PDA

View Full Version : Người phía bên đường



SevenLove
04-01-2009, 01:46 PM
Bảy năm trôi qua nhưng những ký ức về người đàn ông thấp đậm và có giọng nói trầm trầm ấy luôn lưu giữ một góc nhất định ở trong trái tim An. Ngày đó, cô còn quá trẻ và nghĩ rằng rồi mọi chuyện sẽ qua đi...

Buổi chiều mùa lạnh đến cũng là thời điểm cô rời khỏi thư viện thành phố để bước ra ngoài.



Gian sảnh rộng lớn được người ta tận dụng để tổ chức một cuộc triển lãm sách.



Theo thói quen của người ưa tò mò, cô ngập ngừng bước chân để dừng lại và sau cùng là rẽ vào một gian phòng kề bên nơi người ta tổ chức một buổi thuyết trình.



Trên bục, người diễn giả còn khá trẻ với gương mặt vuông vắn, da hơi đen. Anh ta chống tay lên cằm và nói với những người ở dưới bằng phong thái của người rất am hiểu và tự tin. Cô gái chọn cho mình một chiếc ghế bên cánh trái để ngồi xuống, chăm chú lắng nghe.



Buổi thuyết trình diễn ra trong một tiếng rưỡi đồng hồ. Khi nó kết thúc, cô gái đứng lên bước ra ngoài cũng là thời điểm cả không gian đã được bao trùm bởi một màu đen của màn đêm bao phủ. Từng cơn gió bấc phía cuối con đường rộng thổi lại làm rung chuyển cành cây. Vài chiếc lá khô xạc xào trên vỉa hè lâm thâm vũng nước.



“Khi tôi nói, cô đã ngồi dưới và cố gắng thực hành?”. Người diễn giả từ phía trong bước ra và đứng ở ngay đằng sau An. Ngoảnh lại, cô khẽ nhoẻn cười thú nhận. “Anh nhìn thấy thế sao?”. Người đàn ông gật đầu. An bảo: “Vâng. Anh nói dễ hiểu và dễ thực hành nên tôi thử làm ngay”.



Người đàn ông bước lên ngang cô rồi chợt nghiêng vai, thì thầm nho nhỏ: “Giữ bí mật này cho tôi nhé. Thực sự là tôi chưa bao giờ thực hành được những gì tôi đã nói”. Đôi mắt An trợn tròn lên, mở to. Họ cùng nhìn nhau rồi chợt cười vang.



“Tôi nói nhiều quá nên cần đi uống chút gì cho bớt khát. Tôi lại vừa đến đây, chưa biết đường, cô đi cùng không?”. Chuỗi thời gian sau, An và người đàn ông hay gặp nhau sau buổi cuối chiều. Anh ta nói nhiều về phép thiền cho cô gái thực hành rồi họ cùng ra ngoài.



Cũng có khi về, họ rẽ vào quán rượu nhỏ. Ngồi song ẩm cùng nhau, người đàn ông đánh rơi mất phong thái lịch lãm thường ngày của một dịch giả có tiếng để thay vào là ca vát xộc xệch vắt ngang vai, chiếc áo khoác buộc trễ ngang hông mình. Bằng giọng nói trầm trầm, người đàn ông kể cô nghe về những việc anh ta gặp phải trong ngày, những cảm nhận mới mẻ của người khách phương xa về một vùng đất lần đầu tiên anh ta được đặt chân tới. Tất cả đều là những thông tin đượm vẻ chính xác nhưng khôi hài. Thảng khi người đàn ông đưa tay lên phủi phủi mái đầu cho rối tung lên từng sợi tóc, An lại biết mỉm cười và thấy cuộc sống thật bình yên.



Và, một lần, cuối tuần về. Khi cơn mưa nặng hạt đến cũng là thời điểm họ chuyếnh choáng rượu vang rời khỏi quán để chạy bộ về căn hộ của An. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Thảng trong tiếng mưa rơi, từng con sấm trái mùa ì ùng dội về như thể trong xa vắng.



Người đàn ông đã được phép ở lại. Anh ta nằm trên giường nắm nhẹ vai An. Họ giúp nhau tháo khăn quanh cổ. Đêm càng lúc càng lạnh. Trên nền nhạc của dạ khúc Mùa đông có anh, An trở nên dịu dàng và bất chấp. Họ bám chặt vào nhau...



Cuối tháng mười hai, người đàn ông hết hạn hợp đồng với công ty sách. “Chỉ cần em níu giữ, có thể anh sẽ tìm cách để ở lại”. Không hiểu sao người con gái 20 tuổi ấy chỉ biết lặng thinh. Ngày người đàn ông ra đi, An không ra tiễn. Tiếp những ngày sau đó, cô gái lao đầu vào công việc rồi chuyển nhà ba lần. Lấp đầy tất cả mọi khoảng trống trong tâm hồn bằng những hành động vội vã khiến cuộc sống của cô tiếp diễn một cách dễ chịu hơn.



Mùa đông năm nay cũng là thời điểm cô con gái của An bước vào tuổi thứ 2. Con bé bắt đầu đến trường mẫu giáo. Công việc ở phòng trực tin của Đài khiến An nhiều hôm phải trở về nhà khi trời vừa sáng. Đưa con đến lớp, An quay về và ngồi lại bên chiếc bàn nhỏ ngoài lan can.



Chồng cô và cũng là đồng nghiệp thường chu đáo cho vợ một phần ăn nguội kèm chút rượu vang ấm nóng. Lặng lẽ ngồi ăn và sau đó cô trèo lên giường chìm vào giấc ngủ chập chờn mệt đến tận trưa. Mọi việc sẽ vẫn trôi qua như thế nếu không có một lần thức giấc bất chợt bởi tiếng chuông điện thoại reo vang.



“Anh muốn gặp lại em”. Lúc ấy cũng chỉ là quá ban mai thôi. An cảm thấy khó thở khủng khiếp mẩu thông tin mang lại bởi một giọng nói trầm trầm xưa cũ. Vẫn là quán rượu nhỏ của bảy năm về trước. Người đàn ông đã đến sớm và ngồi đợi cô tự lúc nào.



An khó nhọc đi lại và ngồi xuống đối diện với anh ta. Nhiều năm tháng đã trôi qua nhưng dường như mọi thứ xung quanh họ chưa từng thay đổi. Gương mặt người ấy vẫn vuông vắn, đen và không hề già hơn so với những gì người ta từng nghĩ.



Gắng không chạm vào những câu hỏi xúc động, khó xử, người đàn ông lựa chọn cách trò chuyện an toàn. Họ kể cho nhau nghe những công việc từng làm, những vùng đất từng qua. Tuy nhiên, lòng vòng mãi, cuối cùng cũng phải quay về với hai từ “tình yêu” đầy day dứt.



“Lúc nào anh cũng đợi để em gọi anh về. Nhưng em đã không làm thế”. An cúi đầu, lặng thinh. Người đàn ông nói tiếp: “Em trưởng thành lên nhiều. Em có một gia đình hạnh phúc. Con bé giống mẹ vô cùng”.



Khi này thì An lên tiếng: “Anh có trở về và kín đáo theo dõi cuộc sống của em?”. “Ừ. Chỉ có em là chưa chắc có yêu anh, còn anh thì vẫn yêu em, kể từ ngày đó, đến giờ vẫn thế”.



An ngồi lùi sâu vào lòng ghế. Lằn xương vai của cô như nhô lên sau làn áo choàng. Nhìn người đàn ông phía đối diện, vầng trán cô trở nên xanh nhạt và giọng nói mất hết sạch những can đảm thường ngày: “Ngày đó và mãi cho đến sau này, em cứ trẻ con và ngu ngốc đến độ nghĩ rằng tình yêu không có thật. Và rồi nếu thực sự cần em, anh sẽ trở lại. Nhưng, nay thì mọi việc đã muộn mất rồi”.



Cuối năm nay, trời lạnh nhiều. Buổi sáng, khi có những cơn gió lang bạt thổi qua từng vòm cây màu xanh thẫm thì cũng là lúc cô gái rời nơi làm việc trở về. Khi cô sượt ngang cánh cổng nhà mình để bước vào bên trong, cô thường mơ hồ thấy có dáng người thấp đậm vẫn đang ở bên kia đường và đợi cô ở đó.



Nhưng người con gái không quay lại. Cô bước nhanh vào phòng, dọn dẹp mọi thứ rồi trở ra lan can, khoanh tròn chân lại một dáng dấp ngồi thiền. Trong thế ngồi tưởng như thảnh thơi ấy, cô những mong rằng rồi tuổi trẻ sẽ đi qua và cả tình yêu cũng đi qua...


Theo Giao Long

PNVN :corner:

lecuong
04-01-2009, 06:34 PM
1.Tình yêu tuyệt vời anh dành cho em
2. Đã không còn nữa. Và anh thấy sự chán ngấy với em
3. Ngày một nhiều thêm. Khi chúng ta gặp nhau
4. Anh thậm chí chẳng quan tâm tới khuôn mặt em đâu.
5. Điều duy nhất anh muốn là
6. Ngắm nhìn những cô gái khác. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ
7. Kết hôn với em. Buổi trò chuyện cuối cùng của chúng ta
8. Thật tẻ nhạt và nó chẳng hề
9. Làm anh chờ đợi gặp em nhiều hơn nữa
10. Em chỉ biết nghĩ cho mình em thôi.
11. Nếu chúng ta kết hôn, anh cảm nhận được
12. Cuộc sống sẽ trở nên đầy bất ổn. Và anh sẽ không tìm thấy
13. Niềm đam mê khi ta chung sống. Anh có một trái tim
14. Nhưng chắc chắn không phải
15. Để dâng hiến cho em. Chỉ mình em trên thế gian này mới
16. Thât ích kỉ và ngốc nghếch, vậy nên em chẳng
17. Có khả năng ôm trọn trái tim anh
18. Anh thật sự muốn em hiểu rằng
19. Những điều anh nói là sự thật. Em sẽ giúp anh rất nhiều nếu em
20. Hiểu được tình yêu của chúng ta đã kết thúc. Đừng cố gắng
21. Trả lời anh. Lá thư này toàn những điều
22. Anh không hề mong muốn. Em đừng nghĩ viển vông
23. Về tình yêu thật sự với anh. Thôi chào em. Hãy tin lời anh nói.
24. Anh không thể quan tâm tới em nhiều hơn đâu. Và xin em đừng nghĩ rằng :
25. Anh vẫn sẽ mãi là người yêu em.

Thật là một bức thư quá tồi phải không? Tuy vậy, cuối thư anh chỉ yêu cầu em đọc những dòng thư lẻ. "Bạn thử đọc lại một lần nữa xem, bảo đảm sẽ rất thú vị đấy! Và bạn cũng đoán được thái độ của người yêu chứ?"