"Em nghĩ tình cảm của anh ngày đó cũng vậy. Có thể nó khiến anh tổn thương và người anh yêu quý tổn thương, nhưng thời gian qua đi, khi những vết thương thành chai, cái anh nhận được ở hiện tại sẽ không còn là nỗi đau đớn hay sự dằn vặt nữa, mà là bài học về sự cảm thông, để có thể yêu thương ai đó chân thành hơn, trọn vẹn hơn..."


1. Thiên thần đăm chiêu

Ngày còn thơ bé, đứa nhóc nào cũng ngây thơ, đôi khi vô tâm. chúng ta có thể trêu trọc và cười nhạo những người không-giống-mình mà không biết rằng tiếng cười đó sẽ khiến người đó bị tổn thương.
Năm tôi học cấp 2, lớp tôi có một cô gái tên Lam Anh. Lũ con trai nghịch ngợm và ngốc nghếch chúng tôi thường lấy Lam Anh ra làm trò đùa vì bàn tay phải kì dị của cô ấy- bàn tay phải có 6 ngón. Đó là bàn tay xấu xí nhất mà tôi từng thấy với một ngón tay thứ 6 thỉnh thoảng lại ửng đỏ một cách dị thường.
Nói một cách công bằng, Lam Anh là một cô gái xinh xắn với dáng người mảnh khảnh, nếu không có bàn tay xấu xí ấy, chắc hẳn nhiều thằng con trai chúng tôi sẽ thích Lam Anh. Lam Anh chẳng mấy khi cười, lúc bị trêu chọc cũng chỉ mím chặt môi và nhìn chúng tôi bằng ánh mắt giận dữ. Vì chúng tôi vốn chẳng thể hiểu rõ Lam Anro, lại không có bất kì sự giao tiếp nào với cô ấy, nên những trò trêu chọc vẫn tiếp diễn cho đến tận năm lớp 9. Khi ấy có một sự kiện đặc biệt đã xảy ra và làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi về Lam Anh. Tôi được cô giáo chuyển đến ngồi cạnh bạn ấy.
Những ngày đầu, cả tôi và cô ấy đều cảm thấy chẳng hề thoải mái. Tôi cứ hay nhìn vào bàn tay phải của cô ấy, và nghĩ những ý nghĩ quái gở. Lam Anh thì khó chịu vì chẳng thể giấu nổi bàn tay mình vào đâu trước ánh nhìn đầy soi mói của tôi.
Dù có bàn tay phải xấu xí nhưng phải công nhận Lam Anh viết chữ rất đẹp - nét chữ tròn trịa, chuẩn mực với nét thanh nét đậm. Có một buổi sáng mùa He, cô giáo ra đề tập làm văn 90 phút. Đề không khó nhưng dài, chúng tôi ai nấy đều tập trung làm bài. Lúc tôi quay sang nhìn Lam Anh, Lam Anh đang mím chặt môi làm bài, vài giọt mồ hôi rịn trên trán... Cô ấy ngồi gần cửa sổ, tóc bay bay, những vạt nắng như bao trùm lấy cả người cô ấy. Trong khoảnh khắc đó, tôi quên hết tất cả, quên những ý văn mình đang định viết, quên bàn tay xấu xí, quên cả những lời trêu chọc trước đây vẫn dành cho Lam Anh, chỉ thấy cô ấy lúc nào cũng hệt như một thiên thần - thiên thần đăm chiêu.

2. Những con chữ ngược

Từ hôm đó, tôi hay nhìn Lam Anh và hay nghĩ đến cô ấy, tôi cảm thấy khó chịu khi có ai trêu chọc cô ấy, dù trước đây tôi cũng là một phần trong số họ. Tôi không rõ tình cảm của mình là gì. 15 tuổi, lần đầu tiên tôi biết thế nào là rung rinh. Có một thứ gì đó cứ lớn dần lên trong tôi, khiến tôi hoảng hốt và ngẫm ngợi. Nhưng nó làm tôi hiểu tôi sẽ đối xử dịu dàng hơn với Lam Anh, và không để sự vô tâm của mình làm cô ấy bị tổn thương nữa.
Lam Anh không hay nói, nhưng cô ấy thích viết, cô ấy thích viết những con chữ ngược và viết rất đẹp. Nếu nhìn vào tờ giấy với đầy những con chữ ngược, bạn sẽ tưởng đó là những con chữ của người Ả Rập, nhưng nếu lật ngược mặt giấy và soi nó dưới nắng, những dòng chữ xinh xắn sẽ hiện ra. Điều đó làm tôi cảm thấy thích thú. Lần đầu tiên phát hiện ra những dòng chữ ngược, tôi đã quay ra nhìn Lam Anh và cười toe, Lam Anh bắt gặp nụ cười của tôi, tự nhiên cũng mỉm cười. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười, thì ra thiên thần khi cười sẽ như thế...

3. Mắt Nâu

Thời gian qua đi, tôi lớn lên và trở thành một chàng trai trầm tĩnh...
Năm tôi học lớp 12, tôi gặp Mắt Nâu - em là một cô nhóc lớp 10 thích trốn ra sau trường nghịch ngợm. Và một trong những lần nghịch ngợm, Mắt Nâu phát hiện ra chỗ trú ẩn lí tưởng của tôi. Chúng tôi cũng quen nhau từ đó.
Mắt Nâu nói chuyện líu lo như chim và vui vẻ như thể chẳng có gì trên đời khiến em phải phiền não. Em hay kể chuyện cho tôi nghe, những câu chuyện rất linh tinh, lộn xộn. Thường thì tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng tôi thích cách nói chuyện của em.
Có một ngày, em hỏi tôi về những người đặc biệt của tôi, thốt nhiên, tôi nhớ đến Lam Anh. Tôi không gặp Lam Anh đã 3 năm rồi còn gì, từ sau cái hôm có ấy quay lưng bước đi, rồi chúng tôi ra trường và mất liên lạc từ đó. Tôi chẳng bao giờ kể chuyện về Lam Anh với bất kì ai, nhưng với cô nhóc hồn nhiên này, mọi câu chuyện đều trở nên rất đỗi tự nhiên.
Tôi kể cho Mắt Nâu nghe về Lam Anh, về bàn tay khác biệt, về những lời trêu chọc vô tâm và về cảm xúc của tôi trong một ngày nắng... Quãng thời gian ấy không dài, câu chuyện của Lam Anh và tôi cũng không dài, nhưng để kể hết tôi phải mất nhiều ngày, vì tôi và Mắt Nâu mỗi người chỉ gặp nhau một thoáng ngắn ngủi
"Những con chữ ngược - không giống bình thường, nhưng lại ẩn giấu rất nhiều bí mật. Một khi em hiểu được, em sẽ cảm thấy nó rất đặc biệt và nghĩ mãi đến nó. Lam Anh cũng giống hệt như vậy..."
Mắt Nâu nhìn tôi chăm chú:
- Anh thích chị Lam Anh lắm, đúng không ?
- Anh không biết nữa... chỉ là rất nhiều điều trong anh đã thay đổi từ sau ngày nắng ấy.
- Thế còn bàn tay phải, anh có còn thấy nó xấu xí không ?
Tôi im lặng không đáp, đó có lẽ là câu hỏi tôi không bao giờ muốn nghe và chưa bao giờ dám trả lời thật lòng. Vậy mà hôm nay, Mắt Nâu đã chạm đúng vào những bí mật mà tôi chôn giấu, chạm vào khoảng tối mà tôi luôn cố không nhìn lại trong suốt khoảng thời gian qua...

4. Khoảng tối

Mẹ đã từng nói với tôi rằng, khi tôi yêu quý một người thì ta sẽ yêu cả những khiếm khuyết của người ấy. Cũng giống như một câu chuyện Cà phê chiều thứ 7 mà tôi đã từng đọc: Có một cô gái có rất nhiều cục u trên tay, những cục u làm bàn tay cô ấy trở nên xấu xí và khiến cô gái luôn cảm thấy tự ti khi xuất hiện giữa đám đông. Nhưng những người yêu quý cô ấy đã nói rằng đó là những vật trang trí khiến cô ấy đặc biệt hơn...
Tôi không nhìn nhận được như vậy với Lam Anh. Tôi yêu quý cô ấy, chỉ trừ bàn tay xấu xí. Tôi cố không để ý đến nó, nhưng xét cho cùng, nó vẫn là một phần của Lam Anh, một phần mà lẽ ra tôi nên yêu quý như chính con người cô ấy.
Ngày chia tay, tôi lấy hết dũng khí để nói với Lam Anh về những cảm xúc của tôi dành cho cô ấy, những cảm xúc non nớt nhưng rất đặc biệt. Lam Anh bất giác đưa bàn tay phải về phía tôi:
- Thế còn nó, cậu có yêu quý nó không?
Nhìn thấy bàn tay phải xấu xí, tôi vô thức lùi lại một bước. Thấy phản ứng của tôi, mắt Lam Anh thoáng tối. Một khoảng im lặng... rồi tôi tiến lại gần và nắm lấy bàn tay phải của Lam Anh:
- Lam Anh, tớ sẽ luôn nắm tay cậu, để không ai nhìn thấy bàn tay này và trêu chọc cậu nữa.
Lam Anh rút tay khỏi tay tôi, cười buồn:
- Cậu đâu thể nắm tay tớ cả đời, phải không?
Nói rồi cô ấy bước đi, bỏ lại tôi đứng chơ vơ giữa sân trường đầy nắng. Tôi đã định đuổi theo, nhưng lại không biết phải nói gì. Đó là khoảng tối trong câu chuyện của tôi và Lam Anh, khoảng tối mà tôi đã luôn vì nó mà buồn bã

5. Nắng trong mắt - Mắt trong veo

Mắt Nâu chăm chú nghe xong câu chuyện của tôi. Bình thường em nói rất nhiều nhưng hôm nay em rất yên ắng.
- Chuyện của anh khiến em buồn phải không nhóc?
- Không hẳn... nhưng nó khiến em phải suy nghĩ.
...
- Không ai có thể nắm tay ai cả đời... Anh mong có thể che giấu bàn tay khiếm khuyết kia mà không học được cách để yêu quý nó. Mà cái chị Lam Anh cần là một người yêu quý chị ấy trọn vẹn, kể cả những khiếm khuyết...
Tôi nhìn Mắt Nâu và nhận ra em nói đúng... Có lẽ đó là lí do Lam Anh đã quay lưng bước đi trong ngày hôm đó, đó cũng là lí do khiến tôi buồn bã và ân hận trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng qua. Rõ ràng tôi yêu quý Lam Anh, nhưng sự yêu quý ấy chưa đủ hoặc chưa đúng cách, nên cuối cùng lại khiến cả hai chúng tôi tổn thương.
Mắt Nâu nhìn khuôn mặt buồn bã cuả tôi, bỗng em cười hồn nhiên và giơ giơ bàn tay trái của mình lên cao, để nó ngập trong những tia nắng. Mắt Nâu tập đàn guitar nên đầu ngón tay đều có những vết chai, nhìn có thể không nhận thấy nhưng sờ thì ngón nào ngón nấy vô cùng thô ráp:
- Anh không biết đâu, hồi mới tập đàn, tay của em đau lắm. Nhiều lúc muốn bỏ học luôn cơ...Nhưng rồi dần dần khi những ngón tay chai lại và những bản nhạc được cất lên thì những vất vả và đau đớn trước đây như tan biến hết. Em nghĩ tình cảm của anh ngày đó cũng vậy. Có thể nó khiến anh tổn thương và người anh yêu quý tổn thương, nhưng thời gian qua đi, khi những vết thương thành chai, cái anh nhận được ở hiện tại sẽ không còn là nỗi đau đớn hay sự dằn vặt nữa, mà là bài học về sự cảm thông, để có thể yêu thương ai đó chân thành hơn, trọn vẹn hơn...
Mắt Nâu nói nhẹ nhàng, nhưng lời em như hoà vào gió, cứ trở đi trở lại trong lòng tôi, khiến tôi hiểu ra nhiều điều... Rằng, tôi không có khả năng thay đổi qua khứ, nhưng câu chuyện của quá khứ có thể khiến tôi thay đổi cách nhìn nhận của chính mình và học được cách yêu thương ai đó trọn vẹn.
Tôi nhìn Mắt Nâu, đôi mắt em giờ đang được nắng chiếu vào, khiến nó cũng trong veo như nắng. khoảng tối trong lòng tôi - khi soi vào đôi mắt ấy, dường như cũng được tan biến đi hết những ảm đạm nặng nề...