quangthanhxdsg
18-01-2009, 04:12 PM
:freely:(Sưu Tầm nên chị em đừng oán đấy nhé)
- Càng nhường nhịn càng lấn tới, moi móc chuyện cũ từ trăm năm trước, dự đoán chuyện vạn năm sau như thật, có năng lực suy luận và chụp mũ đến vô biên… Đó có tên gọi phụ nữ!
Trí nhớ của họ thật siêu phàm - đặc biệt là nhớ những ngày lần đầu ôm nhau hay lần cuối chồng mua quà cho vợ. Ngay cả các nhà bác học có bộ máy siêu điện toán cũng sợ sệt khi về nhà vợ không nói không cười, cố căng óc nghĩ ra xem có quên ngày kỷ niệm nào không, đám cưới kim cương chẳng hạn!
Nếu mà “Ôi, anh quên mất!” ư, nàng sẽ duỗi chân tay xuội lơ, nằm thẳng, mắt trừng trừng nhìn lên đỉnh màn cả đêm. Nửa đêm, nàng sẽ đấm vào ngực thình thịch. Nàng sẽ hờ khóc nỉ non, nôn oẹ ầm ĩ, rồi lừ lừ đứng dậy, khoan thai như bà tiên đếm từng viên thuốc ngủ như chuẩn bị dốc tuột vào mồm nhưng sao cho chồng phải nhìn thấy để còn xông vào van lạy ngăn cản thề thốt. Có những người đàn bà còn có năng lực siêu nhiên, muốn ngất lúc nào được lúc ấy, điều khiển được hoàn toàn sự mong manh dễ vỡ của ta. Với loại này thì cố mà chạy cho xa!
Họ có khả năng tưởng tượng cực kỳ tài tình về những thứ họ muốn. Khi nói chuyện với một người đàn ông, lúc nào họ cũng tưởng mình chưa đầy mười tám. Khi “buôn bán” với hội đàn bà, họ như trên cơ tới vài chục năm kinh nghiệm kiểu: “Ôi, cái dáng áo này chị mặc cách đây mấy năm rồi!”. Không thể tưởng tượng được một lây-đi (quý bà), chẳng còn ở tuổi 30, cô cô cháu cháu với các em gái trẻ vừa tốt nghiệp nhưng luôn xưng em ngọt ngào với mọi đàn ông đến văn phòng.
Họ có một niềm tin kỳ cục vào cái tờ giấy gọi là hôn thú. Họ nghĩ rằng chỉ cần có nó là họ có quyền kiểm soát mọi hành động suy nghĩ của ta, có quyền tra hỏi cật vấn: “Tôi là vợ anh, tôi phải biết”. Ừ, họ là vợ ta, chứ có phải cai tù của ta đâu nhỉ? Cái tờ giấy do Phường cấp ấy không thể biến ta từ một kẻ vốn yêu thương gần gũi hết lòng với chị em, thoắt cái thành một tên thái giám tự nguyện. Bất cứ chuyện công việc làm ăn gì của ta họ cũng quy thành “chuyện ấy”. Họ làm như não ta ở dưới thắt lưng. Họ bom vào mail cho ta link những bài báo đại loại như “Nghi chồng ngoại tình”, “Vợ cắt của quý của chồng ném xuống ao”…. Nhiều đêm sau đấy, ta toàn mơ thấy ác mộng.
Và ta khiếp hãi cái gọi là “tính thương người” ở họ khi mỗi ngày, bên màn hình vô tuyến, nàng động lòng trắc ẩn trước tay diễn viên củ sâm Hàn xẻng bảnh bao nhẵn nhụi trên TV đang mắc bệnh máu trắng. Ta mà lỡ mồm hỏi “Ớ, cái thằng kia vẫn chưa chết à?” thì ôi thôi, cả buổi tối sẽ đi tong. Nàng sẽ gào lên: “Anh thì quan tâm gì đến tôi! anh có để ý đến đời sống tâm tư tình cảm của tôi bao giờ! ”. Tất nhiên, ta sẽ bực mình vặc lại và họ sẽ cho ta một bài trăm lần như một, nào là “Sống phải biết tôn trọng nhau chứ, tôi không phải là oshin hầu bố con anh mà xem phim cũng không được”, vân vân và vân vân.
Càng nhường nhịn họ càng không biết điều, càng không chấp họ ăn nói càng quá quắt. Nhiều lúc nói vụng, ta thèm được như ông xích lô đầu ngõ, thỉnh thoảng cáu lên bạt tai mụ vợ lắm điều vài cái mà không ai chê trách! Ta ghê sợ hình mẫu “người đàn ông lý tưởng” như thằng bạn ta, cấp phó của Vụ nọ, về nhà suốt ngày bị vợ gí tay vào trán kêu: “Không có tôi thì ông ăn cám!” rồi “Quê chết đi được, nhà anh không ai dạy anh à?” trước mặt cả bạn bè lẫn mẹ chồng. Nhìn thấy cô ả cong môi lên đỏng đảnh nói câu ấy với chồng mà ta chỉ muốn rủa một câu thật cay độc để trả hờn cho cả thế giới đàn ông!
- Càng nhường nhịn càng lấn tới, moi móc chuyện cũ từ trăm năm trước, dự đoán chuyện vạn năm sau như thật, có năng lực suy luận và chụp mũ đến vô biên… Đó có tên gọi phụ nữ!
Trí nhớ của họ thật siêu phàm - đặc biệt là nhớ những ngày lần đầu ôm nhau hay lần cuối chồng mua quà cho vợ. Ngay cả các nhà bác học có bộ máy siêu điện toán cũng sợ sệt khi về nhà vợ không nói không cười, cố căng óc nghĩ ra xem có quên ngày kỷ niệm nào không, đám cưới kim cương chẳng hạn!
Nếu mà “Ôi, anh quên mất!” ư, nàng sẽ duỗi chân tay xuội lơ, nằm thẳng, mắt trừng trừng nhìn lên đỉnh màn cả đêm. Nửa đêm, nàng sẽ đấm vào ngực thình thịch. Nàng sẽ hờ khóc nỉ non, nôn oẹ ầm ĩ, rồi lừ lừ đứng dậy, khoan thai như bà tiên đếm từng viên thuốc ngủ như chuẩn bị dốc tuột vào mồm nhưng sao cho chồng phải nhìn thấy để còn xông vào van lạy ngăn cản thề thốt. Có những người đàn bà còn có năng lực siêu nhiên, muốn ngất lúc nào được lúc ấy, điều khiển được hoàn toàn sự mong manh dễ vỡ của ta. Với loại này thì cố mà chạy cho xa!
Họ có khả năng tưởng tượng cực kỳ tài tình về những thứ họ muốn. Khi nói chuyện với một người đàn ông, lúc nào họ cũng tưởng mình chưa đầy mười tám. Khi “buôn bán” với hội đàn bà, họ như trên cơ tới vài chục năm kinh nghiệm kiểu: “Ôi, cái dáng áo này chị mặc cách đây mấy năm rồi!”. Không thể tưởng tượng được một lây-đi (quý bà), chẳng còn ở tuổi 30, cô cô cháu cháu với các em gái trẻ vừa tốt nghiệp nhưng luôn xưng em ngọt ngào với mọi đàn ông đến văn phòng.
Họ có một niềm tin kỳ cục vào cái tờ giấy gọi là hôn thú. Họ nghĩ rằng chỉ cần có nó là họ có quyền kiểm soát mọi hành động suy nghĩ của ta, có quyền tra hỏi cật vấn: “Tôi là vợ anh, tôi phải biết”. Ừ, họ là vợ ta, chứ có phải cai tù của ta đâu nhỉ? Cái tờ giấy do Phường cấp ấy không thể biến ta từ một kẻ vốn yêu thương gần gũi hết lòng với chị em, thoắt cái thành một tên thái giám tự nguyện. Bất cứ chuyện công việc làm ăn gì của ta họ cũng quy thành “chuyện ấy”. Họ làm như não ta ở dưới thắt lưng. Họ bom vào mail cho ta link những bài báo đại loại như “Nghi chồng ngoại tình”, “Vợ cắt của quý của chồng ném xuống ao”…. Nhiều đêm sau đấy, ta toàn mơ thấy ác mộng.
Và ta khiếp hãi cái gọi là “tính thương người” ở họ khi mỗi ngày, bên màn hình vô tuyến, nàng động lòng trắc ẩn trước tay diễn viên củ sâm Hàn xẻng bảnh bao nhẵn nhụi trên TV đang mắc bệnh máu trắng. Ta mà lỡ mồm hỏi “Ớ, cái thằng kia vẫn chưa chết à?” thì ôi thôi, cả buổi tối sẽ đi tong. Nàng sẽ gào lên: “Anh thì quan tâm gì đến tôi! anh có để ý đến đời sống tâm tư tình cảm của tôi bao giờ! ”. Tất nhiên, ta sẽ bực mình vặc lại và họ sẽ cho ta một bài trăm lần như một, nào là “Sống phải biết tôn trọng nhau chứ, tôi không phải là oshin hầu bố con anh mà xem phim cũng không được”, vân vân và vân vân.
Càng nhường nhịn họ càng không biết điều, càng không chấp họ ăn nói càng quá quắt. Nhiều lúc nói vụng, ta thèm được như ông xích lô đầu ngõ, thỉnh thoảng cáu lên bạt tai mụ vợ lắm điều vài cái mà không ai chê trách! Ta ghê sợ hình mẫu “người đàn ông lý tưởng” như thằng bạn ta, cấp phó của Vụ nọ, về nhà suốt ngày bị vợ gí tay vào trán kêu: “Không có tôi thì ông ăn cám!” rồi “Quê chết đi được, nhà anh không ai dạy anh à?” trước mặt cả bạn bè lẫn mẹ chồng. Nhìn thấy cô ả cong môi lên đỏng đảnh nói câu ấy với chồng mà ta chỉ muốn rủa một câu thật cay độc để trả hờn cho cả thế giới đàn ông!