của em. Anh yêu em.”
Anh đeo nhẫn vào tay cô. Cô mỉm cười hạnh phúc
****#####################################****
Cánh thư xa
“…Gửi cho anh chút lạnh mùa đông với những cơn gió bấc, mưa phùn. Gửi cho anh hơi ấm nơi bàn tay em trong những ngày đông giá. Gửi cho anh một bữa tối dưới ánh nến lung linh, ấm áp, nơi bắt nguồn của những ước mơ và tình yêu chúng mình…”.
Em yêu dấu,
Em hỏi rằng em có thể gửi gì cho anh khi anh ở xa; điều gì anh muốn mà không thể có được khi anh cách xa em vạn dặm đường. Những điều đó, anh có thể nói cho em biết, nhưng sợ rằng chúng không dễ thực hiện.
Gửi cho anh mùa thu, em nhé. Hãy đậy kín chiếc hộp nhỏ ngập tràn khí thu se lạnh của những buổi chiều tối, những dấu hiệu báo trước mùa đông giá lạnh.
Gửi cho anh sắc thu với màu vàng phai của lá. Hãy gửi cho anh những âm thanh xột xoạt của lá khô khi chúng mình tay trong tay dạo bước trên thềm lá vàng rơi rụng trước nhà. Cũng đừng quên gói chút hương thơm nồng toả ra từ ống khói bếp nhà em.
Sau đó, em có thể gửi cho ánh chút lạnh mùa đông với những cơn gió bấc, mưa phùn. Hãy gửi cho anh chút hơi ấm nơi bàn tay em trong những ngày đông giá. Gửi cho anh một bữa tối dưới ánh nến lung linh, ấm áp, nơi bắt nguồn của những ước mơ và tình yêu chúng mình.
Anh cũng muốn có những ngày nghỉ bên em và mọi người. Gửi cho anh ngày lễ tình yêu với socola, hoa hồng và ánh nến.
Hãy gửi cho anh cả vị đắng của socola mà em vẫn thường tặng riêng anh. Đừng quên gói cẩn thận những câu nói yêu thương dịu dàng, nồng nàn bằng những tấm thiệp hồng em nhé.
Gửi cho anh hương thơm nồng của món gà quay, khoai tây chiên và tất cả những món ăn quen thuộc em vẫn thường nấu vào mỗi dịp sinh nhật anh.
Gửi cho anh không khí vui vẻ, nhộn nhịp và đầm ấm khi tất cả mọi người quây quần bên nhau. Gửi cho anh những tiếng cười giòn giã của bạn bè, tiếng cười khanh khách của lũ trẻ và những câu chuyện hài hước của mọi người.
Gửi cho anh những cái ôm siết chặt vui sướng của mọi người khi mở những món quà vào ngày lễ giáng sinh.
Nhớ gửi cho anh cả những nụ hôn của em; nụ hôn tạm biệt trước khi anh đi làm và nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi anh chìm vào giấc ngủ say.
Dành cho ngày cuối cùng trong năm, hãy gửi cho anh một buổi tối yên tĩnh chỉ có hai ta bên nhau. Cùng ngồi đó và đón chờ một năm mới, nhìn lại chặng đường chúng ta đã cùng nhau đi qua.
Đừng quên em nhé, hãy gửi cho anh cả những thay đổi khi trời đất cựa mình chuyển mùa, những nỗi buồn và niềm vui của em vì anh đang ở cách xa em nửa vòng trái đất.
Hơn tất cả, hãy gửi cho anh những suy nghĩ, hi vọng, giấc mơ, nụ cười và cả những giọt nước mắt của em.
Cuối cùng, nhớ gửi cho anh tình yêu của em.
Yêu em nhiều,
Anh của em.
************************************************** ***
Lối đi của tình yêu
Cuối cùng em đã hiểu được anh. Dưới vẻ ngoài hết sức bình dị, anh có trái tim yêu mãnh liệt không biểu đạt bằng lời. Yêu em, nhưng không nói. Đó là cách của anh - một lối đi riêng của tình yêu khác hẳn với mọi người.
Em nói với anh: “Hôm nay quét cầu thang, suýt chút nữa thì em ngã”. Cứ ngỡ rằng anh sẽ an ủi em rằng: “Em yêu, phải cẩn thận một chút chứ!”. Nhưng anh lại nói: “Em quét chậm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra”.
Em cảm thấy bị tổn thương. Anh không yêu em, không quan tâm tới em chút nào.
Sau này, em phát hiện ra cầu thang nhà mình luôn sạch sẽ, em không còn phải quét nữa. Và mỗi ngày quỹ thời gian bận rộn của anh lại mất thêm 5 phút...
Em nói với anh: “Xe của em bị hỏng, em phải đi ô tô bus nửa tiếng mới về được đến nhà”. Em nghĩ, anh sẽ nói: “Sao không gọi anh đến đón? Em có mệt lắm không?”. Nhưng anh lại nói: “Thế cũng hay, em có cơ hội giảm eo thêm một chút”.
Em rất giận, thấy anh không yêu em, không quan tâm tới em.
Hôm sau em phát hiện thấy anh để lại chìa khoá xe của anh trên bàn. Anh đã đến cơ quan bằng xe bus và để lại lời nhắn: “Anh sẽ mang xe của em đi sửa”. Anh còn chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn sáng.
Em nói với anh: “Em muốn đi du lịch, tới Hà Lan chẳng hạn… ngắm biển hoa rực rỡ”. Em nghĩ, anh sẽ quan tâm tới em và bảo: “Chúng ta cùng lên kế hoạch nhé!”. Cho dù phô trương vài câu tốt, song rốt cuộc anh bảo: “Rõ chán, sao lại tiêu khoản tiền lớn cho một việc vô vị như thế nhỉ?”.
Em giận lắm. Rõ là anh không yêu em, không hiểu em.
Sau này, em phát hiện một tập tranh, ảnh, bài báo viết về các loài hoa ở trong nước cũng như trên thế giới được anh sưu tầm và để ở bàn làm việc của em. Mỗi bức ảnh, bài báo đều có bút tích của anh ghi lại tên loài hoa và xuất xứ của nó.
Em nói với anh: “Em đi với bạn, tối sẽ về muộn”. Em cứ cho rằng anh sẽ quan tâm, hỏi xem em đi với ai, mấy giờ em về. Nhưng anh bảo: “Tuỳ em, miễn em thấy vui là được”.
Em rất buồn. Thấy rằng anh không còn yêu em, không quan tâm tới em.
Tối đó, em giận dỗi đi đến ba giờ sáng mới về nhà. Em thấy dáng anh ngồi ngủ gật ở trên ghế phòng khách đợi em.
Em nói với anh: “Ngày trong tháng của em đến rồi, em đau bụng quá!”. Em nghĩ rằng anh sẽ an ủi em: “Em cố chịu đựng một chút, một ngày sẽ chóng qua thôi”. Nhưng anh bảo: “Phụ nữ thật phiền phức”.
Em đau lòng, thấy anh không yêu em, không thương em.
Sau này, trong tủ lạnh của chúng ta chứa rất nhiều sôcôla và đậu đỏ, đều là những thứ anh mua song anh mãi không ăn. Một tháng qua đi. Một tuần trước và sau “ngày ấy” của em, anh đều nầu canh đậu đỏ.
Em nói với anh: “Em rất vui mừng được lấy anh, một người chồng tốt”. Em cũng nghĩ rằng anh sẽ vui mừng trả lời em: “Anh cũng cảm thấy như vậy. Em là người vợ tốt nhất”. Song anh bảo: “Lấy thì cũng đã lấy rồi, cố mà cư xử tốt với nhau”.
Em giận lắm. Anh không yêu em, anh không hiểu em.
Sau này vô tình em phát hiện, trước khi đi ngủ, anh dùng giấy ăn lau chùi bức ảnh cưới ở đầu giường ngủ, sau đó anh ngắm nhìn và mỉm cười rất lâu