Tặng mọi người bài thơ này.Đây là bài thơ mà cô bạn thân bên Lam Sơn tặng tôi nhân dịp sinh nhật thứ 17 với lời nhắn :"Tau thật may mắn và hạnh phúc vì đã biết mi, yêu quý mi, và được mi yêu quý.Tại sao mi ko cho những người khác có cơ hội để làm điều đó. Đọc bài thơ này, để hết những ngày tháng như vậy đi nhé". Ko biết đây là bài thơ nó sáng tác or sưu tầm, nhưng đọc xong,lần nào cũng khóc:
Em lặng thầm ngắt một nhánh cỏ xanh
Chú dế vô tâm thôi ko còn hát nữa
Ai đó vô tâm vẫn đi về ngang cửa
Mây vô tâm nên gió mãi đi tìm
Đá vô tâm nên đá cứ lặng im
Nước vô tâm suốt đời bào mòn đá
Cây vô tâm nên bốn mùa thay lá
Em vô tâm nên anh mãi đứng chờ
Biển vô tình để thuyền mãi bơ vơ
Đời vô tình để làm rơi nước mắt
Hoa vô tâm nên nở tàn lay lắt
Đêm tối vô tâm nên ánh sáng ùa về
Em vô tâm nên anh mãi ngô nghê
Biết vô tâm mà vẫn còn đứng mãi
Một chút vô tâm thấy đời mình xa lạ
Chút nữa vô tâm nên lặng lẽ kiếm tìm....
Đánh dấu