Nhưng mà tớ thích cái kết khác cơ. Tớ thích cái kết là khi Mễ Bối hôn Mạc Ngôn Hy, anh ta tỉnh lại rồi hai người mãi mãi bên nhau...
Cái kết này vừa có ý nghĩa lại vừa hơi "tàn nhẫn"
Ý nghĩa là ở chỗ sau khi Mễ Bối biến thành hình hài quái dị, ko còn xinh đẹp như trước, Mạc Ngôn Hy vẫn nhận ra cô bằng ánh mắt quen thuộc, bằng mùi hương trên người cô.
Nhưng tàn nhẫn là ở chỗ ko để cho đôi tình nhân ấy có cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Lại để cho Mễ Bối biến thành một cây đào-1 vật vô tri vô giác...
=>Tớ ko thích cái kết cho lắm! Đáng nhẽ phải cho những người yêu nhau ở bên nhau chứ.
Nhưng công nhận đọc xong mà cứ nghĩ mãi về truyện này, thấy rất hay!
Đánh dấu