PDA

View Full Version : Lời yêu muộn màng !



Mr.linhlong8
28-10-2008, 11:35 PM
Tôi có một người bạn trai, cậu ấy đã cùng tôi chia sẻ cả tuổi thơ nghịch ngợm, tên cậu ấy là Jin. Tôi luôn coi Jin là người bạn thân thiết nhất, cho đến mùa hè năm ngoái, khi chúng tôi cùng câu lạc bộ đi chơi, tôi chợt nhận ra mình đã yêu cậu ấy tự bao giờ. Trước khi trở về nhà sau cuộc đi chơi, tôi đã thổ lộ tình cảm của mình và rồi chúng tôi nhanh chóng trở thành người yêu của nhau. Nhưng chúng tôi yêu nhau theo cách hoàn toàn khác với những cặp đôi khác. Chỉ có tôi là luôn dõi theo, quan tâm, chăm sóc Jin, còn bên cạnh cậu ấy luôn có rất nhiều những cô gái khác vây quanh. Trong thế giới của tôi lúc ấy, Jin là người yêu duy nhất nhưng trong mắt cậu ấy, có thể tôi cũng chỉ như những cô gái khác mà thôi… dù chúng tôi đang yêu nhau…

- Jin, hôm nay chúng mình đi xem phim nhé!

+ Tớ không đi được.

Tôi cảm thấy một nỗi thất vọng trào dâng trong lòng:
“Sao thế? Cậu phải làm bài tập về nhà à?”
+ Không… hôm nay tớ có hẹn với bạn rồi…

Jin luôn như vậy. Cậu ấy gặp gỡ những cô gái khác ngay trước mặt tôi, như thể đấy là chuyện rất bình thường. Với cậu ấy, tôi chỉ là một cô bạn gái bình thường, không hơn. Lời “yêu” chỉ xuất phát từ phía tôi, tôi luôn là người nói yêu cậu ấy dù tôi là một cô gái. Từ ngày biết Jin đến giờ, cậu ấy chưa một lần nói câu yêu thương với tôi. Chúng tôi cũng không có một ngày kỷ niệm đặc biệt nào cả. Hàng ngày, trước khi đưa tôi về nhà bao giờ cậu ấy cũng trao cho tôi một con búp bê, đều đặn và không bao giờ quên. Tôi không hiểu sao lại như vậy…

Rồi đến một ngày…

- Uhm… Jin này, tớ…

+ Gì thế? Đừng kéo tớ, có gì cậu cứ nói đi.

- Tớ… yêu cậu

+ Cậu… Hmm… Giữ con búp bê này nhé! Mình về nhà thôi.

Cậu ấy lảng tránh “ba từ” đó của tôi bằng cách đặt vào tay tôi một con búp bê. Sau đó cậu ấy biến mất trong bóng tối, cứ như là đang cố gắng bỏ chạy khỏi thế giới của tôi vậy. Những con búp bê tôi nhận từ Jin mỗi ngày đã đầy khắp phòng…

Ngày sinh nhật tuổi 15 của tôi, ngày mà tôi mong chờ từ rất lâu, buổi sáng tôi dậy rất sớm, tưởng tượng ra bữa tiệc sinh nhật bên cậu ấy, và trói chặt mình ở trong phòng để chờ điện thoại từ Jin. Nhưng… buổi trưa rồi buổi tối… vẫn không thấy cậu ấy gọi. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi cứ ngồi nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại. Rồi khoảng 2 giờ sáng, đột nhiên cậu ấy gọi khi tôi đang ngủ say và hẹn ra ngoài. Dù đã rất thất vọng nhưng chỉ một cuộc gọi của Jin đã làm tôi quên hết, tôi hân hoan chạy ra ngoài.

+ Jin…

- Này, cậu cầm lấy đi…

+ Cậu ấy lại đặt vào tay tôi một con búp bê.

- Gì thế.

+ Hôm qua tớ không thể đưa nó cho cậu nên bây giờ tớ mang qua cho cậu. Tớ về nhà đây, tạm biệt nhé!

- Đợi… đợi đã! Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?

+ Hôm nay? Là ngày gì vậy?

Tôi thực sự thấy buồn, tôi đã nghĩ Jin sẽ nhớ ngày sinh nhật của mình, nhưng… Cậu ấy quay lưng và bước đi như thể chẳng có chuyện gì hết. Tôi gào lên:
“Đợi đã”

+ Cậu muốn nói gì với tớ à?

- Cậu hãy nói với tớ, nói rằng cậu yêu tớ…

+ Gì cơ?

- Cậu nói đi…

Nhưng Jin chỉ nói một câu rất lạnh lùng rồi bước đi:

+ Tớ không muốn nói yêu ai đó quá dễ dàng, nếu cậu muốn nghe điều đó đến mức vậy thì hãy tìm một người khác đi.

Cậu ấy nói như vậy đấy. Hai chân tôi như cứng đờ… và tôi ngã quỵ xuống đất. Cậu ấy không muốn nói yêu ai dễ dàng. Sao cậu ấy có thể…
Tôi cảm thấy… có thể cậu ấy không phải là chàng trai dành cho mình…


Từ sau hôm đó, tôi trói mình ở trong phòng và khóc suốt ngày. Jin cũng không thèm gọi cho tôi dù tôi mong chờ từng phút. Nhưng cậu ấy không quên hàng sáng, đặt trước cửa nhà tôi một con búp bê.

Một tháng sau, tôi cảm thấy mình đã trấn tĩnh lại sau tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng vết thương vừa mới lên da non lại một lần nữa đau nhức khi… tôi nhìn thấy Jin trên đường… với một cô gái khác… Cậu ấy cười với cô ấy, nụ cười mà tôi chưa từng thấy cậu ấy dành cho mình. Tôi chạy về nhà như chạy trốn và khóc nức nở khi nhìn những con búp bê được bày la liệt trong phòng mình… Tại sao Jin lại tặng những con búp bê này cho tôi? Có thể những con búp bê này được một cô gái nào đó chọn hộ… Trong cơn tức giận, tôi ném chúng ra khắp phòng. Rồi đột nhiên, điện thoại reo. Là Jin. Cậu ấy muốn gặp tôi ở bến xe buýt ngay gần nhà tôi. Lấy hết sức để bình tĩnh lại và đi ra chỗ hẹn, tôi luôn nhắc mình là mình sắp quên được cậu ấy rồi, rằng mọi chuyện rồi sẽ kết thúc. Tôi nhìn thấy cậu ấy từ phía xa, trong tay ôm một con búp bê rất to.

+ Jo, tớ tưởng cậu giận tớ và sẽ không ra đây.

Tôi không thể ghét Jin, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và cười đùa với cậu ấy. Rồi, như mọi lần, cậu ấy đưa con búp bê cho tôi…

- Tớ không cần nó.

+ Sao thế?

Tôi chộp lấy con búp bê từ tay cậu ấy và ném nó xuống đường.

- Tớ không cần con búp bê này, tớ không cần! Tớ không muốn nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa!

Tôi thốt lên tất cả những điều day dứt, đau khổ trong lòng. Nhưng không như mọi lần, đôi mắt cậu ấy ánh lên vẻ bối rối.

“Tớ xin lỗi”. Tiếng xin lỗi lí nhí trong cổ họng, cậu ấy chạy qua đường để nhặt con búp bê lên…

- Cậu là đồ ngốc! Tại sao cậu phải nhặt nó lên chứ? Quẳng nó đi!!!

Nhưng Jin không để ý đến lời tôi nói, chạy qua nhặt con búp bê. Rồi…

Tuýt……..Tuýt………

Cùng với tiếng còi ô tô là một chiếc xe tải lớn đang lao ầm ầm về phía Jin.

“Jin! Tránh ra! Tránh ra!” Tôi gào lên. Nhưng cậu ấy không nghe thấy, vẫn cúi xuống và nhặt con búp bê.

“Jin, tránh ra!”. Tuýt…..

Tiếng “Boom!” kinh sợ vang lên…

Cậu ấy đã rời xa tôi như thế. Cậu ra đi mà không thèm mở mắt ra nhìn tôi, không nói cho tôi nghe một lời nào.

Từ hôm ấy, mỗi ngày của tôi trôi qua trong cảm giác có tội và nỗi trống vắng khi không còn cậu ấy ở bên. Tôi cảm thấy mình như phát điên… Và rồi, tôi chợt nhớ đến những con búp bê.
Chúng là những món quà duy nhất mà Jin để lại cho tôi, cậu ấy đã tặng tôi từ ngày đầu tiên chúng tôi chính thức yêu nhau. Tôi bắt đầu đếm những con búp bê, đếm những ngày… khi chúng tôi yêu nhau…


“Một… hai… ba… bốn trăm tám tư… bốn trăm tám nhăm…” 485 con búp bê, chúng tôi đã trải qua 485 ngày yêu nhau.

Tôi ôm những con búp bê vào lòng mà khóc, khóc cho tình yêu đầu đời của mình. Rồi bỗng nhiên:

“Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu”. Bị giật mình, tôi làm rơi cả con búp bê xuống đất.

Tôi nhặt con búp bê lên và ấn thật mạnh vào bụng nó: “Tớ…yêu…cậu??”.

Không thể nào, không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả những con búp bê trong phòng rồi bàng hoàng đến kinh ngạc.

“Tớ yêu cậu”.

“Tớ yêu cậu”



“Tớ yêu cậu”

Tại sao tôi lại không nhận ra điều này từ trước, tại sao… Tôi không nhận ra rằng trái tim cậu ấy luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi? Tại sao tôi không nhận ra cậu ấy đã yêu tôi nhiều đến thế nào… Tôi kéo con búp bê to nhất, con búp bê cuối cùng mà Jin đã tặng tôi, đã bị ném xuống đường trong cơn tức giận của tôi. Trên mình nó vẫn còn dính máu của cậu ấy. Khi ấn vào bụng nó, giọng nói mà tôi nhớ, giọng nói tôi thèm được nghe thêm một lần nữa vang lên:

“Jo… Cậu có biết ngày hôm nay là ngày gì không? Chúng mình đã yêu nhau được 486 ngày rồi đấy. Cậu có biết ý nghĩa của con số 486 không? Tớ không thể nói yêu cậu… vì tớ quá ngại ngùng… Nếu cậu tha thứ cho tớ và nhận con búp bê này, tớ sẽ nói “Tớ yêu cậu”… mỗi ngày… cho đến khi tớ chết… Jo, tớ yêu cậu…”

Tại sao? Tại sao chứ? Chúa ơi, tại sao đến tận lúc này con mới biết tất cả? Jin đã không thể ở bên tôi, nhưng cậu ấy đã yêu tôi cho tới cuối cuộc đời cậu ấy…

Vì thế… vì lý do đó… tôi phải sống mạnh mẽ, sống thay cả cho Jin nữa.

mom102
28-10-2008, 11:59 PM
tâm sự của ông đóa hẻm
mượn truyện người đr nói đến mình phải hem ta


(póc tem thiệt sướng):hahaha:

Mr.linhlong8
29-10-2008, 12:00 AM
tâm sự của ông đóa hẻm
mượn truyện người đr nói đến mình phải hem ta


(póc tem thiệt sướng):hahaha:

:congratz:hí,sao biết giỏi vậy.^^:tadaa::tadaa::tadaa:

mom102
29-10-2008, 12:05 AM
úi gời
ông úp mở úp mờ như vậy bao nhiu topic rùi
ngừoi "nhạy cảm" như tui kô bít mới lạ à nha:^o^: