PDA

View Full Version : Nắng



haminhvan
11-04-2009, 11:40 AM
Sau mưa sẽ là gì?
Đôi khi sẽ vẫn cứ là những vầng mây u ám, bầu trời xám xịt, mặt đường sũng nước, ướt át và ... lạnh!
Nhưng đôi khi trời sẽ lại xanh trong, vầng dương sẽ hé dạng và ... nắng!

Những tia nắng sau mưa mỏng manh, sáng bằng thứ ánh sáng trong vắt như pha lê, len qua những cơn gió run rẩy để rồi khẽ nép mình trên những phiến lá còn ướt đẫm mưa - xin được gọi tên cái nắng ở giữa những phút giây giao thoa màu nhiệm đó là Nắng Thủy Tinh.

Em qua công viên bước chân âm thầm
Ngoài kia gió mây về ngàn
Cỏ cây chợt lên màu nắng
Em qua công viên mắt em ngây tròn
Lung linh nắng thủy tinh vàng
Chợt hồn buồn dâng mênh mang

Cái thứ "nắng thủy tinh" đẹp mượt mà nhưng sao vẫn man mác buồn. Những mảnh thủy tinh trong suốt ấy không bao giờ giữ được lâu, chỉ thoảng qua trong phút chốc, để hồn ngỡ ngàng nhận ra màu xanh trong ánh vàng lung linh, lúc đó chỉ còn biết xoè tay ra để hứng lấy những giọt nắng vô thường và nghe tim mình rung lên nhè nhẹ. Tia nắng dịu dàng tan mau như giọt mật tan trên bờ môi êm ái!

Snow
11-04-2009, 12:54 PM
Nắng !!!
Mình hok có thiện cảm với nó !!!
Đôi khi nắng mang cảm giác khó chịu :(

(**hbl**)
11-04-2009, 01:07 PM
ko có cái gì hoàn toàn mang lại cảm giác thoải mái cho mọi người
dù yều mưa nhưng có lúc nó cũng ghét mưa vì mưa làm nó đi học khó khăn hơn:sigh::sigh:
dù cũng yêu nắng vì nắng làm len lỏi 1 niềm vui nào đó trong nó:ign::ign:
nhưng có lúc nó cũng ghét nắng vì nắng làm nó đi học về cũng khó khăn hơn,đôi khi làm nó bị cảm.:empty::empty:
Nhưng mà bài viết này mang nhiều ý nghĩa hơn ý nghĩa chỉ có riêng về mưa và nắng:):)

nhoxkon
11-04-2009, 01:16 PM
đơn giản
nắng : nghỉ:hot:
mưa : ngủ:sleep:
mát trời : đi chơi:freely:
cuộc sống còn gì tươi đẹp hơn thế:hahaha:

Snow
11-04-2009, 01:49 PM
Nhưng mà bài viết này mang nhiều ý nghĩa hơn ý nghĩa chỉ có riêng về mưa và nắng:):)

ý nghĩa gì hả chị :)
nói cho em bik đc hok :)
:sparkling::sparkling::sparkling:

bakit_b1
11-04-2009, 03:22 PM
em chỉ thíck nắng nhẹ thoai :))
gét nhất là nắng mùa hè [-x

(**hbl**)
12-04-2009, 01:28 PM
ý nghĩa gì hả chị :)
nói cho em bik đc hok :)
:sparkling::sparkling::sparkling:

em ko hiểu thật hả?
hay giả bộ ko hiểu đá nhóc?
nó sờ sờ ra đấy mà cũng ko hiểu hả?
sau cơn mưa trời lại sáng
sau cơn mưa sẽ là nắng-sẽ là nhưng điều tốt đẹp đến với mỗi người
thế nên dù xó gặp chuyện gì cũng đừng bi quan vội vì cuộc sống ko thực sự cướp mất của ai cái gì
mất cái này nhưng ta sẽ có lại đc cái khác có khi còn tốt đẹp hơn thứ mình đã mất:sleep::sleep::sleep:

haminhvan
13-04-2009, 03:16 PM
Mây - Nắng & bầu trời ^^

Mây

Mây ở bên nắng lâu lắm. Mây luôn đi bên nắng khi vui đùa cùng bầu trời, mọi người thường thấy chúng bên nhau nhưng ai cũng biết đó chỉ là tình bạn. Mây trải qua rất nhiều gió bão vì vậy Mây phải bay đi xa hơn Nắng. Rồi đến một ngày lạ, chính Mây cũng không thể tin là Mây đang yêu Nắng. Tại sao và như thế nào nhỉ? Mây nhận ra rằng mỗi ngày với Mây đều muốn có Nắng ở bên để làm Mây tươi sáng hơn khi Mây cười.

Nhưng Nắng tệ lắm, Nắng hay đi chơi. Nắng phóng tầm nhìn xuyên qua Mây và dường như không còn để ý xem Mây thế nào nữa. Mây nghĩ Nắng vô tâm. Khi Mây làm Mưa, Mây khóc đấy. Những lúc ấy Nắng đi đâu rồi? Nắng để Mây lại với gió to, chớp và sét. Mây sợ lắm! Nắng bảo “Mây sợ gì? Nắng có bỏ Mây đâu. Nắng cũng yêu Mây mà” Thế sao những lúc Mây cần Nắng nhất Nắng lại không ở cạnh Mây. Nắng chỉ muốn ở cạnh khi Mây vui thôi. Sao Nắng ích kỉ thế? Mây ghét Nắng, càng ghét Mây càng hay nghĩ về Nắng rồi thành nhớ Nắng. Mây có cảm giác làm Nắng mệt mỏi. Mây tự đưa mình bay xa Nắng. Nắng …


Nắng

Có thật sự là Nắng yêu Mây không nhỉ? Nắng cũng không biết nữa. Nắng chưa chuẩn bị cho điều đó. Nắng tự thấy mình thật đẹp, có lẽ đẹp hơn so với Mây. Ngoài Mây, Nắng còn có Gió, rất nhiều Gió trong những ngày Nắng. Cũng không hẳn là Nắng không yêu Mây, chỉ là Nắng chẳng biết phải quan tâm đến Mây thế nào cả. Đã bao giờ Nắng phải yêu ai ngoài bản thân mình đâu.

Nắng thật to lớn so với Mây, chính Nắng cũng hiểu Nắng có thể bao phủ Mây, đôi lúc làm Mây giận dỗi rồi biến mất. Nhưng Mây không quan tâm, rồi Mây sẽ quay lại mà. Sao Mây cứ đỏng đảnh thế? Đòi hỏi Nắng phải thế này, thế khác. Sao Mây cứ phải bỏ đi rồi vẫn phải quay lại. Dù thế nào thì Nắng cũng không thể buồn được vì bản chất của Nắng là để tỏa sáng cơ mà. Sao Mây cứ muốn Nắng phải buồn vì Mây? Nắng còn Gió, phải rồi Gió. Gió cứ đưa Mây đi xa Nắng đấy chứ. Gió cũng như Mây, Gió còn mỏng manh hơn ấy chứ. Nhưng Gió rồi sẽ tan đi trong Nắng, chỉ còn lại Mây thôi. Mây không hiểu, Mây cứ dằn vặt Nắng, Mây không tin Nắng, Nắng thấy Mây dần xa lạ. Mây…


Bầu trời

Mây và Nắng gặp nhau ở Bầu trời. Bầu trời hiểu hai đứa nhưng chẳng giúp được gì cả. Mây hay nghĩ ngợi rồi làm Mưa, Nắng lại cố chấp luôn cho mình là đúng, chúng không chịu nhau. Thế mà chúng yêu nhau. Mỗi ngày Mây dỗi Nắng, Nắng chỉ còn một mình. Nắng trở nên gắt gỏng và nóng tính, Gió cũng bị đuổi đi, Gió có che được Nắng đâu. Những ngày Nắng đi vắng, Mây cũng không sáng như mọi khi nữa, Mây trôi nhẹ nhàng chờ đến ngày hôm sau để gặp Nắng. Bầu trời u ám.

Một ngày đẹp khi có cả Mây và Nắng bên nhau. Nắng có thể ôm trọn Mây trong lòng và cũng chỉ có Mây mới che được Nắng.

Phía dưới, con người nhìn lên và bảo “trời hôm nay đẹp quá, anh qua đón em đi chơi nhé?” Ừ, khi ấy là lúc Nắng đang ôm Mây, Gió chơi đùa nhè nhẹ bên dưới, khẽ đùa lá và vờn trên mặt hồ còn Bầu trời đang cười hạnh phúc.

chiphoi001
13-04-2009, 08:48 PM
haminh c4 thích nhạc trịnh à em. giống anh nè.
hồi trước toàn viết tặng bạn bè về mấy truyện tương tự như thế lày, để bây h ngồi sáng tác thử xem có còn hay như xưa không nà.



Gió,
Từ ngày được đững trong cõi đời này,tôi vẫn luôn tự hỏi gió bắt nguồn từ đâu?Sông bắt nguồn từ núi.Mây bắt nguồn từ biển.Nắng bắt nguồn từ ông mặt trời.Vậy còn gió?gió bắt nguồn từ đâu?Một câu hỏi mà có lẽ rằng chính gió cũng không thể trả lời cho chính mình.
Ngày ngày,gió vẫn thổi.Gió lùa qua những ngõ nhỏ.Vờn đùa với mọi thứ, với cây, với cỏ,với nắng,với bướm ong...và bỡn cợt với cả những mái tóc bồng bềnh trong gió.Gió mang theo những bông hoa,những mùi hương,những dư âm của cuộc sống từ nơi này đến nơi khác.Gió mệt nhọc mang những hạt mầm bay xa, ban đến cho chúng một cuộc sống ở nơi tốt đẹp.Gió chia sẻ những nỗi niềm vui buồn của con người.Mỗi khi ta vui.Mỗi khi ta buồn.Gió lại vội vàng bay đến,ôm trầm lấy và an ủi.Gió lau khô đi những dòng lệ đẫm.
Nhưng những lời an ủi không bao giờ cất nên thành lời.Bởi vì.Chính gió cũng cần được an ủi."Tôi bắt nguồn từ đâu?", "Tôi phải đi đâu đây?"...những câu hỏi ai sẽ trả lời?Gió vẫn luôn bay đi tìm đáp án cho chính bản thân mình,cho những thắc mắc mà bao nhiêu thế hệ loài người đã qua đi cũng không thể giúp gió.Vẫn chỉ là nhưng ngọn gió cô độc giữa trời,giữa biển bao la.Trời tự ngàn xưa vẫn thế.Đẹp đẽ, xanh trong, cao và xa vời vợi.Biển muôn đời nay vẫn vậy.Sâu thẳm với bao bí ẩn.Gió hỏi chuyện với trời.Trời không biết.Gió hỏi chuyện với biển.Biển xanh im lặng sững sờ.Gió hỏi nắng,nắng buông điệu cười giòn tan.Gió đành hỏi đến mây,mây nói "tôi theo anh bao lâu, chuyện nào tôi biết thì chuyện đó anh cũng hay".Gió lại đành lăn vào cuộc hành trình dài bất tận không có điểm dừng.
Những cánh đồng cỏ xanh bất tận.Những vườn hoa nặng trĩu hương.Những con suối rì rầm trong bóng mát.Những sa mạc nóng bỏng hiểm nguy.Gió đã đi đến cùng trời cuối đất.Đã qua biết bao nhiêu vùng miền.Đã hỏi chuyện nhiều biết bao?Đã mỏi mệt nhiều biết bao?Nhưng cái gió nhận được vẫn mãi chỉ là con số không tròn chĩnh.
Hàng vạn dặm đường đã qua.Có những nơi gió đã đặt chân đến không biết bao nhiêu lần.Gió không hề hay biết.Hành trình thì vẫn chẳng thấy điểm dừng.Vẫn chỉ là những ngọn gió cô độc vô hình phiêu lãng dưới vòm trời cao rông.
Ở nơi cuối chân trời.Gió đại ngàn mãi thổi."TÔI LÀ AI?"

(**hbl**)
15-04-2009, 05:00 PM
hixhix
hay quá tìm đâu ra mấy bài này quá dzay pa kon
cho đọc ké với:D

Liendaica_B5
15-04-2009, 07:05 PM
ơi coppy ở đâu mà hay vậy các anh ơi chỉ chỗ cho em với muốn post một bài nhưng tìm mãi mà chẳng thấy địa chỉ .
thôi cảm xúc thật vẫn là hay nhất
NẮNG THÌ CÓ CÁI CHI MÀ PHẢI BÀN ĐI '' ĐI NẮNG ĐEN DA'' vì nắng cho nên em đen bạn bè tặng cho cái tên rất chi là thân thương liên ''đen'' ghét nắng. thôi đi ăn cơm đi cho nó lành

chiphoi001
15-04-2009, 10:23 PM
tự mà nghĩ ra chứ tìm ở đâu hả em.
mà mấy cái truyện này thì có nhiều lắm.
tìm đọc có mà ra cả tá.

haminhvan
18-04-2009, 11:23 AM
@: chiphoi001: Em cũng hơi hơi thích nhạc Trịnh anh ạ (noi' chung là còn tuỳ vào từng bài)
@ HBL: Thì cứ đọc đi, có ai cấm bà đâu


Hồn nắng hạ


Tôi muốn mình là một cây bút chì bằng nắng để vẽ lên thế giới này ngập sắc màu ấm áp, dịu dàng mỗi sớm mai. Nắng khẽ rọi vào mắt để cho ta thêm một ngày được thấy, được yêu cuộc đời này…

Một hạt nắng tò mò len lỏi vào những góc tối của khu vườn bí mật để thấy rõ một chú kiến đang lặng lẽ tha mồi, một vài chú sâu con lười biếng chưa muốn dậy...


Cây bút ấy làm bừng lên không gian sau những cơn mưa, chỉ đơn giản, nắng hiểu, lúc nào cần xuất hiện đúng lúc. Nắng lau khô những giọt nước mắt đọng lại trên mi mắt, khiến ai đó tự nhiên nín khóc và như cậu bé Ximon bé nhỏ bắt đầu tìm kiếm chú ếch xanh bên dòng sông nhỏ thủa nào... Nắng khiến ta thấy rằng, cuộc sống xung quanh mình dường như từ trước vẫn thật nên thơ và sôi động... Ta nhìn thấy rõ hơn hạt nước mưa đậu lại ở đầu cành lá măng nhỏ tí xíu, lung linh như những hạt ngọc trai – và tự nhiên ta thấy, mình thật giàu có khi được sở hữu cả cái thế giới bảy sắc cầu vồng đang lấp lánh quanh mình…

Nắng vẽ lên những hình thù hài hòa, tự nhiên, những chấm tròn to nhỏ trên bãi cỏ xanh non, đôi khi những hình thù ấy kỳ quái đến mức, nó kích thích trí tưởng tượng của bất cứ ai dù chỉ thoáng nhìn… Bởi đôi khi ta tự cho phép mình được tưởng tượng để quên đi rằng mình đang ở đâu và mình là ai…

Những chấm nắng cười giòn tan, nhảy nhót vui chơi như những con vờ trong câu chuyện cổ Andecxen, vui chơi hết một ngày rồi lặng lẽ gieo mình xuống bãi cỏ xanh và chìm vào giấc ngủ của màn đêm với nụ cười mãn nguyện. Ngày hôm sau lại là những giọt nắng khác mê mải kiếm tìm gì đó trên cánh cổng đỏ trong Văn Miếu những lớp sơn xưa và nay...

Cây bút chì ấy cũng sẽ vẽ được những đường cong thẳng, sáng tối, chỗ phớt nhẹ, chỗ đậm lên, để thấy bóng cô bé gái đang chơi nhảy lò cò dưới tán cây. Không có ai chơi cùng, em chơi một mình và chơi với nắng. Nắng làm mái tóc em bóng hơn, thơm hơn – bóng của em không còn nhỏ nữa, lúc nó dài ra, lúc nó lại co lại... Thỉnh thoảng, lá cây rì rào, những mảnh nắng nhỏ lại nhảy nhót vui tươi, cười cùng em trong giai điệu của một buổi trưa hè yên ả… Một sợi nắng nào đó còn như lưu luyến đậu lại trên mi mắt trong veo của em…


Nắng phủ một lớp voan lên đồng quê tĩnh lặng, làm không gian như rộng ra, trời cao hơn. Được ngồi dưới bàn tay rộng của những cây xoài, cây nhãn, hoặc trong một khu vườn, người ta mới có thời gian nhìn rõ nắng hơn… Nắng làm ta thấy quê hương mình trù phú hơn, những đồng lúa xanh mát chạy như đến tận chân trời. Những mảnh ruộng trồng lạc, trồng đậu tương thỉnh thoảng lại nổi lên như mảng màu đầy cá tính trong một bức tranh trừu tượng giản dị....

... Có “hạt nắng vàng trong mê mải” nào đang đuổi theo một chú bướm trắng trên ruộng cải...

Nắng vặn vẹo oằn mình theo bước đạp xe nặng nề đổ bóng xuống mặt đường bỏng rát…

Nắng làm dài hơn bóng mẹ trên đồng, làm những con đường xa như thêm xa hơn, đâu đâu cũng một màu nắng, nhưng có lẽ nó lại làm người ta trân trọng hơn những lúc đã tìm về bến đỗ của cuộc đời mình, một mái nhà nhỏ trong lùm cây mát mẻ, lối vào dịu lại vây quanh ta hơi rêu ẩm ướt của hai bên tường gạch… Ở nơi đó ta có thể đón từ bàn tay mẹ chén nước chè thơm mát, được nghe tiếng con trẻ cười đùa và tiếng ai đó ru con âu ơ bên cánh võng…

Đôi khi, nắng làm đôi gò má ai đó ửng hồng lên để che đi vụng về cảm xúc chân thành yêu thương đang dâng lên trong ánh mắt…

Cây bút chì đó kì cạch vạch từng đường trên thân cây già như muốn ghi dấu lại mỗi ngày qua đây, khắc rồi lại xóa, khắc rồi lại xóa, bởi còn có gió. Gió thì muốn xóa đi tất cả, cuốn đi tất cả, để rồi ngày mai, nắng lại khác và gió lại khác.

Ai bảo nắng không có mùi, mùi khô ấm khi được áp mặt vào những quần áo được nắng sau bao ngày mưa người ta chờ đợi, mùi của thóc lúa, rơm rạ bà phơi trên sân, mùi của nắng trên những chiếc lá khô nỏ cong queo nằm lại trên sân nhà…

Chính nắng làm lá vàng hơn, quả chín đỏ hơn, hoa nở nhanh hơn và cuộc sống này lại thêm những màu sắc mới – nắng hóa thân trong mọi sắc màu của cuộc sống vốn đã rất sặc sỡ này….

Rồi hành trình của nắng cũng đến lúc bước qua bậu cửa của ngày…

Ánh nắng quái chiều hôm có thể khiến người vợ nào tự nhiên dừng lại trên bờ đê dài không bước tiếp… Bước chân buổi chiều dường như ngưng đọng lại nơi bến nước bập bềnh…

Những tia nắng hấp hối khiến tiếng gọi con của gà mẹ thêm tha thiết, ấm cúng, tiếng bát đũa va vào nhau gọi bữa cơm chiều gợi cho người ta xúc cảm chân thành, thấy trái tim mình như ngừng đập… muốn mình thuộc về một tổ ấm nào đó thật bình yên….

Ánh nắng chiều ấy cũng khắc họa vào không gian thời gian hai con người đang thanh thản bên nhau nhìn hoàng hôn bao phủ trái đất… Tất cả như dừng lại… nó gợi cho người ta nhớ đến hai “tặng vật mỏng manh thắm thiết” trên bờ sông Xen trong những vần thơ của Eptusenko, trên tất mọi phù hoa giả dối, để tìm đến cái đích thiêng liêng và vĩnh hằng của cuộc sống này…

...Khi đang đi qua mùa hạ, tôi chợt nhận ra, mình không chỉ muốn làm nắng tháng tư, mà còn muốn mình làm cả trời nắng hạ...

(**hbl**)
19-04-2009, 10:46 AM
hix ngai đọc rùi
ko muốn đọc nữa
đau mắt wa.................

haminhvan
20-04-2009, 03:00 PM
Ngày nắng - By Phạm Lâm


Cả ngày hôm nay chưa bước ra khỏi cổng, chỉ ngồi trên gác xép, tường với tường nhưng vẫn cảm nhận được hôm nay là một ngày đẹp tuyệt vời. Nắng chan hòa, tươi rói chiếu xuống khoảng sân nhỏ bé trước nhà, con đường rực rỡ nắng. Vàng ươm!. Và trời thì gió, rất ra dáng một ngày chớm hè. Ắt hẳn trời xanh và cao. Chẳng mấy bữa nữa cái nóng như thiêu sẽ dồn dập ập đến và tôi sẽ hết thích mùa hè. Càng lớn thì tình yêu mùa hè của tôi càng giảm đi rõ rệt. Có lẽ vì lớn lên người ta không còn nhưng trò chơi con trẻ cực kỳ thú vị mỗi khi hè về nữa.

Hồi tôi còn bé, mỗi khi hè về là có vô vàn điều thú vị. Được nghỉ học và về quê là điều thú vị rất lớn. Được đi chân đất bất cứ lúc nào ra đường giống như ông bà, cô, dì, chú, bác vẫn làm, một điều không tưởng và không được phép nếu có bố mẹ ở đó. Được chạy nhông nhông đi bắt cua, câu cá, đẩy xe, gặt lúa, bắt chim, thả diều... rất giống một hình ảnh nào đó trong phim đất rừng phương Nam. Nói chung là cực kỳ thú vị và đầy ắp kỉ niệm...


http://my.opera.com/phamlam/blog/2007/04/18/234

quocvuong_phan
21-04-2009, 09:12 AM
Bằng lăng mùa hạ.

Một hè nữa lại đang về.Trên khắp những con phố, bằng lăng đại đang rục rịch đơm hoa.Cái màu tím ấy,tôi vẫn nhớ không quên.Trong nắng mai hồng, những bông hoa bằng lăng ánh lên một vẻ đẹp rực rỡ cho những ngày cuối cùng cắp sách tới mái trường trung học.Buồn bã và ảm đạm bên những con phố, bằng lăng lặng lẽ tỏa sắc, chan hòa cùng nắng, cùng gió, thêm vào chút hoa cho ngày chia tay đầy ắp kỉ niệm.Những kỉ niệm nọt ngào mà suốt đời không một ai đã trải qua tháng năm học trò có thể quên được.

Mai sau, khi nhớ về thời áo trắng,đó sẽ là phượng vĩ đỏ rực, là bằng lăng tím ngắt trên cao, là những cánh đồng cỏ vàng ươm dưới nắng, trong gió, dưới bầu trời xanh, ta tự do bay bổng giữa trời với bao niềm háo hức.
Một mùa bằng lăng nữa lại về.

haminhvan
22-04-2009, 09:32 AM
Nắng! Cái nắng cảu đầu hạ. Tự dưng lại nhớ về bài thơ mà đứa bạn thân hồi cấp 2 đã làm:
Xuân về hoa nở khắp quê hương
Hạ sang phương đỏ thắm phố phường
Hạ đi, thu đến, buồn mang mác
Mùa đông, lá rụng, chợt vấn vương
:love: Mọi năm thì thích mùa hè nhưng mà năm nay thì ko. Vì màu hè năm nay gắn liền với sách vở và những buổi học thêm (Cũng may là học vào buổi sáng chứ ko thì chết nắng mất thôi)

quocvuong_phan
22-04-2009, 12:52 PM
trùi ui, topic nè rút cuộc chỉ có hai anh em ta ngồi phô văn thui à.
thui thì cũng mặc, viết xả strees zậy><

Nắng từ những cơn mưa;
Những cơn mưa đổ ào như trút nước.Tôi ngồi buồn bã trên xe buýt, ngắm nhìn từng hạt mưa rơi qua khoang cửa sổ.Lặng lẽ.Âm thầm.
Nhưng ô kìa, nhìn qua ngoài kia.Từng giọt vàng lấp lánh giữa trời;Nắng đang về trên khắp nẻo đường.Những hàng cây rực rỡ trong ánh nắng.Xanh màu xanh diệu kì.Những tà áo trắng liêu xiêu trong nắng.Như những bầy bướm trắng tung tăng dợp đầy những ngõ vắng.Mọi thứ như hồi tỉnh sau cơn mưa.Đó là nhờ nắng đã mang đến bao điều kì diệu cho thế giới này. Không có nắng, cuộc sống sẽ mãi chỉ là những chuỗi ngày ảm đạm buồn bã như khi trời giông bão.

He0pr0_B7
04-05-2009, 09:59 AM
Nắng mưa là việc của zời...!!!!!
Thích hay không cũng phải chịu..!!!!!!!!!
Nắng nhiều thì ng đi làm đồng áo đẫm mồ hôi..... !!!!!!!!!!!
Nắng nhiều thì đồng ruộng khô nẻ....!!!
Nắng nhiều thì kéo dài nỗi chờ đợi của những ng ở nơi thiếu nước sạch...!!!!!!!!
Nắng...!!!!!!!!

Liendaica_B5
06-05-2009, 05:47 PM
heo pro ơi sao đang cảm xúc thế lại làm người ta mất hứng vậy


mùa nắng lên là mùa chia tay vs lũ bạn , chia tay vs mái trường mà có ai thích điều đó đâu phải không nào vì thế cho nên mình không thích nắng
khi nắng lên thì cũng có nghĩa là hè về mà khi hè về thì ngồi ru rú ở xó nhà. không còn được đánh nhau vs thằng quang hâm, không còn được nghe tiếng cười nói của bạn bè , không còn được thấy cái cảnh con trai chạy trước con gái chạy sau nữa
-----------------------------------------
thời gian không bao giờ ngừng chảy rồi cũng có một ngày chúng ta phải xa nhau đi tìm tương lai của mình nhưng hãy luôn nhớ về nhau. tôi biết bài viết này của mình sẽ có thành viên của b5 ( 08_11) đọc và xin nói vs người đó rắng một năm học đã trôi qua cậu đừng có khép mình như thế b5 luôn chào đón cậu và không có bất kì sự phân biệt đối sử nào. ngày mai nắng lên b5 sẽ chào đón một con nguời hoàn toàn khác. đây là món quà sinh nhật tuy có đến hơi muộn nhưng mong cậu đón nhận

sheva_tiamo
08-05-2009, 03:45 PM
Ố la la tớ biết Liên nói đến ai rùi đoá, công nhận bài viết trên rất hay , rất có cảm xúc. Thank cho bạn iu phát,mong rằng bạn sẽ có thêm nhiều bài viết chất lượng như thế này nữa.
Cũng phải nói thêm thế này, không phải mình muốn khép mình như vậy, cũng không phải vì mình kiêu . Mình có rất nhiều bạn và đứa nào nó cũng bảo mình dễ gần, thế nhưng hãy tưởng tượng mà xem , một khi càng bị người khác không coi ra gì thì mình càng cảm thấy tự ti , và khi cái sự tự ti đó lấn át cả lý trí của mình thì mình sẽ không thể hay nói đúng hơn là không dám quan hệ vs ai hết, mong Liên hiểu . Tớ là 1 người rất nhạy cảm và tớ hiểu được những ai ưa mình và không ưa mình

haminhvan
09-05-2009, 10:53 AM
Dạo này xứ Thanh mưa nắng thất thường. Trời đang nắng nhẹ, tự nhiên lại có mấy hạt mưa li ti, mưa được có tí rồi lại thôi. Tối qua mưa rõ to, sáng nay đi đường, đoạn đường Lê Quý Đôn - đường vào trường - ngập nước. Híc, ướt hai gấu quần... cũng may, bây giờ thì ổn rồi :)

snow_b7
09-05-2009, 04:05 PM
-Này nắng!
-Sao cứ nắng suốt thế? Nắng thế thì đất đai khô cằn hết còn gì.
Nó tự hỏi bản thân nó khi tạo hóa sinh ra nó chỉ để chiếu sáng những ánh sáng vàng chói chang, gay gắt. Bổn phận nó là chạy đi khắp các phố phường khoe mình ra để cho mọi người phải nheo mắt nhìn nó, mới đầu nó thấy thích thú về điều đó, nhưng bây giờ nó cảm thấy lạc lỏng, bơ vơ vì ai cũng tránh ánh nắng, họ sợ ánh nắng làm tổn thương họ.
-Nó có làm tổn thương đến mọi người không nhỉ?
-Nó không biết nữa.
Lại tự hỏi và tự trả lời. Nó muốn mọi người vui khi thấy nó, nó muốn đem ánh sáng đến cho mọi người có thể trông thấy được, nó muốn cây cối có màu xanh... Và nó muốn rât nhiều thứ. Nó muốn điều tốt nhưng tại sao?
Nó không biết, không hiểu và nó khóc.
Nước mắt của nó là những hạt nắng gay gắt hơn, tỏa sáng hơn nữa và nó sợ. Nó sợ chính nó làm tốn hại đến mọi thứ mà nó luôn bảo bọc và chăm sóc. Nó sợ nó phá vỡ hết chỉ vì nó là nắng.
Nó vội ẩn mình vào đám mây, vội thu mình lại để che dấu nỗi đau của chính nó và để bảo vệ mọi thứ. Nó nghĩ thế! Lại tự giải quyết hết tât cả.

-Này mưa!
- Sao cứ mưa suốt thế? Mưa thế thì ngập lụt hết còn gì?
Mưa lại tự hỏi mình những câu hỏi của nắng. Mưa luôn ẩm ướt, luôn lạnh và dai dẳng. Mưa là thế! Được sinh ra chỉ để chạy đi khắp nơi mà rải nước. Làm ướt đất, làm đầy sông và làm vui cho mọi người.
Nhưng sao dạo này mọi người lại trốn nó? Nó không hiểu. Vì sao thế?
Lại là không hiểu và không ai nói cho nó hiều. Nó buồn và nó khóc.
Nước mắt của nó làm tràn bờ đê, làm ngập lụt và làm cây cối bị cuốn trôi. Nó trông thấy, nó sợ.
Lại sợ rồi! Hic, Nó không dám khóc nữa, Dường như nó hiểu ra vấn đề. Dù lòng nó buồn lắm! Nhưng nó lặng im, ngậm ngùi và lẫn mất. Nó lại dựa vào mây tìm sự an ủi êm ái, dựa vào người bạn bình yên của nó để tự an ủi lấy mình và để bảo vệ cái mà nó luôn bảo vệ. Mưa biến mất!

- Này gió!
- Sao cứ thổi hòai thế? Thổi như thế thì làm sập nhà dân hết còn gì?
Lại là gió. Nó đâu có muốn thổi vào ai đâu, nó chỉ đi ngang qua, ghé thăm mọi người, ghé thăm những đồng rau mà hằng ngày nó trông thấy sự lớn lên, sự sinh trưởng.

Nó nhớ những lần nó phải đi xa không ghé thăm những bụi rau được nó buồn lắm. Vì thế mà khi nó về là nó vội vàng chạy nhanh ra những bụi rau chỉ để lướt qua thăm hỏi và chào mọi người. Nhưng do nó vô tình hay do mọi thứ vô tình với nó mà gió có vẻ mạnh hơn làm cho những khóm cây bị tổn thương, làm cho rét buốt bao trùm và làm cho mọi người quay mặt lại với nó chỉ để tránh cái rét, tránh cái lạnh mà nó mang đến.

Bỗng nó rụt rè, Nó e ngại đến gần những thứ nó yêu quý và thân thuộc. Nó buồn, đơn độc và nó khóc. Nước mắt của nó là từng đợt gió liên hồi thổi, càng lúc càng dữ dội làm bay biến mọi thứ mà nó bảo vệ và yêu quý. Sợ quá! Nó vội im lặng rồi lẩn khuất vào mây, chôn giấu cái lạnh vào lòng và chôn giấu luôn tình yêu mà nó dành cho mọi người vào mây. Nó cuộn mình lặng lẽ và Nó biến mất.

Mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường. Trời không có nắng, không có mưa, không có gió. Giống như là không có sự sống, mọi thứ đứng yên như chưa hề chuyển động .
- Sao thế nhỉ?
Cây sao vẫn cứ héo hắt kém xanh, sông sao càng lúc càng thu hẹp lại, đất đai sao vẫn cứ khô cằn, bầu trời sao không còn ánh sáng nữa?

Con người thấy lạ, con người lại tự hỏi?
-Vì sao thế nhỉ?
-Chẳng phải ko có nắng là tốt sao? chẳng phải không có mưa là tốt sao? chẳng phải không có gió là tốt sao?
- Sao mọi thứ lại trở nên tệ hơn? Vẫn không thể sống sót nổi?
Nhìn lên trời, con người thấy áng mây đang u ám, ngòai ra không còn cảm thấy gì cả. Thở dài buồn bã, con người bước vào nhà.
Thấy đứa con mình đang nằm đó, co ro, ốm yếu, xanh xao. Nhìn xung quanh thấy mọi thứ u buồn ảm đạm. Bỗng ! Con người sợ.

Một nỗi sợ ghê gớm, đâu đó có hơi hướm của sự chết chóc, của sự u buồn.
Thần chết dường như đang đến, con người cảm thấy thế. Vẫn thấy lạnh, một cái lạnh rợn người, sao không lạnh như của gió nhiều khi còn dễ chịu hơn, sao không ẩm ướt như mưa nhiều khi còn dễ chịu hơn, sao không gay gắt như nắng nhiều khi còn dễ chịu hơn. Bây giờ con người mới hiểu, mới biết được sứ cần thiết của nắng, mưa và gió quan trọng với mình thế nào.

Con người bây giờ mới là người đơn độc nhất vì mất đi tình yêu của nắng , mưa và gió.

Con người nhớ cái hơi ấm nồng nồng của nắng, nhớ những hạt nước lăn tăn bắn tung tóe trên mặt của mưa và nhớ những cơn gió nhẹ buổi chiều làm bay những chiếc lá và len khẽ qua kẽ tóc.

Chợt con người khóc.
Nước mắt của con người mặn, hình như là mặn hơn mọi khi vì không có mưa trung hòa bớt, không có nắng làm bốc hơi đi và không có gió để lau khô.
Nước mắt cứ thế rơi, rơi mãi . Con người hối hận, con người biết lỗi và con người khóc càng lúc càng nhiều hơn.

Mây đứng đó và chứng kếin tất cả, vẫn một màu trắng xóa. Từng cụm mây cứ thế gom lại , gom lại thành một mảng mây lớn. Mây hội tụ nắng , mưa và gió lại và nói:

Này các anh. Khi các anh yêu quá các anh sẽ mù và không còn nhìn thấy được tình yêu của các anh đã đúng hay chưa. Các anh cho là con người không hiểu cho tình cảm của các anh dành cho họ và các anh buồn. Tôi chấp nhận, Tôi ôm các anh vào lòng, Tôi che dấu dùm cho các anh chỉ để an ủi các anh khỏi nỗi buồn, khỏi sự đơn độc. Nhưng bây giờ, các anh hãy nhìn xuống mà xem, cái mà các anh yêu quý nhất nó thế nào, nhìn mà xem các anh đã thực sự yêu hết lòng chưa hay là các anh chỉ biết đến cảm xúc của chính các anh thôi.

Vừa nói, mây vừa tách mình ra để lộ đất liềnvà đồng ruộng...

Nắng, mưa và gió khẽ vén mây nhìn xuống. Khung cảnh thật thê lương, không có tiếng động nào khác ngòai tiếng khóc thảm thiết của con người. Chỉ vài ngày thôi mà sao mọi thứ thay đổi nhiều quá. Sao không thấy con người cười mà lại chỉ thấy họ khóc. Trước kia họ đâu có khóc như thế!

Cả 3 đều hỏang lọan không biết làm cách nào để cho con người nín khóc. liền quay lại nhìn mây như cầu cứu.

Mây như hiểu tất cả, mỉm cười và nói:

- Tôi biết tình yêu của các anh rất lớn, cao cả lắm. Nhưng như anh nắng kia, đâu cứ nhất thiết là đứng một chỗ làm gì để cho đất cháy xơ hết cả. Tôi biết anh yêu quý mọ thứ, vì thế nên anh chỉ cần nhẹ nhàng thôi đi ngang qua một cái là mọi thứ đã tốt lên rồi. Đừng có dừng chân đứng lại nữa nhé!
Nói rồi mây nhìn sang mưa và bảo.
- Anh mưa thì nhiệt tình quá đấy!
- Anh chỉ cần rảo một vòng thôi là mọi người đã có đủ nước để dùng rồi, anh đừng có thấy thế mà cho là ít rồi đứng lại lâu thêm một chút lại gây khổ cho mọi người đấy. Anh nghĩ tốt nhưng chưa hẳn điều tốt đó giúp ích cho mọi người đâu. cChỉ cần một chút thôi. Anh hiểu Tôi nói chứ?
Mưa như mắc cỡ liền khẽ gật đầu.

Thấy thế mây liền quay sang nhìn gió.
Chàng gió như biết mình phải làm gì không cần mây phải nói nữa liền bảo:
Anh yên tâm, Tôi hiểu rồi, Tôi biết mình phải làm gì.

Mây mỉm cười nói:
Bây giờ chắc các anh không cần đến Tôi nữa rồi vì có người đang cần các anh đó.
Cá 3 đều vui vẻ cám ơn mây rối rít.
Mây thấy thế liền vội hội tụ lại làm thành một cụm mây đen kịt bầu trời sau đó liền với tay đấy anh gió xuống, gió chới với rơi nhưng khe khẽ lướt nhẹ qua đôi má của con người như trêu đùa an ủi làm con người ngơ ngác mà khẽ nín.
Khi gió vừa đi qua thì mây tách vội vàng để cho mưa rơi xuống, từng hạt đều đặn không ồ ạt. Mưa cuốn trôi đi hết những giọt nước mắt buồn của con người xoa dịu đi nỗi đau mà con người đang gánh. Mưa như nói lời xin lỗi bằng hành động của mình. Chỉ môt lát thôi mọi thứ đều trở nên tươi tắn hơn và mưa nhìn thấy con người cười vui sướng. Mưa thấy thế là đủ liền vội đi ngay để cho Nắng từ trên cao chạy ào xuống hong khô giọt nước mắt còn sót lại của con người. Nắng nô đùa nhè nhẹ làm cho đôi má con người ửng đỏ và làm cho mọi thứ tươi sáng hơn. Mọi thứ lại trở về với quỹ đạo của nó và dường như có phần ấm áp, dịu dàng và nhẹ nhàng hơn. Con người mỉm cười hạnh phúc.

Cả nắng. mưa và gió như cũng cảm nhận được hạnh phúc đó mà chòang vai nhau khẽ hòa vào mây nô đùa ríu rít cùng theo dõi hành trình của con người.

Mọi thứ sinh sôi và nảy nở. Con người hanh phúc nên mọi thứ cũng hạnh phúc theo.

Bất chợt thấy cảm xúc của con người chỉnh la nơi hội tụ của nắng, mưa và gió.
Nắng như hơi ấm lan tỏa giúp con người sống và mưa như những giọt máu, như những giọt nước mắt chảy trong tâm hồn, trong cơ thể con người, còn gió như hơi thở đang len khẽ vào từng huyết mạch của con người giúp cho con người sống sót.

Bất chợt giác ngộ, chợt hiểu ra một điều.
Tình yêu thì không bờ bến và cuộc sống thì luôn biến đổi. Duy nhất chỉ có những thứ thuộc về nhau thì vẫn luôn như thế, hòa nhập vào nhau và nuôi sống nhau. Chúng ta là một bản thể của sự sống hòan hảo nhất vì thế mà phải biết quý trọng tuyệt tác quý giá nhất mà tạo hóa đã ban tặng đó là gìn giữ cho sự sống này được duy trì một cách hữu dụng nhất cho tât cả.

-Nó bất giác nghĩ, bất giác ghi và bất giác hiểu. Nó chia sẻ với tât cả để tât cả hiểu nó.

Liendaica_B5
22-05-2009, 08:46 AM
cuối năm rồi nắng ơi hãy lên đi để mọi người đi chơi . nếu không lúc nào cũng mưa lép nhép thế này thì bực quá

chiphoi001
31-05-2009, 09:16 PM
Nắng, tôi và em.
Hôm này trời nắng.Nắng to quá.Tui ngại đi học quá trời.Nhưng là buổi cuối, chia tay thầy, chia tay lớp, không đi không được.Ai biết khoá sau có học chung lớp nữa không.Lại lụi cụi bò dậy và đi vậy.Với tay lấy cái đồng hồ.Chuông đã reo từ đời ma cô nào rùi.Toi cơm.8h đúng.Phóng lẹ Kẻo mụn giờ học mứt.
Mặc quần áo vụi vàng, nhét bừa sách vở vô cái balo to uỵch.Buổi cuối học hành gì nữa, buôn chiện cho zui thui mà.
Không kịp nhét được mẩu bánh mì nào vô miệng đã ba chân bốn cẳng phóng vù vù ra bến xe bus.Trời thì nắng kinh đi được.Nắng cháy da cháy tóc.
Bến xe bus thì đông nghẹt người.Gứm.Nắng to vậy còn đua nhau đi chơi nữ hả cô cậu sinh vin ơi.Xe thì chật chội, nóng bức.Sợ lun.Vậy mà ai cũng cố mà chui zô.Hik.
Xe đến nơi rùi, vẫn còn đông thế, bon chen mãi mới xuống được xe.Khổ thiệt.Mà xuống được xe rùi thì cũng chưa đỡ đâu ạ.Nắng gì mà to thế.Muốn đập vỡ mẹt người ta chắc.Chạy vội qua trung tâm phát..Sợ nắng lun áh.
Ngó đồng hồ đeo tay.Còn sớm sủa chán.Lượn lờ loanh quanh chơi một lúc.Chỉ dám đi chỗ nào dâm mát thui.Thế mà thấy xa xa có đứa hâm nào đi giữa nắng không mũ nón nào mới sợ.Lại còn là phận nữ nhi nữa chứ.Mà đi càng lại gần, thấy nhỏ càng xynh.Hik.Mún làm quen quá.
Nhỏ đi giưã nắng.Mông lung và kì ảo.Giọt nắng vàng chiếu qua vai làm lòng tôi xao xuyến.Ngay tắp lự tui đi theo nhỏ.hehe.Bỏ qua cả nắng to, tui đi theo không chút vướng bận.Quai.Nhỏ nầy đi đâu mà cứ lượn vòng vòng àh.Đi theo mún hụt hơi.Người đâu khoẻ thiệt.Nắng to vậy mà hổng có thấy sao.Bước chân cứ đều tắm tắp.Chẳng tí mệt mỏi gì.Trông nhỏ vẫn thật rạng ngời trong nắng.Da dẻ hồng hào, còn tui thì chắc là đã đỏ cạu lên rùi.
Nắng càng ngày càng gắt.Nhỏ càng ngày càng rực rở hơn.Như một bông hoa hướng dương nở vội vàng trong nắng.Nắng càng to, nụ hoa nở càng đẹp.Rực rỡ và kiêu sa.
Rùi tui gặp chị học cùng lớp.Hai chị em quay trở lại trung tâm.Trời vẫn nắng cho đến tận chiều.Nhỏ thì vẫn cứ bước đi.Hổng có biết nhỏ đi đâu nữa.Ngồi học mà tui cứ nhớ nhỏ hoài.
Nhỏ là ai mà làm tôi xao xuyến
Là một giọt nắng ngang qua thềm.
Trời xanh vắt trên cao.

haminhvan
19-06-2009, 08:04 AM
Rằng tựa như như nắng đến... đó là nụ cười của cậu
Tớ muốn giơ tay ra hứng lấy những giọt nắng của buổi sáng mai giữa cái không khí trong lành và mát mẻ...
Nắng và con mèo con nhà mình nằm sưởi nắng ngoài sân...
Nắng lấp lánh trên tán cá cây sau những cơn mưa đầu hạ...
Nắng trong veo... và đầy những suy tư...
Rằng tựa như nắng đên để mang niềm vui đến...
Tớ thích nắng dịu nhẹ của buổi snags mai chứ không phải là cái nắng găt của buổi trưa hè oi ả...
Nắng mùa đông khiến người ta thấy ấm lòng...

Tự dưng hứng lên viết ra mấy dòng này thôi... Những ngày nắng xanh... ta muốn bay vào ngày xanh...