PDA

View Full Version : Sent to my love



Baby Luca
18-08-2008, 11:31 PM
Một ngày buồn. nghe 1 bản nhạc cũng buồn. Tâm trạng lại càng tâm trạng. Nhưng công nhận bài hát ý nghĩa thật. Làm cho mình nhớ......

Forever
by Stratovarius

I stand alone in the darkness.
The winter of my life came so fast.
Memories go back to childhood
Todays I still recall.

Oh, how happy I was then.
There was no sorrow, there was no pain.
Walking through the greenfields
Sunshine in my eyes.

I'm still there, everywhere,
I'm the dust in the wind,
I'm the star in the northern sky.
I never stayed, anywhere,
I'm the wind in the trees.
Would you wait for me forever?
-------------------------------------
Forever - Stratovarius

tôi đứng nơi đây một mình trong bóng đêm
mùa Đông của cuộc đời tôi đến thật nhanh
Kí ức về tuổi thơ quay trở về
gợi cho tôi nhớ về những ngày ấy


oh ..tôi đã hạnh phúc như thế nào
không có bất cứ nỗi buồn nào, cũng chẳng có khổ đau
dạo bộ quanh những đồi xanh
cùng ánh nắng vàng trong mắt tôi

tôi vẫn ở đó, ở khắp mọi nơi
tôi là cát bụi trong gió
tôi là sao trên trời cao phương Bắc
tôi chẳng bao giờ ở lại , ở lại bất kì nơi nào
tôi là gió trên những cành cây
liệu em có đợi tôi mãi mãi không?
------------------------------------------

Reddevils
19-08-2008, 04:17 PM
Một ngày buồn. nghe 1 bản nhạc cũng buồn. Tâm trạng lại càng tâm trạng. Nhưng công nhận bài hát ý nghĩa thật. Làm cho mình nhớ......

Forever
by Stratovarius

I stand alone in the darkness.
The winter of my life came so fast.
Memories go back to childhood
Todays I still recall.

Oh, how happy I was then.
There was no sorrow, there was no pain.
Walking through the greenfields
Sunshine in my eyes.

I'm still there, everywhere,
I'm the dust in the wind,
I'm the star in the northern sky.
I never stayed, anywhere,
I'm the wind in the trees.
Would you wait for me forever?
-------------------------------------
Forever - Stratovarius

tôi đứng nơi đây một mình trong bóng đêm
mùa Đông của cuộc đời tôi đến thật nhanh
Kí ức về tuổi thơ quay trở về
gợi cho tôi nhớ về những ngày ấy


oh ..tôi đã hạnh phúc như thế nào
không có bất cứ nỗi buồn nào, cũng chẳng có khổ đau
dạo bộ quanh những đồi xanh
cùng ánh nắng vàng trong mắt tôi

tôi vẫn ở đó, ở khắp mọi nơi
tôi là cát bụi trong gió
tôi là sao trên trời cao phương Bắc
tôi chẳng bao giờ ở lại , ở lại bất kì nơi nào
tôi là gió trên những cành cây
liệu em có đợi tôi mãi mãi không?
------------------------------------------

c:hell_boy: RED DEVILSCó nhạc thì tải lên .Đọc đau mắt lém RED DEVILSc:hell_boy:

Baby Luca
19-08-2008, 10:13 PM
có hiểu topic này lập ra làm gì hok? chỉ để bày tỏ tâm trạng thôi. cần gì phải có nhạc ở đây, cảm nhận bài hát là chính
------------------------------------------
------------------------------------------
tối nay....ngồi gần bà nội. bây giờ mới để ý thấy bà mình đã không còn khỏe như ngày trước nữa. bà già hơn, có nhiều tóc bạc hơn, gầy hơn...bà ơi!! . bà nấu ăn rất ngon thế mà cháu vẫn chưa học đuơc gì từ bà cả. cũng chưa bao giờ hỏi thăm bà được 1 câu, kể cả ngay khi bà ốm. cháu xin lỗi bà nhiều lắm. cháu hứa sẽ sửa chữa để trở thành 1 đứa cháu ngoan trước khi quá muộn. tha lỗi cho cháu bà nhé
------------------------------------------

hoakimke
19-08-2008, 10:14 PM
Hẳn ai cũng đã từng đc nhận và tặng quà, nhưng ko hẳn tất cả đều đã hiểu đc ý nghĩa của những món quà đâu ha.Xin cung cấp mọi người một số thông tin.Rất cần với những ai sắp phải tặng quà cho ''ấy''

- Khăn choàng: Anh là của em và em không muốn mất anh

- Nhẫn: Anh thỉnh cầu em

- Sổ ghi nhật ký: Không có gì bí mật giữa chúng ta cả

- Bật lửa: Anh là mối tình đầu của em

- Khăn tay: Hãy quên anh (em) đi!

- Bức ảnh của "người ấy": Hãy nhớ anh (em) mãi mãi

- Son môi: I want a kiss

- Khung ảnh: Tình yêu của em và của anh là bất diệt

- Dây chìa khoá: Em đã bị anh "tóm" rồi nhé!

- Album ảnh: Cho những kỷ niệm của chúng ta

- Kẹo: Tình yêu ngọt ngào

- Bút: Chúc anh (em) may mắn

- Đồng hồ tay: Hãy để anh là một phần cuộc sống của em

- Gấu bông: Lời đề nghị, cầu hôn

- Thuốc lá: Em không thích anh

- Sách: Em muốn tìm hiểu về anh hơn

- Nước hoa: Anh muốn nhớ mùi hương của em

Baby Luca
20-08-2008, 10:08 AM
tối qua mơ gì mà cũng hok nhớ nữa. định dậy spam cho đỡ buồn nhưng lại thôi, buồn ngủ quá.

hmt
20-08-2008, 12:14 PM
Mơ gì còn không nhớ lên đây sam bừa...
Chắc mơ ông bụt gõ vào đầu..:rideon:

vodanh
20-08-2008, 12:42 PM
Con sắp xa bố mẹ đến một chân trời mời, một cuộc sống mới...ko còn vòng tay vỗ về ôm ấp mỗi khi con vấp ngã, ko còn những vòng tay iu thương nâng con bước tiếp..
Con ko còn bé nhỏ trong tay mẹ dc nữa rồi,phải tự đứng lên mỗi khi vấp ngã, phải bít sống thế nào để hà nội xô bồ không thể cuốn con đi...
Sắp rồi...một con đường mới...hãy truyền sức mạnh cho con..yêu thương!!!

Baby Luca
20-08-2008, 02:58 PM
cố lên vodanh, rồi sẽ nhanh chóng quen vói cuộc sống mới thôii. ai mà chẳng phải rời xa vòng tay của bố mẹ để tự lập. cố gắng lên nhé
------------------------------------------

Mơ gì còn không nhớ lên đây sam bừa...
Chắc mơ ông bụt gõ vào đầu..:rideon:

khà khà....spam chứ hok phải sam. lớn đầu rồi còn viết sai chính tả . với cả ta mơ giấc mơ đẹp lắm, hok đến mức củ chuối như nhà nguơi tưởng tượng đâu :love::love::blush::blush:

tieuquy_c4
20-08-2008, 05:43 PM
Dành cho các bác tặng người yêu thương, em chưa tặng ai cả đâu nhé he he

English - I love you
Arikaans - Ek het jou lief
Albanian - Te dua
Arabic - Ana behibak (to male)
Arabic - Ana behibek (to female)
Armenian - Yes kez sirumen
Bambara - M'bi fe
Bangla - Aamee tuma ke bhalo aashi
Belarusian - Ya tabe kahayu
Bisaya - Nahigugma ako kanimo
Bulgarian - Obicham te
Cambodian - Soro lahn nhee ah
Cantonese Chinese - Ngo oiy ney a
Catalan - T'estimo
Cheyenne - Ne mohotatse
Chichewa - Ndimakukonda
Corsican - Ti tengu caru (to male)
Creol - Mi aime jou
Croatian - Volim te
Czech - Miluji te
Danish - Jeg Elsker Dig
Dutch - Ik hou van jou
Esperanto - Mi amas vin
Estonian - Ma armastan sind
Ethiopian - Afgreki'
Faroese - Eg elski teg
Farsi - Doset daram
Filipino - Mahal kita
Finnish - Mina rakastan sinua
French - Je t'aime, Je t'adore
Gaelic - Ta gra agam ort
Georgian - Mikvarhar
German - Ich liebe dich
Greek - S'agapo
Gujarati - Hoo thunay prem karoo choo
Hiligaynon - Palangga ko ikaw
Hawaiian - Aloha wau ia oi
Hebrew - Ani ohev otah (to female)
Hebrew - Ani ohev et otha (to male)
Hiligaynon - Guina higugma ko ikaw
Hindi - Hum Tumhe Pyar Karte hae
Hmong - Kuv hlub koj
Hopi - Nu' umi unangwa'ta
Hungarian - Szeretlek
Icelandic - Eg elska tig
Ilonggo - Palangga ko ikaw
Indonesian - Saya cinta padamu
Inuit - Negligevapse
Irish - Taim i' ngra leat
Italian - Ti amo
Japanese - AiTừ Vi Phạmeru
Kannada - Naanu ninna preetisuttene
Kapampangan - Kaluguran daka
Kiswahili - Nakupenda
Konkani - Tu magel moga cho
Korean - Sarang Heyo
Latin - Te amo
Latvian - Es tevi miilu
Lebanese - Bahibak
Lithuanian - Tave myliu
Malay - Saya cintakan mu / Aku cinta padamu
Malayalam - Njan Ninne Premikunnu
Mandarin Chinese - Wo ai ni
Marathi - Me tula prem karto
Mohawk - Kanbhik
Moroccan - Ana moajaba bik
Nahuatl - Ni mits neki
Navaho - Ayor anosh'ni
Norwegian - Jeg Elsker Deg
Pandacan - Syota na kita!!
Pangasinan - Inaru Taka
Papiamento - Mi ta stimabo
Persian - Doo-set daaram
Pig Latin - Iay ovlay ouyay
Polish - Kocham Ciebie
Portuguese - Eu te amo
Romanian - Te ubesk
Russian - Ya tebya liubliu
Scot Gaelic - Tha gradh agam ort
Serbian - Volim te
Setswana - Ke a go rata
Sign Language (represents position of fingers when signing'I Love You')
Sindhi - Maa tokhe pyar kendo ahyan
Sioux - Techihhila
Slovak - Lu`bim ta
Slovenian - Ljubim te
Spanish - Te quiero / Te amo
Swahili - Ninapenda wewe
Sweh - Jag alskar dig
Swiss-German - Ich lieb Di
Tagalog - Mahal kita
Taiwanese - Wa ga ei li
Tahitian - Ua Here Vau Ia Oe
Tamil - Nan unnai kathalikaraen
Telugu - Nenu ninnu premistunnanu
Thai - Chan rak khun (to male)
Thai - Phom rak khun (to female)
Turkish - Seni Seviyorum
Ukrainian - Ya tebe kahayu
Urdu - mai aap say pyaar karta hoo
Vietnamese - Anh ye^u em (to female)
Vietnamese - Em ye^u anh (to male)
Welsh - 'Rwy'n dy garu
Yidh - Ikh hob dikh
Yoruba - Mo ni fe

kimjuy_cute
20-08-2008, 05:47 PM
Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong kín đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận
Mình dựa vào nhau cho thuyền ghé bến
Sưởi ấm đời nhau bằng những môi hôn
Mình cầm tay nhau nghe tình dâng sóng nổi
Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng tiếc mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc
Anh vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay cho ngọc sát kề môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Và bên em tiếng đời đi rất vội
Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt
Trời không mưa em có lạy trời mưa
Anh vẫn xin mưa phong kín đường về
Anh nhớ suốt đời mưa tháng sáu

hoakimke
20-08-2008, 05:49 PM
4 U ...

Hai nửa vầng trăng là bài thơ gần như cuối cùng của nhà thơ - họa sĩ Hoàng Hữu. Anh viết bài thơ này vào những ngày nằm trong bệnh viện Việt Trì, khi "trái tim đã nếm mùi dao mổ" (Nadim Hikmét).


Hai nửa vầng trăng

Tình cờ anh gặp lại vầng trăng
Một nửa vầng trăng thôi, một nửa
Trăng vẫn đấy mà em xa quá
Nơi cuối trời em có ngóng trăng lên
Nắng tắt đã lâu rồi, trăng thức dậy dịu êm.
Trăng đầu tháng có lần em ví
Chữ D hoa như vầng trăng xẻ nửa
Tên anh như nửa trăng mờ tỏ
Ai bỏ quên lặng lẽ sáng lên trời!

Ơi vầng trăng theo con nước đầy vơi
Trăng say đắm dào trên cỏ ướt
Trăng đầu tháng như đời anh chẳng thể nào khác được
Trăng cuối tháng như đời anh hao khuyết em đã khóc
Trăng từng giọt tan vào anh mặn chát em đã khóc

Nhưng làm sao tới được
Bến bờ anh tim dội sóng khôn cùng!

Đến bây giờ trăng vẫn cứ còn xanh
Cứ một nửa, như đời anh, một nửa
Nhưng trăng sẽ tròn đầy, trăng sẽ...

Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ
Mặt trăng từng khuất nửa ở trong nhau!

Việt Trì - 1981


Có những kỷ niệm chỉ thuộc về một người mà chẳng thể nào chia sẻ được ...

Baby Luca
20-08-2008, 05:50 PM
Trăng xanh

Tôi hầu như không bao giờ nghĩ về màu của trăng. Rõ ràng là nó rất sáng. Có lẽ trăng làm tôi ngạc nhiên. Vào năm bảy tuổi, lần đầu tiên, tôi đứng trên một cánh đồng rộng mênh mông, đôi chân trần chạm vào cỏ và nhìn thấy trăng. To, tròn, lóng lánh trên cao tít. Tôi muốn khóc.
Khi nàng gặp tôi lần đầu tiên, nàng nói trăng có màu xanh. Đó là một trưa hè đầy oi ả. Trước cửa nhà hàng, chỉ có một cái bể con có một thằng người tí hon làm bằng tre đang guồng nước hối hả. Nước chảy róc rách từ trên guồng nước xuống con ếch gốm nằm ngoác miệng nhìn trời ở phía dưới. Và những sợi rêu xanh mượt bám chặt vào thành bể, mịn màng như nhung. Những sợi rêu lay động trong làn nước trông như đuôi cá.
Trăng màu xanh, nó thật to và tròn. Nhưng nó hiện ra bất ngờ - Nàng nói.
Khi em đang đi trên đường, một con đường ngoằn nghèo dẫn lên cao nguyên, em nhìn thấy trăng. Vầng trăng xanh chợt hiển hiện ra như một giấc mơ, ở trên cao, mặt đối mặt với em, qua một khúc ngoặt.
Tôi mơ hồ hình dung ra trái núi và một con đèo chạy dài. Sự khuất lấp từ những tảng đá khổng lồ. Kế đó là cánh rừng đại ngàn cao vút và âm thầm. Những hàng cây hai bên đường, không hiểu sao đã rụng hết lá, vươn những cành khẳng khiu lên trời. Trong bóng tối, gương mặt của người con gái kia cũng chìm khuất. Có lẽ chỉ có đôi mắt của nàng là sáng. Nhưng đó là một cặp mắt ẩn chứa nỗi đau. Rồi thì trăng hiện ra, xanh biếc.
Anh sẽ không thể tưởng được đâu, gió khi đó thổi như muốn ném tung em lên cao. Gió chạy như ở nơi không có người. Hoang dại như một chú ngựa đã trót cất vó và phi nước kiệu. Gió tung những bụi đỏ và táp thẳng vào mặt không khoan nhượng. Nhưng trăng rất xanh. Màu xanh lạ lùng kia. Nó như thế nào nhỉ, không tả được...
Chúng tôi ngồi im lặng trước bàn ăn. Nàng ăn rất ít. Còn tôi không thể gắp thức ăn cho nàng, cho dù tôi rất muốn chăm sóc một cô gái trẻ. Tay tôi đau vì một tai nạn mới xảy ra. Nàng nói chuyện về vầng trăng bất ngờ hiện ra, trên cao nguyên, một ngày nào đó, như thể chúng tôi đã biết nhau rất lâu rồi. Và rất bất ngờ, nàng đặt bàn tay vào bả vai của tôi, nơi vết thương còn âm thầm chảy máu. Một bàn tay rất mềm và ấm.
Rồi dường như nàng rụt tay lại, rất nhanh. Có thể nàng thấy nàng hơi quá thân mật với một người đàn ông xa lạ. Và nàng khép bàn tay che mặt, như thể nàng sẽ không nhìn thấy tôi. Cũng có thể nàng muốn che giấu sự lúng túng từ trên gương mặt đang có những vệt đỏ lan dần. Cổ và má nàng đều nóng rực. Đến nỗi lớp phấn mỏng manh cũng không thể che được những vết đỏ trên mặt nàng.
- Em nhớ được cả những bài thơ về trăng. Đó là những bài thơ mà em thuộc khi còn rất bé. Rồi em quên mất. Đúng là em đã quên mất nó từ nhiều năm rồi. Khi đó, bỗng dưng em nhớ lại tất cả. Em có thể đọc lại chúng rành rọt. Đây nhé, em đọc thử cho anh xem.
Giấu đi cơn ngượng ngùng, nàng kéo cổ áo lên cao và đọc cho tôi nghe một bài thơ, đại loại tôi chỉ nhớ được những câu như sau:
"Tình cờ, anh gặp lại vầng trăng/ Một nửa vầng trăng thôi, một nửa...".
Thậm chí, nàng còn hát khe khẽ. Bài hát này là kết quả của việc phổ nhạc bài thơ kia. Một bài hát khá cũ kỹ mà hồi trước, sinh viên các trường đại học hay hát.
Tôi nghe và lặng lẽ nhìn nàng. Tôi chẳng hiểu vì sao nàng lại có thể nhớ đến bài hát này. Có những kỷ niệm chỉ thuộc về một người mà chẳng thể nào chia sẻ được. Sự xúc động của nàng thật riêng tư và mơ hồ. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận là trong khoảnh khắc này, nàng trở nên rất đẹp.
Nàng run rẩy và kể tiếp sau khi uống những ngụm nước lớn.
"Em vào khách sạn. Một khách sạn rất nhỏ trên cao nguyên. Anh biết không, em rét run lên. Dường như mùa đông đến. Nhưng thực ra không phải là mùa đông, không có mùa đông nào cả. Chỉ vì ở trên cao và gió lớn nên rất lạnh.
Bọn em uống rượu và hát la đà. Trong cơn ngà ngà say, em và mấy người bạn định đi lang thang suốt đêm trên thành phố cao nguyên ấy, để ngắm trăng. Bọn em ra phố, đụng vào một quán cà phê và thấy một người đang chờ mình. Đó là một người đàn ông, một viên trung tá, anh ta đang chờ đợi em tới. Bọn em biết nhau thông qua một người bạn. Vì quá khuya, viên trung tá không thể trở lại doanh trại được nữa.
Tuy rằng anh ấy có thể chui rào. Và cả bọn cùng về khách sạn.
Rồi thì em đi ngủ... Căn phòng ấy rất lạnh. Lạnh ghê gớm. Thật đấy. Em bỗng tỉnh như sáo. Em chẳng thể nào ngủ được. Rồi em thao thức cả đêm. Anh biết không, em muốn đập cửa phòng và có thể đi vào một phòng bất kỳ để ở chung với một ai đó. Em lên cao nguyên là để quên đi một người đàn ông. Bọn em vừa chia tay nhau. Đó là sự phản bội ghê gớm. Anh ta dường như đang cùng một lúc yêu em và một người khác... Và em nghĩ, em có thể quên anh ta, lập tức, trong đêm đó.
Điều này, có thể rất kinh khủng với một người đàn bà, anh biết không... Đó là đêm em muốn tự hủy hoại, tất cả, gương mặt này, đôi mắt này, mái tóc này, cả thân thể này, cho đến đôi giày em mang, em cũng muốn hủy hoại hết. Tự hủy. Một cú đạp cửa, sẽ khiến cho em đến với cái chết bên trong, nhanh nhất. Em nghĩ thế...
Nhưng cuối cùng em cũng không đạp cửa, không cất tiếng gọi ai. Trong một trạng thái mơ hồ, em ngồi im bên cửa sổ và nhìn trăng. Trăng xanh biếc, mời gọi. Và như bị ném mạnh lên cao khi gió thổi.
Thật im lìm. Không bất ngờ như lúc trăng vừa hiện ra trên lưng đèo nữa. Em muốn khóc...
Nàng kết thúc câu chuyện bằng đôi bàn tay vặn vẹo. Gương mặt nhợt nhạt như của người sắp chết đuối. Dường như nàng không nói chuyện với tôi mà là nói với một người đàn ông nào đó. Một người có một vết thương, có một ánh mắt hay có một gương mặt giống tôi. Có thể nàng đã nhìn thấy trong tôi một người đàn ông khác...
Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán từ phía tôi. Chẳng biết đúng hay là sai nữa...
Chúng tôi rời nhà hàng mà bữa ăn còn nguyên. Hầu như nàng chẳng đụng vào món nào trên bàn ăn có trải khăn ren thêu những bông cúc bé tí xinh đẹp ấy. Trên bàn, còn cả những chiếc bánh flan dừa, chúng có màu xanh của lá dứa, thơm phức và rất mịn màng. Chiếc thìa nhỏ bằng kim loại lấp lánh trên cái đĩa viền vàng. Những chiếc khăn ăn bằng vải lanh rất nhẹ xếp ngay ngắn...
Cứ như thể, bữa ăn ấy vẫn đang chờ đợi chúng tôi. Chờ đợi, vào một ngày nào khác nữa...
Tôi không gặp cô gái ánh trăng xanh ấy nữa. Không bao giờ tôi thấy lại nàng. Địa chỉ của nàng, tôi đánh mất ở đâu đó. Có thể chỉ đơn giản vì miếng giấy ghi địa chỉ nhét trong túi áo đã bị bỏ chung với cái áo bẩn, và khi người nhà giặt giũ đã làm nó tan ra thành bột giấy.
Rồi thì tất cả trôi đi, theo làn nước...

Truyện ngắn của Vương Biên Hương

kimjuy_cute
20-08-2008, 05:52 PM
TPCT - Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người.
Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.
Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ.
Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền.
Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.
Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.
Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên.
Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!".
Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.
Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.
Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?".
Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...".
Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?".
Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch.
Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.
Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài.
Bà nội quay đầu đi, nuốt những giọt nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra.
Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.
Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa.
Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi".
Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?
Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.
Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào.
Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu.
Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...".
Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào tôi với vẻ lấy lòng. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này.
Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!".
Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà.
Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.
Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.
Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.
Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn".
Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..."
Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."
Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...".
Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!".
"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!". Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!".
Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!".
Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.
Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...".
Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Hỷ cầm đầu trêu chọc.
Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị thằng Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau.
Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ thằng Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp.
Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.
Mẹ vì tôi gây ra đại họa, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt.
Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà.
Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín.
Đây là những người do nhà thằng Hỷ nhờ tới, bố thằng Hỷ hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra".
...

life
20-08-2008, 05:54 PM
Do you know where you're going to?
Do you like the things that life's been showing you
Where are you going to?
Do you know?

Do you get what you're hoping for?
When you look behind you there's no open doors
What are you hoping for?
Do you know?

Once we were standing still in time
Chasing the fantasies
That filled our minds
You knew how I loved you
But my spirit was free
Laughing at the questions
That you once asked of me

Do you know where you're going to?
Do you like the things that life's been showing you
Where are you going to?
Do you know?

Now looking back at all we've planned
We let so many dreams
Just slip through our hands
Why must we wait so long?
Before we see
How sad the answers
To those questions can be

Do you know where you're going to?
Do you like the things that life's been showing you
Where are you going to?
Do you know?

Baby Luca
20-08-2008, 05:55 PM
Everyday I think about you
All the time crazy for you
Tell myself, again and again
I'll be patience but then
I feel you deep in my heart
Sell my soul for just one part
Could it be ooh! That's easy
After all you've said to me

You broke my confidence
Took it all. why can't you see
It makes no difference, to you it seems
What happens to me

Everyday I Wake without you
One more way to face- what is true
Life goes on, what else can I do
You're not here 'cause you don't need me
You broke my confidence
Took it all. why can't you see
It makes no difference, to you it seems
What happens to me

Never had to worry
Didn't need to care
Said you really loved me
But you're not there

Everyday when I think about you
Like a prayer to a child is new
In my thoughts you'll always be
The only one who could make me happy

You broke my confidence
Took it all. why can't you see
It makes no difference, to you it seems
What happens to me

You broke my confidence
Took it all. why can't you see
It makes no difference, to you it seems
What happens to me

kimjuy_cute
20-08-2008, 06:00 PM
Like the tree needs the earth
like the night needs the moon
like the star needs the sky
like the guitar needs the tune
my world needs you
I MISS YOU

Baby Luca
20-08-2008, 06:10 PM
Tình yêu có phải là lòng khao khát không? Đừng nói không. Hầu hết chúng ta là như vậy – khao khát sự thỏa mãn, sự thỏa mãn có được thông qua các giác quan, thông qua gắn bó và thực hiện sinh hoạt tình dục. Tôi không phản đối lại tình dục, nhưng hãy xem xét xem nó như thế nào. Cái cảm giác mà tình dục đem lại cho bạn trong giây lát là sự từ bỏ hoàn toàn cái “tôi” của bạn, sau đó bạn trở lại với những bối rối của cuộc sống nên bạn muốn lặp lại cái trạng thái mà ở đó bạn không có lo lắng, không có vấn đề gì cả và không có “cái tôi”. Bạn nói rằng bạn yêu vợ mình. Trong tình yêu đó bao hàm sự thỏa mãn tình dục, sự hài lòng vì có một ai đó trong nhà để trông nom lũ trẻ, để nấu nướng. Bạn phụ thuộc vào cô ấy. Cô ấy cho bạn cơ thể của cô ấy, tình cảm của cô ấy, sự khuyến khích của cố ấy, một cảm giác nhất định về an toàn và hạnh phúc. Sau đó, cô ấy từ bỏ bạn; cô ấy trở nên buồn chán hoặc đi theo một người nào đó, và toàn bộ sự cân bằng tình cảm của bạn bị phá vỡ, nỗi lo âu và xáo trộn này, cái điều mà bạn không thích, gọi là sự ghen tuông. Trong lòng bạn lúc này là nỗi đau đớn, lo lắng, lòng hận thù và hung dữ. Có phải bạn thực sự muốn nói rằng “Miễn là khi nào em thuộc về tôi thì tôi yêu em, còn ngay khi em không thuộc về tôi, tôi căm thù em. Khi nào tôi còn dựa vào em để thỏa mãn những nhu cầu của tôi, tình dục và những thứ khác nữa, tôi yêu em, nhưng ngay khi em không đáp ứng những nhu cầu của tôi, tôi không yêu em nữa”. Đó chính là mâu thuẫn giữa các bạn, ở đó có sự chia cách, và khi nào bạn cảm thấy bị chia cách khỏi người khác thì ở đó không có tình yêu. Nhưng nếu bạn sống với vợ mình mà không tạo ra tất cả những trạng thái mâu thuẫn này, những sự mâu thuẫn bất tận trong chính bản thân bạn – thì có lẽ - có lẽ - bạn sẽ biết được tình yêu là gì. Khi đó bạn hoàn toàn tự do và cô ấy cũng vậy, trong khi nếu bạn phụ thuộc tất cả sự hài lòng của bạn vào cô ấy thì bạn trở thành một kẻ nô lệ cho cô ấy. Do vậy, khi bạn yêu thì ở đó phải có sự tự do, không phải tự do khỏi người khác mà là tự khỏi chính bản thân bạn.

Thuộc về một người khác, nuôi dưỡng tình cảm bởi người khác, phụ thuộc vào người khác - tất cả những điều này luôn chứa đựng sự lo lắng, nỗi sợ hãi, ghen tuông, tội lỗi, và ở đâu có sự sợ hãi ở đó không có tình yêu. Một tâm hồn đau khổ sẽ không bao giờ biết được tình yêu là gì. Tính đa cảm không phải là tình yêu. Và như vậy tình yêu không phải là sự hài lòng, thỏa mãn và khao khát.

Tình yêu không phải là sản phẩm của ý nghĩ – cái mà thuộc về quá khứ. Ý nghĩ không thể vun trồng lên tình yêu. Tình yêu không bị rào quanh và bó buộc bởi lòng ghen tuông, ghen tuông thuộc về quá khứ. Tình yêu luôn luôn ở hiện tại. Nó không phải là “Tôi sẽ yêu” hoặc “Tôi vừa yêu”. Nếu bạn biết tình yêu là gì, bạn sẽ không theo gót bất cứ ai. Tình yêu không có sự tuân theo. Khi bạn yêu, ở đó không có sự tôn sùng hay coi khinh.

Bạn có biết thế nào là thực sự yêu một người không – yêu mà không có thù hận, không có ghen tuông, không có giận dữ, không muốn can thiệp vào cái người đó đang nghĩ hoặc đang làm, không chỉ trích, không so sánh - bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không? Ở nơi có tình yêu, ở đó có sự so sánh không? Khi bạn yêu một ai đó với tất cả trái tim mình, với tất cả tâm hồn mình, với tất cả con người mình, khi đó có sự so sánh không? Khi bạn hoàn toàn quên đi chính mình cho tình yêu đó thì lúc đó không còn có một ai khác.

Tình yêu có những trách nhiệm và bổn phận không? Khi bạn làm một việc gì mang tính bổn phận thì ở đó có tình yêu không? Trong bổn phận không có tình yêu. Cơ cấu của bổn phận mà con người đang mắc kẹt đang hủy hoại họ. Khi bạn bị ép buộc làm một việc gì đó bởi đó là bổn phận của bạn thì bạn không yêu cái việc mà bạn đang làm. Ở đâu có tình yêu, ở đó không có bổn phận và trách nhiệm.

Đáng tiếc là hầu hết các bậc cha mẹ nghĩ rằng họ có trách nhiệm với con cái mình và cảm giác về trách nhiệm biểu hiện bằng việc nói với bọn trẻ chúng nên làm cái này và không nên làm cái này, chúng nên trở thành cái gì và không nên trở thành cái gì. Các bậc cha mẹ muốn con của họ có một vị trí an toàn trong xã hội. Cái mà họ gọi là trách nhiệm là một phần của cái đáng kính mà họ tôn thờ. Và đối với tôi, dường như ở đâu có sự tôn thờ ở đó không có sự dạy dỗ; họ chỉ quan tâm tới việc trở thành một người trưởng giả hoàn hảo. Khi họ chuẩn bị cho con cái họ bước chân vào xã hội, họ đang kéo dài chiến tranh, xung đột và sự tàn bạo. Bạn có gọi đó là sự quan tâm và tình yêu không?

Sự quan tâm thực sự là sự quan tâm giống như khi bạn quan tâm tới một cái cây, bạn tưới nước cho nó, tìm hiểu những nhu cầu của nó, loại đất tốt nhất cho nó, trông nom nó với sự dịu dàng và tế nhị - nhưng khi bạn chuẩn bị cho con mình bước vào xã hội, bạn đang chuẩn bị để giết chúng. Nếu bạn yêu con cái mình, bạn sẽ không gây ra chiến tranh.

Mai Thuy` Linh
24-08-2008, 04:53 PM
hồi bé tau thik ngắm mưa, những cơn mưa to mj ạ.Ngắm mưa theo đúng nghĩa của từ ngắm, có nghĩa là nhìn chứ hok chạm vào. Hok hiểu sao những giọt nước mưa bé nhỏ hồi ấy lại cho tau cảm giác yên bình lạ lùng.Những giọt nước chảy lộp bộp xuống mái tôn rồi chảy xuống sân .Sân nhà tau dốc mà mj, vậy nên nó chảy ra ngõ,mà ngõ bên kia thấp hơn ngõ nhà tau nên nó chảy sang ngõ kia luôn.Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng,không khí trong lành, mỗi tội là ngõ bên cạnh đầy nước (mưa to mà,cộng thêm nhà nào cũng chảy ra đường như nhà tau^^).Vậy là các bác hàng xóm lại đứng bình luận về chuyện đường xá lụt lội cộng thêm việc tu sửa đường thế nào, nghe rất vui tai:P
Nhưng đấy là ngày nhỏ thui,chứ bây h làm j có thời gian với lại cái ngõ bên cạnh cao hơn ngõ nhà tau rùi^^,nước cứ đọng lại với chả có ai bàn tán nưa ( nếu bàn tán chắc là bàn về cái ngõ thấp hơn là ngõ nhà tau) bây giờ tau cũng có chỗ mà tau ngồi thấy thik như lúc nhỏ, đó là ban công nhà mj.Ngồi buổi tối vừa mát vừa thấy hay hay,lại buôn chuyện với mj nữa.vậy là được rùi.
Bạn mj cũng rất thik đi xe đạp với mj
Đi cùng mj thì hok lúc nào chán cả
Đi với mj tau chả sợ j
Nghe như người iu ấy nhỉ
Tau sẽ hok bao h hối hận vì làm bạn mj
Mj sẽ luôn là người bạn thân nhất, có ý nghĩa nhất đối với tau
I love you,my best friend forever

Baby Luca
24-08-2008, 04:57 PM
lâu lắm rồi mới vào lại diễn đàn này. dạo này vui quá. chẳng có gì đáng để than thở cả.
nhưng mà lại ớn phải đi học. mới có 3 ngày đi học mà chẳng khác nào cực hình cả. ngấy ơi là ngấy !!!!!!!:aah: