Viết cho ngày chia tay

Nguyễn Ánh Ngọc

Hôm nay …
là ngày tổng kết năm học… Vậy là B7 – cái tập thể ấy đã rời xa tôi thật rồi. Và những gì mà tôi đã có ở nơi đây sẽ chỉ còn là kỉ niệm, chỉ có thể hiện về trong kí ức mà thôi…
Sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, đã tự dặn đi dặn lại: Nhất định ko được khóc, bởi 1 ý nghĩ ngô nghê “Muốn mọi người nhớ đến mình là một con bé tươi cười hơn là nhạt nhoà trong nước mắt…”. Ấy vậy mà, vẫn khóc, thậm chí còn là đứa đầu tiên trong lớp khóc nữa… Khóc để xoá đi mặc cảm về những ngày đã sống hời hợt, vô tâm và khép mình… Khóc vì ngày mai ko được đến lớp nữa… Khóc vì thấy may mắn khi có được những ngày đẹp như vừa qua…
Lớp 12 … Nhiều điều mới mẻ quá …
Là những đêm phân vân kinh khủng khi không biết nên lao đầu vào học hay vùi mình vào cái chăn êm ơi là êm – như một phần thưởng cho mình sau một ngày mệt nhoài với những con số, những phương trình hoá học, những định luật vật lý khó nhằn …
Là nỗi lo về tương lai khi thấy mình đã 18 …
Những tin nhắn lúc khuya, chỉ để nhắc nhau cố gắng, nhắc về một ngày sắp xa khi ko đứa nào ngủ được.
Là những cảm xúc khó gọi tên, nhẹ nhàng như chuông gió.
Ánh mắt cha mẹ thầy cô nghiêm khắc hơn, đồng thời cũng chứa đựng cả những kì vọng, tin tưởng…
B7 đã bên nhau, cùng nhau cảm nhận những khoảnh khắc như vậy, dù rằng thời gian có trôi đi… Để rồi chợt nhận ra: Mình đã trưởng thành lên ngần ấy sau 3 năm. Đã biết học cách chấp nhận những điểm khác biệt của bạn bè, để mở lòng yêu quý họ, rồi ngạc nhiên khi thấy mình nhận về còn nhiều hơn thế… Biết cách nhìn nhận thất bại của mình, ko còn đổ lỗi cho cái gọi là “may mắn” nữa, bởi “Thành công ko phải ngẫu nhiên, thất bại ko phải số phận” … Biết yêu quý chính bản thân mình, ko tự dằn vặt mình vì những điều đã qua, những thứ ko thể nào thay đổi được nữa… Biết cách ôm lấy đứa bạn thân khi nó khóc, dù ko biết nói gì…Biết cách sống chậm lại để kịp thấy những khoảnh khắc giao mùa đẹp đến nao lòng khi phượng nở hoa, xà cừ thay lá, trút một màu vàng xao xác xuống sân…
B7 ơi, cám ơn nhiều lắm!!!
Cám ơn vì đã đủ bao dung và kiên nhẫn để đón nhận tôi…
Cám ơn vì đã trìu mến gọi tôi bằng cái biệt danh ngộ nghĩnh…
Cám ơn vì đã cho tôi những ngày cuối cùng của đời học sinh đẹp như cổ tích
Cám ơn vì đã khóc cùng tôi sáng nay, vì đã trao cho tôi những cái ôm xoá nhoà đi bao khoảng cách
Cám ơn vì đã giúp tôi hiểu rằng:Mình hoàn toàn xứng đáng được yêu thương…

Vẫn chưa thể nào quen với ý nghĩ, rằng ngày mai, sẽ không còn dậy lúc 6h30, vội vàng nhét tạm cái gì đó vào bụng, leo lên tầng 3, để sẵn sàng ngụp lặn trong cái thế giới nhỏ bé, nhưng ồn ào và trong sáng bởi những tiếng cười… Không còn được nhìn thấy những gương mặt đã trở nên quen thuộc sau 3 năm… không còn được đi trên hành lang dài lộng gió, thả mình vào những đợt lá rơi… Không còn được cười rú lên khi nghe đứa nào đó hát trong 1 phút ngẫu hứng… Không còn những tiết kiểm tra, vừa làm vừa hồi hộp canh chừng thầy cô… Không còn được béo má, giật tóc hay dán đuôi cho “the zoo” nữa rồi… Những kỉ niệm cứ hiển hiện trước mắt. Gần quá… muốn dang tay ôm trọn lấy… nhưng ko thể… Ngày mai, trống vắng quá đi mất. Ngày mai, lại là 24h đối mặt với những nỗi lo, áp lực của 2 kì thi sắp tới. Những ngày qua, đã tạm gác tất cả lại để tận hưởng những khoảnh khắc ngỡ như cổ tích… giờ thì đã trở lại với hiện tại sau 1 giấc mơ quá đẹp rồi…
Ngày mai là gì, nhỉ? Không, ngày mai sẽ đẹp chẳng kém hôm qua nếu mình sống trọn ven… Nếu còn có ngày mai, thì đó sẽ là 1 ngày nữa để sống, để tin, để yêu cùng với những đam mê và khát vọng của mình…. Nếu còn có ngày mai, thì đó sẽ là 1 ngày mà Trái Đất tiếp tục quay và những ước mơ vẫn sẽ tồn tại như 1 bản năng sống ko bao giờ nguôi… Nếu còn có ngày mai, thì đó sẽ là 1 ngày mà những điều kì diệu sẽ còn tiếp diễn, như 1 phần thưởng cho những ai đã sống xứng đáng… Nếu còn có ngày mai…

B7 ơi… Mỗi chúng ta đều sẽ lớn lên và đều sẽ phải đi tiếp. Chắc chắn chúng ta sẽ có những người bạn mới, những kỉ niệm mới, nhưng vẫn sẽ luôn có nhau mà, phải ko? Mai này, nhớ về trường lớp, tôi lại thấy tiếng bước chân hối hả trên cầu thang, tiếng la hét inh ỏi của sở thú mini, thấy cảnh cả lũ rú lên khi thấy mình sao mà ăn ảnh thế … Để rồi bất giác mỉm cười khi thấy lại một tôi của những ngày đã xa…

“Kỉ niệm mãi trong tim ta…Ngày vui ấy ta bên nhau…(…)…Chia tay nhé…rồi ngày mai ta lại gặp nhau…”
B7 ơi, mùa hè này sẽ huy hoàng như màu hoa phượng. Cả lớp mình sẽ đậu Đại học, nhé! Cố lên, vì: Phía trước là bầu trời cơ mà…
Chia tay, cũng là sự khởi đầu cho những điều mới mẻ. Tất cả rồi sẽ ổn thôi… Chỉ là thử thách đầu tiên trong đời…!!!

(By xuongrongtrencat_kaka2811 – Lớp B7 khóa 2005-2008)
(View more)