Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 21 đến 26 của 26

Chủ đề: Nắng

  1. #21
    Hội Vật Lý Đào Duy Từ
    Ngày tham gia
    17 Oct 2008
    Đang ở
    Đầu đường-Xó chợ
    Bài viết
    945
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    53

    Mặc định Re: Nắng

    Ố la la tớ biết Liên nói đến ai rùi đoá, công nhận bài viết trên rất hay , rất có cảm xúc. Thank cho bạn iu phát,mong rằng bạn sẽ có thêm nhiều bài viết chất lượng như thế này nữa.
    Cũng phải nói thêm thế này, không phải mình muốn khép mình như vậy, cũng không phải vì mình kiêu . Mình có rất nhiều bạn và đứa nào nó cũng bảo mình dễ gần, thế nhưng hãy tưởng tượng mà xem , một khi càng bị người khác không coi ra gì thì mình càng cảm thấy tự ti , và khi cái sự tự ti đó lấn át cả lý trí của mình thì mình sẽ không thể hay nói đúng hơn là không dám quan hệ vs ai hết, mong Liên hiểu . Tớ là 1 người rất nhạy cảm và tớ hiểu được những ai ưa mình và không ưa mình
    Pick it up!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

  2. #22
    Phong Vân huyền thoại
    Ngày tham gia
    07 Mar 2008
    Đang ở
    1 nơi rất ảo....
    Tuổi
    31
    Bài viết
    3,677
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Rep Power
    61

    Mặc định Re: Nắng

    Dạo này xứ Thanh mưa nắng thất thường. Trời đang nắng nhẹ, tự nhiên lại có mấy hạt mưa li ti, mưa được có tí rồi lại thôi. Tối qua mưa rõ to, sáng nay đi đường, đoạn đường Lê Quý Đôn - đường vào trường - ngập nước. Híc, ướt hai gấu quần... cũng may, bây giờ thì ổn rồi

    Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
    Lươn lẹo luồn lách lại leo lên


  3. #23
    Hắc Long Kỳ Hiệp
    Ngày tham gia
    28 Dec 2008
    Đang ở
    Độc thân hội
    Tuổi
    31
    Bài viết
    1,027
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    53

    Mặc định Re: Nắng

    -Này nắng!
    -Sao cứ nắng suốt thế? Nắng thế thì đất đai khô cằn hết còn gì.
    Nó tự hỏi bản thân nó khi tạo hóa sinh ra nó chỉ để chiếu sáng những ánh sáng vàng chói chang, gay gắt. Bổn phận nó là chạy đi khắp các phố phường khoe mình ra để cho mọi người phải nheo mắt nhìn nó, mới đầu nó thấy thích thú về điều đó, nhưng bây giờ nó cảm thấy lạc lỏng, bơ vơ vì ai cũng tránh ánh nắng, họ sợ ánh nắng làm tổn thương họ.
    -Nó có làm tổn thương đến mọi người không nhỉ?
    -Nó không biết nữa.
    Lại tự hỏi và tự trả lời. Nó muốn mọi người vui khi thấy nó, nó muốn đem ánh sáng đến cho mọi người có thể trông thấy được, nó muốn cây cối có màu xanh... Và nó muốn rât nhiều thứ. Nó muốn điều tốt nhưng tại sao?
    Nó không biết, không hiểu và nó khóc.
    Nước mắt của nó là những hạt nắng gay gắt hơn, tỏa sáng hơn nữa và nó sợ. Nó sợ chính nó làm tốn hại đến mọi thứ mà nó luôn bảo bọc và chăm sóc. Nó sợ nó phá vỡ hết chỉ vì nó là nắng.
    Nó vội ẩn mình vào đám mây, vội thu mình lại để che dấu nỗi đau của chính nó và để bảo vệ mọi thứ. Nó nghĩ thế! Lại tự giải quyết hết tât cả.

    -Này mưa!
    - Sao cứ mưa suốt thế? Mưa thế thì ngập lụt hết còn gì?
    Mưa lại tự hỏi mình những câu hỏi của nắng. Mưa luôn ẩm ướt, luôn lạnh và dai dẳng. Mưa là thế! Được sinh ra chỉ để chạy đi khắp nơi mà rải nước. Làm ướt đất, làm đầy sông và làm vui cho mọi người.
    Nhưng sao dạo này mọi người lại trốn nó? Nó không hiểu. Vì sao thế?
    Lại là không hiểu và không ai nói cho nó hiều. Nó buồn và nó khóc.
    Nước mắt của nó làm tràn bờ đê, làm ngập lụt và làm cây cối bị cuốn trôi. Nó trông thấy, nó sợ.
    Lại sợ rồi! Hic, Nó không dám khóc nữa, Dường như nó hiểu ra vấn đề. Dù lòng nó buồn lắm! Nhưng nó lặng im, ngậm ngùi và lẫn mất. Nó lại dựa vào mây tìm sự an ủi êm ái, dựa vào người bạn bình yên của nó để tự an ủi lấy mình và để bảo vệ cái mà nó luôn bảo vệ. Mưa biến mất!

    - Này gió!
    - Sao cứ thổi hòai thế? Thổi như thế thì làm sập nhà dân hết còn gì?
    Lại là gió. Nó đâu có muốn thổi vào ai đâu, nó chỉ đi ngang qua, ghé thăm mọi người, ghé thăm những đồng rau mà hằng ngày nó trông thấy sự lớn lên, sự sinh trưởng.

    Nó nhớ những lần nó phải đi xa không ghé thăm những bụi rau được nó buồn lắm. Vì thế mà khi nó về là nó vội vàng chạy nhanh ra những bụi rau chỉ để lướt qua thăm hỏi và chào mọi người. Nhưng do nó vô tình hay do mọi thứ vô tình với nó mà gió có vẻ mạnh hơn làm cho những khóm cây bị tổn thương, làm cho rét buốt bao trùm và làm cho mọi người quay mặt lại với nó chỉ để tránh cái rét, tránh cái lạnh mà nó mang đến.

    Bỗng nó rụt rè, Nó e ngại đến gần những thứ nó yêu quý và thân thuộc. Nó buồn, đơn độc và nó khóc. Nước mắt của nó là từng đợt gió liên hồi thổi, càng lúc càng dữ dội làm bay biến mọi thứ mà nó bảo vệ và yêu quý. Sợ quá! Nó vội im lặng rồi lẩn khuất vào mây, chôn giấu cái lạnh vào lòng và chôn giấu luôn tình yêu mà nó dành cho mọi người vào mây. Nó cuộn mình lặng lẽ và Nó biến mất.

    Mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường. Trời không có nắng, không có mưa, không có gió. Giống như là không có sự sống, mọi thứ đứng yên như chưa hề chuyển động .
    - Sao thế nhỉ?
    Cây sao vẫn cứ héo hắt kém xanh, sông sao càng lúc càng thu hẹp lại, đất đai sao vẫn cứ khô cằn, bầu trời sao không còn ánh sáng nữa?

    Con người thấy lạ, con người lại tự hỏi?
    -Vì sao thế nhỉ?
    -Chẳng phải ko có nắng là tốt sao? chẳng phải không có mưa là tốt sao? chẳng phải không có gió là tốt sao?
    - Sao mọi thứ lại trở nên tệ hơn? Vẫn không thể sống sót nổi?
    Nhìn lên trời, con người thấy áng mây đang u ám, ngòai ra không còn cảm thấy gì cả. Thở dài buồn bã, con người bước vào nhà.
    Thấy đứa con mình đang nằm đó, co ro, ốm yếu, xanh xao. Nhìn xung quanh thấy mọi thứ u buồn ảm đạm. Bỗng ! Con người sợ.

    Một nỗi sợ ghê gớm, đâu đó có hơi hướm của sự chết chóc, của sự u buồn.
    Thần chết dường như đang đến, con người cảm thấy thế. Vẫn thấy lạnh, một cái lạnh rợn người, sao không lạnh như của gió nhiều khi còn dễ chịu hơn, sao không ẩm ướt như mưa nhiều khi còn dễ chịu hơn, sao không gay gắt như nắng nhiều khi còn dễ chịu hơn. Bây giờ con người mới hiểu, mới biết được sứ cần thiết của nắng, mưa và gió quan trọng với mình thế nào.

    Con người bây giờ mới là người đơn độc nhất vì mất đi tình yêu của nắng , mưa và gió.

    Con người nhớ cái hơi ấm nồng nồng của nắng, nhớ những hạt nước lăn tăn bắn tung tóe trên mặt của mưa và nhớ những cơn gió nhẹ buổi chiều làm bay những chiếc lá và len khẽ qua kẽ tóc.

    Chợt con người khóc.
    Nước mắt của con người mặn, hình như là mặn hơn mọi khi vì không có mưa trung hòa bớt, không có nắng làm bốc hơi đi và không có gió để lau khô.
    Nước mắt cứ thế rơi, rơi mãi . Con người hối hận, con người biết lỗi và con người khóc càng lúc càng nhiều hơn.

    Mây đứng đó và chứng kếin tất cả, vẫn một màu trắng xóa. Từng cụm mây cứ thế gom lại , gom lại thành một mảng mây lớn. Mây hội tụ nắng , mưa và gió lại và nói:

    Này các anh. Khi các anh yêu quá các anh sẽ mù và không còn nhìn thấy được tình yêu của các anh đã đúng hay chưa. Các anh cho là con người không hiểu cho tình cảm của các anh dành cho họ và các anh buồn. Tôi chấp nhận, Tôi ôm các anh vào lòng, Tôi che dấu dùm cho các anh chỉ để an ủi các anh khỏi nỗi buồn, khỏi sự đơn độc. Nhưng bây giờ, các anh hãy nhìn xuống mà xem, cái mà các anh yêu quý nhất nó thế nào, nhìn mà xem các anh đã thực sự yêu hết lòng chưa hay là các anh chỉ biết đến cảm xúc của chính các anh thôi.

    Vừa nói, mây vừa tách mình ra để lộ đất liềnvà đồng ruộng...

    Nắng, mưa và gió khẽ vén mây nhìn xuống. Khung cảnh thật thê lương, không có tiếng động nào khác ngòai tiếng khóc thảm thiết của con người. Chỉ vài ngày thôi mà sao mọi thứ thay đổi nhiều quá. Sao không thấy con người cười mà lại chỉ thấy họ khóc. Trước kia họ đâu có khóc như thế!

    Cả 3 đều hỏang lọan không biết làm cách nào để cho con người nín khóc. liền quay lại nhìn mây như cầu cứu.

    Mây như hiểu tất cả, mỉm cười và nói:

    - Tôi biết tình yêu của các anh rất lớn, cao cả lắm. Nhưng như anh nắng kia, đâu cứ nhất thiết là đứng một chỗ làm gì để cho đất cháy xơ hết cả. Tôi biết anh yêu quý mọ thứ, vì thế nên anh chỉ cần nhẹ nhàng thôi đi ngang qua một cái là mọi thứ đã tốt lên rồi. Đừng có dừng chân đứng lại nữa nhé!
    Nói rồi mây nhìn sang mưa và bảo.
    - Anh mưa thì nhiệt tình quá đấy!
    - Anh chỉ cần rảo một vòng thôi là mọi người đã có đủ nước để dùng rồi, anh đừng có thấy thế mà cho là ít rồi đứng lại lâu thêm một chút lại gây khổ cho mọi người đấy. Anh nghĩ tốt nhưng chưa hẳn điều tốt đó giúp ích cho mọi người đâu. cChỉ cần một chút thôi. Anh hiểu Tôi nói chứ?
    Mưa như mắc cỡ liền khẽ gật đầu.

    Thấy thế mây liền quay sang nhìn gió.
    Chàng gió như biết mình phải làm gì không cần mây phải nói nữa liền bảo:
    Anh yên tâm, Tôi hiểu rồi, Tôi biết mình phải làm gì.

    Mây mỉm cười nói:
    Bây giờ chắc các anh không cần đến Tôi nữa rồi vì có người đang cần các anh đó.
    Cá 3 đều vui vẻ cám ơn mây rối rít.
    Mây thấy thế liền vội hội tụ lại làm thành một cụm mây đen kịt bầu trời sau đó liền với tay đấy anh gió xuống, gió chới với rơi nhưng khe khẽ lướt nhẹ qua đôi má của con người như trêu đùa an ủi làm con người ngơ ngác mà khẽ nín.
    Khi gió vừa đi qua thì mây tách vội vàng để cho mưa rơi xuống, từng hạt đều đặn không ồ ạt. Mưa cuốn trôi đi hết những giọt nước mắt buồn của con người xoa dịu đi nỗi đau mà con người đang gánh. Mưa như nói lời xin lỗi bằng hành động của mình. Chỉ môt lát thôi mọi thứ đều trở nên tươi tắn hơn và mưa nhìn thấy con người cười vui sướng. Mưa thấy thế là đủ liền vội đi ngay để cho Nắng từ trên cao chạy ào xuống hong khô giọt nước mắt còn sót lại của con người. Nắng nô đùa nhè nhẹ làm cho đôi má con người ửng đỏ và làm cho mọi thứ tươi sáng hơn. Mọi thứ lại trở về với quỹ đạo của nó và dường như có phần ấm áp, dịu dàng và nhẹ nhàng hơn. Con người mỉm cười hạnh phúc.

    Cả nắng. mưa và gió như cũng cảm nhận được hạnh phúc đó mà chòang vai nhau khẽ hòa vào mây nô đùa ríu rít cùng theo dõi hành trình của con người.

    Mọi thứ sinh sôi và nảy nở. Con người hanh phúc nên mọi thứ cũng hạnh phúc theo.

    Bất chợt thấy cảm xúc của con người chỉnh la nơi hội tụ của nắng, mưa và gió.
    Nắng như hơi ấm lan tỏa giúp con người sống và mưa như những giọt máu, như những giọt nước mắt chảy trong tâm hồn, trong cơ thể con người, còn gió như hơi thở đang len khẽ vào từng huyết mạch của con người giúp cho con người sống sót.

    Bất chợt giác ngộ, chợt hiểu ra một điều.
    Tình yêu thì không bờ bến và cuộc sống thì luôn biến đổi. Duy nhất chỉ có những thứ thuộc về nhau thì vẫn luôn như thế, hòa nhập vào nhau và nuôi sống nhau. Chúng ta là một bản thể của sự sống hòan hảo nhất vì thế mà phải biết quý trọng tuyệt tác quý giá nhất mà tạo hóa đã ban tặng đó là gìn giữ cho sự sống này được duy trì một cách hữu dụng nhất cho tât cả.

    -Nó bất giác nghĩ, bất giác ghi và bất giác hiểu. Nó chia sẻ với tât cả để tât cả hiểu nó.
    »—♥ Độ¢ ¯¶¯ħâภ ¶-¶ộï ♥—«
    snow_b7

    ban là một cá nhân đặc biệt...
    ...và cũng là duy nhất

  4. #24
    Phong Vân huyền thoại
    Ngày tham gia
    27 Oct 2008
    Tuổi
    30
    Bài viết
    136
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    51

    Mặc định Re: Nắng

    cuối năm rồi nắng ơi hãy lên đi để mọi người đi chơi . nếu không lúc nào cũng mưa lép nhép thế này thì bực quá

  5. #25
    Hộ pháp tự ĐDT Member chiphoi001's Avatar
    Ngày tham gia
    27 Feb 2006
    Đang ở
    france
    Bài viết
    524
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    Rep Power
    61

    Mặc định Re: Nắng

    Nắng, tôi và em.
    Hôm này trời nắng.Nắng to quá.Tui ngại đi học quá trời.Nhưng là buổi cuối, chia tay thầy, chia tay lớp, không đi không được.Ai biết khoá sau có học chung lớp nữa không.Lại lụi cụi bò dậy và đi vậy.Với tay lấy cái đồng hồ.Chuông đã reo từ đời ma cô nào rùi.Toi cơm.8h đúng.Phóng lẹ Kẻo mụn giờ học mứt.
    Mặc quần áo vụi vàng, nhét bừa sách vở vô cái balo to uỵch.Buổi cuối học hành gì nữa, buôn chiện cho zui thui mà.
    Không kịp nhét được mẩu bánh mì nào vô miệng đã ba chân bốn cẳng phóng vù vù ra bến xe bus.Trời thì nắng kinh đi được.Nắng cháy da cháy tóc.
    Bến xe bus thì đông nghẹt người.Gứm.Nắng to vậy còn đua nhau đi chơi nữ hả cô cậu sinh vin ơi.Xe thì chật chội, nóng bức.Sợ lun.Vậy mà ai cũng cố mà chui zô.Hik.
    Xe đến nơi rùi, vẫn còn đông thế, bon chen mãi mới xuống được xe.Khổ thiệt.Mà xuống được xe rùi thì cũng chưa đỡ đâu ạ.Nắng gì mà to thế.Muốn đập vỡ mẹt người ta chắc.Chạy vội qua trung tâm phát..Sợ nắng lun áh.
    Ngó đồng hồ đeo tay.Còn sớm sủa chán.Lượn lờ loanh quanh chơi một lúc.Chỉ dám đi chỗ nào dâm mát thui.Thế mà thấy xa xa có đứa hâm nào đi giữa nắng không mũ nón nào mới sợ.Lại còn là phận nữ nhi nữa chứ.Mà đi càng lại gần, thấy nhỏ càng xynh.Hik.Mún làm quen quá.
    Nhỏ đi giưã nắng.Mông lung và kì ảo.Giọt nắng vàng chiếu qua vai làm lòng tôi xao xuyến.Ngay tắp lự tui đi theo nhỏ.hehe.Bỏ qua cả nắng to, tui đi theo không chút vướng bận.Quai.Nhỏ nầy đi đâu mà cứ lượn vòng vòng àh.Đi theo mún hụt hơi.Người đâu khoẻ thiệt.Nắng to vậy mà hổng có thấy sao.Bước chân cứ đều tắm tắp.Chẳng tí mệt mỏi gì.Trông nhỏ vẫn thật rạng ngời trong nắng.Da dẻ hồng hào, còn tui thì chắc là đã đỏ cạu lên rùi.
    Nắng càng ngày càng gắt.Nhỏ càng ngày càng rực rở hơn.Như một bông hoa hướng dương nở vội vàng trong nắng.Nắng càng to, nụ hoa nở càng đẹp.Rực rỡ và kiêu sa.
    Rùi tui gặp chị học cùng lớp.Hai chị em quay trở lại trung tâm.Trời vẫn nắng cho đến tận chiều.Nhỏ thì vẫn cứ bước đi.Hổng có biết nhỏ đi đâu nữa.Ngồi học mà tui cứ nhớ nhỏ hoài.
    Nhỏ là ai mà làm tôi xao xuyến
    Là một giọt nắng ngang qua thềm.
    Trời xanh vắt trên cao.
    "Có đôi khi trên đường đời tấp nập,

    Ta vô tình lạc bước qua nhau"

  6. #26
    Phong Vân huyền thoại
    Ngày tham gia
    07 Mar 2008
    Đang ở
    1 nơi rất ảo....
    Tuổi
    31
    Bài viết
    3,677
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    Rep Power
    61

    Mặc định Re: Nắng

    Rằng tựa như như nắng đến... đó là nụ cười của cậu
    Tớ muốn giơ tay ra hứng lấy những giọt nắng của buổi sáng mai giữa cái không khí trong lành và mát mẻ...
    Nắng và con mèo con nhà mình nằm sưởi nắng ngoài sân...
    Nắng lấp lánh trên tán cá cây sau những cơn mưa đầu hạ...
    Nắng trong veo... và đầy những suy tư...
    Rằng tựa như nắng đên để mang niềm vui đến...
    Tớ thích nắng dịu nhẹ của buổi snags mai chứ không phải là cái nắng găt của buổi trưa hè oi ả...
    Nắng mùa đông khiến người ta thấy ấm lòng...

    Tự dưng hứng lên viết ra mấy dòng này thôi... Những ngày nắng xanh... ta muốn bay vào ngày xanh...

    Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt
    Lươn lẹo luồn lách lại leo lên


Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •