Trường Tiểu học của tôi được tài trợ bởi một trường ở Osaka (Nhật Bản), họ giúp trường tôi những trang thiết bị học tập như công nghệ, máy tính,... Và vì lí do đó, mỗi năm thường có một đoàn giáo viên, học sinh bên Nhật sang thăm trường tôi. Đã lâu lắm rồi, tôi không còn nhớ rõ thời gian cụ thể nữa, uhm, có lẽ là những ngày đông rét buốt, khi bàn tay tôi cóng lạnh bởi những bài tập thể dục tiết 1...
Và trong mỗi cuộc viếng thăm như thế, những sensei (trong tiếng Nhật có nghĩa là thầy, cô giáo) thường giành chút ít thời gian đến từng lớp, giới thiệu về bản thân, tất nhiên là bằng tiếng Nhật và lúc nào cũng có một chú phiên dịch viên bên cạnh. Họ dạy chúng tôi cách gấp giấy Origami nổi tiếng, cách làm những chú ếch nhảy chỉ bằng tấm bìa và sợi dây chun, các biến miếng sợi dây dù và đồng xèng thành món đồ chơi hết sức độc đáo,... Những bạn học sinh Nhật rất dễ thương, các bạn ấy nhiệt tình hướng dẫn chúng tôi cách làm, đôi lúc bạn ấy hỏi những lũ chúng tôi chỉ cười trừ vì không biết bạn ấy nói gì . Và trong 5 năm ấy, mỗi lần đến thăm trường tôi các sensei thường tự tay vào bếp và làm một loại bánh Nhật gần giống với loại bánh bi của Việt Nam, chỉ khác là nó mềm và được bọc bởi lớp vừng bên ngoài thay vì đường và hiển nhiên có mùi rất thơm . Bản thân tôi sau này nhớ lại thấy có đôi chút tiếc nuối vì chưa một lần được thưởng thức thứ bánh ấy (à, tôi chưa kể là bất kì sensei nào cầm đĩa bánh trên tay lập tức bị vài chục học sinh bâu lại như ruồi bâu mỡ hòng kiếm cái bánh ăn thử đâu nhỉ? Con người tôi không phải không thích bon chen mà là không dám bon chen, tụi nó chèn khiếp quá thôi thì lượn quách đi)
Lũ chúng tôi, ngày đó, thấy một người nước ngoài đi ngoài đường cũng là một sự lạ...rất lạ rồi, và thấy họ sờ sờ trước mặt, cười cười nói nói bằng một thứ tiếng lạ hoắc thì có thể tạm coi là sự lạ rất chi là đặc biệt lạ , hơi ngớ ngẩn một chút nhưng đám học sinh trong trường, đứa nào cũng thủ sẵn một mảnh giấy trong tay, không kể sgk, sbt, vở viết, giấy nháp, ... chỉ cần có giấy trắng là xong hết, thậm thụt rình mò các sensei, và một khi họ đã ló mặt ra ngoài, y như rằng sẽ bị bám dai như đỉa cốt chỉ để ... xin chữ kí . Những cô giáo người Nhật tay vừa kí miệng vừa lẩm bẩm "A-ri-gà-tồ, a-ri-gà-tồ" (tiếng Nhật: cảm ơn), và tụi nó, mặc dù cóc hiểu rì, cũng xì xồ "Va-li-gà-rồ",
________________________
Tự nhiên ngồi nghĩ lại kể lượt thượt
Đánh dấu