oài, chả sao Văn thì kệ xác
Hic nhưng mà sao vẫn tiếc Toán thế cơ chứ đã tự dặn lòng mình sáng nay thức dậy phải quên đi rồi mà... Trên đường về gặp Mai, nó than tiếc mình cũng chạnh lòng nhớ đến Ôi, căm thù cái sự ngớ ngẩn ko đúng lúc ấy của mình. Mình đúng là 1 con heo đầu óc bã đậu, bài như thế mà bỏ qua. Trời ạ, sao mà ghét cái cảm giác tiếc nuối thế ko biết. Bực mình.
Thôi còn TA, hi vọng có vớt vát đc j` thì vớt vát, đừng có lầm cẩm như thi Toán nữa đấy!
Đánh dấu