PDA

View Full Version : Không gia đình



haminhvan
06-04-2009, 03:24 PM
Hector Malot sinh năm 1830 ở miền Bắc nước Pháp, là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết, được bạn đọc người Pháp yêu mến. Những tiểu thuyết của ông như Không gia đình, Trong gia đình, PôngPông, Rômanh Canbơri… đều lành mạnh và hấp dẫn.


Trong các tiểu thuyết của Malot, tác phẩm Không gia đình là nổi tiếng hơn cả. Nó được giải thưởng của Viện Hàn lâm Văn học Pháp. Trải qua thời gian, cuốn sách được đông đảo thế hệ bạn đọc yêu thích, đón nhận. Không gia đình kể chuyện một em bé không cha mẹ, không họ hàng thân thích, đi theo một đoàn xiếc chó, khỉ, rồi cầm đầu đoàn ấy đi lưu lạc khắp nước Pháp, sau đó bị tù ở Anh, cuối cùng tìm thấy mẹ và em. Em bé Rêmi ấy đã lớn lên trong gian khổ. Đã sống cùng với bao hạng người, sống khắp mọi nơi, “nơi thì lừa đảo, nơi thì xót thương”. Em đã lao động lấy mà sống, lúc đầu dưới quyền điều khiển của một ông già từng trải và đạo đức, cụ Vitali, về sau thì tự lập và không những lo cho mình, còn bảo đảm việc biểu diễn và sinh sống cho cả một gánh hát rong. Đã có khi em và cả đoàn lang thang mấy ngày không có chút gì trong bụng. Đã có khi em xuýt chết rét. Đã có khi em bị lụt ngầm chôn trong giếng mỏ mười mấy ngày đêm. Đã có khi em mắc oan bị giải ra trước toà án và bị bỏ tù. Và cũng có khi em được nuôi nấng đàng hoàng, no ấm. Nhưng dù ở đâu, trong cảnh ngộ nào, em vẫn noi theo nếp rèn dạy của ông già Vitali giữ phẩm chất làm người, nghĩa là ngay thẳng, gan dạ, tự trọng, thương người, ham lao động, không ngửa tay xin xỏ, không dối trá, gian giảo, nhớ ơn nghĩa, luôn luôn muốn làm người có ích…
Có thể nói, cuốn sách ca ngợi lao động, ca ngợi tinh thần tự lập tự tin của tuổi trẻ, phát huy ý thức chịu đựng gian khổ và tập quán xoay xở tháo vát, đề cao nghệ thuật, khuyến khích tình bạn chân chính…

Truyện này em đã đọc. Và thấy rất là hay:whistle:

_KE-NI_
06-04-2009, 03:26 PM
quyển này thì khỏi nói....thương nhất con khỉ.......chết tội gê.....................đọc đi đọc lại hơn 5 lân rồi mà vẫn nghiền

haminhvan
06-04-2009, 03:30 PM
quyển này thì khỏi nói....thương nhất con khỉ.......chết tội gê.....................đọc đi đọc lại hơn 5 lân rồi mà vẫn nghiền

Em cứ tưởng con khỉ sẽ ko chết chứ! Ai dè. :falldown::falldown: Giá mà nó ko chết thì hay hơn nhiều. Cả 2 con chó bị sói ăn thịt nữa :falldown::falldown:
-----------------------------------------
Tôi là một đứa trẻ người ta nhặt được.
Nhưng cho tới lúc tám tuổi tôi vẫn tưởng rằng tôi có một người mẹ bởi vì mỗi lúc tôi khóc lại có một người đàn bà nhẹ nhàng ôm siết tôi trong hai cánh tay và ru tôi khiến nước mắt tôi ngừng chảy.
Khi tôi đi ngủ không bao giờ bà không đến ôm hôn tôi và khi gió tháng mười hai làm tuyết dán chặt vào các tấm kính cửa sổ trắng xóa bà nắm lấy hai bàn chân tôi và cứ ngồi sưởi ấm chân tôi trong hai bàn tay bà, vừa hát cho tôi nghe một bài hát mà đến nay tôi còn nhớ lõm bõm vài câu. Khi tôi cãi nhau với một đứa bạn bà lại bảo tôi kể cho bà nghe những nỗi buồn của tôi để tìm lời an ủi hoặc thừa nhận tôi có lý.
Bằng vào những cái đó và nhiều cái khác nữa như cách bà nói với tôi, nhìn tôi, vuốt ve tôi, mắng tôi một cách trìu mến, tôi tin rằng bà là mẹ tôi...

Đoạn này rất tình cảm

_KE-NI_
06-04-2009, 03:30 PM
ờ..............mấy con chó cũng tội........nhưng mà đoạn ông vitali chết rét còn tội hơn..........:(....ác nghiệt

haminhvan
06-04-2009, 03:34 PM
Cháu muốn giường êm, sưởi ấm bằng lao động chứ gì? Nếu như cả ngày phải đào đất vất vả cháu có nhận không? Nhưng bảo đảm có bánh mì, tối về có giường ngủ sẵn sàng, cháu ăn đĩa súp mà trong lòng thỏa mãn đã kiếm được nó.
Và cuối cùng, ở đây với chúng tôi cháu sẽ có một gia đình...

Lòng tốt vô bờ bến :love: