CÔ ĐƠN VÀO ĐỜI
- Dịch Phấn Hàn -

Lời giới thiệu

“Chỉ cần em đừng bao giờ xa anh”.

Có những lời hứa không nên nói.
Vì đã biết là trên đời không có gì mãi mãi, vậy hứa để làm gì?

Yêu người. Vì giọt nước mắt người rơi cho ta ngày đó, bảo ta rằng gánh nặng đó để anh sẻ bớt.
Yêu người. Vì chúng ta đã là một qua những ngày tuổi trẻ buồn chán. Khi ta nắm tay người, thật ra vạn sự trên đời vẫn thế, chỉ có lòng ta nghĩ rằng chuyện gì cũng trở nên dễ dàng hơn.
Yêu người. Vì người yêu ta từ những ngày ta vẫn còn cô độc và lặng lẽ.
Yêu người. Vì người đã là kẻ duy nhất ta có thể kể, về nỗi buồn, về sợ hãi, về cả mơ ước.

Có những ngày lạnh. Nhìn người như nắng. Yêu thương một người, khởi đầu như sóng, kết thúc ở hồ. Sóng đã thôi không còn đập, chỉ còn hồ không rõ nông sâu. Có một ngày đã muốn hỏi: ta vĩnh viễn ở lại bên cạnh người, vậy có được không. Tiếc rằng trong đời người đôi khi chỉ có một cơ hội, đã qua là hết. Niềm tin của một ngừơi vốn rất dễ bể. Có thể ở lại bên cạnh một người, dù không còn yêu, nhưng vốn không thể níu kéo một người đã chẳng còn tin.

“Nỗi đau có thể diễn tả được không phải là nỗi đau thực sự.

Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là tình yêu thực sự.

Anh sẽ mãi không biết được em yêu anh biết chừng nào.

Em cũng không biết.

Cả hai chúng ta đã phản bội lẫn nhau, làm tổn thương đến nhau nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau.”


Khóc- không vì chiếc nhẫn người gửi. Mà vì những ngày tháng mà nó nhắc ta nhớ. Ngày có mưa . Ngày ta nắm tay nhau, ngày của một tương lai khác…


Vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể tha thứ cho người. Vĩnh viễn . Phải, ta giận người. Vì rốt cuộc ta vẫn không hiểu trong lòng người, tình yêu của ta nhẹ đến thế sao.


Có thể trách người. Nhưng lời nặng nhất vẫn không nỡ nói ra miệng.

Có thể hận người. Nhưng vẫn không thể để người chịu tổn thương như mình.

Có thể đó là ngốc nghếch. Ta ngốc nghếch vì chính những ngày xanh nào đó.


"Với lòng tri âm sâu sắc nhất, xin cảm ơn về tất cả những gì tôi đang có.

Và với lòng bao dung, xin quên đi tất cả những gì tôi đã mất.

Bởi vì, thực ra cuộc sống còn có thể đẹp hơn thế…"

Trời mưa mưa. Thấy ngày xưa. Dưới ô người đợi. Đưa tay, bật khóc. Ngày qua đã nén quá nhiều.
Nói em biết, tình anh có thật hay không?

“Lúc viết cuốn sách này, tôi luôn cảm thấy có cái gì đó mơ hồ và vô cùng bối rối. Hình như chẳng có ai xứng đáng để cho chúng ta yêu và chúng ta cũng không xứng đáng để ai yêu cả. Mặc dù trên thế gian này, hằng ngày chúng ta vẫn thường chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn. nhưng trên thực tế chúng ta hoàn toàn không yêu thương nhau. Con người với con người chẳng hề có tình thương yêu. Ai cũng cô đơn. Sự cô đơn này lên tới đỉnh điểm, không có cách nào để thoát khỏi hay giải tỏa được cả.
Những mối quan hệ mà chúng ta cứ tưởng rằng cả hai bên đều vô cùng thương yêu nhau, những người đã từng đem lại rất nhiều niềm vui cho người mình yêu mến, những kỉ niềm luôn ấm áp trong kí ức đến cuối cùng, nếu như không dần dần phai nhạt thì cũng có một kết cục vô cùng thê thảm. Tình yêu là một việc rất bất đắc dĩ. Tình yêu là một hỗn hợp của sự tất yếu, không thể tránh khỏi, nhưng nó cũng chẳng thể nào làm chúng ta thỏa mãn.
Chúng ta đã từng nghĩ là đối phương rất yêu mình, tình yêu đó vô cùng sâu đậm. Nhưng thực ra chúng ta yêu bản thân chúng ta nhiều hơn.
Tình bạn thì còn bạc bẽo hơn. Giữa nam và nữ không có tình bạn, một là yêu, hai là không yêu. Tôi là một đứa con gái, chỉ có thể có tình bạn với một đứa con gái. Mà tình bạn của con gái thì không có gì để nói. Chỉ cần một ánh mắt ghen tị với chiếc vòng tay mới hoặc một cái tin nhắn của một người con trai cũng đủ để hủy diệt một tình bạn ngọt ngào. Tình bạn của con gái giống như một quả bóng bay, lúc bình thường có thể thổi lên rất to, rất căng, rất đẹp. Nhưng ở trong ruột thì trống rỗng. Chỉ cần một lần chịu sự tác động nhẹ nhàng ở bên ngoài là nó sẽ lập tức nổ tung và chẳng còn gì nữa.
Vậy là trong tình cảm, chẳng thể tin cái gì được cả, đều là những chuyện bất đắc dĩ cả thôi. Nhưng những điều đó lại vô cùng cần thiết. Bởi vì chúng ta là con người.....

Chương I – Tuổi thơ lạnh lẽo
1. Lời tự bạch


Tôi tên là Thuỷ Tha Tha. Cái tên nghe có vẻ rất buồn cười đúng không? Thì đúng là vậy mà, nó chỉ là một cái tên giả, chỉ nhìn cũng có thể biết đó là cái tên tôi tự đặt ra. Nhưng mà chỉ cần tôi thích là được rồi, dù cho trên thế giới này chẳng có ai lại đặt một cái tên như thế cả. Tôi là một cô gái khá xinh đẹp, mặc dù khi còn nhỏ mẹ tôi luôn nói rằng tôi là một bé gái xấu xí. Chắc các bạn đang tự hỏi tại sao tôi lại nói những chuyện này ngay từ lúc mở đầu? Đó là bởi vì các nhân vật trong truyện của tôi đều là những cô gái khá xinh đẹp, chỉ cần trang điểm thêm một chút thôi cũng đủ khiến nhiều người mê mẩn. Viết như vậy, tôi sẽ nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của độc giả nữ, làm cho họ càng thích truyện của tôi hơn. Cho dù bọn con trai có kêu ca rằng xung quanh chúng chẳng thấy cô gái nào xinh cả thì vẫn có đến 90% các cô gái cảm thấy mình chỉ cần ăn mặc đẹp và trang điểm thêm một chút thôi là có thể thành những cô gái xinh đẹp rồi. Vì thế có thể nói rằng có đến 90% đọc giả nữ của tôi là những cô gái xinh đẹp. Các bạn đọc truyện của tôi sẽ dễ dàng hoà nhập vào với nhân vật trong truyện, có cảm giác như mình là nhân vật nữ chính trong câu chuyện. Ở thời hiện đại ngày nay, ai mà không biết tự yêu quý bản thân mình thì người đó quả thực lạc hậu. Nếu như bạn cảm thấy dù mình có ăn mặc đẹp đến đâu, trang điểm đến thế nào cũng không thể xinh đẹp được, thì chứng tỏ bạn thuộc vào 10% còn lại. Xin bạn hãy thử suy nghĩ lại về tỷ lệ cụ thể giữa những con số đó và hãy làm điều gì khác biệt. Tôi không thích đọ sức với những người con gái quá xấu.
Nếu như tôi là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, thì chắc tôi cũng chẳng có thời gian ở đây để viết cuốn tiểu thuyết này. Bởi vì tôi sẽ bận hẹn hò với những người con trai thật đẹp trai hoặc giàu có, có địa vị. Bởi vì tôi biết rằng tuổi thanh xuân sẽ đi qua thật nhanh, nếu như tôi không tận dụng hết thời gian đó thì sẽ vô cùng uổng phí. Sắc đẹp cũng giống như vậy, đợi đến khi già nua liệu bạn sẽ vẫn còn nhớ đến những người con trai hấp dẫn chăng? Bạn cứ mơ mộng đi. Còn lúc này, những người con gái vô cùng xinh đẹp thường xuất hiện trên màn hình tivi, trên gương, hoặc trong những cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng ở các trung tâm thương mại. Thực tế những người con gái vô cũng xinh đẹp có rất nhiều, bạn không nhìn thấy họ chẳng qua là bởi vì bạn chưa nhìn thấy họ mà thôi. Nếu như tôi rất xấu hoặc chỉ rất bình thường, tôi cũng không thể viết những dòng chữ này được. Phải có thật nhiều kinh nghiệm thì mới có thể hiểu rõ. Có yêu nhiều mới biết làm thế nào để giương cao ngọn cờ chiến thắng trong tình trường. Tôi năm nay hai mươi ba tuổi, mới tốt nghiệp đại học được một năm, kiếm tiền được không nhiều lắm nhưng cũng chẳng đến nỗi chết đói. Nhưng nếu như tôi vẫn cố gắng duy trì việc sử dụng tất cả các sản phẩm chăm sóc da của hãng Sisley, tất cả các mỹ phẩm của hãng Dior, ngày nào cũng lượn lờ ở cửa hàng bán đồ của Louis Vuitton thì chắc là tôi sẽ chết đói trước quầy thanh toán của các cửa hàng. Vì thế, suy cho cùng tôi vẫn là một kẻ nghèo. Hàng tháng cầm 2000 tệ tiền lương nhưng ngày ngày luôn mơ tưởng dến cuộc sống của kẻ có lương tháng 2 vạn tệ. Điều này thường làm tôi cảm thấy rất buồn, cuộc sống hàng ngày cũng vì thế mà thấy chật vật hơn. Chắc chắn bạn sẽ cười tôi là kẻ mơ ước viển vông. Nhưng mà đúng thế thật, từ ngày bé tôi đã là người như thế. Lúc mười tuổi, khi tôi chỉ đứng đầu lớp về môn ngữ văn, tôi đã bao lần thầm trách cô chủ nhiệm lớp sao không cho tôi làm liên đội trưởng của trường. Lúc mười lăm tuổi, khi tôi chỉ là học sinh đứng đầu của một trường trung học vô danh, tôi đã bao lần mơ đến việc sẽ trở thành một học sinh xuất sắc của trường Trung học Hoa Trung. Từ bé đã không biết đến trời cao đất dày là gì, luôn mơ tưởng đến những thứ vượt quá khả năng của bản thân, tôi tự biết cuộc đời mình sẽ có nhiều bi kịch, tôi biết rõ điều này, biết rõ hơn ai hết. Thế nhưng, tình yêu lại là một ngoại lệ. Trong tình yêu, tôi chưa bao giờ mơ tưởng cái gì. Anh yêu tôi, chỉ một ngày thôi tôi đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Anh đã yêu tôi một năm, chắc chắn anh cảm thấy chán, tôi cũng vậy. Anh nói anh yêu tôi một đời ư? Anh cho tôi là con ngốc à? Anh coi tôi là con điên sao? Tôi chẳng bao giờ tin vào điều đó. Tôi nói như vậy các bạn đừng bao giờ nghĩ rằng tôi không tin vào tình yêu. Tôi rất tin. Thật đấy, ít ra đã rất tin. Câu chuyện này nói dễ nghe một chút thì là mỗi con người đều có lúc có những tình cảm rất thơ ngây. Còn nói không dễ nghe thì mỗi con người đều có những lúc ngốc nghếch. Những năm tháng thơ ngây dùng để tưởng nhớ về một thời đã xa, không có mối quan hệ gì với cuốc sống khi đã trưởng thành cả....

Tobe continue...