PDA

View Full Version : thien su se thay a nh yeu em



xjha
19-02-2009, 03:05 PM
Nguồn: www.sina.com

Tác giả: Minh Hiểu Khê(明晓溪)

Giới thiệu

Tiểu Mễ bởi vì người bạn trai đã chết hiến tặng tim cho một người con trai khác mà chuyển đến học ở một trường đại học mới.

Tiểu Mễ dùng mọi cách để tiếp cận người con trai đó,thay anh làm bài tập,chạy 10000m....Cuối cùng,người con trai cũng tiếp nhận Tiểu Mễ.Câu chuyện bắt đầu.....

Nhiều tình tiết ly kỳ,cảm động xảy ra.....

Sẽ có một thiên sứ thay thế tôi yêu em

Mở đầu

"Tại sao anh lại thích em?"

Cô luôn thích hỏi anh câu hỏi đó,từ mùa xuân đến mùa hè,từ mùa thu đến mùa đông.Nhưng bất kể mùa nào,nụ cười của anh đều dịu dàng như ánh nắng chiéu qua vòm cây

"Bởi vì từ nhỏ anh đã thích em rồi"

"Thế thì....có phải bởi vì anh chưa gặp được một người con gái khác.Nếu như anh tiếp xúc với nhiều con gái hơn,có thể anh sẽ nhận ra người mà anh thích không phải là em" .Cô lo lắng

Anh cười:"Được,có cơ hội anh sẽ thử xem sao."

Cô vội vã cầm cổ anh,đe dọa:"Anh dám!Nếu như anh dám yêu người khác,em sẽ cắn chết anh!"

Anh cười ôm cô vào lòng,hôn vào sau gáy của cô và nói:"Anh thích em cắn anh.Ngay bây giờ em cắn anh được không?"

"Cắn vào đâu?"

Anh tựa vào ghế sofa,chìa môi ra:"Cắn vào miệng nhé".

Cô chớp mắt nhào đến,cắn mạnh vào môi anh!

"Đau quá!".Anh nói nhỏ

"Này!Ai bảo anh dẻo miệng!".Cô hí hửng nhìn vào dấu răng trên môi anh:"Coi như cho anh một sự trừng phạt".

Anh vuốt tóc cô:"Không thích anh thế này à?Anh sợ em ghét ngu ngơ."

Cô nhìn anh,cười lớn:"Hình như anh rất thích,rất thích em đúng không?"

"Đúng vậy"

"Rốt cuộc là tại sao?",cô lo lắng nói.Bởi vì cô cảm thấy cô có rất nhiều khuyết điểm,còn anh quá xuất sắc,hai người thực ra không phải là một đôi hợp nhau

Anh cười:"Có lúc anh cũng cảm thấy kỳ lạ.Em vừa tùy hứng vừa cố chấp vừa qua loa,rất nhiều lúc còn hung dữ với anh.Nhưng,anh vẫn thích em.Ở bên cạnh em,bất kể tức giận hay vui vẻ,đều là hạnh phúc."

"Thật không?"Cô cười trộm

Anh ôm cô vào lòng,để cô nghe tiếng đập trái tim anh.Nhịp tim có tiết tấu và mạnh mẽ,trái tim không biết nói dối,trái tim biết tình cảm của anh dành cho cô.

Nghe tiếng đập trái tim anh,cô dần dần như sắp buồn ngủ.

Trước khi ngủ,cô hỏi anh:"Anh sẽ thích em trong bao lâu"

"Mãi mãi"

".....Mãi mãi như thế nào?"

"Kể cả khi em không yêu anh nữa,kể cả khi em đã quên anh,kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa,anh sẽ vẫn yêu em."

"Nói lung tung!Không còn trên thế gian này nữa,còn yêu em thế nào đây."

"Anh sẽ đi tìm một thiến sứ,để người đó thay anh yêu em." Anh ôm cô,làm cho tư thế ngủ của cô càng thêm thoải mái.

Cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh:"Em cũng sẽ mãi mãi yêu anh...."

Gió thổi lay động cánh cửa.

Anh vừa vỗ vào người cô,vừa cầm quyển vở lên giúp cô đánh dấu những nội dung trọng điểm của bài tập.

Cô nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.

"Anh sẽ thích em trong bao lâu đây?"

"Mãi mãi"

".....Mãi mãi như thế nào?"

"Kể cả khi em không yêu anh nữa,kể cả khi em đã quên anh đi,kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa,anh sẽ vẫn luôn yêu em."

"Nói lung tung!Không còn trên thế gian này nữa,thế thì còn yêu em thế nào đây."

"Anh sẽ đi tìm một thiên sứ,để người đó thay anh yêu em."
.
________________Ghép Bài_______________________
.
Chương 1(1)

Sáng sớm.

Sân trường dày đặc sương mù,đâu đó có tiếng ve kêu nhè nhẹ,chim chóc vỗ cánh bay qua.Trời mưa nhỏ,nhẹ nhàng mềm mại mà trong suốt,không khí tươi mới giống hệt như khung cảnh trong mơ.

Nhưng Tiểu Mễ làm gì có tinh thần để thưởng thức khung cảnh đó.

Sáng sớm vừa xuống tàu,vẫn chưa có xe buýt sớm!Làm cho cô phải gọi taxi đến cổng trường,tốn mất mười lăm tệ,hết sức đau lòng.Cho nên đoạn đường từ cổng trường về ký túc cô quyết định đi bộ về!

Trong trường cây cối mọc um tùm,lá cây trong làn mưa nhẹ nhàng lay động.

Tiểu Mễ kéo cái vali nặng nề,vất vả đi trên đường,trên trán đầy mồ hôi,cái váy trắng đã sớm bị nước mưa và bùn đất làm bẩn.Cô dừng lại,nhìn bốn phía thở dài.

Trời ơi,cái trường này thật lớn quá sức tưởng tượng!

Cô từ cổng trường đi đến chỗ này đã mất ba mươi phút rồi,nhưng trong bản đồ trường cho thấy,cô còn phải đi thêm một phần ba đoạn đường nữa thì mới tới được ký túc xá của mình!Sớm biết như vậy thì thà đi xe buýt cho rồi,vì tiếc một tệ đội chân của cô mệt mỏi như sắp gãy!

Tiểu Mễ đưa tay lên trán lau mồ hôi,mệt mỏi nhìn bốn phía

Đột nhiên,mắt cô sáng bừng lên---

Dưới bóng cây.

Một người con trai đang nằm ngủ trên ghế đá.

Mái tóc màu hạt dẻ,bờ vai rộng,đôi chân dài mạnh mẽ,vừa nhìn là biết là một người có sức mạnh.

Tiểu Mễ khống chế lòng tự tôn,kéo vali đến trước mặt chàng trai,chào hỏi:"Bạn gì đó ơi."

Chàng trai không động đậy,tiếp tục ngủ thiếp đi.

Cô lay lay vai anh ta,nói to hơn:"Bạn ơi,bạn có thể giúp mình một chút không?Giúp mình kéo cái vali này về lầu năm Phong Viên.

Mưa,nhẹ nhàng bay trong gió.

Chàng trai vẫn tiếp tục ngủ,như chẳng hề quan tâm đến lời nói của cô,sống lưng dài hiện ra hơi thở lạnh lùng.

"Này!Tôi đang nói với bạn đó,bạn không nghe thấy à?"

Tiểu Mễ bắt đầu tức giận.

Kể cả không muốn giúp đỡ,cũng phải nói với người ta một câu chứ.Thế này là thế nào,thật là quá đáng.

"Này!Này!"

Cô dùng lực đẩy vào người anh ta,tức giận đá vào người anh ta.Tại sao lại lạnh lùng với cô như vậy?Giọng nói của cô khó nghe quá chăng?Thật là một đòn đánh mạnh vào lòng tự trọng của cô.

Chàng trai hình như ngủ quá say.

Trong lùm cây yên lặng,hình như chỉ có tiếng ve kêu nhè nhẹ.

Tiểu Mễ đột nhiên cảm thấy kỳ lạ,cô nghĩ một lát,cô cảm thấy bàn tay mình lạnh hơn.Hơi lạnh này hình như từ chàng trai truyền qua bàn tay cô....

Anh ta lạnh ngắt như-----

Tử thi!

Tiểu Mễ giật mình.

Cô run người,trong giây lát cảm giác ớn lạnh truyền từ ngón tay xuống chân!Không biết trong bao lâu,cô cắn môi,lấy tay đẩy mạnh vào người chàng trai.

"Binh---"

Anh ta lật mạnh người trên ghế đá.

Mái tóc ngắn màu hạt dẻ,tràn đầy mùi vị của ánh nắng,cái mũi dài thẳng tắp,trên cánh mũi đeo một cái khuyên kim cương nhỏ.Một anh chàng thật đẹp trai!Nhưng sắc mặt anh ta xanh xao không có sức sống,làn môi thâm lại.

Cô đưa tay xem hơi thở từ mũi anh ta

Hừ...hừ

Vẫn còn thở.

Tiểu Mễ vội vàng kêu lên:"Có người không!Có người không!Cứu----với----!"

Nhưng xung quanh không thấy ai cả

Tiểu Mễ lo lắng

Thật kỳ lạ!Cái trường to như vậy,người đâu?Mọi người đều đi đâu hết rồi?Tại sao lại chỉ có tiếng chim và tiếng ve kêu?Nhìn vào chàng trai,cô lo lắng không chờ thêm được nữa.Cô cõng anh lên lưng.

Nặng quá!

Tiểu Mễ lấy hơi,mặt đỏ gay,cô đã đem tất cả sức mạnh mười chín năm của mình để cõng chàng trai rồi.

Đôi chân dài của chàng trai không còn sức sống lê trên nền đất.

Hơi thở dường như càng ngày càng nhẹ đi.

"Này!Này!Bạn đừng chết!"Tiểu Mễ căng thẳng quay đầu lại,hét lên:"Tôi đang cứu bạn đây!"

Làn môi của chàng trai càng lúc càng thâm lại.

"Này!Đừng có như vậy chứ!'

Cô dùng hết sức mình,cắn răng để cõng chàng trai,tưng bước,từng bước....Cuối cùng,cũng đến được đường lớn.Cũng may là trước cổng trường,taxi rất nhiều,cô nhanh chóng gọi một chiếc.

"Bệnh viện!Bệnh viện gần nhất!"

Tiểu Mễ hét lên với người lái xe!

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.

Mưa nhè nhẹ bám đầy khung cửa xe...

Ngoài đường vừa mưa vừa sương mù,không nhìn rõ cảnh vật.

Trong xe,Tiểu Mễ đặt đầu của chàng trai lên đùi mình,bàn tay run run khẽ đưa lên mũi chàng trai.

Hơi thở yếu ớt.....

Làn môi anh ta thâm xịt,làn da xanh xao...

Có lẽ------

Có phải bệnh tim không?

Tiểu Mễ nghĩ.Cô đã từng xem qua rất nhiều sách về bệnh tim,trong đó nói rằng trạng thái phát bệnh tim chính là như vậy.Nếu như để vậy không được cấp cứu kịp thời,bệnh nhân sẽ nhanh chóng chết đi.

"Có phải anh ta bị bệnh tim không?"

Tiểu Mễ hoang mang hỏi người lái xe.

"Làm sao tôi biết được,nhưng hình như tình trạng rất nguy cấp."

Ngay lúc đó----

Hô hấp dừng lại!

Tiểu Mễ kinh hãi nhìn chàng trai!

--------------------------------------------------------------------------------
Chình sửa lần cuối bởi kuangda : 29-06-08 vào lúc 06:06. Lý do: Tự động ghép bài do 2 bài viết liên tiếp.
-----------------------------------------
Sẽ có một thiên sứ thay thế tôi yêu em-Chương 1(2)

Anh ta sẽ chết chăng?

Thôi,không nghĩ nhiều nữa!Cô kiên quyết,tay trái đặt lên tim chàng trai,tay phải dùng nắm đấm đánh mạnh vào bàn tay trái!

Bộp!

Bộp!!

Bộp!!!

Cố gắng nhớ lại tất cả những cách đã đọc trong sách,cô đánh mạnh vào tim chàng trai.

"Cô định đánh chết anh ta đấy à?"

Lái xe ngạc nhiên hỏi.

"Không đánh thì cũng chết!",Tiểu Mễ trán đầy mồ hôi,"ngựa chết đang được ngựa sống chữa bệnh đó"

Bộp!Bộp!Bộp!Bộp!Bộp.....

"khục!"

Chàng trai tóc hạt dẻ đột nhiên ho một tiếng,toàn thân rung mạnh lên

"Anh tỉnh rồi à?!"

Tiểu Mễ vui mừng cúi đầu xuống,vừa lúc chàng trai mở mắt ra.

Một đôi mắt lạnh lùng.

Mang theo mùi vị của sự khinh đời.

Sương mù bên ngoài dường như tràn ngập đôi mắt của anh ta,xa lạ,mơ màng.

Tiểu Mễ bị đôi mắt đó làm cho ngơ ngác.

Trong tim dường như bị một cái gì đó đập vào!

"Cô là ai?Đây là đâu?"

Chàng trai tóc hạt dẻ giật mình muốn ngồi dậy,nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu,đầu óc quay cuồng,anh ta lại ngã vào lòng cô.

"Trên đường đến bệnh viện."Tiểu Mễ đột nhiên cảm thấy đầu anh ta đè mạnh vào đùi cô,một cảm giác nặng nề rất kỳ lạ.

Chàng trai tóc hạt dẻ tức giận,nguyền rủa:"Mẹ kiếp!Tại sao cô lại đưa tôi đến bệnh viện!Muốn chết à!"

"Người muốn chết là anh mới đúng chứ."Tiểu Mễ không dám nhìn,nhẹ nhàng nói,"người ta có lòng tốt mà không được đáp lại,còn bị mắng,làm người tốt thật quá khó"

"Đến bệnh viện rồi!"

Lái xe đạp phanh,vui mừng nói.

Bởi vì trên đường Tiểu Mễ đã gọi điện thoại cấp cứu,cho nên trước cửa bệnh viện Nhân Ái đã có bác sỹ,y tá và giường bệnh đợi sẵn,mọi thứ đã sẵn sàng.

Tiểu Mễ mở cửa xe,kêu to lên:"Bệnh nhân ở đây!"Sau đó,cô nhìn vào anh chàng tóc hạt dẻ nở một nụ cười rất dễ thương.

Anh chàng tóc hạt dẻ ngơ ngác.

Tiểu Mễ bất ngờ dùng tay đẩy mạnh,anh chàng tóc hạt dẻ không phòng bị,bị "đẩy" xuống khỏi xe taxi.Hihi,nhìn anh ta tức giận như vậy,chắc cơ thể không có vấn đề gì đây,cô đưa tay che miệng cười.

Anh chàng tóc hạt dẻ được bác sỹ và y tá nhanh chóng đưa lên giương cấp cứu,anh ta giãy dụa tức giận hét lên:"Thả tôi ra!Cái bọn ngu ngốc này!"

Giường cấp cứu nhanh chóng được đẩy vào trong bệnh viện

Tiếng hét và nguyền rủa của chàng thanh niên dần dần biến mất.....

Tiểu Mễ nhẹ cả người,dựa vào ghế xe,dụi mũi,cười.Thật tuyệt vời,thế là có một người được cô cứu sống rồi.Như vậy,có lẽ cô có thể trở thành một thiên sứ cũng nên.

"Cô gái,cô còn muốn đi đâu nữa không?"

Lái xe nhìn cô.

"À,được,tôi đưa cho anh tiền,tất cả bao nhiêu?"Cô đưa tay định cầm túi xách lên.Nhưng....túi xách đâu mất rồi?.....

A!Chết rồi!

Túi xách và hành lý của cô đều để ở trong sân trường!

*******

Tiểu Mễ quyết định-----

Cô thích ngôi trường này!

Khi cô vội vã chạy về đến nơi,hành lý và túi xách đều nằm nguyên chỗ cú

"Hành lý của bạn à?"

Một cô gái đậm người ngồi trên ghế đá,cô mặc váy màu hồng,trên áo có hình một bông hoa,rất dễ thương.Cô gái một tay cầm hộp sữa,một tay cầm quả táo,vừa ăn vừa nói với Tiểu Mễ:"Sao bạn đi lâu thế,mình chờ đã rất lâu rồi."

Tiểu Mễ nhìn cô gái,ánh mắt tràn đầy niềm vui.

"Bạn trông giúp mình hành lý à?"

"Ừ."Cô gái nhìn đồng hồ,"Sắp đến giờ vào lớp rồi.Bạn mà không đến kịp,chắc mình phải gửi chỗ hành lý này cho bảo vệ rồi."

"Cảm ơn,cảm ơn,cảm ơn....."Tiểu Mễ cảm động không biết nói gì khác,vali và túi xách là tất cả tài sản của cô,nếu mất đi chắc cô sẽ chết mất.À,nhưng...Tiểu Mễ nghĩ....cô ấy vừa nói gì nhỉ?...Vào lớp?....

Cô nhìn đồng hồ---

Đã bảy giờ bốn mươi phút rồi!

"A,sẽ muộn học mất!"Tiểu Mễ lo lắng,hành lý vẫn chưa đưa về ký túc xá,lớp học cũng không biết ở đâu!Làm thế nào!Làm thế nào đây!

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Ánh nắng sớm chiếu xuống,mưa đã tạnh từ lúc nào.

Dường như có một thiên sứ,bay đến bên Tiểu Mễ,cười với cô.

Khi cô đến lớp học,là bảy giờ năm mươi lăm phút.

Tiểu Mễ thở dốc đưa tay lên ngực,mỉm cười nhìn cô gái đằng trước,ánh mắt tràn đầy cảm ơn.

Tại sao lại có những sự việc tình cờ như vậy nhỉ?

Cô gái đó tên là Uy Quả Quả,là bạn học cùng lớp của cô,Uy Quả Quả thật sự là một người rất tốt,giúp cô kéo cái vali nặng nề,đi về phía lớp học.Hai người vừa chạy,Uy Quả Quả còn nhiệt tình nói chuyện với cô:

"Hai cân táo"

"Được."

"Loại Thủy Tinh Phú Sỹ nhé."

"À...được."

"Hai cân đào Mỹ Hầu."

"....được."

"Hai túi đậu phụ khô."

"....Được..."

"Hai hộp socola Đức Phù."

"...."

Tiểu Mễ gãi tóc,lo lắng:"Tội nghiệp cho cô,cô là người nghèo mà."

Uy Quả Quả lườm cô,dừng lại:"Thế nào,không muốn mua cho mình à?Mình đợi bạn nửa tiếng!Lại còn làm phu khuân vác cho bạn nữa!"

"Hihi,không phải đâu."Tiểu Mễ cười,"Mình chỉ thắc mắc,tại sao bạn luôn muốn hai phần?"

"Bởi vì mình béo mà."Uy Quả Quả hít hít mũi,"Người béo đương nhiên phải ăn hai phần rồi."

Tiểu Mễ ngạc nhiên trợn tròn mắt,nhìn cô gái:"Bạn béo ư?Bạn béo ở chỗ nào?Bạn không biết bạn nhìn dễ thương như thế nào không!Mình vừa nghĩ,thật may mắn,vừa đến đây đã được nhìn thấy mỹ nữ rồi."
CHANG Ạ DOC CA HJC HJC CHAN:refused:
THỤ TU THUONG THUC VAY

thongoc
04-03-2009, 11:24 PM
Ê sao lại định lặp lại sai lầm của tao hả mày.Trời a. Nhưng kể ra chuyện này cũng hay đấy đáng để thưởng thức.:sparkling::fullup:

xjha
06-03-2009, 02:18 PM
chuyện :phew:mj cứ quá khen làm tau thẹn:hotbath:

Snow
06-03-2009, 03:22 PM
...dài quá ... đọc mệt ...
mới đọc được tý đoạn đầu ... hẻm biết hay hay hok nữa !!!

Mr.J3enKute !!
06-03-2009, 04:24 PM
....dài......ko đọc........:sweat: :sweat:......

xjha
21-03-2009, 08:14 PM
hok ai đọc:fallout::fallout::fallout:
huhuhu:demoralize::demoralize:

Hyt.b3
05-04-2009, 12:10 PM
"Anh sẽ đi tìm một thiến sứ,để người đó thay anh yêu em"~~~>rất thých câu này...........:crave::crave::crave::crave:
Tiểu Mễ và Uy Quả Quả
Cái cách mà người ta làm quen với nhau cũng hay thật.................
...nhẹ nhàng thế thoy mà cũng thành thân thiết...............
Chưa hiểu lắm câu truyện..................nhưng đọc thỳ thấy cuốn hút..................hok biết có phải chàng trai ở chương mở đầu cũng chính là chàng trai được Tiểu Mễ cứu hok vậy
:hmm::hmm::hmm:

Jubi
05-04-2009, 12:12 PM
thankxxx....
dài... chắc hay
tóm lạii
nhờ Thiên Sứ, e sẽ biết là anh yêu em :sparkling:

Hyt.b3
05-04-2009, 12:20 PM
dài... chắc hay
:

lại còn chắc hay nữa mới pó tay pó chân pó toàn thân với con bạn mềnh
Cố mà đọc hết cả bài đi..................!!!!!!!!!!!!!!!:aie::aie:

Jubi
06-04-2009, 05:57 PM
lại còn chắc hay nữa mới pó tay pó chân pó toàn thân với con bạn mềnh
Cố mà đọc hết cả bài đi..................!!!!!!!!!!!!!!!:aie::aie:
mi in ra đi, cả quyển cách khoa toàn thư hs nhà tau tau còn đọc được chả là cái ny =.=
chỷ là đọc wa Com ny nhức mắt lắm, tau đầu hàng :XD::XD::XD:

xjha
23-04-2009, 02:37 PM
Uy Quả Quả sững người ra:"Bạn...bạn đang cười mình đấy à?".Tất cả các sinh viên khác đều chê cô béo,cô gần như đã tuyệt vọng rồi,cô đã cố gắng để không quan tâm đến điều đó nữa.

"Nếu như mình có ý đó,thì phạt mình không biến được thành thiên sứ nhé."Tiểu Mễ vừa kéo vali,vừa quay sang cười với cô,"nói thật đấy,mình thật sự cảm thấy bạn vừa tốt bụng vừa dễ thương."

Uy Quả Quả cứ đi,một hồi lâu không nói gì.

"Này...."

"Cái gì?"

"Bạn là người đầu tiên nói mình dễ thương đó."Uy Quả Quả buồn buồn nói,bước chân đi rất vội vã,Tiểu Mễ phải cố gắng hết sức mới theo kịp được."Cho nên,mình quyết định---sau này bạn sẽ là bạn của mình!"

Ánh nắng sau cơn mưa chiếu sáng người Tiểu Mễ.

Thật là may mắn.

Tiểu Mễ nở một nụ cười sung sướng

Cho nên,đến lúc này,Tiểu Mễ vẫn đang say sưa trong niềm vui.Học viện Thánh Du sẽ là may mắn của cô chăng,vừa rồi đã xảy ra thật nhiều chuyện vui.

Cô ngây ngô mỉm cười một mình.

Các sinh viên trong lớp tò mò nhìn cô.

"Tên bạn là gì?"

"Này,có thật là bạn chuyển từ trường Thanh Viễn qua đây không?"

"Tại sao bạn muốn đến đây học?"

.........

Không phải sự tò mò của các bạn sinh viên quá lớn,thực sự thì Thanh Viễn quá nổi tiếng,những sinh viên thi đỗ vào trường đó đều là những người rất xuất sắc,tiền đồ hết sức sáng lạn.Thánh Du mặc dù cũng không đến nỗi nào,nhưng so sánh với Thanh Viễn thì thật đáng buồn cười.

Nghe thấy những câu hỏi đó,Tiểu Mễ ngẩng đầu lên,nụ cười dễ thương:

"Tên mình là Mễ Ái."

"Mễ Ái?"

Mấy sinh viên nữ cố gắng nhịn cười,Mễ Ái Mễ Ái,không phải chính là không có tình yêu ư?

"Haha,tên thật buồn cười đúng không?"Tiểu Mễ đưa tay lên tóc,nhìn xung quanh,"Mình cũng rất đau khổ vì cái tên này đây,cho nên mọi người cứ gọi mình là Tiểu Mễ nhé."

"Tiểu Mễ."Các sinh viên nữ cười,"thế thì chính là cơm ăn còn gì?"

"Ừ."Tiểu Mễ không để tâm,"mặc dù rất rẻ,nhưng cũng rất có dinh dưỡng mà."

Lúc đó,góc phòng học truyền đến một âm thanh lạnh lùng-----

"Hừ,kỳ lạ thật,Thanh Viễn tốt như vậy,tại sao lại chuyển đến đây học,Tiểu Mễ?"Một sinh viên nữ xinh đẹp lên tiếng,ánh mắt hướng về Tiểu Mễ,"Hay là làm sai chuyện gì,không được học ở Thanh Viễn nữa,không còn cách nào khác phải chuyển đến đây."

Trong phòng học dường như có một không khí lạnh lùng.

Các sinh viên quay sang nhìn Dương Khả Vi,vừa quay lại nhìn Tiểu Mễ.Vấn đề này mọi người đều rất tò mò.

Bên kia,Uy Quả Quả cầm túi khoai lang khô,quay sang nói nhỏ với nữ sinh bên cạnh:

"Giúp mình chút đi,Tiểu Mễ là bạn mới của mình."

Cô gái tóc ngắn mắt một mí,cô đang chuyên tâm học tiếng Anh.Nghe thấy tiếng Uy Quả Quả,cô ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Mễ.

Uy Quả Quả nói liên hồi:"Mình dọn vệ sinh ký túc tuần này!"

".....Được."

Cô gái mắt một mí tiếp nhận điều kiện trao đổi,cô đứng dậy,đứng trước mặt Tiểu Mễ,chìa tay ra----

"Chào bạn,mình là Thành Quyên,hoan nghênh bạn đến với lớp chúng mình."

Vừa nói,Thành Quyên đưa mắt nhìn quanh lớp,các sinh viên lập tức vỗ tay,nói to với Tiểu Mễ:"Hoan nghênh!Hoan nghênh!Nhiệt liệt hoan nghênh!"

Lớp học từ không khí tĩnh lặng biến thành náo nhiệt liệt như đang tiếp đón một ngôi sao điện ảnh.

Ồ,bạn sinh viên Thành Quyên này thật có dáng lãnh đạo.Tiểu Mễ vội vàng đứng dậy,nhìn Thành Quyên với ánh mắt cảm ơn,nắm chặt tay cô:

"Cảm ơn!"

Thành Quyên cười,sau đó lạnh lùng quay mặt về phía sinh viên tóc dài,nói:

"Dương Khả Vi",đây là thái độ dành cho bạn mới à?Bạn không thấy xấu hổ à?Người ta vừa đến đây,không giúp đỡ người ta thì thôi,lại còn nói lung tung nữa!"

Dương Khả Vi lạnh nhạt:

"Thế à?Thế bạn ấy vì sao lại chuyển đến đây?"

Tiểu Mễ giật mình nhìn Dương Khả Vi cười:"Thánh Du rất tốt mà!"Nụ cười cô dễ thương,"mọi người đều nói Thánh Du là trường dệp nhất nước,quả nhiên như vậy,mình chưa từng thấy một ngôi trường nào đẹp như thế này.Hơn nữa khoa Kinh Tế của Thánh Du cũng rất khá mà,rất có sức ảnh hưởng trên cả nước,có thể đến đây học cùng mọi người,mình rất vui."

"À"

Câu nói của cô làm cho trong lòng mọi người thoải mái,tất cả đều cười.

Nhưng Dương Khả Vi vẫn lạnh lùng:"cũng thật biết cách lấy lý do đấy nhỉ."

Tiểu Mễ mặt đỏ,cô xấu hổ nói:"À,cái đó.....mình thật ra có ý muốn lấy lòng mọi người thôi,bởi vì....mình hy vọng mọi người tiếp nhận mình...."

Các sinh viên trợn tròn mắt nhìn Tiểu Mễ!

Haha,một cô gái thật dễ thương,trong giây lát,khoảng cách của mọi người và cô được kéo lại thật gần.Các sinh viên đều nở nụ cười.

"Tiểu Mễ!Chúng mình hoan nghênh bạn!"

Lần này là Uy Quả Quả mở đầu,lại một tràng pháo tay nữa cổ vũ Tiểu Mễ!

Tiểu Mễ cười thật tươi:"Cảm ơn!Cảm ơn mọi người!".

*** ***

Tiểu Mễ ngồi hàng ghế cuối cùng,chỗ bên cạnh cô còn trống.Thật ra,cô rất muốn ngồi vào chỗ đó,bởi vì nó ngay bên cạnh cửa sổ,có thể hít thở không khí trong lành,có thể nhìn thấy chim chóc bay nhảy trên cành cây.Nhưng,chỗ ngồi mặc dù không có người ngồi nhưng trong ngăng bàn vẫn có hai quyển sách,bìa sách dường như đã có một lớp bụi mỏng.

Cô đưa tay vuốt tóc,do dự một lúc.

Thôi kệ,có lẽ đây là chỗ ngồi của một người hay trốn học đây.Nếu như sau này người đó thường xuyên không đến thì mình sẽ chuyển sang đó ngồi.

Cô thôi nghĩ ngợi,tập trung nghe giảng.Tiết học đầu tiên của cô là Tài nguyên nhân lực,giáo sư chủ giảng họ Truyền,khoảng trên bốn mươi tuổi.Mặc dù nội dung giáo sư Truyền giảng không phải thật sự lôi cuốn,nhưng nghe kỹ lại rất có tính lôgic.Tiểu Mễ dần dần bị cuốn hút vào bài giảng.
-----------------------------------------
Lớp học rất yên tĩnh.

Các sinh viên vừa nghe giảng vừa ghi chép.

Giáo sư Truyền cũng giảng bài sôi nổi hơn.

Cho nên,khi cửa lớp học bị một bàn chân "Rầm"đá mạnh vào,tất cả mọi người đều giật mình!

Âm thanh đó thật quá mạnh!

Giống như một tiếng sấm.Một sinh viên nam mặt đầy tức giận đứng trước cửa lớp,anh ta vừa cao lớn vừa đẹp trai,tóc màu hạt dẻ,áo phông màu đen,trên mũi đính một hạt kim cương nhỏ.

Tiểu Mễ ngẩng đầu lên nhìn.

Tiểu Mễ nheo nheo mắt,ngạc nhiên không nói lên lời.

Sau đó nụ cười tắt đi.

Haha,thì ra người được cô đưa đến bệnh viện lại là bạn học cùng lớp của cô.

Thế giới thật nhiều điều thần kỳ!

Anh chàng tóc hạt dẻ người bị nước mưa làm ướt,trong ánh mắt đầy sự tức giận,dưới chân đôi giày thể thao đã bị bùn đất làm cho vừa ướt vừa bẩn.

Ngoài trời đột nhiên có tiếng sấm

Haha,tý nữa thể nào trời cũng có bão.

Giáo sư Truyền sắc mặt không thay đổi,trừng mắt nhìn sinh viên nam:"Doãn Đường Diêu",anh lại đến muộn rồi,lại còn lấy chân đạp cửa,có biết rằng như thế làm ảnh hưởng đến mọi người không?"

Các sinh viên thì thầm bàn tán.

Doãn Đường Diêu làm ra vẻ không nghe thấy,đưa tay lau nước mưa trên mặt.Giáo sư Truyền ánh mắt đầy sự tức giận.

Các sinh viên ngẩn người ra.

Doãn Đường Diêu đi qua bàn giáo viên rồi đi xuống cuối lớp,không quên buông thêm một câu nói----

"Nhiều chuyện quá!Trời mưa,thầy không nhìn thấy à?"

Giáo sư Truyền vẻ mặt hết sức tức giận:"Thế các sinh viên khác?!Trời cũng mưa,tại sao họ không đi muộn?!Suốt ngày trốn học,đi muộn,đánh nhau sinh sự,anh vẫn chưa bị đuổi học thật là một kỳ tích!"

Doãn Đường Diêu đeo tai nghe nhạc vào,tỏ vẻ không quan tâm,vượt qua ánh mắt của các sinh viên,anh ta đi xuống cuối lớp.Anh đi đến bên cạnh Tiểu Mễ,nhìn cô.

Ngoài cửa,một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên!

Từ lúc giáo sư Truyền nói ba chữ "Doãn Đường Diêu",hơi thở của Tiểu Mễ như dừng lại!

Doãn Đường Diêu.

Anh ta là Doãn Đường Diêu à?

Cô nghiêng đầu,ngơ ngác nhìn anh ta,tất cả sức lực dường như không còn.

Tiểu Mễ cắn môi.

Đầu óc cô quay cuồng,trước mắt dường như có một lớp sương mù,làm cho cô không thể nhìn rõ được anh ta.

"Đứng dây!Cô cản đường của tôi!"

Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô.

Anh ta đương nhiên nhận ra cô gái trước mặt chính là người sáng sớm nay đã đưa anh ta đến bệnh viện.

Tiểu Mễ hoang mang đứng dậy,để anh ta đi vào trong.À,chỗ ngồi đó là của anh ta.

Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn mạnh mẽ không ngớt.

Không khí mát mẻ và tươi mới.

Doãn Đường Diêu gục mặt xuống bàn ngủ.

Tiểu Mễ dường như không còn tâm trí để nghe giảng nữa,quay mặt sang nhìn anh ta.Lúc đó,dường như tất cả thế giới đều biến mất trước mặt cô,trong mắt cô chỉ còn chàng trai ngồi bên cạnh.

Doãn Đường Diêu thật sự hết sức đẹp trai,cái mũi cao và cong,giống như quý tộc nước Anh trong những bức ảnh cổ,đôi vai rộng và săn chắc,chiếc khuyên đeo trên mũi mang đến cho anh ta một vẻ bất cần đời,nhưng cũng thêm một vẻ bí ẩn xa xăm.

Anh ta hình như hết sức mệt mỏi,gục mặt trên bàn ngủ say.Anh ta thường xuyên mệt mỏi,thường xuyên ngủ say như vậy chăng?Tiểu Mễ nghĩ,có phải vì điều đó,cho nên sách vở của anh ta đã bị bụi bám đầy.

Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Doãn Đường Diêu,không khí lớp học trở nên rất kỳ lạ,giáo sư Truyền giảng thêm lúc,cuối cùng bởi vì trong lòng tức giận,giảng bài không còn thông suốt nữa.Ông cầm một tập vở lên,nói:"Lần trước để mọi người viết một bài tiểu luận,tôi đã xem qua,các bạn đa số đều viết được,có thể nhìn thấy các bạn đã bỏ công sức cho bài viết này.Tuy nhiên,trong đó có một bài mà tôi cảm thấy rất kỳ lạ."

Các sinh viên bỏ bút xuống nhìn ông.

"Doãn Đường Diêu!"

Giáo sư Truyền nâng cao giọng nói.

Tiểu Mễ đẩy vào tay của Doãn Đường Diêu,nhẹ nhàng nói:"Này,dậy đi....."

"Làm gì đấy!"Doãn Đường Diêu bị đánh thức tức giận hét lên,hai mắt hằm hằm nhìn Tiểu Mễ.Có biết làm phiền người khác ngủ đáng ghét như thế nào không hả!

"Doãn!Đường!Diêu!"Giáo sư Truyền không kìm được tức giận,"Anh đứng dậy cho tôi!"

Doãn Đường Diêu hai vai nặng nề đứng dậy,tỏ vẻ chống đối:

"Việc gì vậy?"

"Kỹ năng và tri thức đều là nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến năng suất lao động,cho nên công cụ,cơ khí đều được coi là một bộ phận của thu nhập quốc dân.Đồng thời bởi vì tiền chi cho giáo dục sẽ mang đến càng nhiều thu nhập quốc dân hơn trong tương lai,đối với chi tiêu giáo dục cũng giống như chi tiêu cho các việc khác."Giáo sư Truyền trừng mắt nhìn anh ta:"Anh trả lời cho tôi,quan điểm này do ai đề xuất?"

Doãn Đường Diêu nghĩ một lúc:"Adam Smith?"

"Không phải."

"David Ricardo?"

"Không phải."

"Henry?"

Giáo sư Truyền tức giận:"Tiếp theo chắc anh sẽ nói luôn cả Kart Mark,Enghen đấy nhỉ?"Cả lớp đều cười,Doãn Đường Diêu căn cứ vào lịch sử phát triển của học thuyết Kinh Tế Đối Ngoại mà đoán mò mà.

Doãn Đường Diêu nói cùn:

"Đều không đúng?Tóm lại quan điểm này không phải do tôi đề xuất là được mà."

Giáo sư Truyền tức giận không kìm nổi nữa,cầm quyển vở ném vào anh ta:"John Mayer!Đây là nội dung trong bài viết của anh!Anh cũng thật kỳ lạ,bài tập của anh còn có thể viết được đến 6000 chữ!Doãn Đường Diêu,kể cả anh copy từ trên mạng xuống thì cũng phải để tâm một chút chứ?!Đường viền không xóa đi,kiểu chữ không sửa,sắp chữ không động,đến cả tên tác giả anh cũng không thèm xóa đi à?!"

thienpv
23-04-2009, 07:21 PM
tình yêu bao giời cũng là khởi đầu của mọi điều tốt lành!
Một người phụ nữ vừa bước chân ra khỏi cửa thì thấy ba ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trước hiên. Bà nói: “Tôi không nghĩ là tôi biết các vị, nhưng hẳn các vị đang rất đói. Hãy vào trong nhà, tôi sẽ đem thứ gì đó cho các vị ăn”.
“Thế có người đàn ông - chủ gia đình này ở nhà không?”, họ hỏi.



- “Không”, bà trả lời. “Ông ấy vừa mới ra ngoài”.



- “Ồ, vậy thì chúng tôi không thể vào”, họ trả lời.



Đến chiều tối, khi người chồng trở về, bà đem thuật lại câu chuyện cho ông. “Bà hãy ra nói với họ là tôi đã trở về và mời họ vào nhà”, người chồng nói.



Người phụ nữ ra ngoài và mời ba người đàn ông vào nhà.



- “Chúng tôi không thể vào nhà cùng một lúc” - ba người đàn ông cùng trả lời.



- “Tại sao?” người phụ nữ thắc mắc.



Một trong số ba ông lão giải thích:



- “Tên của anh ta là Giàu Có”, ông nói và chỉ tay vào một người bạn của mình. Rồi chỉ tay vào người đàn ông cạnh đó, ông tiếp lời: “Còn anh ta là Thành Công, và tôi là Tình Yêu”.



Ông lão lại tiếp: “Bây giờ bà hãy vào nhà bàn bạc với chồng xem sẽ mời ai trong số ba chúng tôi vào nhà”.



Người phụ nữ đi vào và nói với chồng đúng những điều mà bà vừa nghe. Người chồng vui mừng không xiết. “Thật là tuyệt!”, ông nói. “Hãy ra mời ngay vị Giàu Có vào. Ông ta sẽ làm cho gia đình ta có đầy tiền”.



Người vợ không đồng tình: “Anh yêu, tại sao chúng ta không mời ngài Thành Công nhỉ?”. Cô con dâu ở phòng bên cạnh nghe thấy thế liền bước vào nói: “Chúng ta mời vị Tình Yêu vào có hơn không? Khi đó ngôi nhà của chúng ta sẽ tràn ngập tình yêu!”.



Thoáng suy nghĩ, người chồng quay lại nói với vợ: “Chúng ta nên nghe theo lời khuyên của con dâu bà ạ, bà hãy ra mời vị thần Tình Yêu vào”.



Người phụ nữ ra cửa và hỏi ba người đàn ông: “Trong số ba vị, ai là thần Tình Yêu thì xin hãy vào nhà và làm khách quý của chúng tôi”.



Thần Tình Yêu đứng dậy và bắt đầu bước vào nhà. Hai người đàn ông kia cũng đứng dậy bước theo vị thần Tình Yêu.



Kinh ngạc, người phụ nữ hỏi thần Giàu Có và Thành Công: “Tôi chỉ mời thần Tình Yêu thôi, tại sao hai vị lại cùng vào theo vậy?”.



Cả ba ông lão cùng trả lời: “Nếu bà mời Giàu Có hay Thành Công, thì hai người còn lại chúng tôi sẽ đứng ngoài. Nhưng khi thấy bà mời Tình Yêu vào, thì bất cứ nơi nào anh ấy đến, chúng tôi đều theo cùng. Bất kì nơi nào có Tình Yêu, thì ở đó có Thành Công và Giàu Có!”.