PDA

View Full Version : [Khoá 2000-2003] [k00-03]Đêm đến + ngồi buồn nhớ ... (quê)



tuananh_joc
30-08-2008, 12:03 AM
Nhớớớớớớớớớớớớớớớớ ớ.........DDT

alibaba
30-08-2008, 12:51 AM
2-9 tao về quê thôi ,lưu lạc giang hồ đến lúc mỏi gối roài

tuananh_joc
30-08-2008, 01:00 AM
tao cũng mong được về quê lắm,2-9 tao đang ở ngoài` giàn,chán,xung quanh toàn biển.Ôi Thanh Hóa sông MÃ ơi,nhớ wá đi thôi

alibaba
30-08-2008, 01:08 AM
Được như mày thì tao lăn xuống biển cũng được ,kêu than gì ,kiếm ít tiền về TH lấy vợ ,Tao về TH giờ mới ngại ,cứ mỗi lần về bà già lại lo,không biết là nó về làm cái gì ,càng im lặng bà già lại càng sợ tưởng tao lại chơi cái gì về báo nhà,mà nói nhiều thì bà già lại tưởng là bị bệnh rồi ,cả ngày kêu già rồi mà không chịu ra trường ,tao cũng muốn ra lắm chứ ,mà trường nó cũng chẳng phải yêu thuơng gì mình ,chỉ tại trường nó bây giờ nhiều giảng viên trẻ quá ,mà SV lại cũng trẻ nữa ,đâm ra nó giữ tao lại cho nó cân bằng sinh thái ,mấy ông già đỡ bị bắ nạt ,mà hôm rồi đi học với cái thằng giảng viên nó bằng tuổi mình cũng thấy mừng cho nó ,cảm giác tủi thân ,chỉ muốn lấy vợ ,híc để còn có người về ôm lấy mà khóc ,"hu hu ,vợ ơi hôm nay thằng đấy nó quát anh..."

tuananh_joc
30-08-2008, 01:23 AM
uhm thôi tao chịu thua thằng bạn thân tao rồi. Mày kiểu ji` thi` kiểu lo học hành cho tốt rôi cố gắng học thêm English nữa.Có E thì mày sẽ không bao jờ cảm thấy nhàm chán với công việc của mình được.Cố gắng lên thằng bạn nhé:rideon::rideon::rideon:

alibaba
30-08-2008, 01:29 AM
Cái khoản đấy thì tao học ngu vô đối ,14 năm tao học tiếng anh ,tao không thể đọc được hết bảng chữ cái ,bập bẹ đếm được từ 1 đến 10 ,học 4 kì tiếng Anh ,thì tao trượt mất 2 ,còn 2 thì bà giáo thấy tội nghiệp cho tao qua ,ra đường bị đưa con nít nó chửi bằng tiếng Anh thì chắc tao nhăn răng ra cười ,khéo còn khen nó ngoan,Sao bon Anh nó không học tiếng Việt nhỉ ,lại bắt bọn mình học tiếng Anh ,Mà sao tiếgn Anh con chó nó không gọi bằng con Gâu lại đọc là Dog kia chứ ,nghe chẳng văn hóa gì cả

lehiepth
10-09-2008, 09:53 PM
Tuan Anh ra gian co ve trinh van len han nhi, dao nay noi chuyen nhu nha tho ay :D

tuananh_joc
20-09-2008, 07:59 AM
Hiệp lùn đấy ahhhhh??? Cha mi chứ,sang France co' vui ko? Ở ngoài giàn chán lắm mi ah,có jì thỉnh thoảng nhắn vào nick tao tao với mi nói chuyện cho đỡ buồn

hungcona4
21-09-2008, 10:20 AM
chú T.Anh đấy àh dạo này có khoẻ ko.Chú vẫn còn cày VLTK chứ:chuckle:

lehiepth
22-09-2008, 03:27 PM
Vui thì cũng có vui, đi chơi suốt; mẹ ; mua đồ bên này rẻ vãi; tiếc là em hổng có xiền; thế thằng tèo nhân lương tháng nào chưa, ra bắc thì khao anh em đi!

tuananh_joc
23-09-2008, 01:37 AM
Lùn ah,bạn ra giàn khổ lắm,có được sướng như chú ở bên France đâu,anh mới nhận lương tháng đầu cũng không cao lắm.Nếu chú thiếu tiền thi phone cho anh,i will give u if u want,it's my pleasure,i'm a generous man hahahahaha,mày nói chính xác cho anh là khi nào mày về wê,tao mua nhiều rượu để chờ mày về đây nềy hehhehhe . Nhắn lại cho bạn lun nhé,chửi nhău chơi hehe
Hùng con ah,thằng bạn đang ở SG ah,tao bỏ VLTK lâu rồi,quy ẩn giang hồ từ vài nghìn năm về trước hhix.Mày dạo này thế nào? vẫn khỏe chứ.Tao cũng đang ở trong này but ít được đi chơi lắm,nếu có số ĐT thì nhắn cho tao,thỉnh thoảng rỗi đi úng rựu he. my fone number s 0946628299

lehiepth
23-09-2008, 04:13 PM
He, tao mới lấy tài khoản hôm trước, nhưng quên số mất rồi, để hôm sau tau gửi cho, có hảo ý muốn giúp bạn thì gửi tiền vào đấy, càng nhiều càng ít! :D! May ra thì tết năm sau tau mới về được, khoản rượu thì tau lo cho, bên này Vodka, cô- nhắc đủ cả, khi nào về tau mang về luôn, các chú ở nhà lo cbị mồi. Nói đến đây lại nhớ đồ ăn VN, lâu lắm rồi ko được ăn, cả tháng vừa rồi tau toàn ăn thịt bò với thịt gà, thêm mấy thứ củ linh tinh,
ÔI, SAO MÀ THÈM RAU MUỐNG THẾ!

tuananh_joc
24-09-2008, 10:56 AM
Mày thèm rau muống ah,chán,tao ở ngoài giàn cũng them rau vãi mày ah. Móa cái bọn ngoài giàn 1 tuần nó mới đem rau cho bọn tao 1 lần,suốt ngày chỉ ăn dưa chuột với cà chua,chán đến tận cổ họng rồi
:@_@::@_@::@_@:

Ah chú thiếu tiền thì nhắn số TK cho anh anh gửi cho,móa anh o giàn cầm tiền chả biết tiêu cái jì cả heeheehhee
:noo::noo::noo:

huyenthoai_a4
29-10-2008, 08:09 AM
hic thật là hay, lâu lắm rồi mới thấy bọn dân a4 vào diễn đàn chơi, trước đây có mỗi mình anh lập 1 cái topic mà cả tháng ko thấy thằng nào a4 vào hỏi thăm buồn muôn khoc
vậy là vui rồi thi thoảng còn liên lạc mà ôn lại kỷ niệm
Thằng hùng con mấy năm rồi anh ko gặp nó ko biết bây giờ nó lớn chưa nhỉ???????hay vẫn còi như ngày xưa

Một số từ ngữ đã được thay thế

tuananh_joc
31-10-2008, 10:05 PM
Thằng Hải Điệu,mày dạo này làm ăn thế nào rồi ku ?
Thằng Hiệp lùn chết đâu dạo này chả thấy nhắn tin cho anh thế hả. Mày bên đóa thế nào rôi hả ku? Nếu bên đó ko dùng đến tiền thi gửi về cho anh tiêu hộ cho nhé :knife:

huyenthoai_a4
01-11-2008, 08:16 AM
Anh ăn cũng đuợc chú ạh
còn làm thì bình thường
ý kiến của Anh Tiến hay đấy. Thằng Hiệp Nghìn ở bên đấy ko dùng đến tiền, Còn Anh Tiến ở giàn khoan thì cũng chẳng tiêu hết tiền gửi về cho bạn lấy tiền bao gái nèo:
0021824071 nhớ gửi cho anh nhé

tuananh_joc
03-11-2008, 05:51 PM
Cha thằng Hải Diệu chứ, mi ko bít là tau trên giàn cần nhiều tiền lắm ah .Mỗi khi bức xúc là anh em dồn tiền đi giải quyết nỗi buồn ah,thỉnh thoảng có tàu singapo có mấy em xinh lém,giá cũng cao nữa,hix,tàu dịch vụ cung cấp girls cho anh em xả stress,nhưng fải có tiền,chú có hiểu ko,tốn tiền khoản này lém. Mày đang ở đâu thế Điệu,tao vừa về wê được mấy hôm :noo::noo:

huyenthoai_a4
04-11-2008, 07:18 PM
thôi mày đừng nói nữa, tao ngại cái khoản đó lắm đỏ mặt rùi nè:corner:
không ngờ mày khốn nạn đén thế quay mặt vao tường mà tự nhận lỗi đi
mày phải có lương tâm chứ, tao dạy mày bao nhiêu lần rùi ko được như thía, đừng có dụ dỗ con gái nhà người ta, không mày chúng dụ mình thì phải chụi thôi

lehiepth
05-11-2008, 05:13 PM
Sao mà thằng Hải điệu có vẻ ngán khoản đấy thế nhỉ, hay bị làm sao? Có gì thì cứ nói với anh em, anh em giúp; đừng cố chịu đựng; khổ!:hi:

huyenthoai_a4
05-11-2008, 07:07 PM
mịa thằng hiệp nghìn nói bậy ko được làm hử hỏng giới trẻ nghe chưa
để anh Tiên ở ngoài dàn khoan còn làm việc

lehiepth
08-11-2008, 03:47 AM
Tao nói trên tinh thần bạn bè giúp đỡ nhau mà, nếu mi ko phải là bạn tau thì tau đâu có nói như vậy, đúng ko TA? Mà ko phải mình thằng Hải Điệu, thằng nào lớp A4 cũng vậy, có vấn đề gì về đường hương hỏa thì cứ liên hệ với anh em, anh em tìm cách giúp :hahaha:

tuananh_joc
12-11-2008, 02:26 PM
tao ko nói nhiều với thằng Lùn nhé,mày nhanh về wê đi tao nhớ mày lém rùi, bỏ mẹ cứ thấy nhớ mày ko biết bạn có bị pede ko. Cuộc sống của mày bên đó thế nào rồi ku ??:roar:

lehiepth
14-11-2008, 01:28 AM
Chết ! Thế thì có khi tau không dám về mất :sweat: Tau vẫn bình thường, ăn uống, ngủ nghỉ, đại tiểu tiện bình thường ! Mi răng rồi , anh em trên giàn vui không?

kẻ xấu
14-11-2008, 06:40 AM
Híc híc !!! mèng cũng nhớ quê thanh hóa quá, nhớ đào duy từ quá !!!!:dazzle::dazzle::dazzle:

(**hbl**)
15-11-2008, 01:42 PM
anh bị răng đá?
ko phải anh đang ở TH sao?
hay anh di cư lên "trên" kia rồi?
sao nói câu này?

lascote_B12
15-11-2008, 01:47 PM
anh kẻ xấu cứ la trước đi, mấy năm nữa đỡ fải la

Anh nhỉ :proud::proud:

tuananh_joc
15-11-2008, 05:16 PM
Toàn anh em xa nhà cả ah,nhớ TH quá,nhớ đến già cả người đi rùi,hix . Cha thằng lùn,mọi nỗi buồn bạn vẫn giải quyết rất bình thường,nhưng mà mi ơi,chắc bạn ra biển vài tháng nữa là hâm mất thôi:refused:
không có con gái ,khả năng hâm hết cả lũ rồi . Đợt này bạn về nhìn thấy con gái đứa nào cũng xinh cả mày ah,đứa xấu nhất quả đất cũng xinh wá trời hix. Ở bên chỗ mày gái có xinh hông

lehiepth
16-11-2008, 07:28 PM
Thế hả! Nghe chừng thảm quá ta! Chỗ tau ít ra còn có con gái, dù là các em em nào cũng trán nhăn, ăn nói khô cứng, chán vãi hàng, chỉ có mấy em Tây là ngon, nhưng chỉ biết nhìn :can'tbe: hôm nào may mắn thì được hôn chào hỏi, về sướng rơn người :hahaha: , mà cái bọn ấy nó dùng nước hoa gì ấy mà cứ lại gần là thấy bủn rủn cả tay chân!

huyenthoai_a4
16-11-2008, 09:14 PM
hiệp nghìn suowngs thế, thế đã hôm nào nó cho chú xơi chưa
gái tây đơn giản lắm mà chỉ cần thích là được thôi

Chi gà_b8
19-11-2008, 01:57 PM
mấy anh k sợ mắc bệnh truyền nhiễm àh.
nguy hiểm quá :ign:

lehiepth
20-11-2008, 06:08 AM
hiệp nghìn suowngs thế, thế đã hôm nào nó cho chú xơi chưa
gái tây đơn giản lắm mà chỉ cần thích là được thôi

Chỉ được cái nghe tin đồn nhảm! Gái Tây thì thoải mái thật, nhưng cũng chỉ thoải mái với mấy thằng Tây to con thôi, mấy thằng Châu Á thì còn khướt mới tới lượt :fallout: , cứ ở nhà là sướng, con gái VN vừa xinh, lại hợp :dazzle: , gì chứ ở nhà mà có cỡ tầm em Hương Điệu thì mất gì tau cũng chịu :darling:

black_coffee0836
17-12-2008, 04:05 PM
Nhớớớớớớớớớớớớớớớớ ớ.........DDT
Tao Bắc đây, nghe noi chú mày dạo này ra giàn làm ăn khấm khá lắm. Tao thấy thèm bún chả và bánh cuốn lắm không biết có nhớ quê không. Lúc nào có dịp vô sàigòn thì phone cho anh 0987770115.

huyenthoai_a4
19-12-2008, 10:56 AM
bắc lùn đi làm chưa hay vẫn đi học? thế đinh cư luôn trong đấy ahf

vanhuong14
08-02-2009, 01:15 AM
ôh.. bánh cuốn cầu sâng hay hàng than ngon nhỉ he he đọc đến đây đói rồi hic hic.. tự nhiên tối tương quả cafe vào.. bay giờ làm chim cú hix

tuananh_joc
15-02-2009, 05:04 PM
Lùn ah,dạo này chú có khoẻ không vậy. Ăn tết bên đó có zui ko,ngoài biển buồn wa' mày ah,chú mày có hình không gửi về cho anh vài tấm xem dạo này mày thế nào rùi


:dummy::dummy::dummy:

LEEHOO
15-02-2009, 05:06 PM
Có những ngày cuối tuần, lạc lõng giữa dòng người đi mua sắm nơi xứ người, ước thầm được nghe một tiếng nói thân quen. Đêm về nhìn qua ô cửa kính mờ đục, mặt trăng gầy guộc xanh xao lạnh hơn tuyết giá. Xung quanh em đầy đủ mọi thứ, sao vẫn thiếu vắng đến tê tái. Chạm tay vào một nút bấm. “Đây là Đài Tiếng nói Việt Nam. Phát thanh từ Hà Nội…”. Nước mắt lăn dài. Mẹ ơi? Con nhớ Mẹ!

Những ngày cuối năm, tuyết bay trắng xóa bám đầy lên các cành cây trụi lá thành bao hình thù kì dị vẽ vào nền trời xám ngắt. Cái lạnh tím tái nhuộm màu buồn bã hết thảy mọi vật. Kẻ xa nhà, xa quê như tôi lại càng cảm thấy bơ vơ đất lạ, người cứ chùng xuống nặng trĩu nỗi nhớ. Nỗi nhớ vượt đại dương, về xứ sở xinh đẹp ấm áp quanh năm, thảo thơm hoa trái bốn mùa cong cong hình chữ “S”…. Có lẽ cái linh cảm thần bí chỉ ở những người xa xứ mới có run rủi cho tôi và ông nhận ra nhau cùng nghĩa đồng bào…. Thế rồi tôi quen ông. Ông bao nhiêu tuổi, không đoán được, nhưng nhìn ông có thể hình dung một cuộc đời đầy gian truân và đau khổ, dấu vết in hằn trên gương mặt ông những nét sâu chằng chịt, và đôi mắt ông là một nỗi buồn mênh mông mà khi nhìn vào tôi cũng muốn rớt nước mắt. Ông mời tôi về nhà – một căn hộ nhỏ chót vót tầng thứ 18 của chung cư tòan người bản xứ. Vừa dợm bước vào phòng ông, tôi đã sững người chớp mắt tưởng mình bị ảo giác. Cả một vườn mai rực rỡ, rung rinh như hàng vạn cánh bướm vàng lung linh… Run run, nhẹ bước, chỉ sợ nhưng bông mai kia vụt bay mất nếu lỡ một tiếng động mạnh. Như giấc mơ có thật và còn hơn cổ tích, giữa vườn mai trong căn phòng tầng thứ 18 của thành phố tuyết, một già, một trẻ… Ông trầm ngâm, xa vắng… Nhà tôi mấy đời trồng mai. Đến tôi bỏ xứ ra đi, trôi lạc xứ người mấy mươi năm… Không nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ vườn mai quê nhà. Nỗi nhớ ám ảnh tôi cả trong giấc ngủ, trong miếng ăn, hớp nước uống… Vườn mai này là mấy mươi năm nỗi nhớ dồn vào đó. Mỗi ngày, khi xong nợ áo cơm, để vơi nỗi nhớ, tôi tỉ mẫn chăm chút tạo từng dáng mai, kết từng cánh hoa. Vườn mai đã cho tôi nguôi ngoai nỗi nhớ chút ít giữa cái xứ quanh năm tuyết phủ lạnh lẽo này… Ngưng lời, ông trìu mến vuốt nhẹ một cánh hoa, những vết nhăn như giãn ra, ông mơ hồ mỉm cười…

Ngoài trời kia gió tuyết ù ù thổi buốt giá, nhưng trong căn phòng nhỏ của ông, cảm giác ấm áp vô cùng. Sắc vàng rực của những cành mai, dù chỉ là bằng giấy và cây khô, nhưng như nắng quê hương ở bên kia đại dương sưởi ấm chúng tôi, mang lại những người xa xứ một mảnh trời quê hương.

Kể từ khi đến thành phố này, hơn một năm trời, gần như chiều nào tôi cũng nhìn thấy bà ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ ở góc công viên, mặt hướng ra phía dòng sông chảy ngang thành phố. Trong hoàng hôn miền ôn đới xanh tím, đục lờ sương, cái dáng ngồi bé nhỏ, đơn côi, gần như bất động của bà làm tôi hơi nhoi nhói lòng… Nhất là khi biết bà là người đồng bào với tôi. Người Việt Nam.

Giọng bà như người mộng du. Tôi ra đi từ một miền quê đẹp như thần thoại, nổi tiếng với những làn điệu dân ca dịu ngọt, đắm say hồn người. Ngày xa quê, tôi là một thiếu nữ, thời gian đã xóa nhòa tuổi thanh xuân, nhưng không thể làm mờ nỗi nhớ trong tôi. Tôi nhớ những đêm trăng vào hội Xuân của làng, cùng các bạn đồng trang lứa hát với nhau đến tàn sương vẫn còn lưu luyến, vấn vương, quấn quít chưa muốn dứt ra. Tôi nhớ vị cay nồng, ấm ngọt, hồng rực môi, má của miếng trầu cánh phượng, ánh nhìn lúng liếng trao nhau của trai gái trong mối tình quê những đêm bồng bềnh trên thuyền say sưa câu hát giao duyên. Nỗi nhớ trong bà cứ mỗi ngày một đầy lên theo thời gian, làm trái tim của bà có lúc muốn vỡ ra. Giống như một căn bệnh kì lạ, mà con cháu bà không thể hiểu được, chiều lòng bà, trừ ngày mưa, bão, tuyết rơi, họ đưa bà ra công viên để bà ngắm sông mỗi chiều. Họ đâu biết, khi ngắm nhìn dòng sông, dù là sông xứ người, bà đang thả hồn mình về dòng sông quê hiền hòa, có những chiếc thuyền mảnh mai hình chiếc lá êm đềm trôi, chở gió, chở mây, chở những câu hát ngọt ngào, tình tứ của gái, trai và chở những kỉ niệm ấu thơ… Có như thế, trái tim bà mới đỡ nặng, bà mới có thể kéo dài những ngày sống xa quê.
Tôi tặng bà một đĩa nhạc dân ca quê Việt đem từ nhà sang. Gượng nhẹ, trân trọng như món đồ quý trên tay, bà nhìn ra dòng sông, ánh nhìn mộng mị… Câu hát quan họ bao nhiêu năm bỗng như bật dậy từ trái tim sâu thẳm của bà “Nhớ ai em những khóc thầm. Năm thân áo vải ướt đầm như mưa. Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ. Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai…”. Nước mắt lăn chảy thành dòng trên gương mặt và tôi cũng nhạt nhòa nước mắt.

Nhân viên bảo vệ sứ quán báo cáo. Liên tiếp ba ngày rồi có một cặp nam nữ , độ tuổi trên 30, cứ lởn vởn quẩn quanh ở khu vực trước cổng, có lúc dừng lại rất lâu và nhìn vào bên trong. Người đàn ông đôi lần kéo tay người đàn bà, người đàn bà dùng dằng không muốn đi và đưa cái nhìn với ánh mắt luyến tiếc một điều gì… Ngày thứ tư, vẫn y như thế. Ngoài ra không có gì khả nghi… Đến ngày thứ năm… Họ đã được mời vào phòng khách của sứ quán. Họ là hai người Việt Nam, nhưng cư trú ở thành phố khác, vì công việc nên có mặt ở thành phố này. Người đàn bà nghẹn ngào không thể thốt được lời nào. Người đàn ông, bình tĩnh hơn. Chúng tôi hoàn tất công việc, đã định ra về. Tình cờ đi ngang qua đây. Bất ngờ nhìn thấy cây hoa đào, bích đào, đang khoe sắc hồng rực tuyệt đẹp trong gió lạnh, nổi bật giữa các loài cây hoa trong sân vườn sứ quán. Có nhiều lý do riêng nên hơn mười năm nay, chưa một lần trở về Việt Nam. Nhà chúng tôi ở ngôi làng nổi tiếng trồng hoa đào của Hà Nội. Làng hoa Nhật Tân. Người đàn bà mắt còn rưng rưng, xúc động. Khi tôi vừa nhìn thấy cây hoa đào ở đây, những gì tôi cố nén, cố giấu kín như ngóc đầu quẫy đạp trái tim tôi đến nghẹn thở. Cả một miền kỷ niệm quê hương trỗi dậy. Làng tôi giờ này, mọi người đang nhộn nhịp chọn, tỉa những nhành đào đẹp nhất. Sắp Tết, Hoa Đào, bánh chưng, câu đối và tất cả quê nhà… Bao năm nay, nỗi nhớ hoa đào ẩn mình trong những giấc mơ đêm, may mắn sao tôi lại đến thành phố này, được nhìn thấy nỗi nhớ của mình. Tôi không còn việc gì ở đây, cây hoa đào níu tôi ở lại mấy ngày nay. Nhìn hoa, tôi như thấy mình được về nhà, phải chia tay, phải xa… tôi đau nhói như ngày lìa bỏ quê hương.

Tôi tình cờ có mặt ở sứ quán và chứng kiến câu chuyện cảm động này. Nhìn người đàn bà, ngây ngây bên cây hoa đào, say đắm vuốt ve từng cánh hoa mỏng nhẹ thắm hồng, miệng phảng phất nụ cười hạnh phúc. Chốc chốc cúi xuống nhặt mấy cánh hoa rơi dưới gốc, , cẩn trọng để trong lòng bàn tay. Tôi và những người có mặt lúc đó, hình như ai cũng trào lên nỗi xúc động khó tả. Một mảnh trời quê, một sắc màu xứ sở không bao giờ phai nhạt trong tim người Việt dù ở bất cứ đâu và làm gì.

lehiepth
16-02-2009, 02:19 AM
Tết vừa rồi mi ko về nhà à! Tau thi đúng đợt Tết, bù đầu vào thi cử, nhưng cũng tranh thủ đi chơi được mấy hôm. Trừ những lúc 1 mình , nhìn chung Tết này cũng ko đến nỗi nào!