mùa hạ - mùa nóng - mùa ... chết cóng![]()
mùa hạ - mùa nóng - mùa ... chết cóng![]()
Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
Lươn lẹo luồn lách lại leo lên
Haiku mùa trăng
1.
Mặt trời rớt
Chợt sáng khuôn mặt người
Trăng sớm.
2.
Một vị quỳnh hương
Trêu giấc ngủ
Tóc mình hóa sương.
3.
Giấu vầng trăng
Thả xuống vườn
Ngày cúc.
4.
Trăng đậu nhành cây
Gió lặng
Ngân tiếng dế.
5.
Con ong đậu nhầm
Bông cúc tím
Không hương.
Nguồn: Mực Tím Online
Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
Lươn lẹo luồn lách lại leo lên
Con gái và con trai
Con trai mở miệng xưng “anh”
Con gái bướng bỉnh bảo rằng “đừng mơ”
Ta mới là chị người cơ
Nhóc con mà dám lơ mơ coi chừng
Con trai đỏ mặt ngượng ngùng
Ơ hay! Con gái mà dùng “mày, tao”
Anh em cho nó ngọt ngào
Tôi: “Anh” Bà nhớ ! Gọi nào ! Anh nghe
Con gái đang chén ổi me
Tức tốc đứng dậy lăm le tới gần
Là “em” thì tôi chẳng cần
“Đại tỉ” cứ gọi mỗi lần cần tôi
Con trai chịu trận tơi bời
Con gái xúm lại cho xơi “véo liền”.
Anh nhớ em anh ngồi thẩn thờ
Bất chợt anh nhớ về những kỉ niệm
Kỉ niệm ư xa vời quá nhỉ
Anh chỉ nhớ, nhớ những gì hiện tại
Gửi vào những dòng thơ có hạn
Mong em đọc được chút nỗi lòng này.
- Hãy chú ý đến suy nghĩ của bạn; chúng sẽ trở thành lời nói.
- Hãy chú ý đến lời nói của bạn; chúng sẽ trở thành hành động.
- Hãy chú ý đến hành động của bạn; chúng sẽ trở thành thói quen.
- Hãy chú ý đến thói quen của bạn; chúng sẽ trở thành tính cách.
- Hãy chú ý đến tính cách của bạn; chúng sẽ trở thành số phận của bạn!
Luôn luôn cố gắng vươn tới dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào và thay đổi môi trường xung quanh chứ đừng chỉ để hoàn cảnh quyết định số phận bản thân.
Đại Lâm tự đào hoa
by Bạch Cư Dị
Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận
Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai
Trường hận xuân quy vô mịch xứ
Bất tri chuyển nhập thử trung lai.
Dịch Nghĩa
Trong cõi nhân gian, tháng tư hương thơm đã tan hết
Nhưng hoa đào ở ngôi chùa trên núi mới bắt đầu nở rộ
Ta cứ giận mùa xuân bỏ đi không để lại tung tích
Mà không biết rằng (mùa xuân) chỉ chuyển về đây thôi.
Dịch Thơ
Hoa đào chùa Đại Lâm
Tháng tư hương sắc phai tàn hết
Sơn tự đào hoa mới nở đầy
Còn giận xuân đi không dấu vết
Đâu ngờ xuân đến nở nơi đây.
-----------------------------------------
Đại lân tẩu ngôn hoài
by Bạch Cư Dị
Nhân sinh hà sự tâm vô định
Túc tích như kim ý bất đồng
Túc tích sầu thân bất đắc lão
Như kim hận tác bạch đầu ông!
Dịch Nghĩa
Thay ông hàng xóm nói tâm sự
Người ta ở đời, tại sao tâm trí không nhất định?
Ngày trước với bây giờ ý nghĩ khác nhau
Ngày trước thì buồn mình không được lên cụ
Bây giờ lại bực mình phải làm ông lão bạc đầu!
Dịch Thơ
Người đời sao nghĩ vẩn vơ?
Tấm lòng khi trước bây giờ khác nhau.
Trước buồn chẳng được sống lâu,
Nay làm ông lão bạc đầu lại chê!
nhanh lên nào.
Độc Lão tử
by Bạch Cư Dị
Ngôn giả bất tri, tri giả mặc
Thử ngữ ngô văn vu Lão quân
Nhược đạo Lão quân thị tri giả
Duyên hà tự nhược ngũ thiên văn.
Dịch Nghĩa
Người nói ra thì không biết, mà người biết thì im lặng
Lời đó ta nghe được của Lão quân
Nếu nói rằng Lão quân là người biết (đạo)
Thì vì sao còn viết ra những năm nghìn chữ?
Dịch Thơ
Đọc sách của Lão tử
Nói thời không biết, biết không nói
Lời Lão quân truyền ta vẫn ghi
Nếu thật Lão quân là biết đạo
Viết năm nghìn chữ để làm chi?
Lần sửa cuối bởi bức tường, ngày 06-01-2009 lúc 01:48 PM. Lý do: Spam bất thành, câu bài thất bại
em cũng xin góp phần
KHI IU:sparkling:
Khi iu ai cũng thích cười
Nên miệng ngày càng rộng ngoác
Khi u\iu ai cũng thích hat
Lớp học trở thành phòng thu.
Khi iu ai cũng chỉn chu
Phẳng phiu áo quần đầu tóc
Khi iu ai cũng đấy nhóc
Trong cặp những lá thư tay.
Khi iu ai cũng thích khoe
"Nửa kia" với nhiều người khác
Khi iu là thấy bận nhất
Giờ giấc hoá thành cao su.
Khi iu là bớt vô tư
Rất hay ngóng chờ vô cớ???
Khi iu giả vờ không nhớ
Nhưng nhìn ánh mắt biết thừa !![]()
Khi moị thứ đã mất. Tương lai vẫn còn
[MARQUEE][/MARQUEE]
[MARQUEE]CON NGƯỜI SINH RA KHÔNG PHẢI ĐỂ TAN BIẾN ĐI NHƯ 1 HẠT CÁT VÔ DANH. HỌ SINH RA LÀ ĐỂ IN DẤU LẠI TRONG TRÁI TIM NGƯỜI KHÁC[/MARQUEE]
hoa cỏ may
cát vắng sông đầy cây ngẩn ngơ
không gian xao xuyến chuyển sang mùa
tên mình ai gọi sau vòm lá
lối cũ em về nay đã thu
Mây trắng bay đi cùng với gió
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
Đắng cay giữ lại bao mùa cũ
Thơ viết đôi dòng theo gió xa
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay?
---------------------------------------------------------------------------------------
Lục tuyệt Thư sinh Trịnh Vĩnh Tuyên
Cầm, kỳ, thi, họa, cùng y, thư.
Kim bút tấc tám binh thần khí
Người cũng vô tình, thực hay hư ?
----------------------------------------------------------------------------------------
bài thơ tình anh viết tặng cho em
là bài thơ anh kể về đôi dép
khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
những vật tầm thường cũng viết được thành thơ
hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
lên hảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
cùng bước cùng mòn,ko kẻ thấp người cao
cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
dẫu vinh nhục ko đi cùng kẻ khác
số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
nếu ngày nào 1 chiếc dép mất đi
mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
hai chiếc này chẳng phải 1 đôi đâu
cũng như mình trong những lúc vắng nhau
bước hụt hẫng sẽ nghiêng về 1 phía
dẫu bên cạnh đã có người thay thế
mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
đôi dép vô tri khăng khít bước song hành
chẳng hứa hẹn mà ko hề giả dối
chẳng thề nguyện mà ko hề phản bội
lối đi nào cũng có mặt cả đôi
ko thể thiếu nhau trên bước đường đời
dẫu mỗi chiếc ở 1 bên phải trái
như tôi yêu em bởi những điều ngược lại
gắn bó đời nhau vì 1 lối đi chung
hai mảnh đời thằm lặng bước song song
sẽ dừng lại khi còn 1 chiếc
chỉ còn 1 là ko còn gì hết
nếu ko tìm dc chiếc thứ 2 kia
-----------------------------------------
tết về có đi thăm các thầy cô nhưng gặp được mỗi thầy Thái.mình có cảm giác ấn tượng nhất với thầy. có lẽ do thầy quan tâm mình nhiều. cảm ơn thầy. con xin tặng thầy bài thơ này....
THĂM THẦY
Gì vui hơn trò cũ đến thăm thầy
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng , rất nhẹ ...
Hẻm cũ , nhà xưa , tường rêu , lặng lẽ
Hồi hộp phút chờ ... cửa mở thầy đây !
Khách là ai ? Thầy chẳng nhận ra ngay
Con đây ạ ! học trò thầy thuở ấy !
Trò cũ tới thăm , lớp xưa hiện lại .
Loang loang ánh nhìn , loang loang nét môi
Vang tiếng nô đùa , vẳng giọng đọc bài
Rộn rịp nhịp trống vào ra mỗi buổi ...
Và cậu trò nhỏ , nghèo , đói mà run
"Cậu bé" ngồi đây tay vẫn run run
Không còn đói mà thương thầy già yếu !
Con khỏi lo . Thầy tiền vơi gạo thiếu
Chuyện lẽ thường , đời đạm bạc từng quen
Mối bận tâm, nhắc lại nếu con quên :
"Đời chỉ đẹp, nếu có tình có nghĩa !"
Lần sửa cuối bởi silenthero, ngày 09-03-2009 lúc 09:28 PM.
vẫn con đường vạt cỏ thưở 15
mặt hồ rộng gió đùa qua kẽ lá
lời tự tình trăm lần bên ghế đá
biết lời nào giả dối với lời yêu?
thơ thơ thẩn thẩn thơ thơ thẩn
thẩn thẩn thơ thơ thơ thẩn thơ
Lần sửa cuối bởi silenthero, ngày 09-03-2009 lúc 09:27 PM.
Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)
Đánh dấu