(Tặng các bạn lớp 12 sắp ra trường)
Giờ nơi ấy đã thành trường cũ
Cỏ ven đường xanh mướt bước chân đi
Tôi không khóc trong ngày hạ cuối
Nhưng thu sang, năm tháng cứ vỗ về
Đã có lúc tôi không hiểu nổi
Những tháng ngày mình có trong tay
Những ánh mắt, nụ cười bạn cũ
Dịu dàng như một thoáng mây bay
Và có lúc tôi ngồi nuối tiếc
Lời cô xưa còn vọng đến già
Nắng mùa thu trải vàng óng ả
Ngày tựu trường cô còn nhớ trò xưa?
Giờ nơi ấy đã thành trường cũ
Hoa bàng rơi nhè nhẹ dọc đường về
Trái chín như một lời nhắc nhở
Cội nguồn nào cũng nâng đỡ bước người đi
Giờ nơi ấy đã toàn màu nắng mới
Bài học bao năm cô giảng vẫn bồi hồi
Lũ học trò mắt tròn biêng biếc
Ai sau này nuối tiếc đầy vơi?
Xin gửi lại trường xưa nỗi nhớ
Và những lời nguyện ước tinh khôi
Rồi sớm mai bước ra đường tấp nập
Vẫn vẹn nguyên kí ức một thời
Giờ nơi ấy đã thành trường cũ… Phải, nhưng đối với tôi, cái cảm giác bỡ ngỡ vẫn hiện về khi lần đầu tiên tôi bước chân vào trường.
Những dãy nhà nối tiếp nhau, sân trường rợp bóng cây. Lúc đó tôi đã ngỡ ngàng. Tôi sẽ học ở đây 3 năm, tôi sẽ sống tuổi học trò của mình ở đây 3 năm.
Ngày khai giảng, tôi ngồi đó, dưới sân trường, với sự hồi hộp và tự hào. Tôi đã bắt đầu yêu ngôi trường cấp III của mình.
Và những buổi sáng đi học, dãy nhà A thân thương.
Tôi vẫn nhớ hành lang tầng 3, tôi vẫn nhớ phòng học A3-8 của mình. Nhớ tha thiết những người bạn đã đồng hành cùng tôi trong 3 năm! Nhớ cô chủ nhiệm!
Nhớ!
Thấm thoắt 3 năm, đến ngày bế giảng. Sân trường vẫn đẹp như ngày đầu tiên tôi bước vào.
Vẫn lung linh dưới ánh nắng sớm. Sân trường ấy, sao tôi có thể quên.
Ngày bế giảng! Chúng tôi đã cùng nhau hát, cùng nhau lắng nghe, cùng nhau chia sẻ. Bởi đó là ngày cuối cùng chúng tôi còn ở bên nhau, đông đủ và trọn vẹn 52 con người…
Bởi, chúng tôi sẽ không còn được học ở mái trường này nữa, không đc học ở phòng học thân yêu nữa.
Chúng tôi ra đi, mang theo bao khát khao. Mang theo cả niềm tự hào. Và nỗi nhớ…
1 năm qua, chưa khi nào hình ảnh ngôi trường ấy phai nhạt trong tôi. Có thể 1 năm còn quá ít.
Tôi vẫn mơ mình đc trở lại là 1 cô học sinh hồn nhiên, vô tư, được mặc chiếc áo dài trắng chạy khắp sân trường, được mặc chiếc áo đồng phục xanh mà tôi yêu quý nhất. Nhưng, thời gian đã qua không trở lại.
Hè lại đến, ve lại kêu. Một khoá mới sắp ra trường. Chắc các bạn cũng có tâm trạng như tôi của 1 năm trước. Có vui, có buồn, có luyến tiếc, có nhớ thương!
Chúc bạn thành công trên con đường bạn đã chọn. Nhưng đừng quên, khi trở về trường, hãy nhìn ngắm thật kĩ ngồi trường yêu dấu của mình. Bởi bạn sẽ chẳng có cơ hội nhìn ngắm nó mỗi ngày nữa đâu!
(By blue_horizon from Đào Duy Từ High School’s Forum)