PDA

View Full Version : Có những lúc...



blue_horizon
14-01-2009, 02:12 PM
Có những lúc ta thấy mình bé nhỏ giữa cuộc đời rộng lớn này. Có lẽ giống như một câu nói" đối với thế giới này, bạn chỉ là một ai đó...", nhưng ta biết rằng ta đang sống chứ không phải tồn tại. Ta bé nhỏ nhưng ta là ta, chẳng gì có thể thay đổi được điều đó. Ta vẫn là một đứa con gái bướng bỉnh, ngang như cua khiến người khác nhiều lúc bực mình, nhưng sự bướng bỉnh đó giúp ta không đánh mất mình để chạy theo những thứ phù phiếm. Ta vẫn là một đứa con gái yếu đuối nhưng bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, bất cần, bởi vì ta sợ sự thương hại người khác ban cho ta, ta chỉ khóc khi mọi việc quá sức chịu đựng, ta chỉ khóc một mình, lặng lẽ, bởi ta sợ ai đó sẽ nhìn thấy giọt nước mắt ta rơi.

Có những lúc ta nhận ra rằng người không thuộc về ta, ở gần đó nhưng người xa ta lắm. Ta và người khác nhau, ta vẫn cảm nhận được một khoảng cách vô hình nào đó. Ta sợ, sợ một ngày nào đó người sẽ thực sự không còn là của ta nữa, hay nói cách khác, ta sợ mất người. Một nỗi sợ hãi mơ hồ và vô căn cứ phải không? Nhưng hình như người không muốn để ta hiểu người. Ta như một đứa vô tâm, ta chẳng hiểu gì về người, chẳng biết gì, ta chẳng thể ở bên người lúc người buồn, chẳng thể ở bên người lúc người đau, ta cười nhưng lòng thì buồn lắm. Vì ta chẳng thể hiểu hết được người.

Có những lúc ta thấy lòng mình thật trống trải, và ta chẳng biết làm gì để khoả lấp nỗi trống trải trong lòng. Ta nhìn về xa xăm, và ta ước, một điều ước bé nhỏ nhưng chẳng khi nào thành hiện thực. Ta cố gắng cười, chỉ để những giọt nước đừng đọng trên khoé mắt. Ta cười nhưng cười chỉ như một phản ứng tự vệ để nỗi buồn đừng xâm chiếm lòng ta.

Có những lúc ta thấy mình xấu xí. Ta xấu xí bởi những hờn ghen khiến ta thấy mệt mỏi, nặng nề. Ta xấu xí bởi những lời nói có thể làm cho người đau. Ta xấu xí bởi một con người không phải là ta nhưng lại hiện hữu trong ta.

Có những lúc ta hay tự hỏi mình những câu vô nghĩa mà chính ta cũng chẳng thể trả lời được. Ta tự coi đó như là một ẩn số của chính mình. Ta thấy ta thật khó hiểu. Và có lúc ta cũng chẳng muốn cho người khác hiểu ta, vì điều đó thật là phức tạp. Nhưng lại có lúc ta thấy vui vì người hiểu những suy nghĩ của ta, và ta thấy buồn vì ta chẳng được như người, ta không thể hiểu người như người hiểu ta. Nhưng thời gian sẽ giúp ta hiểu người, ta tin chắc thế.

Có những lúc ta thấy mình bất lực. Ta buồn, ta thất vọng và ta buông tay. Ta chẳng thể làm gì để vực mình dậy, ta cứ để cho nước mắt rơi, rơi mãi. Ta cứ để cho nỗi cô đơn bao quanh mình mà không thể xua tan nó đi. Ta muốn ở một mình trong đêm tối, cảm nhận sự cô đơn, sự trống trải để ta thấy cần người hơn. Và rồi sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, ta lại trở về là chính ta, ta lại cười như một đứa chưa bao giờ biết buồn, lại vui khi được ở bên gia đình, bên người, bên bạn bè thân yêu. Cảm giác bất lực đó rồi sẽ qua nhanh để nhường chỗ cho niềm vui mới.

.....


Cuộc sống này thật muôn màu, và cảm giác của con người thì muôn vẻ. Nhưng cảm giác thì cũng chỉ là cảm giác, sẽ qua nhanh như một cơn mưa rào đầu mùa hạ, sẽ làm cho cuộc sống của ta phong phú hơn. Miễn là sau tất cả, ta lại tìm thấy được chính ta...

DonGianLaSpam
14-01-2009, 02:20 PM
Có những lúc ta thấy mình bé nhỏ giữa cuộc đời rộng lớn này. Có lẽ giống như một câu nói" đối với thế giới này, bạn chỉ là một ai đó...", nhưng ta biết rằng ta đang sống chứ không phải tồn tại. Ta bé nhỏ nhưng ta là ta, chẳng gì có thể thay đổi được điều đó. Ta vẫn là một đứa con gái bướng bỉnh, ngang như cua khiến người khác nhiều lúc bực mình, nhưng sự bướng bỉnh đó giúp ta không đánh mất mình để chạy theo những thứ phù phiếm. Ta vẫn là một đứa con gái yếu đuối nhưng bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, bất cần, bởi vì ta sợ sự thương hại người khác ban cho ta, ta chỉ khóc khi mọi việc quá sức chịu đựng, ta chỉ khóc một mình, lặng lẽ, bởi ta sợ ai đó sẽ nhìn thấy giọt nước mắt ta rơi.

Có những lúc ta nhận ra rằng người không thuộc về ta, ở gần đó nhưng người xa ta lắm. Ta và người khác nhau, ta vẫn cảm nhận được một khoảng cách vô hình nào đó. Ta sợ, sợ một ngày nào đó người sẽ thực sự không còn là của ta nữa, hay nói cách khác, ta sợ mất người. Một nỗi sợ hãi mơ hồ và vô căn cứ phải không? Nhưng hình như người không muốn để ta hiểu người. Ta như một đứa vô tâm, ta chẳng hiểu gì về người, chẳng biết gì, ta chẳng thể ở bên người lúc người buồn, chẳng thể ở bên người lúc người đau, ta cười nhưng lòng thì buồn lắm. Vì ta chẳng thể hiểu hết được người.

Có những lúc ta thấy lòng mình thật trống trải, và ta chẳng biết làm gì để khoả lấp nỗi trống trải trong lòng. Ta nhìn về xa xăm, và ta ước, một điều ước bé nhỏ nhưng chẳng khi nào thành hiện thực. Ta cố gắng cười, chỉ để những giọt nước đừng đọng trên khoé mắt. Ta cười nhưng cười chỉ như một phản ứng tự vệ để nỗi buồn đừng xâm chiếm lòng ta.

Có những lúc ta thấy mình xấu xí. Ta xấu xí bởi những hờn ghen khiến ta thấy mệt mỏi, nặng nề. Ta xấu xí bởi những lời nói có thể làm cho người đau. Ta xấu xí bởi một con người không phải là ta nhưng lại hiện hữu trong ta.

Có những lúc ta hay tự hỏi mình những câu vô nghĩa mà chính ta cũng chẳng thể trả lời được. Ta tự coi đó như là một ẩn số của chính mình. Ta thấy ta thật khó hiểu. Và có lúc ta cũng chẳng muốn cho người khác hiểu ta, vì điều đó thật là phức tạp. Nhưng lại có lúc ta thấy vui vì người hiểu những suy nghĩ của ta, và ta thấy buồn vì ta chẳng được như người, ta không thể hiểu người như người hiểu ta. Nhưng thời gian sẽ giúp ta hiểu người, ta tin chắc thế.

Có những lúc ta thấy mình bất lực. Ta buồn, ta thất vọng và ta buông tay. Ta chẳng thể làm gì để vực mình dậy, ta cứ để cho nước mắt rơi, rơi mãi. Ta cứ để cho nỗi cô đơn bao quanh mình mà không thể xua tan nó đi. Ta muốn ở một mình trong đêm tối, cảm nhận sự cô đơn, sự trống trải để ta thấy cần người hơn. Và rồi sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, ta lại trở về là chính ta, ta lại cười như một đứa chưa bao giờ biết buồn, lại vui khi được ở bên gia đình, bên người, bên bạn bè thân yêu. Cảm giác bất lực đó rồi sẽ qua nhanh để nhường chỗ cho niềm vui mới.

.....


Cuộc sống này thật muôn màu, và cảm giác của con người thì muôn vẻ. Nhưng cảm giác thì cũng chỉ là cảm giác, sẽ qua nhanh như một cơn mưa rào đầu mùa hạ, sẽ làm cho cuộc sống của ta phong phú hơn. Miễn là sau tất cả, ta lại tìm thấy được chính ta...

uhn đúng rồi đó Cuộc sống này thật muôn màu, và cảm giác của con người thì muôn vẻ nhưng sau tất cả, ta lại tìm thấy được chính ta :heheh::heheh::heheh: