BÀI DỰ THI
Họ và tên: Nguyễn Thị Lan Phương
Y! :
thien_than_bexiu@yahoo.com
"Lốc cốc, lốc cốc" - tiếng mở chuồng trâu mỗi sớm của bố như thay cho tiếng chuông đồng hồ gọi tôi dậy sau giấc ngủ dài trong chăn ấm. Mò mẫm ngồi dậy, tôi chỉ biết thở dài. Đã hơn tuần nay, tôi chỉ nằm và ngồi. Nếu ngược thời gian, thì mới hai tháng trước đây thôi tôi vẫn còn tung tăng chạy nhảy, vẫn còn hái hoa bắt bướm cùng lũ bạn. Vậy mà giờ đây...
Khoảng khắc định mệnh ấy - đúng cái ngày sinh nhật của tôi - đã cướp đi của tôi tất cả
Mải mê với những cánh diều tôi không để ý rằng mình đã vô tình bước lên phần đường quốc lộ. Và rồi..."Rầm"...Khi tỉnh lại, tôi có cảm giác tê buốt cả người, nhìn ra bốn phía. Tôi hoảng hốt. Tại sao? Tại sao mọi thứ quanh tôi tối đen thế này? Tôi hét lên, gọi bố, gọi mẹ, tôi đã nắm chặt lấy tay họ, nhưng....tôi vẫn không thể nhìn thấy được họ.
Thì ra, do mải chơi, tôi không biết có một chiếc xe tải đang lao đến gần, diều căng gió và tôi lao ra đường, "kiiiiíttttt" tiếng thắng gấp của tài xế, nhưng không kịp nữa rồi. Tôi bị chấn thương sọ não, đông máu ở vùng thuỳ chẩm. Mầu dụ đã cố gắng hết sức nhưng các bác sĩ chỉ cứu được tính mạng của tôi, còn đôi mắt thì bị mù vĩnh viễn
Chắc bạn cũng hiểu tôi đau đớn biết nhường nào: đang tuổi 15 trăng tròn phơi phới biết bao nhiêu ước mơ, dự định ấp ủ, biết bao nhiêu trò chơi thơ trẻ sẽ trở thành dĩ vãng bởi với tôi niềm hạnh phúc không bao giờ đến trong đen tối. Tôi từ một cô bé hay cười, tinh nghịch trở nên kép kín và ít nói. Tôi chỉ biết khóc cho số phận đen đuổi của mình và thầm trách ông trời sao độc ác với tôi thế!
Tôi đã khóc rất nhiều
Cầm trên tay cốc sữa nóng mà mẹ vừa pha, hương sữa ngào ngạt mà lòng tôi sao vô vị đến thế. Chợt tôi có cảm giác như một bàn tay ai đó chạm vào vai tôi, tôi hoảng hốt, hét lên khiếp đảm, làm rơi cả cốc sữa trên tay. Một giọng nói trầm ấm vang lên nhẹ nhàng:
- Em đừng sợ, chị Huệ đây mà!
Sờ vào bàn tay của "người lạ" tôi vui mừng: "Chị Huệ! Đúng chị Huệ rồi!", trên tay chị có một vết sẹo hình mặt trăng, mà tôi chính tôi là người tạo ra vết sẹo ấy trong một trò đùa quái ác của mình. Tôi oà lên khóc và kể cho chị nghe về thảm kịch đen tối mà mình đang ghánh chịu. Và chị cũng cho tôi biết về cuộc sống trên thành phố của chị: chị thất nghiệp, mất giấy tờ tuỳ thân cùng một số tiền nhưng đó chưa phải là điều xuôi khiến chị trở về vùng đất chua phèn này, chị đang trốn tránh thực tại, thực tại tầm thường, thực tại đau khổ, là một học sinh giỏi nhiều năm liền thề mà chị đã rớt đại học 2 lần phải sống kham khổ bằng nghề gia sư, năm nay chị vẫn không đỗ...
Đang bước vào ngõ cụt thì gặp bạn đồng hành tôi và chị Huệ trở thành đôi bạn tâm giao và hình như chỉ những lúc ngồi gần chị, tâm sự với chị tôi mới thấy thanh thản và bình yên. Cuộc sống của tôi cứ tiếp diễn cho đến một ngày...
Hôm ấy, như thường lệ chị Huệ đến với tôi ngay sau khi bố mẹ tôi ra đồng, nhưng hình như chị còn mang theo một thứ gì đó nghe "soàn soạt". Chị nói với giọng vui mừng:
- Hôm nay, chị sẽ chỉ em học chữ
Tôi cười dài trong tiếng khóc, thầm trách chị sao ác thế đã biết tôi chị mù rồi mà còn châm chọc tôi, bảo tôi học chữ. Nhưng tôi đã lầm, thứ chữ chị dạy cho tôi khác hoàn toàn với chữ A, chữ B tôi học ở trường - đó là thứ chữ dành cho người mù. Như vớ được một tia sáng trong hầm tối, tôi say sưa học nhưng một đứa trẻ lần đầu học chữ, chỉ sau vài ngày tôi đã thuộc làu các chữ và tôi bắt đầu viết văn, viết thơ coi như là thú vui giải trí
Chị Huệ thường dịch cho tôi những bài báo hay, những quyển truyện hấp dẫn để tôi đọc lúc rảnh rỗi. Thi thoảng chị còn dịch cả mấy bài thơ của tôi, chị bảo để làm kỉ niệm vì thơ tôi mộc mạc và rất hay, tôi phấn khởi như được tiếp thêm sức mạnh
Tình thương của mọi người đã đưa tôi ra khỏi bóng tối
Một hôm, tôi đang đọc báo thì nhỏ em gái của tôi hét toán lên, nó ôm lấy tôi rồi bảo
- Chị hai thích nhé có bài được đăng báo này!
Tôi vừa cười vừa khóc như không tin vào những lời em tôi vừa nói. Thì ra chị Huệ dịch thơ của tôi đem gửi cho toà soạn. Cầm trên tay thành quả của mình tôi như nhận ra giá trị thật sự của cuộc sống, món bảo bối quý giá mà tôi đã gạt sang một bên trong suốt thời gian qua.
Tôi dần hoà đồng với mọi người, tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn và có cảm giác vui sướng hơn khi nhận được sự quan tâm của mọi người xung quanh mà trước đây tôi gọi đó là sự thương hại
Sau tất cả những gì xảy ra với tôi, tôi rút ra được một chân lí cho mình: " Cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra. Cuối một con đường không phải là một ngõ cụt mà là một thử thách đưa ta đến một con đường khác! "
Con đường mới của tôi
Hết!
Đánh dấu