PDA

View Full Version : cái tôi....trong nó



meoiu
30-01-2009, 08:51 PM
Nó nghĩ hoài không ra, tại sao con người ai cũng phải đặt cái “tôi” của mình ra làm gì nhỉ? Ai cũng cho mình là đúng. Ai cũng bảo mình là tốt.nhưng nó không và chưa từng có quyền làm điều đó dù chỉ một lần.

Ai cũng nghĩ rằng người khác làm thế là không đúng.

nhưng chính bản thân nó lại chưa khi nào được đặt cái "tôi " vĩ đại của nó ra trước bàn dân thiên hạ để người ta biết nó cũng có cái "tôi" của mình.

22 năm sống trên đời, nó chẳng thấy ai sống mà không đặt "cái tôi "của mình lên trước cả.

Ai cũng nghĩ mình là tốt, là đúng, rồi đổ lỗi cho người khác…còn nó nó không có quyền đó.

Có ai thật sự nghĩ tới cảm giác của nó hay không ?

Chẳng hiểu sao, giờ nó muốn sống thật khác…Sống để cho có cảm giác thực sự được quan tâm …chứ không phải..lúc nào cũng kìm nén cái tôi của mình….

Và thực sự khi nó viết những dòng này thì cái tôi của nó đang cuộn tràn như thể nó chưa từng được làm điều đó trong ánh sáng đăng quang huyễn hoặc đến thế!

Phải đấu tranh thế nào cho qua cái thời khắc "cái tôi" nổi dậy?ham muốn tột bậc được quan tâm cảm nhận được sự quan tâm của người khác có thật sự là sai trái như người ta thường nói với nó không?

có thực sự mỗi lần le lói sự ích kỉ là nó phải đứng trước gương ngắm lại dung nhan một sự thực chất chứa đang cuộn tràn trong thâm tâm nó?

thực khó!bởi người ta chỉ nghĩ là mình biết quan tâm, đựơc quan tâm, nhưng rút cuộc cũng chỉ để làm hài lòng cái cảm giác của họ mà thôi.

Ai cũng đòi hỏi điều đó ở nó.không khi nào là nó được sống làm chính mình.luôn là sự giáo huấn của mọi người.

luôn là khuân mặt thất vọng vì nó không quan tâm tới người khác.

nhưng không.không phải thế.cái nó nhận được không phải là sự quan tâm mà là những yêu cầu hà khắc về đạo lý làm người mà nguời khác răn dạy nó

.nó luôn phải nín thở nhìn mọi người đoán ý xem họ sắp sửa nói gì và cái "tôi " của nó phải đè nén xuống.

bởi chỉ đơn giản nó là người ích kỉ hay nói cách khác là nó bị người ta khoác cho nó tấm áo của người ích kỉ.chưa một ai nghĩ tới cảm giác của nó.

những lúc cô đơn nhìn bên hiên cửa nó thèm được làm một chiếc bánh rán nóng hổi trên lò,thèm được làm một món ăn trên bàn tiệc sắp bị khai đao.bởi lúc đó nó thực sự được người ta quan tâm ngó ngàng tới mà không hề bị của trách hay đòi hỏi ở nó điều gì.

Hỡi ôi cái tôi của nó …bao giờ nó có thể được bước ra ánh sáng hưởng cái quyền lợi mà người ta dễ dàng có được còn với nó thì không_sao mà khó khăn đến vậy?

Còn các bạn, các bạn nghĩ như thế nào về cái tôi của mình?

liệu có lúc nào đó bạn thực sự muốn trỗi dậy giành giật lấy cái tôi vốn có trong mình như nó không?

đã có khi nào cuộc sống đòi hỏi ở bạn quá nhiều mà quên đi ban tặng cho bạn điều gì?


tôi không phủ nhận cái tôi không nên tồn tại nhiều hay chiếm hữu cuộc sống của bạn

.nhưng nếu bạn thực sự 1lần chịu cảm giác cái tôi của mình không 1khắc đăng quang như tôi liệu các bạn có chịu đựng được chăng?cảm giác nghẹt thở đó liệu có thể kháng cự không?

nó sống trong thế giới thực tại,nơi toan tính rình rập từng phút trong cuộ sống của nó.

liệu có nên chăng dù chỉ là 1thời khắc cho cái tôi của nó ,một phút thôi,một phút toả sáng để nó không trở thành người ích kỉ tồn tại trong hư danh?

:sweat::sweat::sweat:

thuylinh281_pot
28-05-2009, 09:11 AM
Cuộc sống đầy rẫy những bon chen, rình rập và toan tính. Để tồn tại bạn phải thật bản lĩnh. Sống mạnh mẽ và dám đối đầu bạn mới có thể khẳng định được mình. Đừng mờ nhạt như 1 người chỉ biết lắc đầu hoặc gật đầu. "Cái tôi" là chìa khóa giúp bạn làm điều đó, theo 1 cách đúng đắn.

Hãy để cho cái tôi của bạn thể hiện đúng lúc, đúng cách, đúng chỗ, như thế thì bạn sẽ không phải chịu những bất công, ích kỉ, hẹp hòi, ...của người khác. Sống là phải đầu tranh, thu mình lại, giấu đi cái tôi, không được thể hiện, thì như bạn thấy đấy, bạn phải chịu những hậu quả mà nó gây ra. Phải dũng cảm lên bạn ạ!

Thể hiện cái tôi là bạn đã khẳng định được mình, dù xấu dù tốt thì vẫn là bạn, dám lên tiếng thể hiện để còn biết mà phát huy cũng như thay đổi nữa chứ. Con người ai mà chả có những lúc ích kỉ hay mắc sai lầm, đẳng cấp nó khác ở chỗ là biết nhận lỗi và sửa sai thôi. Cách sống của bạn là nhu nhược chứ không phải là nhẫn nhịn, lắng nghe và nhường! Đừng kìm nén cái tôi. "Tức nước rồi sẽ vỡ bờ" thôi.

"Đã có khi nào cuộc sống đòi hỏi ở bạn quá nhiều mà quên đi ko ban tặng bạn điều gì?"
Rồi chứ, nhưng đó mới là cuộc sống! Đó là lúc bạn phải học cho mình 1 cách nhìn nhận mới, lạc quan hơn, và cũng cần nỗ lực hơn.

Thử là chính mình đi, bạn sẽ thấy cuộc sống thú vị cực! :phew:

kẻ xấu
28-05-2009, 12:00 PM
Cuộc sống vốn ko công bằng. Vì vậy bạn hãy biết thích nghi với nó !

thomit.com
28-05-2009, 09:57 PM
Cuộc sống đầy rẫy những bon chen, rình rập và toan tính. Để tồn tại bạn phải thật bản lĩnh. Sống mạnh mẽ và dám đối đầu bạn mới có thể khẳng định được mình. Đừng mờ nhạt như 1 người chỉ biết lắc đầu hoặc gật đầu. "Cái tôi" là chìa khóa giúp bạn làm điều đó, theo 1 cách đúng đắn.

Hãy để cho cái tôi của bạn thể hiện đúng lúc, đúng cách, đúng chỗ, như thế thì bạn sẽ không phải chịu những bất công, ích kỉ, hẹp hòi, ...của người khác. Sống là phải đầu tranh, thu mình lại, giấu đi cái tôi, không được thể hiện, thì như bạn thấy đấy, bạn phải chịu những hậu quả mà nó gây ra. Phải dũng cảm lên bạn ạ!

Thể hiện cái tôi là bạn đã khẳng định được mình, dù xấu dù tốt thì vẫn là bạn, dám lên tiếng thể hiện để còn biết mà phát huy cũng như thay đổi nữa chứ. Con người ai mà chả có những lúc ích kỉ hay mắc sai lầm, đẳng cấp nó khác ở chỗ là biết nhận lỗi và sửa sai thôi. Cách sống của bạn là nhu nhược chứ không phải là nhẫn nhịn, lắng nghe và nhường! Đừng kìm nén cái tôi. "Tức nước rồi sẽ vỡ bờ" thôi.

"Đã có khi nào cuộc sống đòi hỏi ở bạn quá nhiều mà quên đi ko ban tặng bạn điều gì?"
Rồi chứ, nhưng đó mới là cuộc sống! Đó là lúc bạn phải học cho mình 1 cách nhìn nhận mới, lạc quan hơn, và cũng cần nỗ lực hơn.

Thử là chính mình đi, bạn sẽ thấy cuộc sống thú vị cực! :phew:
Choáng quá, BÀ CỤ NON,bái phục bái phục:congratz::congratz::congratz:

thanhtungA700-03
29-05-2009, 12:53 AM
chào bạn cùng khoá !
tự nhiên đọc bài của bạn xong làm minh thấy buồn buồn ! chỉ mấy năm trôi qua thôi mà cuộc sống làm con người thay đổi ghê gớm ! Đâu là cái tôi giữa xã hội này ? là cá tính của bạn ư ? là cách sống của bạn ư ? bạn cho rằng cuộc sống của bạn là của riêng bạn và bạ có quyền sống theo ý mình ư ? Ok ! ban nghĩ vậy cũng không có sai , vì đó là cuộc sông của bạn bạn có quyền tự quyết định tất cả . Nhưng nhiều lúc trong cuộc sống bạ phải đưa ra những quyết định mà không chỉ ảnh hưởng tới bạ mà còn những người xung quanh bạn những người bạn yêu thương ! đôi khi vì cái tôi của mình bạn làm người khác tổn thương liệu khi ấy bạn có thật sự thú vị với cuộc sống ?
làm người xấu cũng khó vì phải đối mặt với lương tâm và bản chất mình không phải người xấu !
làm người tốt càng khó vì hoạ phúc khôn lường chua chắc làm việc tốt đã có kết quả tốt !
sống mà mong làm vừa lòng thiên hạ la điều không tưởng !
sống mà chỉ nghĩ đến cảm giác của mình thì lại bị loại khỏi xã hội xung quanh bạn !
Vậy phải sống như thế nào đây .................... Xin lõi tôi cũng không biết nhưng vẫn phải sống !:cool:

thomit.com
29-05-2009, 02:37 PM
:tadaa::tadaa::tadaa::tadaa:Cái tôi trong mỗi người phát triển theo thời gian trong quá trình sống của con người... Khi còn nhỏ người ta ít bị các yếu tố xã hội tác động vào nhận thức về chính mình, nói cách khác, cái tôi được phát triển tương đối độc lập. Một em bé sẽ ít bị tổn thương hay bị chạm tự ái như người lớn khi bị phê bình hay khiển trách. Trẻ em thường quên rất mau và ít khi “để bụng” những chuyện buồn phiền. Trong khi đó người lớn có thể tức giận rất lâu và phản ứng rất nặng nề nếu bị chạm tự ái.
Quan niệm về cái tôi thường được hiểu theo hai khía cạnh: (1) Tích cực: sự hãnh diện phù hợp về những giá trị, nhân phẩm của chính bản thân; (2) Tiêu cực: sự nhận định sai về những giá trị, nhân phẩm của mình đưa đến sự tự ti hay tự tôn.
Ở đây không bàn đến trường hợp của một người hay nhún nhường hoặc thường khoe khoang vì lý do nào đó trong giao tiếp xã hội. Nếu một người không nhìn thấy được giá trị của chính mình sẽ cảm thấy bi quan và dễ bị tổn thương. “Mình thật chẳng làm nên trò trống gì là vô tích sự”, “Tôi thật là xấu xí, “Chẳng ai ưa tôi cả”… đó là một số những suy nghĩ thường có của một số những người luôn hoài nghi về giá trị thực sự của mình.
Khi bị chìm đắm trong sự tự ti, mặc cảm, người ta thường suy diễn, so sánh mọi thứ, mọi việc để cuối cùng tự cho mình là kẻ thua cuộc dẫn đến thái độ bi quan hoặc chán ghét mọi thứ xung quanh mình, đặc biệt là có ác cảm với những người mà họ cho là ba hoa, phô trương và kiêu ngạo... Không hài lòng với chính mình, ta cũng chẳng vui vẻ, cởi mở với ai. Tự ti có xu hướng sinh ra tự tôn. Khi bị đè nén, cái tôi bị bóp méo và khi chính chủ nhân thổi phồng nó lên (sau khi đã đè nén nó), thì cái tôi đó nó lại là sản phẩm của trạng thái tâm lý không tự chủ và giả tạo.
Tôi rất tâm đắc với một câu chuyện kể về Đức Đạt Lai Lạt Ma, người có một quan điểm đơn giản nhưng rất thiết thực về cách làm sao để tìm thấy sự tự tin cho mình. Khi được hỏi: làm sao Ngài có thể tự tin thuyết giảng trước đám đông hàng ngàn người, hoặc không e dè ngại ngần khi bắt chuyện với một người hoàn toàn xa lạ? Ngài trả lời: “Hãy thành thật với chính mình”.
Sự chân thành cộng với việc đánh giá đúng mức khả năng và những giá trị thực có của chính mình sẽ giúp chúng ta mạnh dạn hơn, cởi mở hơn với thế giới quanh ta cũng như sẵn sàng đón nhận để vượt qua các chướng ngại trong cuộc sống. Qua đó, nếu bạn cảm thấy thiếu hụt về một lĩnh vực nào đó, bạn không nên mất tự tin, bởi vì bạn biết rằng bạn còn có những giá trị khác. Cũng giống như một đứa bé gái khi bị trêu chọc là sún răng, nó liền hỏi lại: “Còn đôi mắt con thì sao?”. Nghĩ rằng mình có đôi mắt đẹp, cô bé đó muốn được nhìn nhận ưu điểm này của nó. Nó làm điều đó một cách tự nhiên, chân thành, không mặc cảm, không sợ bị đánh giá. Nếu “chịu khó” và chân thành (nghĩa là công bằng với chính mình) trong cuộc tìm kiếm, chắc chắn mỗi người sẽ tìm thấy những giá trị riêng của chính mình.
Thế thì một người phụ nữ nội trợ sẽ không thấy mất tự tin vì nghĩ rằng mình không tạo ra đuợc thu nhập và có vị trí xã hội như những người khác. Là một người vợ và một người mẹ tốt, giá trị của họ vô cùng to lớn đối với gia đình của họ và do đó họ tất nhiên là những người rất cần thiết trong xã hội. Một người không có diện mạo xinh đẹp vẫn có thể gây thiện cảm với mọi người xung quanh họ nếu người ấy thân thiện và vui tính.
Không những chỉ dừng lại ở việc tìm thấy và trân trọng những giá trị sẵn có của mình, con người còn có thể phát triển thêm những giá trị mới cho chính mình. Điều này cũng tương tự như việc các công ty trong quá trình phát triển giá trị thương hiệu đã không ngừng phát triển những dịch vụ cộng thêm (value adding service) cho khách hàng của mình. Ví dụ như các đại lý bán vé máy bay phát triển thêm dịch vụ giao vé tận nhà, hướng dẫn lộ trình bay, tư vấn cách chọn chuyến bay…
Mỗi người chúng ta cũng vậy, ai cũng có thể tạo thêm giá trị cho “thương hiệu” của chính mình bằng những việc làm đơn giản nhưng thiết thực, ví dụ như thể hiện sự quan tâm với những người xung quanh, sống vui vẻ, hòa nhã với mọi người, xây dựng những mối quan hệ tốt với người thân, bạn bè… Mọi nỗ lực dù nhỏ nhoi nhưng đều mang lại những kết quả đáng kể.
Khi tạo cho mình được nhiều giá trị, làm cho “cái tôi” của mình đẹp hơn, người ta sẽ cảm thấy tự tin, cởi mở và tìm thấy cũng như tạo ra được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Thấy hiểu được giá trị thật về cái tôi của mình, người ta có thể “là chính mình” và sống thật với mình hơn. Họ sẽ không bị môi trường chung quanh chi phối cách nhìn về “cái tôi” của họ, không mặc cảm tự ti, không dễ bị tổn thương hay “chạm tự ái” với những câu nói, hành vi và thái độ dù vô tình hay cố ý của những người khác.
Tuy nhiên, ranh giới giữa việc nhận thức cái tôi tích cực và cái tôi tiêu cực là rất mong manh. Cái tôi một khi bị thổi phồng lại thường gây ra nhiều đổ vỡ, trở ngại… vì hình như cái tôi lại thường hay phát triển và được phóng đại cùng với cái tài. Cho nên căn bệnh “cái tôi quá to” cố hữu về sự kiêu ngạo và cố chấp trầm kha thường lại rơi vào những người có những thành công nhất định trong xã hội.
Một người leo lên nấc thang danh vọng, địa vị càng cao, thì cái tôi mà họ vác trên vai dường như càng nặng. Vì thế nếu khi một người bình thường đón nhận sự bất đồng về ý kiến của người khác một cách cởi mở, thì các “sếp” có thể xem đó là “không thể chấp nhận được”. Chính cái tôi quá lớn đã giam cầm một số người trong nhà tù của sự tự mãn và kiêu căng của chính mình. Mà đã là tù nhân thì làm sao có hạnh phúc?
Vậy làm sao cởi bỏ được cái gánh nặng cái tôi đó ra? Làm thế nào để kiểm soát được trạng thái tâm lý tự ti mặc cảm, hay ngược lại, tâm lý tự cao tự đại của mình? Làm sao để có thể vượt ra khỏi cái tôi tiêu cực, cái bản ngã nghiệp chướng của chính mình để có thể là một người tự do, được sống hồn nhiên yêu đời và hạnh phúc?
Khi chê ai đó có cái tôi quá lớn, người ta thường nói “cái tôi của hắn to bằng quả núi”, hoặc “anh ta tưởng anh ta là cái rốn của vũ trụ”, là “trung tâm của thế giới”… Như vậy, vô hình trung, chúng ta đã thừa nhận mình chỉ là những cá thể rất nhỏ trong một vũ trụ rộng lớn. So với vũ trụ và thế giới chung quanh, quả thật mỗi cá nhân chúng ta chỉ là những hạt nhân nhỏ bé. Những hạt nhân này khi di chuyển va đụng vào nhau, giao tiếp, hỗ tương với nhau, sau đó lại di chuyển tiếp trong quỹ đạo của riêng mình trong vũ trụ.
Đã không phải là vũ trụ mà chỉ là “cái rốn” của vũ trụ, thì tại sao lại dám xem mình là cả vũ trụ? Bên cạnh đó, mỗi cá nhân là một thực thể tồn tại, phát triển, sinh ra và mất đi, có sự hình thành và cấu tạo rất riêng biệt, với những giá trị nhất định riêng trong thế giới này. Mỗi hạt nhân tuy nhỏ bé nhưng đều có một chỗ đứng nhất định trong mối tương quan với vũ trụ và các hạt nhân khác, và không tồn tại vĩnh viễn trong một thực thể nhất định.
Cuộc đời có giới hạn, vậy thì tại sao chúng ta phải mang vác cái tôi nặng nề mà không cởi bỏ nó, để làm một người tự do, ung dung, tự tại và được là chính mình trong cuộc đời này?

Chi gà_b8
06-06-2009, 05:15 PM
tình hình là tau thấy mi hoạt đọng liên tục mít ah.
bài nào mi viết cũng thấy dài cã :sigh:

thuylinh281_pot
07-06-2009, 01:32 PM
Khi tạo cho mình được nhiều giá trị, làm cho “cái tôi” của mình đẹp hơn, người ta sẽ cảm thấy tự tin, cởi mở và tìm thấy cũng như tạo ra được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Thấy hiểu được giá trị thật về cái tôi của mình, người ta có thể “là chính mình” và sống thật với mình hơn. Họ sẽ không bị môi trường chung quanh chi phối cách nhìn về “cái tôi” của họ, không mặc cảm tự ti, không dễ bị tổn thương hay “chạm tự ái” với những câu nói, hành vi và thái độ dù vô tình hay cố ý của những người khác.
Tuy nhiên, ranh giới giữa việc nhận thức cái tôi tích cực và cái tôi tiêu cực là rất mong manh.
.......
Cuộc đời có giới hạn, vậy thì tại sao chúng ta phải mang vác cái tôi nặng nề mà không cởi bỏ nó, để làm một người tự do, ung dung, tự tại và được là chính mình trong cuộc đời này?[/QUOTE]


Em thấy bài viết của anh có chiều sâu về nhiều khía cạnh. Khâm phục! Khâm Phục! :congratz:
Nhưng anh này, em nghĩ là câu cuối cùng trong bài của anh không đúng lắm. "Được là chính mình trong cuộc đời này" thì cần phải có cái tôi riêng của mỗi cá nhân để khẳng định "chính mình". Còn "cái tôi nặng nề mà không cởi bỏ nó, để làm một người tự do, ung dung, tự tại " ấy anh, thì như anh nói đấy "Tuy - nhiên, ranh - giới - giữa - việc - nhận - thức - cái - tôi - tích -cực - và - cái - tôi - tiêu - cực - là - rất - mong - manh." . Cái chính của cuộc sống này là xem ai biết SỐNG để có thể nhận thức đc cái tôi tiêu cực và cái tôi tích cực, xem ai có thể sống thật vs chính mình, sống có cái tôi mà vẫn có thể sống vui vẻ và sống hòa hợp đc. Sống là để chiến đấu và cố gắng mà anh. Không phải ai cũng có đủ bản lĩnh và kinh nghiệm để có thể sống tốt vs cái tôi đâu anh. Hơn nữa, trong bài viết của anh cũng
có đoạn nói về tích cực của cái tôi đó sao. Em nghĩ nếu ai có đủ bản lĩnh hiểu đúng về bản chất cái tôi, sống cùng nó thì chắc chắn cuộc sống của người đó sẽ rất thú vị, và đáng sống hơn những ai có ý định vứt bỏ cái tôi. "Nếu bạn muốn thành công thì đừng sợ thất bại"

Hơn nữa em thấy là có nhiều người vẫn chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa của từ "cái tôi". Không phải cái tôi lúc nào cũng mang một ý nghĩa tiêu cực rằng : cái tôi là tiếng nói chủ quan, đầy bảo thủ của mỗi cá nhân. Điều đó là hòan toàn ko đúng. Hoàn toàn không. Mọi người đừng định nghĩa cái tôi như thế! :ign:

Dù thế nào thì cũng đừng nên vứt bỏ cái tôi của mình. Chỉ nên sửa khi nó còn chưa đúng. Đừng vứt!
Có thể sẽ là đánh mất mình đấy!