Rất nhiều năm trước, trong một lần đi công tác ở 1 vùng miền quê nghèo nàn, xa xôi hẻo lánh nọ, tôi tình cờ nhìn thấy 1 người nông dân già đang ngồi...cuốc đất trong vườn.
_ "Thật là 1 lão già quá lười biếng!" - Tôi khó chịu nghĩ - "Trách chi mà cứ nghèo đói hoài. Đáng kiếp"
Nhưng rồi tôi thoáng thấy một đôi nạng gỗ dựa vào chiếc ghế. Nhìn kĩ lại, tôi bàng hoàng nhận thấy cả đôi chân người nông dân già đã bị cụt quá đầu gối.
Và ông ấy vẫn đang làm việc miệt mài bất chấp sự tàn tật của mình, dưới cái nắng như thiêu như đốt
Một biểu tượng cho sự cao cả của con người!!!!!!!
Miệng tôi đắng ngắt, một cảm giác tê tái chạy dọc trong sống lưng, cảm thấy tự xấu hổ khủng khiếp với chính mình......
* * * * *
Vâng chúng ta thường dễ dàng tự cho mình cái quyền ss được phán xét người khác một cách rất nhanh chóng theo chủ quan của m. Thế n, với cách nhìn nông cạn mà cao ngạo, vội vàng mà thành kiến, chúng ta sẽ hok bao h có thể nhận ra những điều cao đẹp nhất của con người đang ẩn chứa trong những hình ảnh bình thường, thậm chí là tầm thường nhất
Và những niềm đau, nỗi khổ mà người khác đang phải chịu đựng không phải là điều mà người khác đang phải chịu đựng không phải là điều mà ta dễ dàng nhìn thấy được, nhất là với 1 đôi mắt thản nhiên của 1 trái tim mà lòng trắc ẩn đã vắng xa, khô cạn từ bao h....
Hãy mở rộng trái tim mà đi giữa cuộc đời và đừng bao h tự cho m cái quyền được phán xét người khác, bạn nhé.!!!!!!!!!
Cuối cùng xin noái rõ choa moại người nà bài này là bài im đọc trong bộ sách "Thắp sáng tâm hồn" của nhà XB VHTT,
thấy hay và có ý nghĩa nên post lên.
Đánh dấu