Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa?


Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!



Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.


Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua...

Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.

Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia... Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.

Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?




Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: "Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?". Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là "hai, ba lần gì đó" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo "các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.


Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là "chúng nó bận việc không về được à?". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay "thắc mắc" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa...
<Theo Blog của dinhkhoa >


Tôi đã đọc và suy ngẫm khá nhiều...
Có những ng đọc xong sẽ cho là quan trọng hóa vấn đề nhưng có lẽ do họ được ở bên bố mẹ mình nhiều nên chưa cảm nhận được sự thiếu thốn đáng sợ ấy.
Tôi nhớ lại hình ảnh của mình năm thứ nhất, và 3 năm rồi tôi vẫn ko thể rũ bỏ cảm giác ấy .. Đó là cảm giác vào mỗi buổi chiều khi mọi ng đều về nhà quây quần bên nhau, cám giác trống trải vô cùng , muốn được gọi dục về ăn cơm, muốn được cùng bố mẹ xem TV và xem phim rồi bàn tán , đó đơn giản là hạnh phúc, rất giản dị nhưng liệu với cuộc đời sinh viên này tôi có được bao nhiêu lần như thế?..
Tôi nghi đến những người bạn của tôi, có ng 1 năm về 1 , 2 lần , có khi do quá khó khăn và xa xôi họ chọn giải pháp ở lại vào những kì nghỉ để kiếm thêm tiền. Vậy họ sẽ cảm thấy thế nào sau bao lâu trở về thấy mái tóc nhuốm màu của bố mẹ,?? Bao nhiêu ngày tháng xa nhà đã bao giờ bạn nghĩ đến bố mẹ mình cũng mong ngóng mình về đến mỏi mòn , hay chỉ được vài lần nhớ đến bố mẹ mình khi bệnh viêm màng túi phát tác... Đừng bật cười nhưng trong xã hội này dường như chuyện này không hiếm.
Lại nghĩ đến những ng bạn ở trong TP HN, họ ở ngay bên bố mẹ mình , và mơ ước của họ là đi thật xa để tự do. Không ai trách điều đó bởi cái có trong tầm tay thì mấy ai cảm thấy thèm muốn nữa đâu. Nên họ dường như quen với việc hưởng thụ sự chăm sóc của bố mẹ mà hình như chưa bao h nhìn lại bố mẹ mình , có những cô cậu ham chơi đi chơi đến 1, 2h sáng về nhà thấy mẹ ngồi chờ mắng , khó chịu nhăn mặt => muốn dạt nhà đi ngay lập tức, nhưng ko nghĩ rằng khi mình vui chơi mẹ mình đang chong mắt nhìn đồng hồ và lo lắng, có tốn thời gian tới mức gọi 1 cuộc điện thoại nói với mẹ đừng lo , con sẽ cẩn thận , mẹ ngủ sớm đi .
như thế sẽ chẳng có chuyện mà nói nữa rồi phải không...

viết chỉ để viết và chỉ đề mọi ng đọc .. không mong có ai đó vì thế mà cảm động...
nhưng viết xong quyết định cuối tuần này về nhà ngay lập tức..
nhớ..