PDA

View Full Version : Harry Potter Và Hoàng Tử Lai



haidh
20-03-2006, 10:27 PM
Trích HARRY POTTER VÀ HOÀNG TỬ LAI
J.K Rowling
Lý Lan dịch

HOÀNG TỬ LAI

Vào năm thứ sáu, môn Độc Dược đổi giáo viên: thầy Slughorn thay cho thầy Snape.
Vì không nghĩ mình sẽ tiếp tục học môn này, nên Harry và Ron không mua sách và dụng cụ Độc Dược ở Hẻm Xéo.
Ở buổi học đầu tiên, thầy Slughorn phải cho tụi nó mượn sách và dụng cụ trong kho…



… "Và bây giờ," thầy Slughorn nói, "đã đến lúc chúng ta bắt đầu công việc."
"Thưa thầy, thầy chưa nói cho chúng con biết cái gì trong cái vạc này," Ernie Macmillan nói, vừa chỉ vào một cái vạc nhỏ màu đen đặt trên bàn của thầy Slughorn. Cái chất thuốc trong vạc đang bắn tung tóe ra chung quanh một cách vui mắt; nó có màu của kim loại vàng nấu chảy ra, và những giọt to nhảy lăng quăng như cá vàng trên bề mặt, mặc dù không một giọt nào rơi ra ngoài vạc.
"À há," thầy Slughorn lại nói. Harry chắc chắn là thầy Slughorn không hề quên món thuốc đó chút nào, nhưng thầy đã đợi cho có người hỏi mới nói để đạt tới hiệu quả gây xúc động mạnh. "Ừ. Món đó. Chà, cái món đó, thưa quí cô và quí cậu, là món độc dược nho nhỏ đáng tò mò nhất có tên là Phúc Lạc Dược. Thầy cá là…" thầy quay lại, mỉm cười, nhìn Hermione, cô nàng vừa để bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên, "… con biết Phúc Lạc Dược có tác dụng gì chứ, Granger?"
"Đó là một chất lỏng may mắn," Hermione xúc động nói. "Nó làm cho người ta may mắn!"
Cả lớp dường như ngồi thẳng lưng hơn một tí. Bây giờ tất cả những gì thuộc về Malfoy mà Harry có thể nhìn thấy là cái chẩm đầu bóng mượt tóc của nó, bởi vì cuối cùng nó đã phải dành nguyên vẹn sự chú ý cho thầy Slughorn.
"Rất đúng, được thêm mười điểm nữa cho nhà Gryffindor. Đúng vậy, nó là một độc dược be bé tức cười, Phúc Lạc Dược," thầy Slughorn nói. "Đòi hỏi hết sức khéo léo trong bào chế, và nếu dùng tầm bậy thì thiệt là tai họa. Tuy nhiên, nếu được bào chế đúng đắn, như món này ở đây, các con sẽ nhận thấy mọi nỗ lực của mình đều có chiều hướng thành công... ít nhất cho đến khi tác dụng của thuốc tan đi."
"Vậy tại sao không uống nó hoài hoài, thưa thầy? " Terry Boot háo hức hỏi.
"Bởi vì nếu uống quá liều, nó sẽ gây trạng thái chóng mặt, bồn chồn bất cẩn, và cả tin một cách nguy hiểm," thầy Slughorn nói. "Bổ quá hóa độc, con biết đấy... cực kỳ độc khi dùng số lượng lớn. Nhưng dùng từng tí chút và chỉ thỉnh thoảng thôi thì..."
"Thưa thầy, thầy có bao giờ dùng không ạ?” Michael Corner hỏi với vẻ vô cùng quan tâm.
"Hai lần trong đời thầy," thầy Slughorn nói. "Một lần khi thầy hai mươi bốn tuổi, một lần khi thầy năm mươi bảy tuổi. Hai muỗng canh uống vào bữa điểm tâm. Hai ngày tuyệt vời."
Thầy đăm đăm nhìn về cõi xa xôi nào đó mơ mộng. Chẳng biết thầy có đóng kịch hay không, Harry nghĩ, nhưng quả là tác dụng tuyệt vời.
"Và đó," thầy Slughorn lại nói, hiển nhiên là đã trở lại mặt đất, "là cái mà thầy sẽ tặng như một phần thưởng cho buổi học này. "
Cả lớp im phăng phắc đến nỗi mỗi tiếng sủi bọt hay tiếng róc rách của các vạc thuốc chung quanh dường như được phóng đại lên gấp mười lần.
"Một chai nhỏ xíu Phúc Lạc Dược," thầy Slughorn nói, lấy từ trong túi ra một cái lọ thủy tinh tí hon có đóng nút bần trong miệng chai và giơ lên cho mọi người cùng xem. "Đủ để may mắn trong mười hai tiếng đồng hồ. Từ sáng sớm đến khi trời tối, các con sẽ may mắn trong mọi cố gắng."
"Bây giờ, thầy phải cho con lời khuyên là Phúc Lạc Dược là một chất bị cấm trong các cuộc thi đấu có tổ chức... những trận đấu thể thao chẳng hạn, những kỳ thi, hay những cuộc bầu cử. Như thế người giành được cái lọ be bé này sẽ chỉ dùng nó trong một ngày bình thường mà thôi… và chiêm nghiệm xem một ngày bình thường trở nên khác thường như thế nào!"
"Vậy thì," thầy Slughorn nói, thình lình nhanh nhảu hẳn lên, "làm thế nào các con giành được phần thưởng kỳ diệu này? À, bằng cách lật đến trang mười của cuốn Bào Chế Thuốc Cao Cấp. Chúng ta hãy còn hơn một tiếng đồng hồ một tí, vừa đủ thời gian để các con cố gắng một cách đúng đắn thử chế Liều Thuốc Của Tử Thần Sống. Thầy biết thuốc này hơi phức tạp hơn một tí so với những thứ các con thử chế trước đây, và thầy cũng không kỳ vọng bất cứ ai chế được một liều thuốc hoàn hảo. Tuy nhiên, người làm được tốt nhất sẽ giành được giải thưởng là chú bé May Mắn này đây. Bắt đầu đi!"
Tiếng rào rạo nổi lên khi mọi người kéo cái vạc về phía mình, và một số tiếng lanh canh vang lên khi tụi nó bắt đầu chất trọng lượng lên mấy cái cân, nhưng chẳng ai nói năng gì cả. Sự tập trung trong phòng gần như có thể sờ vào được. Harry nhìn thấy Malfoy nóng nảy lật khắp các trang sách của cuốn Bào Chế Thuốc Cao Cấp, không thể có gì rõ ràng hơn cái sự Malfoy thực sự muốn có một ngày may mắn. Harry cúi nhanh xuống cuốn sách tả tơi mà thầy Slughorn cho nó mượn
Nó bực mình nhận thấy chủ nhân trước đây của cuốn sách đã ghi nguệch ngoạc khắp các trang sách, đến nỗi lề sách cũng đen thui như phần có chữ in. Cúi xuống thấp hơn để cố giải đoán công thức pha chế (ngay cả ở phần này, chủ nhân trước đây cũng đã ghi chú và bôi xóa) Harry vội vã đi về phía cái tủ chứa nguyên liệu để tìm những thứ nó cần. Khi lao trở lại với cái vạc của nó, nó thấy Malfoy đang cỗ cắt rễ cây Nữ Lang nhanh hết cỡ.
Mọi người không ngừng liếc chừng chung quanh coi những người khác trong lớp đang làm gì; đây vừa là thuận lợi vừa là bất lợi đối với môn Độc Dược, ấy là khó mà giữ công việc của mình được kín đáo. Trong vòng mười phút, toàn bộ phòng học tràn ngập hơi nước màu xanh lơ. Hermione, dĩ nhiên, dường như tiến được xa nhất. Thuốc của cô nàng trông đã tương tự như một "chất lỏng màu nho xanh mịn màng" mà sách cho là đã đạt được tới giai đoạn nửa đường lý tưởng.
Sau khi bằm xong mớ rễ thuốc của mình, Harry lại cúi thấp hơn xuống cuốn sách của nó. Thiệt là điên lên được, khi phải cố và giải đoán những hướng dẫn bên dưới tất cả những ghi chú ngu ngốc của vị chủ nhân trước đây, gã này vì lý do nào đó đã không đồng ý với yêu cầu xắt nhuyễn đậu An thần và đã viết lại hướng dẫn khác:
Nghiền nát bằng sống dao găm, cho ra nhiều dịch hơn cắt.
"Thưa thầy, con nghĩ thầy có biết ông nội con, ông Abraxas Malfoy?"
Harry ngước nhìn lên; thầy Slughorn đang đi ngang qua bàn của bọn Slytherin.
"Đúng," thầy Slughorn nói, không thèm nhìn Malfoy, "thầy rất thương tiếc khi nghe tin ông ấy mất, mặc dù dĩ nhiên điều đó không đến nỗi bất ngờ, bị bệnh đậu rồng vào cái tuổi ông ấy..."
Và thầy bước đi. Harry lại cúi xuống cái vạc của mình, cười khoái trá. Nó có thể nói rằng Malfoy đã mong ước được đối xử như Harry hay Zabini; có thể Malfoy còn hy vọng được đối xử thiên vị cái kiểu mà nó đã biết đòi hỏi ở thầy Snape. Có vẻ như Malfoy sẽ không thể trông cậy vào cái gì ngoài tài năng để giành được giải thưởng cái lọ Phúc Lạc Dược.
Đậu an thần tỏ ra là một thứ rất ư khó cắt. Harry quay qua hỏi Hermione.
"Mình có thể mượn con dao bạc của bồ không?"
Cô bé gật đầu một cách sốt ruột, không rời mắt khỏi cái món thuốc của mình, cái món đó đang chuyển sang màu tím thẫm, mặc dù theo như trong sách thì lúc này nó phải có màu tím hoa cà phơn phớt.
Harry nghiền đậu của nó bằng sống dao găm. Trước sự sửng sốt của nó, mớ đậu lập tức ứa ra nhiều dịch tới nỗi nó phải ngạc nhiên là mớ đậu khô quắt queo ấy có thể chứa được tất cả chừng ấy nước.
Vội vàng múc dịch đậu vô vạc, nó thấy, hết sức kinh ngạc, món thuốc của nó lập tức đổi ra đúng màu tím hoa cà phơn phớt như miêu tả trong sách giáo khoa.
Nỗi bực mình đối với chủ nhân trước của cuốn sách tan biến ngay tức thì, Harry bây giờ liếc tới dòng hướng dẫn thứ hai. Theo như cuốn sách, nó phải khuấy ngược chiều kim đồng hồ cho đến khi thuốc trở nên trong như nước. Còn theo lời thêm vào của vị chủ nhân trước, thì cứ sau bảy vòng khuấy ngược chiều kim đồng hồ, nó phải thêm vào một vòng khuấy theo chiều kim đồng hồ. Liệu vị chủ nhân trước có đúng đến hai lần không?
Harry khuấy ngược chiều kim đồng hồ, nín thở, rồi khuấy xuôi chiều kim đồng hồ một lần. Hiệu quả ngay tức thì. Món thuốc đổi màu hồng nhạt.
"Bồ làm cách nào mà được như vậy?" Hermione vặn hỏi, cô nàng đã đỏ mặt tía tai, và tóc thì càng lúc càng xù ra trong làn hơi nước bốc lên từ cái vạc của mình; Món thuốc của Hermione vẫn tím ngắt.
"Thêm một lần khuấy xuôi chiều kim đồng hồ…"
"Không, không, sách bảo ngược chiều kim đồng hồ mà!" Cô nàng cự nự lại.
Harry nhún vai và tiếp tục việc nó đang làm. Bảy lần khuấy ngược chiều kim đồng hồ, một lần khuấy xuôi chiều kim đồng hồ, nghỉ một chút… Bảy lần khuấy ngược chiều kim đồng hồ, một lần khuấy xuôi chiều kim đồng hồ...
Bên kia cái bàn, Ron đang lầm bầm nguyền rủa liên tu bất tận; món thuốc của nó trông giống như nước cam thảo. Harry liếc nhìn xung quanh. Trong tầm nhìn của nó thì không có món thuốc nào của đứa nào đổi sang màu lờn lợt như thuốc của nó. Nó cảm thấy phấn chấn, một cảm giác chắc chắn chưa từng có trước đây trong phòng học ở tầng hầm này.
"Và… Hết giờ!" Thầy Slughorn reo lên. "Vui lòng ngừng khuấy!"
Thầy Slughorn di chuyển chầm chậm giữa các bàn, dòm vô mấy cái vạc. Thầy không nhận xét gì cả, nhưng thỉnh thoảng khuấy món thuốc nào đó một cái, hay hửi một cái. Cuối cùng thầy đi tới cái bàn mà Harry, Ron, Hermione, và Ernie đang ngồi. Thầy mỉm cười tội nghiệp cho cái chất đen xì như nhựa đường trong cái vạc của Ron. Thầy bỏ qua món pha chế màu xanh lam của Ernie. Món thuốc của Hermione khiến thầy gật gù chấp nhận. Kế đến thầy nhìn thấy món thuốc của Harry, và một vẻ vui sướng không tin được lan khắp gương mặt thầy
"Người chiến thắng hoàn toàn!" Thầy reo lên với cả tầng hầm. "Xuất sắc, xuất sắc, Harry! Mèn ơi, rõ ràng là con được thừa hưởng tài năng của mẹ con. Lily, mẹ con là một tay khéo léo tinh xảo về Độc Dược! Vậy thì, đây, thưởng cho con – một lọ Phúc Lạc Dược, như đã hứa, và sử dụng nó cho tốt!"
Harry nhẹ nhàng nhét cái lọ tí hon vào túi áo trong của nó, cảm thấy một sự kết hợp kỳ cục giữa niềm vui sướng trước cái vẻ giận dữ trên mặt mấy đứa nhà Slytherin và nỗi áy náy tội lỗi trước vẻ mặt thất vọng của Hermione. Ron thì chỉ có vẻ ngố ra.
" Bồ làm cách nào mà làm được hả?" Nó thì thào hỏi Harry khi tụi nó cùng rời khỏi tầng hầm.
"Mình cho là may mắn thôi," Harry nói, bởi vì Malfoy có thể nghe lỏm.
Tuy nhiên, khi tụi nó đã ngồi gọn lỏn một cách an toàn ở bàn ăn nhà Gryffindor, Harry cảm thấy đủ an toàn để kể cho hai bạn nghe. Gương mặt Hermione trở nên đanh lại theo từng lời Harry nói ra.
"Bồ cho là mình gian lận hay sao chớ?" Nó kết thúc, bực mình vì cái vẻ mặt của Hermione.
"Này, cái đó đâu hẳn là thành tích của chính bồ, đúng không?" Cô bé đáp không nhân nhượng.
"Nó chỉ làm theo những chỉ dẫn khác hơn những chỉ dẫn của chúng ta mà thôi" Ron nói, "Đâu có gì trầm trọng ghê gớm đâu? Nhưng nó dám liều và được thưởng." Ron thở ra một hơi dài. "Lẽ ra thầy Slughorn có thể đưa cho mình cuốn sách đó, nhưng mà hỡi ôi, mình đã nhận được cuốn sách chẳng có ma nào thèm viết gì vô hết ráo. Lại còn bị mửa vô nữa chứ, căn cứ vào vết tích trên trang năm mươi hai, nhưng…"
"Khoan đã," một giọng nói vang lên sát bên tai trái của Harry và nó bắt được một thoáng bất ngờ của cái mùi như hương hoa mà nó đã ngửi thấy lúc ở dưới tầng hầm. Nó ngoảnh nhìn lại thì thấy Ginny đã đến nhập bọn với tụi nó.
"Em nghe có đúng không? Anh đã nhận lệnh từ cái gì đó của ai đó ghi trong một cuốn sách hả anh Harry?"
Trông cô bé sợ hãi và tức giận. Harry biết ngay cô bé đang nghĩ gì.
"Không có gì đâu," nó nói giọng cam đoan, hơi hạ thấp tông xuống. "Chẳng giống như… em biết đấy… cuốn nhật ký của Riddle đâu. Nó chỉ là một cuốn sách giáo khoa cũ có ghi chú của ai đó."
"Nhưng anh lại làm theo những lời ghi chú đó à?"
"Anh chỉ thử vài mánh hướng dẫn ghi bên lề, thiệt tình, Ginny à, chẳng có gì buồn cười…"
"Ginny có lý," Hermione nói, đầu ngẩng lên tức thì. "Chúng ta nên kiểm tra để biết chắc cuốn sách đó không có gì kỳ quái. Mình muốn nói là, tất cả những hướng dẫn tức cười ấy, ai biết đâu?"
"Hừ!" Harry nổi sùng lên khi Hermione rút cuốn sách Bào Chế Thuốc Cao Cấp ra khỏi túi xách của nó và giơ cây đũa phép của cô nàng lên.
"Tiết lộ cho riêng ta!" Hermione hô thần chú, gõ mạnh cây đũa phép lên bìa trước cuốn sách. Chẳng có gì đáng kể xảy ra cả. Cuốn sách chỉ đơn giản nằm ỳ ra đó, trông cũ kỹ, dơ hầy, và góc sách bị quăn quéo.
"Xong chưa?" Harry cáu kỉnh hỏi. "Hay là mấy bồ muốn chờ xem coi nó có làm vài cú trả đũa?”
"Coi bộ ổn," Hermione nói, vẫn trừng mắt nhìn cuốn sách với vẻ nghi ngờ. "Ý mình là nó quả thực có vẻ như… một cuốn sách giáo khoa mà thôi."
"Tốt. Vậy cho mình lấy lại nó." Harry nói, chộp lấy cuốn sách trên bàn, nhưng cuốn sách vuột khỏi tay nó, rớt xuống sàn, mở tanh banh. Chẳng có ai khác nhìn tới. Harry cúi xuống để thu hồi cuốn sách, và khi làm vậy, nó nhìn thấy ở tuốt cạnh dưới bìa sau của cuốn sách có khắc một hàng chữ cùng kiểu chữ viết tay nhỏ, ngoằn ngoèo như chữ ghi lời hướng dẫn bên trong – lời hướng dẫn đã giúp nó giành được giải thưởng là cái lọ Phúc Lạc Dược, lúc này đây đang được giấu an toàn bên trong một đôi vớ cất trong rương. Dòng chữ ghi:
Cuốn sách này là Tài sản của Hoàng Tử Lai.