PDA

View Full Version : chuyện tình của gió



nhoxbi
31-01-2009, 02:34 PM
Nó đã khóc…khóc rất nhiều khi cậu ấy nói lời chia tay. Dù nó biết khóc là yếu đuối nhưng nó không thể kìm chế được lòng mình, kìm chế những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Thỉnh thoảng, cơn gió nhẹ mùa đông se lạnh, len lỏi vào góc nhỏ quán nơi mà nó đang ngồi, khẽ làm lay động mái tóc lòa xòa rủ trên đôi vai nhỏ đang run lên, nấc khẽ.
Tất cả như một giấc mơ. Cậu ấy như cơn gió nhẹ lướt qua nó, làm nó lay động rồi thoáng chốc biến mất đến một nơi xa xăm, mặc cho đôi mắt nó hoe đỏ, chờ mong và mãi nuôi hy vọng nhỏ nhoi…về ngày cơn gió sẽ quay về.

Làn nước nhòe trên đôi mắt nó làm ùa về tất cả những kỉ niệm với cậu ấy. Những kỉ niệm ấy hiện lên sao mà sắc nét, rõ ràng như chỉ mới là kí ức của ngày hôm qua…

Trong một trận đấu bóng rổ giao hữu giữa trường nó và trường của cậu ấy. Cậu ấy luôn tự tin tỏa sáng trên sân bóng. Phải nói là cậu ấy chơi rất cừ, lại rất bảnh trai nữa. Nó cũng như những cô gái khác trên hàng ghế khán giả luôn dành ánh mắt thán phục về phía cậu ấy. Ngay sau trận bóng, nó tình cờ gặp cậu ấy trên đường về, một nụ cười chào xã giao của cậu ấy làm nó chết lịm. Ai đó mà bắt gặp nó lúc này cá rằng sẽ thấy nó cực- kì- ngố .

Lần thứ hai nó gặp cậu ấy trong một hiệu sách. Nó và cậu ấy cùng chọn một quyển sách vào cùng-một-thời-điểm. Nó còn nhớ lúc ý, gò má nó hồng rực như hai ông mặt trời tí hon ngự trị trên đó. Và nó cũng mỉm cười xã giao như cậu ấy từng làm. Lần này thì cá là đến lượt cậu ấy phải chết lịm khi nhìn thấy cái răng khểnh tinh nghịch của nó.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày hạnh phúc thật sự. Mùa đông lạnh đến, với nó như được sưởi ấm khi có cậu ấy ở bên.

Những lần cùng cậu ấy ngồi đọc sách trong quán nhỏ, nhâm nhi một cốc kem sữa dừa, nghiêng nghiêng đầu thưởng thức những giai điệu quen thuộc của bài hát: “ Because I Love You”.

Những ngày cùng cậu ấy trên chiếc xe đạp đôi, đi trên những con đường đông đúc người qua lại rồi cả hai cùng khẽ hát.

Những ngày bàn tay nhỏ của nó được bàn tay cậu ấy siết chặt khi 2 đứa đi dạo quanh hồ Gươm. Ấm áp biết bao!

Hay những ngày nó đến sân, ngồi ở hàng ghế khán giả, chăm chú nhìn theo khi cậu ấy chơi với quả bóng cam. Nó đã mong ước thời gian ngừng trôi, để nó và cậu ấy mãi như thế này.

Nhưng…tất cả bây giờ chỉ còn là kí ức của riêng mình nó. Sẽ chỉ có mình nó hoài niệm. Cậu ấy có lẽ đã quên.

Cậu ấy đi theo những gì con tim cậu ấy mách bảo. Cô bé hàng xóm đáng yêu năm nào luôn chiếm vị trí quan trọng trong tim cậu ấy. Có thể đã có lúc, vị trí đó thay đổi bởi nó, nhưng khi cô bé ấy quay lại thì…Cậu ấy quyết định chia tay. Lúc nói lời chia tay, nó biết cậu ấy cũng đã rất buồn bởi ánh mắt ấm áp trìu mến ngày nào đang ngân ngấn nước nhìn nó. Nó mím chặt môi chấp nhận bởi nó tôn trọng những tình cảm của cậu ấy dù tình cảm ấy dành cho nó hay dành cho một ai khác.

Trở lại với thực tại, trời đã ngập dần trong bóng chiều, những tia nắng hiếm hoi của ngày đông vừa vụt tắt. Nó bước chân ra khỏi quán, gạt đi những giọt nước mắt trên má, gạt cả những suy nghĩ về cậu ấy. Những kỉ niệm thoáng qua nhắc nhở nó về “Chuyện tình gió” :… Gió mang yêu thương về bên làn mây: ngọt ngào yêu dấu, cuộc tình vội vàng. Tình yêu hôm đó mà ta ngỡ như không xa rời. Biết đâu cơn gió thoáng qua mà thôi...

snow_b7
02-03-2009, 05:28 PM
Tình mình ngày đó nhẹ nhàng và ấm áp phải không anh. Em cứ nghĩ và cầu mong rằng anh sẽ luôn mãi bên em, thế nhưng đó chỉ là giấc mơ riêng em. Anh đã đi, để lại cho em với nỗi nhớ chờ mong, chờ hoài chờ mãi anh đã ko về. Anh như làn gió bay hoài bay mãi không có nơi nào là bến đậu. Em phải chấp nhận một sự thật mà không bao giờ em dám nghĩ tới, anh đã xa em, anh đã xa em thật rồi. Tin hay không khi đó là sự thật, người anh yêu không còn là em nữa. Chúc anh hạnh phúc bên duyên mới, hãy để tình mình đi theo gió anh nhé!