Bách_Hợp
08-03-2008, 02:03 PM
Bạn Mới!
:cool:
...6h30’ Hắn lờ mờ tỉnh.Trong đầu hắn nghĩ dậy đi học nào! cố lên nào. Vậy rồi mà chẳng biết làm sao hắn lại thiếp đi và ngủ tiếp.
...6h45’ Dậy đi học nào con! mẹ hắn gọi. Trời ơi muộn mất rồi, hắn phóng xe như bay đến lớp học. May vừa kịp lúc đang còn một số chỗ trống.
Đang uể oải mơ màng chưa tỉnh ngủ thì hắn nhìn chẳng rõ cái gì cả. Ngồi vào chỗ, hắn bắt đầu lôi lịch học ra, để xem hôm nay học gì nào? Ngớ người ra! Hôm nay đâu có môn mình học. Thôi rồi nhầm sang buổi ôn sinh rồi, chẳng biết đầu óc để đi đâu nữa. Thật là chán!
Quay sang bên thì một vật thể lạ đập vào mắt hắn. Ối! hắn chẳng nhìn thấy gì và đưa tay lên xoa mắt. Bỗng có một giọng nói của một cô gái nghe lạ hơ lạ hoắc vang lên : “ Xin lỗi bạn, mình vô ý quá!”. Hắn nghĩ có lẽ đây là lớp ôn sinh nên có thể mình chưa gặp bao giờ. Không đúng! Hắn khẳng định! giọng nói này không phải của đám dân tuyến huyện ôn thi ở đây vậy cô bé này là ai?
5’ sau, hắn hé mở được con mắt bên trái rồi đến con mắt bên phải. Nước mắt dàn dụa nhìn nhoè nhoẹt nhưng cũng đủ để hắn nhận ra một khuôn mặt trắng trẻo xinh gái và rất dễ thương.
Thôi bỏ đi! dù sao cũng nhầm buổi về cho xong. Nghĩ vậy! đang định về thì cô giáo bước vào lớp. Thôi rồi vậy là không về được nữa rồi thật là tai hại đầu óc mình chán quá.
Nhưng hắn đâu có ngờ rằng chính sự nhầm lẫn ấy đã giúp hắn có một người bạn mới nữa.
Cô bắt đầu giảng bài, nhưng hắn đâu có để tâm vì hắn có thi khối B đâu mà học làm gì cho mệt.
Một tiếng trôi qua. Hắn ngồi im bất động như một khúc gỗ mục vậy. Buồn quá hắn quyết định quay sang bắt chuyện với cô bé ngồi bên cạnh. Nhưng lần này có vẻ chắc ăn hơn hắn quyết định phòng thủ thật chắc chắn trước khi quay sang. Một tay che mặt hắn từ từ quay sang. Thấy có vẻ là không có động tĩnh gì hắn yên tâm bỏ tay xuống và nhìn thẳng vào cô bé.
Lạ thay cô bé cũng chẳng ghi chép, chẳng viết lách gì! Chẳng nhẽ học kiểu thiên tài đây ta?
Thắc mắc hắn liền hỏi : “ Bạn không ghi gì à?”
Cô bé trả lời : “ Tui mới đi buổi đầu tiên nhưng tai hại lại nhầm! Nhẽ ra tui học buổi khác vì tui không thi khối B mà thi khối A. Mà sao bạn cũng không ghi gì vậy?”
Hắn cất giọng nặng nề: “Ờ thì tui cũng giống bạn vậy tui cũng nhầm đang định về thì cô giáo vào đành phải ngồi lại! Đúng là tiền mất tật mang!”
Cô bé than vãn : “ Lúc nãy tui cũng vừa mới bít đang định về thì bạn quay sang và bốp... tui chẳn biết nói gì vì nghĩ bạn chắc giận lắm nên ngồi đây luôn xem bạn thế nào! Ai ngờ cả tiếng trời bạn im re hà”
Hắn tiếp lời : “À thì tại lúc nãy bị bạn khua cái gì vô mắt ấy làm tui nhìn chăng rõ gì nữa với lại bạn hơi lạ nên chẳng giám nói gì!”
Cứ tiếp thế sau một hồi nói chuyện hắn biết được tên cô bé, rồi thì ra cô bé là người gốc ở đây nhưng ra Hà Nội học từ bé. Bây giờ về đây trông nhà tiện thể ôn thi luôn. Thảo nào trông khác hẳn mọi người ở đây. Rồi chẳng biết như quen từ bao giờ hai đứa hồ hởi nói chuyện đến nỗi cô giáo nhắc im lặng. Hai đứa mới tụt xuống một chút nhưng vẫn tiếp tục lần này nói nhỏ hơn để tránh bị cô nhắc.
Buổi ngày hôm đó hắn đã có thêm một người bạn rất hợp gu trong việc bàn luận cũng như mọi lĩnh vực khác. Và hơn nữa từ đó trở đi hắn không phải đi sớm nữa vì hôm nào cũng có người đến sớm giữ chỗ cho...:crave::^_^:
Ngày 12 Tháng 03 Năm 2008
Người viết : Lê Bách Hợp
:cool:
...6h30’ Hắn lờ mờ tỉnh.Trong đầu hắn nghĩ dậy đi học nào! cố lên nào. Vậy rồi mà chẳng biết làm sao hắn lại thiếp đi và ngủ tiếp.
...6h45’ Dậy đi học nào con! mẹ hắn gọi. Trời ơi muộn mất rồi, hắn phóng xe như bay đến lớp học. May vừa kịp lúc đang còn một số chỗ trống.
Đang uể oải mơ màng chưa tỉnh ngủ thì hắn nhìn chẳng rõ cái gì cả. Ngồi vào chỗ, hắn bắt đầu lôi lịch học ra, để xem hôm nay học gì nào? Ngớ người ra! Hôm nay đâu có môn mình học. Thôi rồi nhầm sang buổi ôn sinh rồi, chẳng biết đầu óc để đi đâu nữa. Thật là chán!
Quay sang bên thì một vật thể lạ đập vào mắt hắn. Ối! hắn chẳng nhìn thấy gì và đưa tay lên xoa mắt. Bỗng có một giọng nói của một cô gái nghe lạ hơ lạ hoắc vang lên : “ Xin lỗi bạn, mình vô ý quá!”. Hắn nghĩ có lẽ đây là lớp ôn sinh nên có thể mình chưa gặp bao giờ. Không đúng! Hắn khẳng định! giọng nói này không phải của đám dân tuyến huyện ôn thi ở đây vậy cô bé này là ai?
5’ sau, hắn hé mở được con mắt bên trái rồi đến con mắt bên phải. Nước mắt dàn dụa nhìn nhoè nhoẹt nhưng cũng đủ để hắn nhận ra một khuôn mặt trắng trẻo xinh gái và rất dễ thương.
Thôi bỏ đi! dù sao cũng nhầm buổi về cho xong. Nghĩ vậy! đang định về thì cô giáo bước vào lớp. Thôi rồi vậy là không về được nữa rồi thật là tai hại đầu óc mình chán quá.
Nhưng hắn đâu có ngờ rằng chính sự nhầm lẫn ấy đã giúp hắn có một người bạn mới nữa.
Cô bắt đầu giảng bài, nhưng hắn đâu có để tâm vì hắn có thi khối B đâu mà học làm gì cho mệt.
Một tiếng trôi qua. Hắn ngồi im bất động như một khúc gỗ mục vậy. Buồn quá hắn quyết định quay sang bắt chuyện với cô bé ngồi bên cạnh. Nhưng lần này có vẻ chắc ăn hơn hắn quyết định phòng thủ thật chắc chắn trước khi quay sang. Một tay che mặt hắn từ từ quay sang. Thấy có vẻ là không có động tĩnh gì hắn yên tâm bỏ tay xuống và nhìn thẳng vào cô bé.
Lạ thay cô bé cũng chẳng ghi chép, chẳng viết lách gì! Chẳng nhẽ học kiểu thiên tài đây ta?
Thắc mắc hắn liền hỏi : “ Bạn không ghi gì à?”
Cô bé trả lời : “ Tui mới đi buổi đầu tiên nhưng tai hại lại nhầm! Nhẽ ra tui học buổi khác vì tui không thi khối B mà thi khối A. Mà sao bạn cũng không ghi gì vậy?”
Hắn cất giọng nặng nề: “Ờ thì tui cũng giống bạn vậy tui cũng nhầm đang định về thì cô giáo vào đành phải ngồi lại! Đúng là tiền mất tật mang!”
Cô bé than vãn : “ Lúc nãy tui cũng vừa mới bít đang định về thì bạn quay sang và bốp... tui chẳn biết nói gì vì nghĩ bạn chắc giận lắm nên ngồi đây luôn xem bạn thế nào! Ai ngờ cả tiếng trời bạn im re hà”
Hắn tiếp lời : “À thì tại lúc nãy bị bạn khua cái gì vô mắt ấy làm tui nhìn chăng rõ gì nữa với lại bạn hơi lạ nên chẳng giám nói gì!”
Cứ tiếp thế sau một hồi nói chuyện hắn biết được tên cô bé, rồi thì ra cô bé là người gốc ở đây nhưng ra Hà Nội học từ bé. Bây giờ về đây trông nhà tiện thể ôn thi luôn. Thảo nào trông khác hẳn mọi người ở đây. Rồi chẳng biết như quen từ bao giờ hai đứa hồ hởi nói chuyện đến nỗi cô giáo nhắc im lặng. Hai đứa mới tụt xuống một chút nhưng vẫn tiếp tục lần này nói nhỏ hơn để tránh bị cô nhắc.
Buổi ngày hôm đó hắn đã có thêm một người bạn rất hợp gu trong việc bàn luận cũng như mọi lĩnh vực khác. Và hơn nữa từ đó trở đi hắn không phải đi sớm nữa vì hôm nào cũng có người đến sớm giữ chỗ cho...:crave::^_^:
Ngày 12 Tháng 03 Năm 2008
Người viết : Lê Bách Hợp