Nó nghĩ hoài không ra, tại sao con người ai cũng phải đặt cái “tôi” của mình ra làm gì nhỉ? Ai cũng cho mình là đúng. Ai cũng bảo mình là tốt.
Ai cũng nghĩ rằng người khác làm thế là không đúng.
Nó cũng vậy, bạn bè nó và bố mẹ nó cũng vậy.
Và mọi người xung quanh nó cũng thế!
16 năm sống trên đời, nó chẳng thấy ai sống mà không đặt "cái tôi "của mình lên trước cả.
Ai cũng nghĩ mình là tốt, là đúng, rồi đổ lỗi cho người khác…
Ai cũng nghĩ là mình biết quan tâm, đựơc quan tâm, nhưng rút cuộc cũng chỉ để làm hài lòng cái cảm giác của họ mà thôi.
Có thật sự nghĩ tới cảm giác của người khác hay không mới là điều đáng nói.
Nó thấy buồn quá, lấy làm thất vọng, cho ngay cả bản thân mình. Vì chính nó cũng không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó….Từ đó mà phát sinh ra cái tính cực kì lì lợm của nó…
Mỗi khi cái mặt lì lợm của nó nổi lên, chính nó nhìn vào gương cũng không chịu nổi nó nữa.
Chẳng hiểu sao, giờ nó muốn sống thật khác…Sống để cho có cảm giác thực sự biết quan tâm và đươc quan tâm thật sự…chứ không phải..lúc nào cũng nghĩ đến cái tôi của mình….
Và thực sự khi nó viết những dòng này thì cái bộ mặt lì lợm của nó đang nổi lên….
Hỡi ôi cái tôi của nó …bao giờ nó có thể rũ bỏ được?
Còn các bạn, các bạn nghĩ như thế nào về cái tôi của mình?
Đánh dấu