PDA

View Full Version : Harry Potter và thanh gươm Gryffindor



letheanh
04-11-2007, 08:17 PM
Harry Potter phiên bản khác nè mọi ngườit, hấy cái này hay nên post cho mọi người cùng xem. Ai muốn đọc đầy đủ thì kick vào link trên nha còn dưới đây là chương 1 phần 1 nè.

Harry Potter và thanh gươm Gryffindor
Tác giả: Dan Kirk
Dịch giả: Người dịch: Patmol Black
Chương 1- Từ những cuộc gặp gỡ trong vườn
Phần 1

Thay đổi đột ngột của dì Petunia

Harry Potter and the Sword of Gryffindor thuộc vào thể loại fanfiction, cốt truyện xoay quanh các nhân vật và bối cảnh trong nguyên tác Harry Potter, tác giả cấu thành một nội dung của riêng mình. Nó viết về năm học thứ 5 của Harry Potter tại Hogswart, bắt đầu từ mùa hè đầu tiên, sau cái chết của Sirius Black.


Kỳ nghỉ hè chỉ mới bắt đầu được 3 tuần thôi mà Harry đã mong cho nó mau kết thúc.
Ở trong khu vườn nhà Dursley ở số 4 đường Privet Drive cũng thoải mái như ở ngoài đường. Ở đây, Harry có thể tránh được mắt nhìn chòng chọc của những người bà con khó ưa, thoát khỏi phạm vi căn phòng thứ nhì của Dudley, hơn nữa, cậu cũng có chuyện để làm để khỏi phải suy nghĩ trằn trọc. Mặc dù công việc dọn dẹp khu vườn muggle của dì Petunia không thể nào so sánh được với các lớp học Thảo Dược với giáo sư Sprout, tuy nhiên, với cậu, có còn hơn không.
Cái nắng oi bức của mùa hè, lại thêm việc không được sử dụng pháp thuật khiến công việc săn sóc cây cối trở nên khó khăn hơn, nhưng cậu vẫn xoay xở được. Gia đình nhà Weasley từng nói là họ sẽ lại đón cậu, vậy mà, suốt 3 tuần qua, Harry chỉ nhận được một vài lá thư cú ngắn, gọn, khó hiểu. Dì Petunia, bằng giọng tử tế một cách hiếm thấy, đã hỏi Harry xem cậu có muốn làm vườn giúp dì không. Dù vậy, việc nhổ cỏ dại mệt nhọc vẫn không khiến Harry khỏi suy nghĩ về những sự kiện xảy ra trong năm học trước. Cậu cảm thấy...bị cưỡng ép và phản bội bởi thế giới phù thủy, nơi mà trước đây từng công nhận cậu là vị anh hùng cứu thế. Việc Dumbledore bị sa thải, cái chết của Sirious- người thân duy nhất còn lại của Harry, mọi thứ cứ tái diễn trong đầu cậu, khiến cậu tự hỏi liệu cậu có còn phù hợp với thế giới phù thuỷ hay không.
"Phải công nhận là con rất có khiếu với cây cối", giọng nói mềm mỏng, quen mà cũng như không quen, kéo Harry ra khỏi suy nghĩ của mình.
Cậu quay người lại, để thấy dì Petunia đứng ngay lối ra vào, với vẻ mặt hiền từ mà trước giờ Harry chưa từng được thấy.
"Cũng nhờ có lớp Thảo Dược Học", Harry nói nhỏ, không biết chuyện gì kế tiếp sẽ xảy ra.
"À, dì nhớ Lily, mẹ con, từng nói bà ấy ghét lớp đó lắm", dì Petunia nói, vừa bước tới gần Harry, "Con có đôi mắt thật giống mẹ!"
"Con biết", Harry gắng trả lời, rồi quay đi thật nhanh. Làm sao bà ấy...Sau bao nhiêu năm, làm sao bây giờ bà ấy lại dám làm ra vẻ tử tế?
"Có chuyện gì xảy ra, đúng không?" Petunia tiếp tục.
"Năm nào mà chẳng có chuyện xảy ra", Harry thành thật.
"Nhưng năm nay tệ hơn mọi năm?" Dì Petunia hỏi, giọng vẫn mềm mỏng.
"Dì quan tâm làm gì?" Harry cay đắng.
"Dì...đây!", dì Petunia nói, hơi lớn giọng lúc đầu nhưng lại nhỏ giọng lại ngay. Dì đưa cho Harry một vật gì đó. Harry nhận lấy, ban đầu không biết đó là gì những rồi nhận ra đó là một lá thư được gấp lại, giòn và nhăn vì cũ. Cậu mở ra, há hốc mồm ngạc nhiên khi nhận ra nét chữ trên thư.
Chị thương,
Nếu chị nhận được lá thư này, tức là em đã mất rồi. Em biết trước giờ tình cảm chị em mình không được gắn bó lắm. Em biết là chị ghét em vì nhiều thứ, nhưng em cũng biết là em thương chị. Em ước gì chị em mình thân với nhau hơn là hiện giờ. Em mong chị có thể chấp nhận hơn thế giới em đang sống, nhưng em nghĩ, như bây giờ cũng tốt.
Chị biết không, trong thế giới mà em đang sống, có một gã phù thủy hắc ám đang hoành hành, một tên xấu xa sẵn sàng dùng đủ loại ma thuật đen tối nhất để đạt được mục đích. Khi em viết lá thư này, James và em đang chuẩn bị đi trốn cùng với Harr. Hắn muốn giết tụi em và đứa nhỏ, nhưng tụi em sẽ không để chuyện đó xảy ra. Em không biết sẽ có cơ hội gặp lại chị nữa không, cho nên em nghĩ em nên nói lời vĩnh biệt ở đây. Mong chị nhớ rằng em luôn thương yêu chị, và em chúc cho cuộc hôn nhân của chị và anh Vernon thật tốt đẹp.
Chị nhắn với con em rằng em cũng thương nó lắm. James và em sẽ làm mọi thứ có thể để thằng bé sống sót, cho dù phải hy sinh cả tính mạng. Em cũng tính đến chuyện gửi nó đến chỗ gia đình chị nhưng em biết chị và Vernon khinh miệt mọi thứ liên quan đến thế giới pháp thuật này như thế nào. Những lúc như thế này, em hầu như hối hận chuyện đi học ở Hogwarts, nhưng nếu vậy, em sẽ không bao giờ gặp được James và có được Harry.
Thương,
Lily-Evans Potter
Nước mắt lăn nhẹ trên má Harry khi cậu đọc, tay Harry run rẩy chạm vào từng nét chữ. Khi ngước nhìn lên từ lá thư, Harry thấy một sự tử tế, hiền dịu mà cậu chưa từng được thấy ở dì Petunia. Nỗi buồn khổ tràn ngập trong lòng Harry khiến cậu quên đi ngăn cách trứơc giờ với người dì, cậu ôm chầm lấy Petunia và khóc trên vai dì.
"Vernon ghét mọi thứ có liên quan đến pháp thuật" Dì nói nhẹ nhàng "Dì lúc đó lại ganh tị với Lily, mà khi mẹ con mất rồi lại đi giao con cho dì, dì giận lắm, nên dì để dượng muốn làm gì thì làm. Cho đến lúc dì kịp trấn tĩnh lại thì cũng đã quá muộn rồi. Dì xin lỗi con, Harry."
"Tại sao lại là lúc này?" Harry nhìn dì Petunia, vừa gắng lấy lại bình tĩnh "Sao bây giờ dì lại đưalá thư cho con?"
"Con cứu Dudley của dì". Bà thì thầm "Nó là tất cả với dì và con đã cứu nó cho dù gia đình này đã đối xử tệ với con như vậy. Dì đã có nhiều thời gian để suy nghĩ, Harry, thế rồi dì cũng nhận ra con giống em của dì như thế nào, rằng dì cũng nhớ bà ấy lắm".
"Bọn chúng muốn giết con, không phải Dudley". Harry nói, nhớ lại cuộc tấn công của một đám giám ngục Azkaban vào năm ngoái. "Bọn chúng muốn giết con, còn Dudley chỉ tình cờ có mặt ở đó".
"Nhưng con vẫn cứu nó". Petunia nói, giọng đã điềm tĩnh lại. Harry lùi lại một bước. "Con cứu sống Dudleyskin, mà nó cũng như mạng sống của dì. Dì và dượng trước giờ vẫn nghĩ nếu con không biết gì về sự tồn tại của pháp thuật cũng như phù thủy, tên xấu đó sẽ chẳng bao giờ tìm ra con hay gây hại đến gia đình dì, nhưng chúng đã mò đến TẬN ĐÂY!"
"Hắn đã lại tìm ra con." Harry trả lời. "Nhưng điều khác biệt là bây giờ con đãcó khả năng tự bảo vệ bản thân".
"Bộ không chỉ mới có lần này à?" Bà lo lắng hỏi Harry.
"Từ năm Nhất là hắn đã tìm cách hãm hại con rồi". Harry nói. "Lần vừa rồi, hắn sém thành công. Nhưng lần này hắn đã giết được Sirious... cha nuôi con..."
"Dì nhớ mặt ông ấy". Dì Petunia rùng mình. "Gã đó thật đáng sợ! Cho dì chia buồn, Harry!"
"Cám ơn dì". Không hiểu sao Harry cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Không nhiều, chỉ một chút.
"Dượng Vernon sẽ không chấp nhận con, không bao giờ. Ông ấy ghét mọi thứ về pháp thuật và sẽ không bao giờ thay đổi về chuyện này".
"Vậy còn dì?" Harry hỏi.
"Con là người thân của dì". Bà buồn bã "Khi ổng không có ở đây, mình có thể nói chuyện. Dì chỉ sợ phản ứng của ông ấy nếu thấy dì tử tế quá. Con thì chỉ phải ở đây có vài tháng, còn dì thì phải sống với ổng suốt đời. Nhưng dù sao, lúc nào dượng cũng để tâm đến dì. Gia đình ngoại con, ai cũng thương mẹ con hết, lúc nào cũng khen ngợi chuyện bà ta tuyệt vời thế nào, nhưng lại chẳng bao giờ khen dì như vậy. Chỉ có Vernon thôi."
"Con hiểu". Harry nói mặc dù cậu cũng không hẳn là hiểu. Cậu thắc mắc sao dì không bỏ dượng được, nhưng đó lại là chuyện khác. "Cám ơn dì!"
"Đáng lẽ dì phải đưa con lá thư sớm hơn". Petunia nói. "Dì nhớ trước đây dì rất thích được nhận thư cú của mẹ con. Bà ấy có con cú đẹp chưa từng thấy. Rất giống con cú của con".
"Con...Con sẽ viết thư cho dì nếu dì thích". Harry gợi ý.
"Mình chỉ việc nghĩ ra cách nào để Vernon không thấy được". Dì Petunia cười, mắt ánh lên vẻ mong đợi.
"Con sẽ cho cú giao thư trong vườn". Harry cười tinh nghịch.
"Vậy cũng được..." Petunia chuẩn bị nói nhưng ngưng bặt khi nghe tiếng đóng mở cửa từ trong nhà. Chiếc mặt nạ lạnh nhạt suốt bao năm qua lại hiện lên trên khuôn mặt bà khi bà bước nhanh vào trong nhà mà chỉ khẽ liếc nhìn Harry từ giã.
------------------------------------------
Sr em quên đường link http://www.sahara.com.vn/index.php?page=4&sub=403&script=index&theloai=37&tid=17731

Đây là Chương1 phần 2 nè:

Chạm trán nảy lửa

Harry bước tới bật vòi nước để tưới cây trong vườn. Vừa tưới, cậu vừa nghĩ về cuộc đời và gia đình mình. Có vẻ như cứ mỗi cánh cửa đóng lại với Harry hay là khi cậu mất đi ai đó thì lại có một cánh cửa khác mở ra cho cậu để cậu nhìn nhận gia đình mình theo một cách mới mẻ hơn. Cậu chạm nhẹ tay vào lá thư lúc này đang ở trong túi quần, rồi nghĩ đến mối quan hệ giữa mẹ và dì Petunia. Mình sẽ là người như thế nào nếu cả hai người cùng nuôi lớn mình nhỉ? Dù trời đang nóng, Harry bỗng dưng cảm thấy lạnh người, chung quanh cậu trời như tối lại một chút, như thể mặt trời bị một đám mây bay ngang qua. Nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ báo động Harry. Với kinh nghiệm rút ra từ những lần tập luyện ở trường và những chuyện xảy ra năm ngoái, nhanh như chớp, Harry buông rơi vòi nước, với cây đũa thần nắm chắc trong tay, cậu quay phắt người lại.
Nhưng vẫn không nhanh kịp. Bóng đen trên cây chổi thần đã ra tay trứơc, câu chú Expelliarmus đập trúng ngực Harry, đánh bật cậu ngã xuống bãi cỏ, cây đũa thần văng xa khỏi tầm tay. Người đó bứơc xuống chổi , tiến tới gần nơi Harry. Bị ánh mặt trời chói vào mắt, phải mất một lúc Harry mới nhận ra được gương mặt quen thuộc. Tuy vậy, cái dáng mảnh khảnh cùng với bộ vó đắt tiền và mái tóc vàng kim chỉ có thể của một người mà Harry biết.
"Malfoy". Harry rít lên đau đớn.
"Potter". Draco Malfoy cười nhếch mép như thường lệ. "Tao cứ nghĩ một phù thủy có khả năng đánh bại Chúa Tể Hắc Ám cùng với đám lâu la Death Eaters sẽ chẳng gặp khó khăn gì khi đấu với một người như tao chứ"
"Mày làm cái quái gì vậy?" Harry đáp. "Mày sẽ gặp rắc rối khi sử dụng pháp thuật ngoài trường học".
"Tao là người nhà Malfoy! Người nhà Malfoy không phải quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy!"
"Cũng chính vì vậy mà Lucius giờ này đang ở trong ngục Azkaban!" Harry cười khinh miệt. Sau năm năm, cậu hoàn toàn có thể bắt chước được cái kiểu cười đáng ghét độc quyền của Malfoy.
"CÂM MIỆNG!" Malfoy hét lên, bước tới gần hơn rồi tung chân đá Harry tới tấp. Có tiếng động phía cánh cửa nhà Dursley, khiến hai đứa cùng ngó về một hướng trong giây lát, nhưng cũng chỉ kịp thấy cảnh chính cánh cửa đó lập tức bị đóng sầm lại. Malfoy cười mỉa mai. "Coi bộ người nhà mày chẳng được thừa hưởng dòng máu can đảm của nhà Gryffindor như mày, Harry".
"Mày đang làm cái gì vậy, Malfoy?" Harry lặp lại.
"Bộ mày không thấy hả?" Malfoy nhếch mép, lại đá Harry thêm lần nữa "Tao tới để trả thù! Mày báo hại ba tao phải vào Azkaban! Mày hủy hoại danh tiếng nhà Malfoy! Tao sẽ giết mày!"
"Không, không phải". Harry nói, ngạc nhiên vì chính sự bình tĩnh trong giọng mình. "Mày có thể đá tao thêm nữa, hay ếm bùa tao, nhưng mày không phải đến đây để giết tao".
"Sao mày lại nghĩ vậy, Potty?". Malfoy cười khẩy, đá thêm một cú để nhấn mạnh.
"Vì nếu thế, mày đã sử dụng một trong những câu chú không thể dung thứ, thay vì một câu chú được dạy cho tụi học sinh năm Nhất".
"Lập luận nhăng nhít". Malfoy nạt. "Khỏi hỏi cũng biết làm sao mày không được xếp vào nhà Ravenclaw".
"Nghe đây, muốn đánh, muốn đá, muốn ếm bùa hay muốn làm gì để mày thấy thoải mái hơn cũng được. Sau đó đừng có phiền tao nữa cho đến khi nhập học." Harry nói bằng giọng khinh bỉ.
"CÂM MIỆNG LẠI!" Malfoy phản ứng giận dữ, tung chân chuẩn bị đá nữa. Bằng phản xạ nhạy bén của một Tầm thủ, Harry chộp lấy chân còn lại của Malfoy, kéo mạnh, khiến Malfoy té ngửa, đầu đập mạnh xuống đất. Ngay trứơc lúc thằng bé chưa kịp nhận ra tư thế bất lợi của mình, Harry đã ngồi bật dậy, chụp lấy cây đũa thần nằm cách đó không xa và đến lúc Malfoy cố gượng dậy thì đã bị Harry cưỡi lên người, hai đầu gối cậu đè lên hai cánh tay, còn cây đũa thần chỉa sát ngay giữa hai mắt Malfoy. Hận thù trào lên trong Harry khi cậu nhớ lại cảnh Sirius bị rơi sâu vào Bức màn. Hận thù đó chuyển nhanh thành cơn điên tiết mà Harry chuẩn bị trút lền đầu Malfoy.
"Làm đi!". Malfoy thì thầm, khi nhìn thấy sự giận dữ trên khuôn mặt Harry. Mặt Malfoy biểu lộ một cảm xúc mà Harry chưa từng thấy trước đó, niềm hy vọng. "Cứ kết thúc đi!".
Cơn điên nhanh chóng trào ra khỏi người Harry như nước trào ra khỏi một cái đập bị vỡ. Cậu nghiên người, giữ lấy cây đũa của Malfoy ở gần đó rồi giắt vào lưng quần. Cậu đứng dậy, từ từ bước lùi ra xa đối thủ, cây đũa thần không hề run rẩy. Xung quanh hai đứa bỗng nổi lên nhiều tiếng động của những người độn thổ, rồi Harry thấy trấn an khi nhận ra các khuôn mặt quen thuộc trong hội Phụng Hoàng.
"Con có sao không, Harry?" Remus Lupin hỏi, cây đũa thần của ông nhắm thẳng vào Malfoy khi ông chạy nhanh tới bên cậu.
"Không có gì, chú Remus". Harry nói. "Con chỉ bị thương nhẹ"
"Xem ra chúng ta lại sắp có thêm một Malfoy ở trong ngục Azkaban nữa". Tonks hớn hở, cô cười toe toét. "Rất nhiều dân muggle thấy cây chổi bay của nó ngay giữa thanh thiên bạch nhật, nó tấn công cháu, lại xài pháp thuật khi chưa đủ tuổi. Coi bộ chắc chắn nó sắp hội ngộ với ba nó trong Azkaban rồi".
Harry vẫn còn nhìn Malfoy, nhận thấy vẻ mệt mỏi cam chịu trên khuôn mặt kẻ vừa tấn công mình khi bị các Aurors dựng dậy. Chưa kịp nói gì thì Malfoy đã bị trói bằng pháp thuật rồi lại có tiếng độn thổ phát ra lúc Tonks áp giải nó về bộ Pháp Thuật.
"Ừm, Harry" Remus Lupin cười nhẹ. "Thật tốt khi thấy được khả năng ứng phó của con. Con sẽ phải đến bộ Pháp Thuật để làm nhân chứng trước khi thằng bé bị đưa tới Azkaban, nhưng chú sẽ tới đón con trước đó. Trước khi đi, chú có vài lời muốn nói với người nhà con".
"Khoan!" Harry cắt ngang. Cậu có quá nhiều câu hỏi về những chuyện đang xảy ra...
"Harry, hiện giờ chú chưa thể giải thích chuyện gì được". Remus thở dài. "Chú cũng muốn, tin chú đi, nhưng Dumbledore bắt mọi người phải tuyên thề".
"Ngay cả con..." Harry lại tiếp nhưng ngừng lại khi thấy Remus lắc đầu.
"Không được, Harry". Remus nói. "Có quá nhiều chuyện đang diễn ra lúc này thành ra bọn chú nghĩ tốt nhất là con khoan ở trong thế giới phù thủy. Nếu không, con sẽ trở thành một con cờ của các thế lực chính trị hiện thời, mà bọn chú không thể cho phép chuyện đó".
"Vậy nên thay vì vậy con chỉ là con cờ củariêng cụ Dumbledore?" Harry mỉa mai, không biết rằng mình đang cười khẩy giống hệt như kẻ vừa mới được giải đi. Remus có vẻ bất ngờ trước thái độ đó nên phải mất một lúc mới trả lời.
"Harry, con không phải là con cờ của ai hết". Ông thành thật. "Thật lòng mà nói nếu con là một con cờ thì mọi chuyện sẽ dễ hơn với con! Nhưng không phải chỉ đơn giản như vậy. Vấn đề là, hiện đang có phản ứng cực đoan trong giới phù thủy. Bộ Pháp Thuật thay đổi từ chỗ không thừa nhận sự trở lại của Voldemort, cho đến chỗ thấy Voldemort ở mọi ngóc ngách. Nếu có thể, họ sẽ quẳng tất cả những người bị nghi ngờ là Death Eaters vào Azkaban mãi mãi, thành ra họ rất cần đến việc nhận dạng của con trong chuyện này. Nên con càng ở với dân muggle càng lâu thì càng không phải dính vào rắc rối".
"Thế thì tại sao con lại phải làm chứng vụ Malfoy?" Harry hỏi, nhận thấy được chỗ vô lí.
"Tại vì đó là luật". Lupin trả lời. "Cụ Dumbledore đang cố gắng giữ cho bộ không vi phạm luật lệ mà bộ đáng lẽ phải tuân theo và vì Malfoy lại là một trong những học sinh của cụ nên cụ sẽ càng phải bảo đảm luật pháp được tôn trọng".
"Tại sao?". Harry lại cười. "Nó là tay sai của Voldemort mà!"
"Không, nó không phải." Lupin lại thở dài. "Sau khi tên Lucius Malfoy bị tống giam vào Azkaban, Voldemort liền thử chiêu dụ Draco Malfoy vào hàng ngũ tay sai, ngay khi nó vừa trở về trang viên nhà Malfoy. Thằng bé từ chối, mà từ chối một cách ngoạn mục, chú nghe kể. Mẹ nó bị đưa vào bệnh viện St. Mungos không lâu sau đó. Bọn chú kiếm nó kể từ đó. Tội nghiệp, chú không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó đã đi mà tấn công con. Chú không nghĩ nó là Death Eater, nhưng có khả năng sẽ bị giáng cho tội đó bởi bộ Pháp Thuật. Nó sẽ không sống sót lâu trong ngục Azkaban, một khi tụi Death Eater trong đó biết chuyện của nó".
"Đừng gởi cậu ấy đến Azkaban!" Harry thốt lên, nhớ lại nhận định của cậu, rằng Malfoy tới đây không phải để giết cậu, và ý nghĩ ...kẻ thù lâu năm của mình bị sát hại trong cái nhà tù đó làm cậu thấy ớn lạnh xương sống.
"Đừng lo, con trai". Remus nói, cất bước đi vào trong căn nhà để dàn xếp với người nhà Dursley. "Chú chỉ muốn con chuẩn bị và sẵn sàng làm chứng để khởi tố thằng nhóc kia!"
Harry giận đến bốc khói, cậu đứng đợi ở ngoài cho đến khi nghe tiếng Remus Lupin rời khỏi khuôn viên nhà Dursley. Người nhà cậu chẳng nói gì về chuyện vừa xảy ra chỉ có lúc Harry đi lên lầu, dì Petunia nhìn cậu thoáng vẻ lo lắng, nhưng Harry làm lơ hết mọi thứ. Tối đó, Harry không ngủ được, chỉ nằm trên giường mà ngó lên trần nhà, trằn trọc suy nghĩ.

scorpion
06-11-2007, 01:56 PM
ui jơi ơi,chú định bắt mọi người pải đeo kính hết đấy ah.Mấy truyện cũ thê này thì up cả 7 tập lên cho mọi người đỡ mất công tìm kiếm